Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 150
(Từ bài số 1491 đến số 1500)
01.Yêu quê hương đích thực
02. Trường ca sông núi
03.Ai bì Việt
04.Ôm quê hương vào lòng
05. Việt
06. Lớp ba trường làng
07.Quê Hương là gì hỡ Mẹ ?
08.Sức sống Việt
09. Khúc ruột Miền Trung
10. Ngàn bài thơ (bài số 1500)
Yêu quê hương đích thực
Tình yêu quê hương, nói suốt đời không hết
Từ quê hương, tôi mới có mặt trong đời
Từ quê hương, tôi mới được làm người
Để ngước mặt nhìn trần gian và dương thế
Yêu quê hương, tôi đã yêu từ thuở bé
Vừa chui ra, tôi đã nói tiếng Ba Ba
Chín tháng 10 ngày trong bụng Mẹ ấm ghê
Nên vừa bập bẹ, tôi liền kêu Má Má
Yêu quê hương như lúa vàng yêu lá mạ
Như trúc biếc yêu những lũy tre xanh
Như con sông yêu tiếng vỗ đầu gành
Như sóng nước mơn man bờ cát trắng
Tôi còn yêu sau hè mọc rau đắng
Yêu trước ngõ thoang thoảng mùi hương cau
Khi lớn lên đi bất cứ nơi đâu
Cũng không so sánh được Quê Cha Đất Mẹ
Tôi vẫn nhớ ve kêu mỗi mùa hè oi ả
Mỗi mùa xuân hoa chớm nụ vươn lên
Mỗi mùa đông với cái rét căm căm
Và thu đến đượm buồn màu tim tím
Tôi vẫn nhớ con đường quê gọi nắng
Con đường làng thơm ngát vị thương yêu
Từng cái nhỏ nhoi tôi vẫn nâng niu
Bởi tất cả là quê hương tôi đó
Tôi không quen cái hào nhoáng tạm bợ
Tôi không ưa cái giả huyễn châu thành
Xưa gần bùn mà sao chẳng hôi tanh
Nay nhựa đắp mà sao tanh quá đỗi
Cho nên, mỗi khi có ai han hỏi
Tôi ước gì lớn nhất trong đời tôi
Xin trả lời, ước gì được Bé mãi mà thôi
Chứ lớn chi giữa thế đời nghiêng ngửa
Yêu quê hương mà phải yêu đúng chỗ
Nghịch ngợm chưa, nói thế nghe sao xong
Họ đáp quanh co, đảo lộn lòng vòng
Lòi cái đuôi phường vong nhân vong bản
Yêu quê hương mà phải yêu bài bản
Lịch sử năm ngàn năm, không bài bản hay sao
Mà nay phải vay mượn Bắc đẩu,
Tào với Đẩu thi nhau đâm đầu xuống hố
Tôi chỉ muốn làm người dân bình thường lam lũ
Tôi chỉ muốn làm người con nước Việt của ngàn xưa
Chứ không mệnh danh những cặn bã dư thừa
Rồi đổ xuống quê hương, bắt dân tôi gánh chịu
Yêu quê hương, tôi yêu từ cái nhỏ xíu
Đến cái hùng anh lẫm liệt phi thường
Chứ không mệnh danh những xảo thuật nhiễu nhương
Bắt dân tôi phải gục đầu thúc thủ
Yêu quê hương, chứ không phải yêu thuốc lú
Yêu lai căng, yêu loạn thị, yêu cửa quyền
Yêu quê hương là tình yêu thiêng liêng
Tôi dõng dạc tuyên xưng và tôn thờ mãi mãi.
Tháng 11 – 2010
Trường ca sông núi
Tôi yêu quê hương từ nhỏ
Đường làng lối ngõ loanh quanh
Chim reo ca hót trên cành
Đồng vàng thơm thơm lúa chín
Yêu quê lên ba, lên bốn
Lên năm, lên bảy, lên mười
Đến khi khôn lớn thành người
Càng yêu quê hương da diết
Thương thương trúc xanh, xanh biếc
Nhớ nhớ thoang thoảng hương cau
Quê hương dù có lên màu
Mặn nồng ươm ươm trái chín
Đến nay mái đầu bạc trắng
Tình quê cay đắng ngọt bùi
Nhớ thương vẫn thế khôn nguôi
Cơ chừng còn tăng hơn nữa
Chiều chiều chim bay về tổ
Lá rung nhớ cội nguồn xưa
Tình quê chan nắng đổ mưa
Con tim thấm đau se thắt
Đất Mẹ, Mẹ ơi có biết
Quê Cha, Cha hỡi có hay
Cuối trời gió cuốn ngàn mây
Chim ơi cho ta bay với
Chim Lạc chim Hồng quay lại
Ơ hay, muốn bay về đâu
Ta cùng Hồng Lạc nhìn nhau
Biết rồi, cần chi phải hỏi
Chúng ta cứ bay đừng nói
Cứ bay sẽ biết về đâu
Vượt qua bãi biển nương dâu
Tận cùng nguồn xưa tổ ấm
Tôi đứng từ Cao - Bắc - Lạng
Anh thì
Còn em Rạch Giá – Hà Tiên
Hát khúc trường ca non nước
Văn Hiến năm ngàn năm trước
Rồng Tiên muôn thuở cao kỳ
Băng qua vinh nhục thịnh suy
Đến tận ngàn sau không đổi
Chim Lạc một khi có mỏi
Còn đây đôi cánh chim Hồng
Ta bay khắp núi khắp sông
Dựng xây quê hương muôn thuở
Em yêu quê hương từ nhỏ
Anh yêu khi mới lớn lên
Tôi yêu lên thác xuống ghềnh
Biển Đông gầm vang Núi Thái
Rồng Tiên muôn đời sống mãi
Hồng Lạc muôn thuở keo sơn
Trường ca sông núi gọi hồn
Thế thế truyền lưu bất biến.
Tháng 11 – 2010
Mặc Giang
Ai bì Việt
Nước non là nước non thề
Nước đi với nước, non về với non
Nước đi muôn thuở không mòn
Hát Hai Ô (H2O) vẫn sắt son muôn đời
Non cao lên tận đỉnh đồi
Núi cao đổ bóng sông ngòi Biển Đông
Kết thành nghĩa biển tình sông
Nghĩa non tình nước giống dòng Việt Nam
Kiêu sa từ Ải Nam Quan
Cài trang gấm vóc băng ngàn Cà Mau
Nước non xanh ngát một màu
Theo dòng lịch sử trước sau tôn thờ
Núi sông từ thuở ươm mơ
Hùng Vương mở nước dựng cờ đến nay
Kiên cường, bất khuất, không lay
Không suy, không suyễn, không rày, không mai
Nước non biển rộng sông dài
Con Hồng cháu Lạc dấu hài thơm hương
Băng qua lịch sử đường đường
Dựng xây tô thắm phi thường Việt Nam
Ngoại thù, vỡ mộng xâm lăng
Nội thù, tan tác, đừng hòng thuẫn mâu
« Gà nhà, Cõng rắn », còn lâu
Mồ hoang nghĩa địa cỏ khâu xanh rì
Việt Nam non nước cao kỳ
Nước đi với nước, non thì về non
Việt Nam sông núi vẹn toàn
Không suy một tấc, không mòn một ly
Năm Châu, bốn biển ngại gì
Hỏi ra mới biết, ai bì Việt Nam ?
Tháng 11 – 2010
Mặc Giang
Ôm quê hương vào lòng
Thỉnh thoảng vẫn nhớ Cụ H.Giác, một bậc trưởng thượng, hai tay cầm Tuyển tập Quê Hương Còn Đó của tôi tặng, đưa sát vào lồng ngực, mắt rung động nhìn tôi, và nói : «Tôi tự hứa sẽ học thuộc lòng bài Non Nước Việt Nam, để ôm quê hương vào lòng, cho tới khi nhắm mắt …»
Ôm quê hương vào lòng
Để trọn vẹn ước mong
Nâng niu và gìn giữ
Ôi tình biển nghĩa sông
Ôm quê hương vào lòng
Để ấp ủ nhớ trông
Đây hình hài đất Mẹ
Kia vóc dáng quê Cha
Cho em tôi được sống
Cho trẻ thơ biết cười
Tháng năm dài khắc khoải
Chưa từng có niềm vui
Cho đồng xanh lúa chín
Cho mạ non tươi mầm
Đã qua rồi khép kín
Thôi hết những lặng câm
Ôm quê hương vào lòng
Tan hết những mùa đông
Không hạ nồng thu tím
Còn lại những mùa xuân
Ôm quê hương vào lòng
Cho trọn vẹn hoài mong
Giọt buồn khô lệ đá
Hoa trái đã đơm bông.
Tháng 11 – 2010
Mặc Giang
Việt Nam non nước hữu tình
Việt Nam non nước hữu tình
Quê hương gấm vóc in hình Rồng Tiên
Việt Nam non nước Ba Miền
Bắc Nam Trung quyện hồn thiêng muôn đời
Kể từ dựng nước xưng ngôi
Kinh qua lịch sử tô bồi thắm tươi
Ươm mơ sức sống con người
Chứa chan hy vọng nụ cười cho nhau
Miếng Trầu rồi lại miếng Cau
Bánh Qui bánh Ít bắc cầu lại qua
Xa gần rồi lại gần xa
Tương thân tương ái mọi nhà Việt Nam
Thương nhau, miệng nói tay làm
Giúp nhau, còn để bao hàm mai sau
Ngọt thanh như thể mía lau
Thơm thơm như thể hương cau đầu mùa
Không màng danh lợi hơn thua
Không tranh cao thấp bán mua thường tình
Việt
Đi đâu cũng thấy như mình với ta
Việt
Đi đâu niềm nỡ câu ca tiếng cười
Việt
Quê hương non nước của người Việt
Tháng 11 – 2010
Mặc Giang
Lớp Ba Trường Làng
Học hành thật khổ lắm a
Trèo lên trụt xuống lớp ba trường làng
Đành thôi đâu dám bỏ ngang
Ì ạch bì bõm trường làng lớp ba
Sống cùng Đất Mẹ Quê Cha
Nên yêu nên quý cửa nhà Việt
Yêu từ đất nẻ khó kham
Quý đến sắc chạm son chàm tinh anh
Yêu từ mái khói nhà tranh
Quý đến Phố thị Châu thành nước non
Đầu ghềnh nước chảy sóng cồn
Cuối sông in bóng gợn hồn sơn khê
Đi đâu cũng nhớ nhung về
Đến đâu cũng giữ vẹn thề mới thôi
Học lễ phải nhớ đầu đời
Học văn phải giữ rạng ngời sắt son
Nhớ câu Bia đá thì mòn
Nhớ câu Bia miệng vẫn còn trơ trơ
Hồn thiêng sông núi tôn thờ
Vong nô vong bản, phất cờ đuổi ngay
Cơ đồ thạch trụ không lay
Ngoại xâm nội ứng, biết tay, đừng hòng
Quê hương từ độ khơi dòng
Đến nay đất lở trời long không sờn
Dân tộc từ độ tấm son
Đến nay trọn vẹn sắt mòn không pha
Trường làng học đến lớp ba
Học hết cũng chỉ lớp ba trường làng
Vẫy vùng bốn biển dọc ngang
Vẫn chưa qua khỏi trường làng lớp ba
Anh hùng nữ kiệt kiêu sa
Luyện tôi từ thuở lớp ba trường làng
Tài ba tế thế an bang
Nhồi kinh luyện sử trường làng lớp ba
Trường làng ơi hỡi lớp ba!!!
Tháng 11 – 2010
MG
Quê Hương là gì hỡ Mẹ ?
Quê hương là gì hỡ Mẹ
Đất Tổ là gì hỡ Cha
Sao gọi quốc quốc gia gia
Cái gì là non là nước
Con ơi, năm ngàn năm trước
Con người từ thuở sơ khai
Âu Cơ, tiên nữ phương đài
Long Quân, rồng bay cỡi gió
Dân tộc Việt
Gọi là dòng giống Rồng Tiên
Trên non nước Việt Ba Miền
Dư đồ giang sơn cẩm tú
Hùng Vương, Vua cha Quốc Tổ
Dựng cờ, đất Mẹ Văn Lang
Lịch sử băng qua năm ngàn
Đạo đức nhân từ văn hiến
Sông núi hồn thiêng khói quyện
Quê hương lịch sử kiêu hùng
Một nguồn một cội của chung
Thế thế truyền trao gìn giữ
Quê hương là gì hỡ Mẹ
Quê hương, nơi Mẹ sinh ra
Quê hương, xương máu Ông Cha
Kết tinh thành đất thành nước
Quê hương là sông là núi
Quê hương là nước là non
Quê hương muôn thuở sống còn
Cháu con da vàng máu đỏ
Quê hương là gì hỡ Mẹ
Quê hương, con mới thành người
Quê hương, con thắm môi cười
Ngợi ca Đất Nước Quê Hương.
Tháng 11 – 2010
Mặc Giang
Sức sống Việt Nam
Em đi trên những con đường
Quê hương đất Mẹ nở hoa
Thương yêu sức sống chan hòa
Chạy dài từ
Em đi Phường vui Phố hát
Làng quê hương lúa trỗ bông
Ngô khoai xanh ngát ruộng đồng
Tự tình thơm thơm Quê Mẹ
Em đi nhịp cầu khe khẽ
Nghiêng nghiêng vành nón ngang vai
Nắng lên đưa bóng đổ dài
Núi cao sông sâu biển rộng
Em đi, quê Mẹ lên tiếng
Vang vang lời nói thương yêu
Quê hương gấm vóc mỹ miều
Đất nước nở hoa Hồng Lạc
Chim Hồng bay cao ca hát
Chim Lạc hòa khúc hoan ca
Quê hương non nước sơn hà
Dòng giống Rồng Tiên đẹp quá
Hà Nội, cái nôi dân tộc
Sài Gòn, hòn ngọc minh châu
Kéo dài đến tận Cà Mau
Đi ra Nam Quan cửa ải
Em đi, và đi mãi mãi
Bàn tay chung sức đắp xây
Con tim chan chứa đong đầy
Tự tình thơm thơm đất Mẹ
Em đi, cùng đi em nhé
Triệu triệu bàn tay chan hòa
Triệu triệu con tim nở hoa
Tô bồi sức sống Việt Nam.
Tháng 11 – 2010
Mặc Giang
Khúc Ruột Miền Trung
Ngẫm về khúc ruột Miền Trung
Vùng đất kỳ lạ của cùng quê hương
Dân tình sống thật dễ thương
Tài ba cũng lắm, tai ương cũng nhiều
Địa linh nhân kiệt tuyệt siêu
Anh hùng liệt nữ mực điều viết son
Gương cao vắt đỉnh Trường Sơn
Thâm sâu in bóng rợn hồn Biển Đông
Nhưng sao nghiệt ngã chất chồng
Dân sinh thống khổ gánh gồng nhiễu nhương
Nắng thời, đất nẻ ra mương
Mưa thời, lũ lụt vô phương chịu trời
Nước dâng ăm ắp núi đồi
Đâu đâu cũng nước mưa nhồi biển dâng
Phố phường nước xoáy cao tầng
Miền quê ngập mái phong trần đảo điên
Nhà trôi cây đổ ngửa nghiêng
Mùa màng cuốn sạch gạo tiền ra tro
Nghèo trơ túi mốc ra mo
Đói trơ túi mốc tóc tơ ra mành
Khổ đau, thấu tận trời xanh
Tang thương, thấu tận đoạn đành tâm can
Nắng thời, đổ lửa chói chan
Mưa thời, lũ lụt ngập tràn thế ni
Miền Trung ơi hỡi còn gì
Mỗi năm như thế, răng ri chi hè
Nắng thời, khô héo tiếng ve
Mưa thời, dai dẳng dầm dề đổ mưa
Bão giông nước cuốn gió lùa
Núi sa, đất lở, nát bừa nhiêu khê
Miền Trung khúc ruột thắt se
Câu ca não nuột, câu vè thê lương
Miền Trung khúc ruột quê hương
Ai nghe cơ cảm, ai thương cơ cùng
Núi cao đồi thẳm chập chùng
Đèo heo hút gió lạnh lùng lao lung
Thương thay Khúc Ruột Miền Trung!!!
Tháng 11 – 2010
Ngàn bài thơ
Ngàn bài thơ ngợi ca tình sông núi
Thấm vào tim rung tình tự quê hương
Người với người đâu phải là đá cuội
Lắng lòng nghe tiếng nói của yêu thương
Ngàn bài thơ ngợi ca tình dân tộc
Biết thương nhau cùng máu đỏ da vàng
Sông bến cũ sóng đôi bờ xây xát
Khách mỏi mòn trông đợi bóng đò ngang
Ngàn bài thơ ngợi ca dòng lịch sử
Việt
Bao xương máu kết phương đài tế tự
Đất trời
Ngàn bài thơ ngợi ca tình non nước
Huế - Sài Gòn – Hà Nội mến yêu ơi
Hãy gìn giữ đời sau qua thuở trước
Tim trong tim thay tiếng nói muôn đời
Ngàn bài thơ tuyên xưng dòng Hồng Lạc
Dân tộc này con cháu giống Rồng Tiên
Cỡi Biển Đông vượt Trường Sơn ca hát
Bắc Nam Trung non nước Việt, Ba Miền
Ngàn bài thơ tuyên ngôn cùng bốn biển
Việt
Trời định ban muôn đời không lay chuyển
Dù mộng xâm mộng thực phải cáo chung
Ngàn bài thơ muôn vạn lời bất tuyệt
Việt
Chứ không chuộng những tham tàn bạo ngược
Nói không nghe, xuất xử, nát như tương
Một bài thơ đến trăm bài, bất kể
Đến ngàn bài, từng chữ vẫn vô song
Đến vạn bài, từng câu vẫn bất tuyệt
Máu anh hùng, giống Lạc Hồng, Nam Bắc Trung.
Tạm chú, bài này là bài số 1500, đáng lẽ cách đây từ 500 bài trước, nhưng không tính viết, do có một bài Tham luận “Nguồn Gốc hình tượng Rồng Việt trong kiến trúc mỹ thuật Chùa Tháp” của Như Tịnh tại Huế, trích nhiều thơ của tôi, lại đề cập con số 1500, nên mới viết bài này.
Tháng 11 – 2010
Mặc Giang