Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Quà tặng bất ngờ

14/01/202510:15(Xem: 210)
Quà tặng bất ngờ



Quà tặng bất ngờ



Chỉ còn vài ngày nữa là đến Giao thừa, lại một mùa xuân trên xứ Đức lạnh lẽo co ro, Danh ngồi đếm từng ngày trên tấm lịch để chờ đón cái Tết Ất Tỵ, năm tuổi của chàng vừa tròn 60. Chàng thường nghe nói, 59 chưa qua 60 đã đến, đấy là những năm đại hạn! Ai qua được ngưỡng cửa 60 sẽ sống thọ lâu. 

 

Nhưng trường hợp của chàng lại càng đặc biệt, chàng đã được trời đất đãi ngộ cho sống thêm được mười năm nhờ lá gan của một ân nhân vô danh trao tặng, đáng lẽ chàng đã lìa bỏ cõi đời ô trược này từ lứa tuổi 50. Vậy mỗi ngày mở mắt ra thấy mình còn sống, còn thở, chàng đã cảm ơn đời, ơn người lắm lắm rồi ! Cụ thể là cảm ơn cái Hội Tri Ân Nước Đức đã tận tình giúp đỡ cho chàng sống sót đến ngày hôm nay, sau đến là chị Từ Ái, một thành viên của Hội đã bỏ bao công sức lo giấy tờ, dẫn chàng đi bệnh viện lo việc thay gan.

 

Ngược dòng thời gian của mười năm về trước, câu chuyện "Quà tặng bất ngờ" đã diễn biến như sau:

 

Đã từ bao lâu nay chị Từ Ái sinh hoạt trong các Chùa và cộng đồng người Việt tại địa phương, mỗi thứ sáu hàng tuần chị có giờ cố vấn giấy tờ pháp lý tại văn phòng Chữ Thập Đỏ của quận Steglitz thủ đô Berlin.

 

Một hôm có một cậu thanh niên dễ thương vui tính đến nhờ chị đi thông dịch nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của cậu. Nghe đâu bác sĩ cũng bó tay với tiếng Đức ù ù cạc cạc của cậu, trong khi muốn báo cho cậu một căn bệnh nguy hiểm để kịp thời chữa trị. Ông bác sĩ gặp chị mừng quá, tuyên bố kết quả cuộc thử máu đã tìm ra vi khuẩn gây bệnh Hepatitis B trong gan của cậu và gửi cậu vào bệnh viện lớn để chữa trị. 

 

Thế là từ đó cuộc đời chị Từ Ái lại gắn liền với cậu Danh mát mát điên điên này, cho đến ngày cậu được thay gan do một người hảo tâm nào đó trước khi chết hiến tặng. Thật là một quà tặng bất ngờ!

 

Trong những lần dẫn cậu đi chữa trị tại bệnh viện, chị được nghe cậu kể về cuộc đời vì sao cậu phải uống thuốc an thần, gan bị sơ cứng. Phải cảm ơn xứ Đức nhân hậu đã cưu mang cậu cho đến ngày nay. 

Ngược lại dòng thời gian vào những năm cuối 80, lúc cậu vừa tròn 25 tuổi, lứa tuổi trai tráng sung sức tràn đầy nhựa sống. Cậu được tuyển chọn đi lao động hợp tác bên Tiệp, cả một niềm hãnh diện cho gia đình, cậu sẽ gửi tiền về lo cho đàn em đói kém bên nhà. 

 

Đấy chỉ là ảo ảnh cuộc đời, xứ Tiệp-Khắc cần nhân công Việt Nam để đưa vào những công việc nguy hiểm mà dân bản xứ chẳng ai thèm làm. Đối mặt với những thùng hóa chất độc hại, ngửi, sờ, hít thở mỗi ngày thì vài năm sẽ mất mạng ngay.

 

Cậu Danh cũng không là ngoại lệ, hôm mở cửa bức tường xóa bỏ Đông Tây, cậu lẹ chân chạy qua Berlin xin tỵ nạn, không biết cậu có thuộc loại "Tường nhân"?

Chỉ thời gian ngắn cậu bị đột quỵ ngất xỉu ngoài đường, thiên hạ kêu xe cứu thương chở cậu đến bệnh viện chữa trị. Sau lần này cậu bị bệnh tâm thần phải uống thuốc liên tục, nghi vấn hóa chất độc hại đã lên tới não bộ. Xứ Đức nhân đạo cấp giấy tờ cho cậu ở lại luôn và nuôi cậu đến suốt đời.

 

Sau hai chục năm sống vật vờ nhưng thật hạnh phúc, cậu cũng muốn lấy vợ nhưng chưa đủ duyên hay nói trắng ra chẳng ai đủ can đảm rước cái của nợ ấy về mà chăm sóc. Để đến bây giờ hóa chất đã ăn mòn tới gan. 

 

Cậu nói tỉnh bơ về những người bạn trong đội đi Tiệp ngày nào:

-    Mấy thằng bạn của em nó chết hết cả rồi! Trong nhóm chỉ còn mình em là sống sót. Thằng đang ngồi bàn nhậu cũng ngã lăn ra chết, chết đủ kiểu! 

 

Chị Từ Ái ngao ngán nhìn ông em tội nghiệp. Đây là số phận của lớp trai hùng sau thời chinh chiến hay sao?  Dầu gì chăng nữa cũng nên cố gắng giúp cậu trị bệnh, con người ta ai cũng có phần số riêng tùy theo nhân quả mà trả nghiệp. Chẳng hạn những đứa em của cậu đều có số tốt hơn cậu. Đứa thì chạy qua Mỹ rất khá giả, đứa qua London học Master, đứa ở lại cũng có nhà cửa việc làm. Những em cậu rất thương ông anh bất hạnh, có người dám sang Đức cả tháng nuôi anh nằm bệnh viện. 

 

Chị Từ Ái nhớ lại quá trình dẫn cậu đi hết bệnh viện này sang đến bệnh viện khác để khám nghiệm và quyết định có nên cho cậu thay gan không? Vì kiếm một lá gan thích hợp cho cậu không phải chuyện dễ, vừa đắt lại vừa khó. 

Cậu được chuyển sang bệnh viện tâm thần, bác sĩ tâm lý sẽ hỏi một số các câu hỏi hóc búa để xác định tình trạng của cậu có xứng đáng được nằm trong danh sách những người chờ đợi thay gan không? 

 

Chị Từ Ái nghe vậy liền lanh trí gà cho cậu vài câu:

-    Em phải trả lời là còn yêu đời lắm, mỗi tuần đi tập Vovinam hai lần, cuối tuần sinh hoạt ở hội "Tri Ân Nước Đức", phụ bếp xào mì trong những hội chợ. Thỉnh thoảng đi Chùa... Đừng bao giờ lộ vẻ chán đời, họ sẽ cho em chết luôn đó! 

 

Không ngờ cậu ta trả lời bừng bừng sức sống, khiến bà bác sĩ hài lòng phê chuẩn ngay vào danh sách chờ! 

 

Chị Từ Ái nghĩ, chắc ít nhất hai năm nữa mới đến phiên cậu Danh được người hiến dâng bộ gan lành lặn. Nhớ chuyện nhà tỷ phú Steve Jobs cha đẻ của máy iPhone với trái táo cắn dở, giàu có và nổi tiếng đến thế mà vẫn phải chờ lá gan theo thứ tự người trước kẻ sau. Đến khi thay được gan xong thì quá trễ. Nhiều người biết chuyện đã đưa ý kiến lẫn ý cò, tại sao không dùng tiền qua Trung Quốc sẽ được thay ngay bằng gan của một anh tù Pháp Luân Công.



tri an nuoc duc


 

Họ không biết chuyện mới nói vậy thôi, chứ tôi tin con người của nhà tỷ phú, thà chết chứ không làm việc dã man như thế! 

 

Cậu Danh lúc đầu cũng được hội đồng bác sĩ tìm cách chữa trị lá gan, hết mổ nội soi cắt bỏ các phần sơ cứng, rồi bơm thuốc vào. Nhưng nghe đâu ca mổ không được thành công, càng đụng vào lại càng be bét.

Thế rồi vài tháng sau chị Từ Ái nghe tin cậu Danh được thay gan, không biết phước báu của cậu to đến chừng nào?

 

Vào thời điểm này chị Từ Ái đã bàn giao trách nhiệm đưa đón cậu Danh đi bệnh viện cho anh chàng Khánh chủ tiệm Taxi. Một doanh nhân tỏa sáng, sáng nhất là cái miệng lúc nào cũng đưa tin giật gân vui nhộn. 

 

Hai năm trời ròng rã chị đã cố gắng giữ từng buổi khám bệnh, giờ hẹn nhiều khi phải chờ cả sáu tháng. Buổi khám của ông Giáo sư khoa trưởng một năm chỉ có một lần, bỏ là ân hận. May mà chị thời gian ấy ít đi chơi xa nên mọi việc mới tốt đẹp!

 

Hôm vừa rồi mới nghe chị vợ của anh Hội trưởng hội Tri Ân Nước Đức kể thêm một vài chi tiết cho câu chuyện "Lá Gan chàng Danh" thêm phần ly kỳ và hào hứng. Chẳng là hôm đó, chàng Danh đã nằm trên bàn mổ rồi, bên cạnh là tập đoàn bác sĩ với lá gan người tặng kề bên. Anh Hội trưởng đã nghi nghi chuyện gì đó nên ngăn cản, đòi bác sĩ phải kiểm tra xem lá gan đó có thích hợp với chàng Danh hay không? Quả đúng như thế! Họ kiểm tra lại và tuyên bố lá gan không đúng cho người nhận, chàng Danh cứ việc chờ tiếp! Và cũng vì muốn sửa lại lỗi lầm của mình, Hội đồng Bác sĩ đã cho anh thay gan sớm khi gặp được lá gan thích hợp.

 

Cái anh Hội trưởng này không biết có nợ gì với chàng Danh mà ba chục năm trước lúc bức tường đổ 1989, đã đưa anh vào nhà thương cấp cứu thông dịch cho các bác sĩ, rồi sau đó còn lo giấy tờ hồ sơ cho anh được ở lại Đức. Cũng nằm trong sinh hoạt của Trung Tâm Văn Hóa Xã Hội, đỡ đầu tinh thần của Chùa Viên Giác ở Hannover lúc bấy giờ. 

 

Nói đến chuyện bây giờ, cậu Danh đã hoàn toàn biến thành người mới. Sinh hoạt với hội Tri Ân Nước Đức cậu tham dự đều đều. Phải thế chứ! không có Hội này cưu mang giúp đỡ mỗi người một tay thì cuộc đời cậu đã ò í e từ lâu rồi.  Trong Hội, mỗi lần cậu giơ tay phát biểu hùng hồn quá! Bị thiên hạ chọc:

 

-   Ê! Danh, mày được lá gan của thằng Thổ nào, ăn Kebab nhiều nên nóng tính quá dzậy?

 

Chỉ có trời mới biết tác giả lá gan là của ai? 

 

Hôm vừa rồi Hội họp để quyết định sẽ nấu ăn cho những người vô gia cư vào một cuối tuần nào đó. Ai muốn đóng góp gì xin phát biểu. Cậu Danh dám giơ tay xin xào mì cho ba chục miệng ăn. Cả Ban Chấp hành phản đối vì sợ cậu lên cơn bất tử, làm trước quên sau rồi hỏng việc.

 

Câu chuyện đến đây có thể kết thúc với đoạn kết khá có hậu, chị Từ Ái vẫn sinh hoạt trong Ban Chấp Hành của hội Tri Ân Nước Đức và vẫn lo giấy tờ cho cộng đồng người Việt vào những ngày thứ sáu tại văn phòng của hội Chữ Thập Đỏ. Anh chàng Danh vẫn thơ thẩn đến hát Karaoke và ăn uống sinh hoạt chung với Hội vào những chiều thứ bảy định kỳ.

 

Ôi! Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tình người vẫn còn đây!

 

Hoa Lan.

Mùa Đông 2024.

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
13/12/2010(Xem: 24403)
Văn hóa như hơi thở của sự sống. Chính vì vậy mà qua bao thăng trầm nghiệt ngã của lịch sử, Đạo Phật như một sức sống văn hóa ấy vẫn còn đó, như một sinh chất nuôi dưỡng nếp sống tâm linh cho con người.
10/12/2010(Xem: 9382)
Hoà Thượng thế danh Diệp Quang Tiền, pháp danh Tâm Khai, tự Thiện Giác, hiệu Trí Ấn Nhật Liên. Ngài sanh ngày 13 tháng 10 năm Quý Hợi (1923) tại thôn Xuân Yên, xã Triệu Thượng, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, trong một gia đình thâm tín Phật Giáo. Thân phụ là cụ Diệp Chí Hoan; thân mẫu là cụ bà Phan Thị Đường. Hai cụ sinh hạ được 5 người con : 4 nam, 1 nữ - Ngài là con thứ trong gia đình, sau anh trưởng là Thầy Diệp Tôn (Thích Thiện Liên). Năm lên 6 tuổi (1928) gia đình Ngài dời về thôn Diên Sanh, xã Hải Thọ, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị. Thân sinh Ngài đã rước thầy Đồ Nho danh tiếng về nhà để dạy chữ Hán cho hai con. Hai anh em Ngài thường được cụ Đồ khen là thông minh, hứa hẹn một tương lai tốt đẹp. Năm lên 10 tuổi (1932), Ngài theo học Việt Văn tại thôn Diên Sanh.
16/11/2010(Xem: 10983)
“Nam Kha nhất mộng đoạn, Tây Vức cửu liên khai, phiên thân quy Tịnh Độ, hiệp chưởng lễ Như Lai
30/10/2010(Xem: 3612)
Tiểu sử cho biết rằng, vào năm 1542 sau khi dâng sớ lên vương triều Mạc đòi chém 18 kẻ lộng thần, nhưng không được vua Mạc bấy giờ là Mạc Phúc Hải chấp thuận. Nguyễn Bỉnh Khiêm liền cáo quan về lại quê quán ở làng Trung Am. Nay là huyện Vĩnh Bảo thành phố Hải Phòng. Dù thất bại ở triều đình không thực hiện được hoài bão như dự tính lúc ban đầu: Dân giai thức mục quan tân chính
30/10/2010(Xem: 5316)
Như tôi cũng đã thưa rồi, hiếm ai dành nhiều thời gian để nhớ về mẹ như tôi. Chuyện gì buồn vui cũng là cái cớ để tôi nhớ về mẹ bằng tất cả tim óc. Tôi đã nhớ mẹ qua bất cứ hình ảnh nào của các bậc cha mẹ trong đời mà tôi quen biết, trong giao thiệp hay chỉ nhìn thấy trên phim ảnh sách báo... Có điều là không ít hình ảnh trong số đó cứ khiến tôi đau đáu một nỗi riêng không chịu thấu: 1. Họ là những bậc cha mẹ với tuổi đời chưa bao nhiêu nhưng đã bắt đầu quên mất tuổi trẻ của mình cho đứa con đầu lòng. Một tuổi trẻ tất bật áo cơm, không có rong chơi, không có ngơi nghỉ, không có thời gian riêng tư, dẹp luôn những không gian độc lập để sống như mình vẫn ao ước thời chớm lớn. Họ Mất hết cho cái mà họ cho là Được – đó chính là đứa con! Nhìn họ tôi nhớ mẹ!
28/10/2010(Xem: 3235)
ù bây giờ đã qua hết những ngày tất tả ngược xuôi lo chạy gạo bữa đói bữa no, lăn lóc chợ trời nhục nhã ê chề tấm thân; những ngày dầm mưa dãi nắng lặn lội đi thăm nuôi nhưng những kỷ niệm buồn sâu thẳm vẫn còn đậm nét trong lòng tôi mãi mãi mỗi độ tháng tư về. Sau khi hai đứa con ra đi được hai ngày, tôi được tin chuyến tàu bị bể. Tôi vừa bàng hoàng vừa cầu xin đó không phải là sự thật, nếu quả đúng như vậy liệu tôi có còn đủ sức chịu đựng hay không vì chồng tôi đang còn ở trong trại cải tạo. Nóng ruột quá, tôi bèn rủ một em học trò cũ lên nhà bà chủ tàu để dò hỏi tin tức. Khi đi thì hăng hái như vậy nhưng gần đến ngõ rẽ đi vào nhà, tôi không còn can đảm tiếp tục bước nữa. Tôi ngồi lại một mình dưới gốc cây vừa niệm Phật vừa cầu xin, mắt không rời theo dõi vào con ngõ sâu hun hút đó. Càng chờ ruột gan càng nóng như lửa đốt, không chịu nổi nữa tôi đi liều vào. Vừa đến nơi hai chân tôi đã muốn khuỵu xuống, một bầu không khí im lặng nặng nề, hai người ngồi như 2 pho tượng; sau đó em h
21/10/2010(Xem: 10478)
Bướm bay vườn cải hoa vàng , Hôm nay chúng ta cùng đọc với nhau bài Bướm bay vườn cải hoa vàng. Bài này được sáng tác trước bài trường ca Avril vào khoảng năm tháng. Viết vào đầu tháng chạp năm 1963. Trong bài Bướm bay vườn cải hoa vàng chúng ta thấy lại bông hoa của thi sĩ Quách Thoại một cách rất rõ ràng. Đứng yên ngoài hàng dậu Em mỉm nụ nhiệm mầu Lặng nhìn em kinh ngạc Vừa thoáng nghe em hát Lời ca em thiên thâu
17/10/2010(Xem: 3725)
Tây Du Ký tiêu biểu cho tiểu thuyết chương hồi bình dân Trung Quốc, có ảnh hưởng sâu sắc đến sinh hoạt xã hội các dân tộc Á Châu. Không những nó đã có mặt từ lâu trong khu vực văn hóa chữ Hán (Trung, Đài, Hàn, Việt, Nhật) mà từ cuối thế kỷ 19, qua các bản tuồng các gánh hát lưu diễn và văn dịch, Tây Du Ký (TDK) đã theo ngọn gió mùa và quang thúng Hoa Kiều đến Thái, Mã Lai, In-đô-nê-xia và các nơi khác trên thế giới. Âu Mỹ cũng đánh giá cao TDK, bằng cớ là Pháp đã cho in bản dịch TDK Le Pèlerin vers l’Ouest trong tuyển tập Pléiade trên giấy quyến và học giả A. Waley đã dịch TDK ra Anh ngữ từ lâu ( Monkey, by Wu Ch’Êng-Ên, Allen & Unwin, London, 1942). Ngoài ra, việc so sánh Tây Du Ký2 và tác phẩm Tây Phương The Pilgrim’s Progress (Thiên Lộ Lịch Trình) cũng là một đề tài thú vị cho người nghiên cứu văn học đối chiếu.
08/10/2010(Xem: 15025)
Phật nói : Lấy Tâm làm Tông, lấy không cửa làm cửa Pháp. Đã không cửa làm sao đi qua ? Há chẳng nghe nói : “Từ cửa vào không phải là đồ quý trong nhà. Do duyên mà được, trước thì thành, sau thì hoại.” Nói như thế giống như không gió mà dậy sóng, khoét thịt lành làm thành vết thương. Huống hồ, chấp vào câu nói để tìm giải thích như khua gậy đánh trăng, gãi chân ngứa ngoài da giầy, có ăn nhằm gì ? Mùa hạ năm Thiệu Định, Mậu Tý, tại chùa Long Tường huyện Đông Gia, Huệ Khai là Thủ Chúng nhân chư tăng thỉnh ích bèn lấy công án của người xưa làm viên ngói gõ cửa, tùy cơ chỉ dẫn người học. Thoạt tiên không xếp đặt trước sau, cộng được 48 tắc gọi chung là “Cửa không cửa”. Nếu là kẻ dõng mãnh, không kể nguy vong, một dao vào thẳng, Na Tra tám tay giữ không được. Tây Thiên bốn bẩy (4x7=28) vị, Đông Độ hai ba (2x3=6) vị chỉ đành ngóng gió xin tha mạng. Nếu còn chần chờ thì giống như nhìn người cưỡi ngựa sau song cửa, chớp mắt đã vượt qua.
08/10/2010(Xem: 3476)
Tiểu sử chép: “Năm 19 tuổi Chân Nguyên đọc quyển Thực Lục sự tích Trúc Lâm đệ tam tổ Huyền Quang,chợt tỉnh ngộ mà nói rằng, đến như cổ nhân ngày xưa, dọc ngang lừng lẫy mà còn chán sự công danh, huống gì mình chỉ là một anh học trò”. Bèn phát nguyện đi tu. Thế là cũng như Thiền sư Huyền Quang, Chân Nguyên cũng leo lên núi Yên Tử để thực hiện chí nguyện xuất gia học đạo của mình. Và cũng giống như Huyền Quang, Chân Nguyên cũng đã viết Thiền tịch phú khi Chân Nguyên còn đang làm trụ trì tại chùa Long Động trên núi Yên Tử.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]