TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 108- thơMặc Giang
(Từ bài số 1071 đến số 1080)
[email protected]; [email protected]
01.Tỉnhmộng hồn đau 1071
02.Cánhchim bạt gió 1072
03.Xinmẹ chờ con 1073
04.Nhớbóng hình cha 1074
05.Cómột ngày 1075
06.Từgiã con tàu 1076
07.Hànhtrình lữ thứ 1077
08.Cùng ta xuyên vũ trụ 1078
09.TửThần lên tiếng ! 1079
10.Chuyểntrao thế hệ 1080
Tỉnh mộng hồn đau
Tháng 7 – 2008
Trần gian thống nỗi ta bà
Thế gian thống nỗi trầm khađọa đày
Mới sinh nguyên lộ trắng tay
Ngày tàn ngọn cỏ lung lay bụimờ
Vậy mà suốt kiếp vật vờ
Nổi trôi oan nghiệt muôn bờlao linh
Ngã nhân bào ảnh tuyệt tình
Lợi danh tráo đấu xẫu mìnhcùng ta
Thanh xuân vật lộn xông pha
Cội cằn tóc trắng chưa phanỗi niềm
Đến khi hắt gió đứng tim
Buông tay nhắm mắt mới imlặng sầu
Ô hay cuộc lữ con tàu
Lại qua biết mấy sắc màu thờigian
Sao không dừng lại bên đàng
Trước khi rũ cánh lá vàng nhẹbay
Cho ta bớt nỗi đắng cay
Cho người bớt nỗi trả vaymuộn màng
Cớ chi xéo dọc xẻ ngang
Ngược xuôi cong quẹo, bẽ bàngbờ lau
Người đau như thể ta đau
Ta đau như thể người đau khácnào
Đeo chi giấc mộng chiêm bao
Bừng con mắt dậy đổ vào hồnđau.
Cánh chim bạt gió
Tháng 7 – 2008
Cánh chim bạt gió giữa lưngtrời
Xa tổ, lìa đàn, biệt dặm khơi
Cách cội, ngăn nguồn, trôngmỏi mắt
Nhìn về cố quận gởi chơi vơi
Năm tháng phong trần bởi giósương
Thời gian xây xát bởi nghêthường
Bùn đen quện cáu dày mây nước
Bạt trắng nương dâu xéo đoạntrường
Thời thế can qua sỏi đá mòn
Thế thời đưa đẩy sắt pha son
Sơn khê vương bóng hồn sôngnúi
Tổ quốc in hình gợn nước non
Hỡi con chim Lạc gọi chimHồng
Réo tận Trường Sơn thấu biểnĐông
Trông ải Nam Quan ngược lệ sử
Cà Mau cuối Mũi chảy xuôidòng
Giang sơn gấm vóc mảnh dư đồ
Thế hệ ông cha mãi thắm tô
Thế hệ cháu con luôn dấn bước
Sắt son muôn thuở chẳng phainhòa
Một bọc trăm con thuở dựng cờ
Đến nay chín chục triệu nênthơ
Rồng Tiên khơi giống dòngHồng Lạc
Ôm ấp muôn đời đẹp ước mơ
Xin Mẹ chờ con
Tháng 7 – 2008
Biết mấy năm rồi mẹ nhớ không
Phương trời cô đọng mãi hoàimong
Mong sao có một ngày nào đó
Thăm lại tình quê ấp ủ lòng
Những tưởng ra đi dễ trở về
Nào ngờ một chuyến vạn sơnkhê
Đôi bờ ly cách mờ sương gió
Núi gởi đồi non vọng ước thề
Đêm trải trường canh nhớ mẹhiền
Cầu xin mẹ sống được bình yên
Dẫu cho tuổi hạc đèn leo lét
Le lói sao trời rọi bóng đêm
Hình bóng mẹ hiền mãi nhớthương
Mai chiều nắng sớm nặng tơvương
Nhà tranh vách lá tình quê đó
Đeo đẳng cùng con khắp nẻođường
Ráng sống an lành nghe mẹ ơi
Dù cho sóng nước vỗ đầy vơi
Bờ xa ấm lạnh mòn mi mắt
Mẹ vẫn chờ con dẫu cuối đời.
Nhớ bóng hình cha
Tháng 7 – 2008
Nhớ bóng hình cha thuở ấu thơ
Tôi mang từ đó đến bây giờ
Thời gian tàn úa mờ sươnglạnh
Năm tháng dày vò khép mắt mơ
Bóng núi chiều hôm nhạt nắngvàng
Rừng khuya kéo gió lộng mênhmang
Cha ngồi ôm mảnh dư đồ rách
Đá lở cát bồi nát ruột gan
Cỏ cháy đồng khô thương mạnon
Trơ vơ gốc rạ mộng hao mòn
Gầy gò nhựa sống tiêu sinhlực
Ruộng lúa cỗi cằn lép ngọcson
Mấy đời chồng chất của ôngcha
Một gánh giang sơn nặng nướcnhà
Lệ sử đau lòng con quốc quốc
Canh tàn non nỉ tiếng gia gia
Tự thuở đầu xanh đến lão làng
Thương cha lao khổ lắm giannan
Một đời gai góc cùng non nước
Nước chảy vô bờ non rẽ ngang
Tôi bước chân đi khắp nẻođường
Nhìn qua dấu vết của quê hương
Đâu đâu cũng thấy dày tangtóc
Ray rức cơ cùng thương vẫnthương.
Có một ngày
Tháng 7 – 2008
Có một ngày ta giã từ trọquán
Nét rong rêu phủ kín quãngđường qua
Để vẽ thêm dấu vết cõi ta bà
Cát bụi bay dập vùi phơi sỏiđá
Có một ngày ta giã từ nhânthế
Đã đẳng đeo một cuộc lữ trămnăm
Tiếng thương yêu vạn hữu kếthoa đăng
Làm hành trang trên nhịp cầusinh tử
Có một ngày ta tạ từ xe cũ
Mượn một lần dong ruổi kiếpba sinh
Đường trần gian xây xát thểbăng trinh
Cạn sinh lực xin giã từ mộtchuyến
Có một ngày ta về căn gác nhỏ
Đã ra đi từ thuở mới phiêu du
Bước lang thang trên vạn nẻodiêm phù
Đường quê cũ đợi chờ ta lâulắm
Ta trở về giữa đêm tàn giálạnh
Nhặt thời gian nhìn dấu vếtđi qua
Nét rong rêu phơi tàn tạ úagià
Hình bóng cũ nhìn ta thươnggió bụi
Có một ngày ta về như thế ấy
Để rồi đi thuyền vũ trụ tinhmơ
Đến và đi như bỏ ngõ bao giờ
Ta đứng lại là thỉ chung biếnmất.
Từ giã con tàu
Mang một kiếp trên hành trìnhphiêu lữ
Ba vạn sáu gõ nhịp tháng ngàyqua
Ta bước đi chưa hết cõi ta bà
Tâm còn đó những lực tàn xuống dốc
Trời đất rộng thu dần khung cửa hẹp
Nẻo tung hoành bít lối nhỏ trơ vơ
Sức bình sinh đã cạn kiệt tàn khô
Xe huyễn hóa đang thời kỳ rệu rã
Chân khẳng khiu đỡ tấm thân tàn tạ
Tay hao gầy vén bức ảnh thời gian
Mắt mù mờ nhìn không quá mấygang
Vai co rút đâu còn ngang mấythước
Căn phòng nhỏ chỉ ra vô lê bước
Ngồi không xong, đi đứng cũngê mình
Cả cuộc đời xin trả lại laolinh
Ôm mộng mị gối đầu trên đỉnhbạc
Ta vẫn nghe thuở hồng hoangca hát
Cõi thiên thu khép mở biết baolần
Bụi phong trần góp gió đãi phùvân
Vẽ bước chân trên muôn ngànthiên lý
Chiều xuống thấp nắng vàng rơiyếu ớt
Hoàng hôn về chim vỗ cánh baymau
Thế thì ta xin từ giã con tàu
Kẻo phụ lòng một sân ga chuyểntiếp.
Tháng 8 – 2008
Hành trình lữ thứ
Chiều xuống thấp rừng câynghiêng bóng núi
Gác lưng trời mây kéo ngả đầunon
Đàn chim muông mạnh cánh đuổihoàng hôn
Đêm thôi thúc ngập ngừngkhung cửa khép
Trời đất rộng thu dần vào ngõhẹp
Bóng chiều hôm gối mộng đóntrăng ngàn
Biển trùng khơi lồng lộng sóngâm vang
Ta đứng đó giữa hư vô bất tận
Gió thét núi vạt rừng khua thămthẳm
Trăng gọi sao bóng tối phủhoang mờ
Một mình ta đếm từng bước tiêusơ
Đi đi mãi trên hành trình lữthứ
Tiếng thiên thu chờ ta đó
Chốn vô tận đợi ta về
Và người em bé nhỏ
Ta dẫn bước em đi
Một điểm son không muốn tắt
Bờ không sắc chẳng đôi đàng
Linh Sơn reo gió hát
Ta khơi mạch Tào Khê
Bóng dáng em lộ diện từ vô thỉ
Vóc thân ta có mặt đến vô chung
Nhịp tử sinh gõ từng bước vô cùng
Đi đi mãi giữa đôi dòng huyễn hóa
Cõi diêm phù còn phiêu bồng muôn thuở
Thì ta đây hiện hữu đến muôn đời
Và em ơi, cùng dạo bước rong chơi
Đi đi mãi giữa thềm hoang vạn thể.
Tháng 8 –2008
Cùng ta xuyên vũtrụ
Ta tìm lại đống tro tàn dĩ vãng
Để còn gì quá khứ những ngày qua
Đời là một giấc mơ, loang vết nhạt nhòa
Vẫn lưu dấu trong thềm hoang ký ức
Đêm canh dài, ngàn sao không muốn tắt
Ta nhìn trông cho thẩm thấu đêm thâu
Gối đầu non, nghiêng ngửa vạn tinh cầu
Duỗi góc biển, lung linh bờ ảo tượng
Nhớ ngày xưa, ra đi trên muôn hướng
Đến hôm nay, đứng cuối nẻo đường xa
Em vẫn còn đây, ta vẫn là ta
Nhưng dĩ vãng rêu mờ phơi gió bụi
Hình ảnh cũ phôi pha mờ sương khói
Bóng hình xưa phai nhạt ngả bờ cây
Máy trí não khơi nhịp kéo truông mây
Nhưng nắm bắt, mảnh phù du tan vỡ
Nếu là mộng, sao còn lưu nỗi nhớ
Nếu không thực, sao chẳng khuất niềm quên
Em vẫn nguyên trinh, ta chẳng xa em
Cùng ẩn hiện giữa bức tranh không sắc
Em không nói, ta nhìn em giây lát
Nhịp đăng trình, lại cất bước ra đi
Thế thì thôi, không cần nói năng chi
Em hiện hữu cùng ta xuyên vũ trụ.
Tháng 8 –2008
Tử Thần lên tiếng !
Này Tử Thần, có gan thì lộ diện
Hễ có làm có chịu, mới xứng danh
Đừng thấp tha thấp thỏm, chạy loanh quanh
Lén chụp bắt mà gọi Thần sao được
Ta từng nghe khắp đông tây nam bắc
Ngươi ra tay thì hết cách tìm cầu
Vậy thì ngươi lẩn quẩn trốn nơi đâu
Có bản lãnh, hãy trườn ra ánh sáng
Dù phàm phu, ta đây đâu có ngán
Ngươi là Thần, mà tiểu tử thế sao
Vội ra tay, rồi dở chước bôn đào
Mang tiếng Thần, quá ô danh không hỉ !
Ta hỏi thật, nếu nhà ngươi biết chuyện
Bắt vạn loài phải chết, bởi do ngươi
Chết đoạn đành, chết nghiệt ngã, chết tươi
Nếu là ngươi, hãy mau mau lên tiếng
Người ta dựng biết bao nhiêu cốt truyện
Có bàn tay lông lá của Tử Thần
Hay là ai, rồi tiếm vị tiếm danh
Tranh tối sáng, phải trắng đen, ngã ngũ
Có một kẻ dáng trượng phu quân tử
Dõng dạc tuyên, làm gì có tử thần
Không một ai là thần tử thần sinh
Băng sinh tử chỉ là dòng chuyển hóa
Đừng buôn Thần bán Thánh, lòa thiên hạ
Hù nhân gian, dọa nạt kẻ nhát gan
Làm con buôn cho những kẻ manh tâm
Giả phù phép để kiếm tiền cơm cháo
Đã là Thần, thì đường đường chân tướng
Đâu có chuyện núp mái khói am tranh
Tử, tức cuối đời ; Sinh, tức chuyển sanh
Khắp sáu nẻo ba đường đều như thế.
Tháng 8 –2008
Chuyển trao thế hệ
Không muốn em thấm niềm đau non nước
Bởi quê hương rách nát nhiều rồi
Không muốn em đọng hai bờ lệ ướt
Bởi sông dài mấy khúc phân đôi
Không muốn em nghe cung đàn tê tỉ
Bởi giao thoa rơi rụng im lìm
Không muốn em nát nỗi niềmcủa ý
Bởi cuối nguồn, máu chảy vềtim
Dấu sử nếu không đau,
Làm sao thương lệ sử
Tình tự nếu không đầy
Làm sao biết cưu mang
Khi thấy trắng hoa cau
Mới thương yêu đồng lúa
Gốc rạ kéo khô gầy
Mới thương xót mạ non
Lau sậy kia vẫn lung linh bờcát
Sỏi đá kia vẫn đau đáu bênđường
Biển dâu kia vẫn xây xát bãinương
Nghe xương thịt nát tan hồntử sĩ
Mái nhà tranh ươm mơ tình quêmẹ
Bếp lửa hồng hun đúc đất quêcha
Mảnh da vàng đượm bọc anh emta
Dòng máu đỏ chuyển lưu traothế hệ.
Tháng 8 – 2008