Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Quà tặng bất ngờ

14/01/202510:15(Xem: 209)
Quà tặng bất ngờ



Quà tặng bất ngờ



Chỉ còn vài ngày nữa là đến Giao thừa, lại một mùa xuân trên xứ Đức lạnh lẽo co ro, Danh ngồi đếm từng ngày trên tấm lịch để chờ đón cái Tết Ất Tỵ, năm tuổi của chàng vừa tròn 60. Chàng thường nghe nói, 59 chưa qua 60 đã đến, đấy là những năm đại hạn! Ai qua được ngưỡng cửa 60 sẽ sống thọ lâu. 

 

Nhưng trường hợp của chàng lại càng đặc biệt, chàng đã được trời đất đãi ngộ cho sống thêm được mười năm nhờ lá gan của một ân nhân vô danh trao tặng, đáng lẽ chàng đã lìa bỏ cõi đời ô trược này từ lứa tuổi 50. Vậy mỗi ngày mở mắt ra thấy mình còn sống, còn thở, chàng đã cảm ơn đời, ơn người lắm lắm rồi ! Cụ thể là cảm ơn cái Hội Tri Ân Nước Đức đã tận tình giúp đỡ cho chàng sống sót đến ngày hôm nay, sau đến là chị Từ Ái, một thành viên của Hội đã bỏ bao công sức lo giấy tờ, dẫn chàng đi bệnh viện lo việc thay gan.

 

Ngược dòng thời gian của mười năm về trước, câu chuyện "Quà tặng bất ngờ" đã diễn biến như sau:

 

Đã từ bao lâu nay chị Từ Ái sinh hoạt trong các Chùa và cộng đồng người Việt tại địa phương, mỗi thứ sáu hàng tuần chị có giờ cố vấn giấy tờ pháp lý tại văn phòng Chữ Thập Đỏ của quận Steglitz thủ đô Berlin.

 

Một hôm có một cậu thanh niên dễ thương vui tính đến nhờ chị đi thông dịch nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của cậu. Nghe đâu bác sĩ cũng bó tay với tiếng Đức ù ù cạc cạc của cậu, trong khi muốn báo cho cậu một căn bệnh nguy hiểm để kịp thời chữa trị. Ông bác sĩ gặp chị mừng quá, tuyên bố kết quả cuộc thử máu đã tìm ra vi khuẩn gây bệnh Hepatitis B trong gan của cậu và gửi cậu vào bệnh viện lớn để chữa trị. 

 

Thế là từ đó cuộc đời chị Từ Ái lại gắn liền với cậu Danh mát mát điên điên này, cho đến ngày cậu được thay gan do một người hảo tâm nào đó trước khi chết hiến tặng. Thật là một quà tặng bất ngờ!

 

Trong những lần dẫn cậu đi chữa trị tại bệnh viện, chị được nghe cậu kể về cuộc đời vì sao cậu phải uống thuốc an thần, gan bị sơ cứng. Phải cảm ơn xứ Đức nhân hậu đã cưu mang cậu cho đến ngày nay. 

Ngược lại dòng thời gian vào những năm cuối 80, lúc cậu vừa tròn 25 tuổi, lứa tuổi trai tráng sung sức tràn đầy nhựa sống. Cậu được tuyển chọn đi lao động hợp tác bên Tiệp, cả một niềm hãnh diện cho gia đình, cậu sẽ gửi tiền về lo cho đàn em đói kém bên nhà. 

 

Đấy chỉ là ảo ảnh cuộc đời, xứ Tiệp-Khắc cần nhân công Việt Nam để đưa vào những công việc nguy hiểm mà dân bản xứ chẳng ai thèm làm. Đối mặt với những thùng hóa chất độc hại, ngửi, sờ, hít thở mỗi ngày thì vài năm sẽ mất mạng ngay.

 

Cậu Danh cũng không là ngoại lệ, hôm mở cửa bức tường xóa bỏ Đông Tây, cậu lẹ chân chạy qua Berlin xin tỵ nạn, không biết cậu có thuộc loại "Tường nhân"?

Chỉ thời gian ngắn cậu bị đột quỵ ngất xỉu ngoài đường, thiên hạ kêu xe cứu thương chở cậu đến bệnh viện chữa trị. Sau lần này cậu bị bệnh tâm thần phải uống thuốc liên tục, nghi vấn hóa chất độc hại đã lên tới não bộ. Xứ Đức nhân đạo cấp giấy tờ cho cậu ở lại luôn và nuôi cậu đến suốt đời.

 

Sau hai chục năm sống vật vờ nhưng thật hạnh phúc, cậu cũng muốn lấy vợ nhưng chưa đủ duyên hay nói trắng ra chẳng ai đủ can đảm rước cái của nợ ấy về mà chăm sóc. Để đến bây giờ hóa chất đã ăn mòn tới gan. 

 

Cậu nói tỉnh bơ về những người bạn trong đội đi Tiệp ngày nào:

-    Mấy thằng bạn của em nó chết hết cả rồi! Trong nhóm chỉ còn mình em là sống sót. Thằng đang ngồi bàn nhậu cũng ngã lăn ra chết, chết đủ kiểu! 

 

Chị Từ Ái ngao ngán nhìn ông em tội nghiệp. Đây là số phận của lớp trai hùng sau thời chinh chiến hay sao?  Dầu gì chăng nữa cũng nên cố gắng giúp cậu trị bệnh, con người ta ai cũng có phần số riêng tùy theo nhân quả mà trả nghiệp. Chẳng hạn những đứa em của cậu đều có số tốt hơn cậu. Đứa thì chạy qua Mỹ rất khá giả, đứa qua London học Master, đứa ở lại cũng có nhà cửa việc làm. Những em cậu rất thương ông anh bất hạnh, có người dám sang Đức cả tháng nuôi anh nằm bệnh viện. 

 

Chị Từ Ái nhớ lại quá trình dẫn cậu đi hết bệnh viện này sang đến bệnh viện khác để khám nghiệm và quyết định có nên cho cậu thay gan không? Vì kiếm một lá gan thích hợp cho cậu không phải chuyện dễ, vừa đắt lại vừa khó. 

Cậu được chuyển sang bệnh viện tâm thần, bác sĩ tâm lý sẽ hỏi một số các câu hỏi hóc búa để xác định tình trạng của cậu có xứng đáng được nằm trong danh sách những người chờ đợi thay gan không? 

 

Chị Từ Ái nghe vậy liền lanh trí gà cho cậu vài câu:

-    Em phải trả lời là còn yêu đời lắm, mỗi tuần đi tập Vovinam hai lần, cuối tuần sinh hoạt ở hội "Tri Ân Nước Đức", phụ bếp xào mì trong những hội chợ. Thỉnh thoảng đi Chùa... Đừng bao giờ lộ vẻ chán đời, họ sẽ cho em chết luôn đó! 

 

Không ngờ cậu ta trả lời bừng bừng sức sống, khiến bà bác sĩ hài lòng phê chuẩn ngay vào danh sách chờ! 

 

Chị Từ Ái nghĩ, chắc ít nhất hai năm nữa mới đến phiên cậu Danh được người hiến dâng bộ gan lành lặn. Nhớ chuyện nhà tỷ phú Steve Jobs cha đẻ của máy iPhone với trái táo cắn dở, giàu có và nổi tiếng đến thế mà vẫn phải chờ lá gan theo thứ tự người trước kẻ sau. Đến khi thay được gan xong thì quá trễ. Nhiều người biết chuyện đã đưa ý kiến lẫn ý cò, tại sao không dùng tiền qua Trung Quốc sẽ được thay ngay bằng gan của một anh tù Pháp Luân Công.



tri an nuoc duc


 

Họ không biết chuyện mới nói vậy thôi, chứ tôi tin con người của nhà tỷ phú, thà chết chứ không làm việc dã man như thế! 

 

Cậu Danh lúc đầu cũng được hội đồng bác sĩ tìm cách chữa trị lá gan, hết mổ nội soi cắt bỏ các phần sơ cứng, rồi bơm thuốc vào. Nhưng nghe đâu ca mổ không được thành công, càng đụng vào lại càng be bét.

Thế rồi vài tháng sau chị Từ Ái nghe tin cậu Danh được thay gan, không biết phước báu của cậu to đến chừng nào?

 

Vào thời điểm này chị Từ Ái đã bàn giao trách nhiệm đưa đón cậu Danh đi bệnh viện cho anh chàng Khánh chủ tiệm Taxi. Một doanh nhân tỏa sáng, sáng nhất là cái miệng lúc nào cũng đưa tin giật gân vui nhộn. 

 

Hai năm trời ròng rã chị đã cố gắng giữ từng buổi khám bệnh, giờ hẹn nhiều khi phải chờ cả sáu tháng. Buổi khám của ông Giáo sư khoa trưởng một năm chỉ có một lần, bỏ là ân hận. May mà chị thời gian ấy ít đi chơi xa nên mọi việc mới tốt đẹp!

 

Hôm vừa rồi mới nghe chị vợ của anh Hội trưởng hội Tri Ân Nước Đức kể thêm một vài chi tiết cho câu chuyện "Lá Gan chàng Danh" thêm phần ly kỳ và hào hứng. Chẳng là hôm đó, chàng Danh đã nằm trên bàn mổ rồi, bên cạnh là tập đoàn bác sĩ với lá gan người tặng kề bên. Anh Hội trưởng đã nghi nghi chuyện gì đó nên ngăn cản, đòi bác sĩ phải kiểm tra xem lá gan đó có thích hợp với chàng Danh hay không? Quả đúng như thế! Họ kiểm tra lại và tuyên bố lá gan không đúng cho người nhận, chàng Danh cứ việc chờ tiếp! Và cũng vì muốn sửa lại lỗi lầm của mình, Hội đồng Bác sĩ đã cho anh thay gan sớm khi gặp được lá gan thích hợp.

 

Cái anh Hội trưởng này không biết có nợ gì với chàng Danh mà ba chục năm trước lúc bức tường đổ 1989, đã đưa anh vào nhà thương cấp cứu thông dịch cho các bác sĩ, rồi sau đó còn lo giấy tờ hồ sơ cho anh được ở lại Đức. Cũng nằm trong sinh hoạt của Trung Tâm Văn Hóa Xã Hội, đỡ đầu tinh thần của Chùa Viên Giác ở Hannover lúc bấy giờ. 

 

Nói đến chuyện bây giờ, cậu Danh đã hoàn toàn biến thành người mới. Sinh hoạt với hội Tri Ân Nước Đức cậu tham dự đều đều. Phải thế chứ! không có Hội này cưu mang giúp đỡ mỗi người một tay thì cuộc đời cậu đã ò í e từ lâu rồi.  Trong Hội, mỗi lần cậu giơ tay phát biểu hùng hồn quá! Bị thiên hạ chọc:

 

-   Ê! Danh, mày được lá gan của thằng Thổ nào, ăn Kebab nhiều nên nóng tính quá dzậy?

 

Chỉ có trời mới biết tác giả lá gan là của ai? 

 

Hôm vừa rồi Hội họp để quyết định sẽ nấu ăn cho những người vô gia cư vào một cuối tuần nào đó. Ai muốn đóng góp gì xin phát biểu. Cậu Danh dám giơ tay xin xào mì cho ba chục miệng ăn. Cả Ban Chấp hành phản đối vì sợ cậu lên cơn bất tử, làm trước quên sau rồi hỏng việc.

 

Câu chuyện đến đây có thể kết thúc với đoạn kết khá có hậu, chị Từ Ái vẫn sinh hoạt trong Ban Chấp Hành của hội Tri Ân Nước Đức và vẫn lo giấy tờ cho cộng đồng người Việt vào những ngày thứ sáu tại văn phòng của hội Chữ Thập Đỏ. Anh chàng Danh vẫn thơ thẩn đến hát Karaoke và ăn uống sinh hoạt chung với Hội vào những chiều thứ bảy định kỳ.

 

Ôi! Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tình người vẫn còn đây!

 

Hoa Lan.

Mùa Đông 2024.

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
15/01/2011(Xem: 3311)
Suy cho cùng, kiếp người hay cuộc tu chỉ là những lần ghé lại đâu đó. Nói ở nghĩa nào thì người ta không ai có thể chung thân với một thứ gì miên viễn. Mình không bỏ nó thì nó cũng xa mình. Ta có thể mất nó, vì nhàm chán hay không còn cơ hội nắm níu. Và cái mà ta yêu nhất cũng có nhiều kiểu bỏ ta ở lại mà đi. Hồi xưa bắt chước theo kinh mà nói thì cái gì cũng là bè cỏ qua sông... Giờ có thêm tí tuổi, nhiều lúc nằm ngẫm nghĩ một mình, thấy câu nói ví von đó hay quá chừng, hay đáo để.
14/01/2011(Xem: 3758)
Cách đây hơn một tuần, trong lúc chuẩn bị nấu nước pha trà buổi sáng, tự dưng lòng tôi nhớ quay quắt những chén trà năm xưa tôi đã từng chia sẻ với Thầy Tâm Phương trong những buổi sáng tĩnh lặng tại ngôi chùa nghèo Quảng Đức ở Broadmeadows. Tôi đã vội gọi Thầy Tâm Phương và hết sức may mắn Thầy vẫn còn nhớ tên tôi..dù rằng Thầy đã quên mất giọng nói quen thuộc của tôi rồi! Thầy rất mừng vì nghe được qua một số Phật tử biết cuộc sống của tôi lúc nầy an nhàn lắm. Tôi thưa với Thầy về cuộc đời hưu của tôi mấy năm gần đây cũng như nói với Thầy là tôi thèm vô cùng được cùng Thầy nhâm nhi lại những chén trà xưa!
14/01/2011(Xem: 3320)
Tôi trở về Huế với một tâm trạng nôn nao bồi hồi! Ba mươi năm sau mới nhìn lại Huế thân yêu, nơi đã cho tôi mật ngọt của ngày mới lớn. Phi trường Phú Bài vẫn vậy, vẫn u buồn ảm đạm dù đã trải qua bao tháng năm cũng chẳng rộng lớn gì hơn. Đã thế, tôi đặt chân xuống phi trường khi trời đã về chiều nên quang cảnh càng hiu hắt thê lương.
07/01/2011(Xem: 3527)
Chuyện Tiền thân Bahiya (Jàtaka 420) kể lại rằng : “Thuở xưa, khi vua Bramadatta trị vì ở Ba-la-nai, Bồ-tát là một vị đại thần của triều đình. Có một nữ nhân thôn quê thân thể béo mập, ăn mặc lôi thôi, làm công ăn lương, đang đi ngang qua gần sân của nhà vua, cảm thấy thân bị bức bách ngồi xuống lấy áo đắp che thân, giải toả sự bức bách của thân và nhanh nhẹn đứng dậy”.
06/01/2011(Xem: 6402)
Tôi và chị chưa hề một lần gây thù chuốc oán với nhau. Vậy mà không hiểu sao ngay từ ngày chạm mặt đầu tiên ở trụ sở Hội Văn Học Nghệ Thuật Tỉnh, bỗng dưng tôi thấy ghét chị thậm tệ. Và nhìn ánh mắt, vầng trán nhăn nhíu, điệu bộ của chị khi đứng gần tôi vào lúc cuộc họp chuẩn bị khai mạc, tôi cảm nhận, thấy biết được chắc chắn rằng chị cũng chẳng ưa gì tôi, có thể là ghét cay ghét đắng tôi, còn hơn cái mức mà tôi ghét chị. Sao kỳ vậy? Đố kỵ tài năng sao? Không phải.
05/01/2011(Xem: 3235)
Tôi sinh ra và trải qua những ngày tuổi thơ ở Huế. Như vậy cũng đủ để tôi tự hào đã chia sẻ cùng Huế với tất cả những thủy chung của lòng mình. Thế rồi, tôi cũng phải xa Huế đã 30 năm, quê hương đó vẫn rạng ngời trong tâm tưởng. Huế dấu yêu ơi! có bao nhiêu điều phải nhớ: thời thơ ấu ấm áp trôi đi, tuổi học trò thần tiên trong ngôi trường màu hồng ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm cùng với dấu chân của những chàng trai thích đón đưa mỗi khi tan trường. Tôi với Huế biết bao tình thương mến, mỗi con đường, mỗi dòng sông, núi đồi, lăng tẩm, thành quách, chùa chiền là của Huế, là của tôi... Mặc dầu phải tất tả trong dòng đời xuôi ngược và biết rằng Huế là xứ sở thật kỳ, ở thì có điều không ưa nhưng đi xa thì lại nhớ, trong tôi vẫn chan chứa nỗi niềm với Huế. Nói như ai đó: "nằm ngửa nhớ trăng, nằm nghiêng nhớ Huế", nỗi nhớ thấm vào máu thịt, sâu lắng vào tâm hồn của những kẻ tha hương lòng vẫn bùi ngùi mỗi khi nhớ đến và chỉ muốn quay về!
04/01/2011(Xem: 3995)
Bạt: Bài viết “Phật giáo, một sự thực tập” dưới đây là bài đầu tiên trong tập hợp năm bài viết đã được phổ biến trên nguyệt san Triết học (Filosofie), 2004-2005. Đây là những tiểu luận về Phật giáo nhìn từ phương Tây, được viết từ bối cảnh của một truyền thống Phật giáo rất mới, được gọi là Phật giáo Tây phương. Tác giả, tiến sĩ Edel Maex là một nhà tâm lý trị liệu làm việc ở bệnh viện Middelheim tại Antwerpen, Bỉ. Ông là một trong những người sáng lập và ở trong ban điều hành của Trường Triết học Tỉ giảo (School voor comparatieve filosofie) ở Antwerpen. Ông là một người thực tập Thiền.
20/12/2010(Xem: 9690)
Không sinh, không diệt. Không đến, không đi. Đó chính là ý nghĩa nền tảng về một tâm xuân miên viễn. Khi chúng ta nhìn sự vật có sinh có diệt, có đến có đi, lòng ta không khỏi sinh ra những luyến lưu tiếc nuối.
14/12/2010(Xem: 2691)
Đất Bắc Ninh xưa gọi là đạo Bắc Giang, rồi đổi ra trấn Kinh Bắc, một miền phong phú về mặt dân ca, cũng là một vùng nổi tiếng về phong quang cẩm tú, về điền địa phì nhiêu...
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]