TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 115 - thơMặc Giang
(Từ bài số 1141 đến số 1150)
[email protected]; [email protected]
01. Bốnbài vừa qua 1141
02. Anhvề thăm lại tình quê 1142
03. Emvề thăm lại quê xưa 1143
04. Chavề thăm lại quê nhà 1144
05. Mẹvề thăm lại quê nghèo 1145
06. Bàica Mẹ Việt Nam 1146
07. Hồnnon nước 1147
08. TuyênNgôn của Nước Việt Nam1148
09. Mỉmnụ cười khô 1149
10. Trời quê bỏ ngỏ 1150
Bốn bài vừa qua
Anh về thăm lại tình quê, Em về thăm lại quê xưa
Cha về thăm lại quê nhà, Mẹ về thăm lại quê nghèo
Bốn bài tôi viết vừa qua
Dành cho những kẻ cùng phà qua truông
Cùng xuồng mới thấy thương thương
Khác xuồng chắc cũng vương vương dấu tình
Bước đi trên khắp quê mình
Làng quê hẻo lánh, châu thành phồn hoa
Nơi đâu cũng khói hương nhòa
Nơi đâu cũng có đền thờ khói bay
Mắt mà hương khói phải cay
Lòng mà chùn xuống phải lay giọt nồng
Nhờ đâu mới có núi sông
Nhờ đâu mới có sử lồng đan thanh
Hương quê thơm ngát trong lành
Nhuộm từ xương thịt tơ mành tóc tang
Da vàng máu đỏ đang mang
Dưỡng nuôi thống thiết võ vàn hồn quê
Ba Miền non nước đề huề
Trải bao vạn lý sơn khê não lòng
Đồng vàng thơm lúa trổ bông
Đất cày, rạ mục, lưng còng, mồ hôi
Nay mà có những cơ ngơi
Sông dài biển rộng núi đồi đảo xa
Rộng ra khắp nẻo sơn hà
Nuôi từ xương thịt ông cha của mình
Dù em dù chị dù anh
Quyến gia hiện tại thoát vành nhiễu nhương
Hỏi thăm dòng họ tông đường
Biết bao người đã góp chương sử dài
Xa hơn, từ thưở phôi thai
Hồng Bàng, Âu Lạc thượng đài Nam ban
Không ai, chẳng họ chẳng hàng
Không ai, khác cội khác nguồn mà ra
Cùng nghe quốc quốc gia gia
Đồng bào đồng bọc đồng là anhem
Thế là trước lạ sau quen
Tiếp tay công sức đáp đền quốc ân
Ân Tổ Quốc, ân tiền nhân
Ân Dân tộc, ân tương lân giống nòi
Quê hương sông núi đắp bồi
Hồn thiêng sông núi người người nhớ ghi.
Tháng 10 –2008
Anh về thăm lại tìnhquê
Anh về thăm lại tình quê
Nghe hồn sông núi vỗ về cảm giao
Mỗi bước đi, một tự hào
Mỗi bước chân, một rạt rào nhớ thương
Làm trai trả nợ núi sông
Hai vai gánh vác tang bồng xưa nay
Lông hồng phất gió tung bay
Chiến bào bạc trắng dấu giàybốn phương
Giang san chồng chất cốtxương
Máu đào thắm đượm quê hươngxanh màu
Mấy ai chinh chiến bạc đầu
Ly bôi chưa cạn đã chầu anhlinh
Thẻ bài xóa mất tên anh
Thêm một chiến sĩ vô danhhương thờ
Kể từ mở nước dựng cờ
Bàn thờ Tổ Quốc mịt mờ khóibay
Bao tất đất, núi sông này
Lũy thừa nhân cộng sâu dàythân trai
Bao ngõ ngách, chốn tuyền đài
Không nơi nào thiếu hình hàichinh nhân
Nơi đâu, anh cũng dấn thân
Ở đâu, anh cũng dự phần máuxương
Bước đi từng bước trên dường
Lắng lòng, mới thấu đêmtrường sương pha
Tại sao tiếng quốc kêu gia
Tại sao tiếng hạc lan xa vọngdài
Hương quê đậm nét phương đài
Hồn quê đậm nét dấu hàitrường chinh
Viếng thăm thương lấy quêmình
Chắp tay khấn nguyện đượmtình núi sông.
Tháng 10 – 2008
Em về thăm lại quê xưa
Em về thăm lại quê xưa
Em nhớ mang máng chứ chưa biếtnhiều
Sinh ra không bọc vải điều
Mà bọc khố rách chắt chiu thânnghèo
Nhớ rằng lòng mẹ hắt heo
Tấm thân cô phụ eo sèo nuôicon
Ngày ngày mua gánh bán bưng
Đêm đêm thức giấc xoay lưng mẹngồi
Có khi mẹ khóc xa xôi
Con không hiểu thuở đầu đời mẹơi
Ngày xưa hỏi mẹ đôi lời
Cha đâu không thấy đơn côi cửanhà
Mẹ rằng cha đi thật xa
Cha dâng cho nước, cửa nhàcho “Me”
Ve sầu chín khúc ruột se
Đến nay còn nhớ câu vè dân ca
“Thân trai là của quốc gia
Thân gái là của cửa nhà nuôi con
Thân cha gieo đỉnh Thái Sơn
Thân mẹ khung cửa mỏi mòn vọng phu
Vọng phu gởi gió ngàn thu
Mền đơn chiếc bóng mịt mù khóc sương
Nỗi lòng nát cõi tơ vương
Một thân chống đỡ trăm đường xót xa »
Lớn lên con mới hiểu ra
Hèn chi cha đã đi xa không về
Thỉnh thoảng nhìn mẹ ủ ê
Dưa muối mẹ gắp, cá mè cho con
Có khi mẹ quẹt lối mòn
Từ trong mắt mẹ giọt tròn lăn lăn
Có khi tay áo làm khăn
Mẹ lau thật vội sợ con mẹ buồn
Hèn chi lòng mẹ héo hon
Ít cười ít nói không son không màu
Mẹ em già sớm ốm đau
Theo cha đi xuống chuyến tàu tử sinh
Còn em, mấy chị em mình
Lớn lên mỗi đứa lưu linh lạc loài
Nay về như thể tìm tòi
Chôn nhau cắt rốn cõm còi tuổi thơ
Vậy mà Quê Mẹ đó nghe
Quê Cha đó nhé, tiếng ve trưa hè
La đà chi nữa lá me
Lơ thơ nhánh trúc lũy tre đầu làng
Lòng em vẫn nhớ mênh mang
Nhà quê không có, nén nhang vẫn còn
Mắt em cũng có lối mòn
Như mẹ ngày trước giọt tròn chảy quanh
Ngồi bên bãi cỏ xanh xanh
Bóng Cha nhìn Mẹ ngậm vành trăng soi
Kia là nấm mộ Cha ơi
Đây là nấm mộ Mẹ ơi hương mờ
Chìm sâu vào cõi trơ vơ
Thương Cha khóc Mẹ thả bè con côi
Ghé thăm Quê Nội lưng đồi
Nào Cô nào Bác đã ngoài mấy mươi
Ghé thăm Quê Ngoại đôi người
Cậu, Dì cũng đã nụ cười già nua
Chào nghe, tiếng gọi quê xưa
Chào nghe, tình tự gió lùa đêm đông.
Tháng 10 –2008
Cha về thăm lại quênhà
Cha về thăm lại quê nhà
Trên đôi nạng gỗ yếu già nửa thân
Nửa này gió bụi phong trần
Nửa kia phân mục góp phần quê hương
Bao năm túy ngọa sa trường
Cùng anh em, nhuộm máu xương biên thùy
Mịt mù khói súng tinh kỳ
Đạn bom siêu đẳng còn gì thịt da
Chiến trường sôi động xông pha
Trận địa khủng khiếp nhào ra tuyến đầu
Núi rừng lá thấp chìm sâu
Đèo cao hú gió nhuộm màu dọc ngang
Nửa thân còn lại đang mang
Biết bao đồng đội nát tan mấy lần
Nửa thân còn lại cơ bần
Biết bao đồng đội tấm thân sao tìm
Suối vàng anh đã ngủ yên
Hương hồn vất vưởng giữa triền núi xanh
Ghi thêm chiến sĩ vô danh
Hương đài tưởng niệm tựu thành sử ca
Nay cha về lại thăm nhà
Mấy lần đã bỏ quê nhà ra đi
Khi đi có mẹ tiễn đi
Khi về mẹ đã biệt ly lâu rồi
Khi đi vợ tiễn nghẹn lời
Khi về vợ ngủ biệt khơi đáy mồ
Người thời thiếu phụ khăn khô
Cha thời binh phế thắp nhòa nén hương
Quê nhà không phải hậu phương
Cha con dắt díu tìm đường phó thân
Nay về thêm nữa một lần
Mái đầu bạc trắng phù vân cuối đời
Con nay gần nửa kiếp người
Thì cha đã quá bảy mươi cõi còm
Chống đôi nạng gỗ lom khom
Một trời quê cũ mắt mòn kéo mây
Trên đền tổ quốc khói bay
Dưới đền cha chống đôi tay lựa lần
Để mà tưởng nhớ tiền nhân
Kinh bao thời đại góp phần quê hương
Để mà tưởng nhớ tiếc thương
Oanh oanh liệt liệt đường đường hồn thiêng
Giang sơn trên khắp ba miền
Đời sau thuở trước nối liền lung linh
Nén hương thấm lệ lưu tình
Nén hương cũng để thương hình bóng cha.
Tháng 10 –2008
Mẹ về thăm lại quênghèo
Mẹ về thăm lại quê nghèo
Tấm thân của mẹ đẳng đeo nhiễu điều
Nhìn ra cửa trước tịch liêu
Cửa sau nhìn lại chín chiều ruột đau
Một sương, hai nắng thịt thau
Ba nhà, bốn cửa mắt sâu hoenmờ
Năm canh, sáu khắc đêm mơ
Bảy cay, tám đắng tóc tơtrắng màu
Chín, ra Ái Tử mưa ngâu
Mười, vô Cô Phụ bến tàu biệtly
Chồng thì rữa mục âm ty
Con thì biên ải một đi khôngvề
Nhà tranh bếp lửa ủ ê
Nhiều khi tro lạnh không nềcháo cơm
Ru con nhỏ dại ngủ yên
Mẹ ngồi thơ thẩn trắng đêmcanh dài
Sao hôm rồi đến sao mai
Sao khuya sao sớm sao phaisao mờ
Một tay vá víu đơn cô
Một tay vá víu con thơ thángngày
Có khi giọt ngắn giọt dài
Hai bờ khô héo nhẵn chai lốimòn
Tấm lòng mấy lớp héo hon
Tâm can mấy lớp mảnh hồnthương đau
Bên Ngoại mặt nước rầu rầu
Bên Nội heo hút mưa ngâu đônghàn
Mẹ nhìn nấm mộ rêu phong
Đưa tay sửa lại bát nhang lênmàu
Mẹ nhìn di ảnh thật lâu
Rưng rưng khóe mắt giọt châuhai hàng
Mẹ nhìn nền móng bỏ hoang
Nhà xưa biến mất gió ngàn bayxa
Biết bao người mẹ quê ta
Xin kêu tiếng mẹ của nhà ViệtNam.
Tháng 10 – 2008
Bài ca Mẹ Việt Nam
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Đồng bào một bọc một trăm con
Năm mươi theo Mẹ lên rừng núi
Một nửa theo Cha xuống Biển Đông
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Một tay nuôi dưỡng cả đàn con
Một tay chống đỡ lo nhà cửa
Gia thất khang trang thật vẹntoàn
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Một sương hai nắng mỏm nonsông
Thân cò lặn lội trên bờ vắng
Nhẹ gánh, chồng đi cứu nướcnon
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Nữ lưu vùng đất ở phương nam
Đảm đang trinh tiết tròn sonsắt
Thùy mỵ nết na vẹn ngọc vàng
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Một đời gian khổ, không thanvan
Một đời lao nhọc, không hờn dỗi
Trăm đắng ngàn cay cũng chẳngmàng
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Tình thương bát ngát hơn biểnĐông
Tấm lòng cao cả hơn trời đất
Nam Bắc Đông Tây, khó sánh bằng
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Vuông tròn cháu cháu với concon
Vẹn toàn hai gánh Nội cùngNgoại
Tâm vẫn không suy, lực dẫu mòn
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Nữ nhi thục đức vốn trời ban
Anh thư tài trí đan thanh sử
Khi cá vàng hoe, khi cá kình
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam
Xứng danh với lá ngọc cành vàng
Thời bình, cơm áo vui nhà cửa
Thời chiến, nếu cần voi trậnxung
Ai mà không nhớ Hai Bà Trưng
Bà Triệu giương oai, thét vẫyvùng
Cô Bắc Cô Giang cùng sánh bước
Đời sau thuở trước mãi soi chung
Tấm thân của Mẹ vốn là Tiên
Hễ nữ phải nhi không hậu - tiền
Tuy nữ nhưng nam còn nể mặt
Mẹ hiền muôn thuở vĩnh châuviên
Thế mới hát ca Mẹ Việt Nam
Thanh thanh như quít, ngọt nhưcam
Như xôi nếp một, đang mùa mới
Như mía đường lau, hạn hánkhan
Thế mới hát ca Mẹ Việt Nam
Tay tiên của Mẹ Âu Cơ ban
Vóc tiên của Mẹ soi trời đất
Nhân loại năm châu đâu sánh cùng
Trổi khúc nhịp nhàng ta hátvang
Vỗ tay hòa điệu với cung đàn
Người người nối nhịp cùngnhau hát
Ca hát tưng bừng Mẹ Việt Nam.
Tháng 10 – 2008
Mặc Giang
Hồn non nước
Ta đi từ Nam ra Bắc
Ta đi từ Bắc vô Nam
Đâu đâu cũng cẩm tú giang san
Đâu đâu cũng quê hương gấm vóc
Ghềnh thác đổ trên núi rừng BảnGiốc
Ải Nam Quan, cửa ngõ của biênthùy
Một ngàn năm Phương Bắc, vẫncòn ghi
Nhắc cháu con đời đời khôngquên lãng
Thăm Cổ Loa, nghe tâm hồn xaoxuyến
Nhìn lâu đài nền cũ, bóng tịchdương
Nhớ Văn Lang của Đức Tổ HùngVương
Đất Phong Châu mờ mờ loang dấutích
Về Hà Nội với sắc màu thanhlịch
Thoáng đâu đây ba mươi sáu phốphường
Chân bước đi mà lòng dạ vấn vương
Nhớ Thăng Long kinh qua baothời đại
Vượt Sông Gianh ta đi vào BếnHải
Sóng vỗ bờ xây xát mảnh hồn đau
Những tang thương chưa vá hếtbiển dâu
Những vết tích còn hằn sâutam thể
Đến Cố Đô, trầm buồn đeo nỗinhớ
Cầu Trường Tiền nhịp khúc gợnHương Giang
Để Kinh Kỳ trầm mặc với thờigian
Lý tình tang, hò Nam Ai khôngdứt
Vào Sài Gòn, đèn muôn màu sángrực
Nét lung linh mờ ảo nhớ Đô Thành
Đèn sáng trưng vẫn nhấp nháysao đêm
Hoàng hôn xuống, sương sa sathấm lạnh
Vào Miền Nam, cò bay nhưrủ cánh
Chưa giáp vòng vùng châu thổCửu Long
Lúa cũng vàng nhưng trời bớtxanh trong
Bởi rộng quá giữa viễn đông hònngọc
Mũi Cà Mau, điểm cuối cùng chữ“S”
Sóng vỗ bờ, ôm ấp Đảo Hòn xa
Phú Quốc, Côn Lôn, Hoàng Sa, Trường Sa
Vô số Đảo, dọc biển Đông nước Việt
Anh có biết
Chị có biết
Và em có biết
Dân Việt Nam, dòng dõi của Tiên Rồng
Đất Việt Nam, đất nước của Vua Hùng
Ta bước đi, nghe tiếng gọi kêu chung
Hồn non nước muôn ngàn năm sống mãi
Đẹp lung linh tận biên thùy quan ải
Ngát thanh thiên cả đồng nội châu thành
Ngào ngạt bay khắp biển rộng trời xanh
Hồn non nước Việt Nam cao quý quá.
Tháng 10 –2008
Mặc Giang
Tuyên Ngôn của Nước Việt Nam
Dõng dạc tuyên ngôn thuở dựng cờ
Cha Long Quân với mẹ Âu Cơ
Đồng bào trăm trứng dòng Hồng Lạc
Của giống Rồng Tiên đẹp ước mơ
Dõng dạc tuyên ngôn thật đích đang
Hùng Vương Quốc Tổ dựng Văn Lang
Phong Châu dấy nghiệp yên bờ cõi
Văn hiến ngàn năm, sống vững vàng
Dõng dạc tuyên ngôn thật rõ ràng
Trời Nam là của đất dân Nam
Báo cho cùng khắp trong thiênhạ
Mộng bá đồ vương, đập nát tan
Dõng dạc tuyên ngôn của Việt Nam
Đội trời, đạp đất, sống hiênngang
Bang giao, kết nối trong bìnhđẳng
Cương quyết không tha bọn báquyền
Tuyên ngôn dõng dạc của Dân Nam
Đã nói quyết tâm, quyết sẽ làm
Tứ mã nan truy, đinh đóng cột
Đừng mong tha thứ bọn tham tàn
Tuyên ngôn dõng dạc thậtđường đường
Khí Việt Nam là khí quật cường
Chất Việt Nam là chất quật khởi
Đụng vào, không chết cũng tanxương
Tuyên ngôn dõng dạc thật tinhtường
Nam Bắc Đông Tây khắp bốnphương
Nhân loại năm Châu trên thếgiới
Việt Nam chỉ trọng nghĩa giao tương
Nói thế cho hay dân tộc này
Hiền thì, quả thật hiền lànhthay
Dữ thì, cũng nhất trong thiênhạ
Đã nói là làm, trị thẳng tay
Hiền, với những ai biết kếtgiao
Hổ tương, không có thấp haycao
Công bằng, bình đẳng cùng trântrọng
Như nghĩa Vườn Đào đẹp biếtbao
Dữ, với những ai không biết điều
Ngang tàng, hống hách, nghểnhkiêu kiêu
Giương giương, tự đắc, kênh kênhkiệu
Quật sụm bà chè, hồn phách tiêu
Dõng dạc tuyên ngôn nước ViệtNam
Hùng anh lẫm liệt giống da vàng
Hiên ngang bất khuất không hềkhiếp
Quật khởi quật cường chốngngoại xâm
Dõng dạc tuyên ngôn nước ViệtNam
Ngàn xưa trang sử lộng huyhoàng
Ngàn sau trang sử tô son sắt
Kiên quyết trung trinh thập vẹn toàn
Dõng dạc tuyên ngôn nước Việt Nam
Cơ đồ lịch sử của dân Nam
Giang sơn gấm vóc non sông Việt
Sắt lộng pha lê, son thiếp vàng
Dõng dạc tuyên ngôn nước Việt Nam
Đất ta ta sống, không ai xâm
Trời ta ta sống, không ai phạm
Vũ trụ càn khôn đã định ban.
Tháng 10 –2008
Mặc Giang
Mỉm nụ cười khô
Muốn niềm đau hết khổ
Hãy mỉm nụ cười khô
Tim đau hết dại khờ
Thảy xuống thềm băng giá
Muốn niềm vui xuất hiện
Hãy quẳng gánh ưu sầu
Nước mắt hết giọt châu
Biết tháo tung cánh cửa
Tim đau chết quá nửa
Mang sức sống hồi sinh
Hạnh phúc mãi bên mình
Đừng đóng khung lộng kính
Cỏ úa vàng chết lá
Chỉ mưa nhẹ bay bay
Màu xanh thoáng hiện ngay
Trên đồng khô nắng cháy
Nụ cười thật bén nhạy
Chỉ cần nhoẻn vành môi
Hạnh phúc thật tinh khôi
Sẽ rụng rơi trái chín
Cuộc đời nào màu tím
Cuộc đời nào màu hồng
Mây ngủ gối đầu non
Giọt mơ, ươm sự sống.
Tháng 10 –2008
Trời quê bỏ ngõ
Nhìn trông từ hạt bụi
Đâu có gì hư hao
Ngày qua như thế nào
Ngày mai đâu biến mất
Nhìn trông trong hạt cát
Thấy biển rộng sông dài
Đầu ghềnh hoa cỏ cài
Cuối bờ reo gió nắng
Nhìn trông hạt gạo trắng
Mở rộng cánh đồng vàng
Xa xa mấy thôn làng
Ven mé rừng cây thấp
Nhìn trông từ hạt bắp
Thấy nương rẫy ngô khoai
Nghiêng thoai thoải bên đồi
Dưới đêm trăng nhảy lửa
Nhìn trông ra đầu ngõ
Thấp thoáng bóng ai về
Con đò đứng bên đê
Cây sào khua đáy nước
Con đường xưa ai bước
Lối cũ dáng ai đi
Hai hàng cây thầm thì
Khung trời quê bỏ ngõ.
Tháng 10 –2008