TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 31
(Từ bài số 301 đến số 310)
Phải biết sống và bình yênvững sống 301
Đổi thành họ “ĐỔ” ! 302
Trong cuộc đời, cái gì cũngtrả giá ! 303
Em thấy đó, nơi xa mờ hoangđảo ! 304
Những vành Hoa Thế Hệ ! 305
Đừng khổ nữa, người ơi ! 306
Tình non nước không phai ! 307
Reo bình minh thức dậy ! 308
Bài thơ 21 : Rủ thơ đi chơi ! 309
Bài thơ 22 : Thăm viếng NhàThương 310
Phải biết sống, và bình yên vững sống !
Tháng 03-2005
Tôi còn nhớ, những ngày xưamẹ nói
Khi lớn lên đối mặt vớitrường đời
Dù làm gì vẫn chừa lại mộtnơi
Sống có hậu lương tâm nghekhông thẹn
Khi ra đi như đò ngang rẽtuyến
Bão tố nhiều chỉ mong đượctồn sinh
Một ra đi theo định hướngđăng trình
Phải đón nhận thế trần phiêulưu lắm
Đời sẽ thấm ngọt, bùi, chua,cay, mặn
Càng bước đi càng thêm thấmthật nhiều
Làm bao nhiêu càng đón nhậnbấy nhiêu
Càng thấu hiểu những gì xưamẹ nói
Áo mặc qua đầu, làm sao quakhỏi
Gội gió sương làm sao tránhphong trần
Nhưng làm gì, phải nhớ giữđức nhân
Thì sẽ dễ tựa nương hòa điệusống
Vũ trụ mênh mông, lưới trờilồng lộng
Vạn vật cùng chung, dưới ánhmặt trời
Như thể châm ngôn, đâu phảichuyện chơi
Lại còn tòa án lương tâm chếngự
Đạo nghĩa, là một lâu đàidinh thự
Đức nhân, là kiền thạch trụba chân
Mỗi hành vi, nghĩ kết quả,lượng phân
Lưỡi phải uốn bảy lần trướckhi lên tiếng
Cùng cực tất biến
Thái cực tất suy
Duy nhất an vi
Tại trung hữu lộ
Khổ, phải khổ, và nếm mùigian khổ
Lạc, phải lạc, và nếm vị lạcan
Người trần gian không nên sợthế gian
Phải biết sống, và bình yênvững sống.
Đổi thành họ “ĐỔ” !
Tháng 03-2005
Ở trong đời, người ta khôngchịu đổi tên
Mà thường hay đổi họ
Có một điều vô cùng kỳ ngộ
Không ai giống ai, mà tất cảlại giống nhau
Dù ở tỉnh, ở thành, hay ở bấtcứ nơi đâu
Khi đã đổi, là đổi cùng mộthọ
Họ này họ kia, dài dòng chikhó
Chữ Đ ghép Ổ ngắn ngủn mới kỳ
Hễ có chuyện gì, không hỏitên chi
Mà gọi trúng phóc, đúng là họ“ĐỔ” !!!
Dù dị dù đồng, giống nhau ởchỗ
Câu nói ra, cũng giống mới kỳkhôi
Đó là câu : “chuyện đó khôngdo tôi
Tôi đâu dính dự, mà do ngườikhác” !
Một điều nữa, cũng vô cùngkinh ngạc
Cái họ nầy không phân biệtriêng ai
Dù già trẻ, gái trai, lê thứ,anh tài
Khi ứng xử đều dùng chung mớilạ
Họ ĐỔ Thừa, không cần giấy tờtùy thân gì cả
Lại xuyên qua châu lục, ditrú, chủng tộc, quốc gia
Chuyện thơm tho, danh giá,ban khen, xía đến có ta
Chuyện đổ bể, tiếng tai, thấtbại, biến thành họ Đổ
Nếu làm nhỏ, chỉ gây ít nhiềuphiền nộ
Nếu làm lớn, mà “Đổ”, mớithật chết người
Mỗi một khi mà thiên hạ muốnkhui
Thì láo liêng, bịp bợm, núpgiòng họ “Đổ” !!!
Vì nhân thế, nên thế nhânkhốn khổ
Vì trần gian, nên gian tận đổthừa
Việc thấy êm thì trân tráo dạthưa
Nhắm chưa ổn như gà toi mắcnước
Dùng họ nầy họ nọ, ít ai nhớđược
Nên dùng chung một họ dễ nhớnhất trong đời
Khi bình thường, dùng họthiệt danh-giá-vọng-nòi
Khi thấy biến, đổi ngay thànhhọ “Đổ” !!!
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá !
Tháng 03-2005
Trong cuộc đời, cái gì cũngtrả giá
Từ nữ nam đến lớn nhỏ, trẻgià
Mỗi thời kỳ khi đã bước điqua
Còn đứng vững đường đường,đâu phải dễ
Trong cuộc đời, cái gì cũngtrả giá
Dù bình thường hay quyền quícao sang
Dù thứ dân hay lá ngọc cànhvàng
Đều xơ xác bỡi trần gian đậpgiũa
Trong cuộc đời, cái gì cũngtrả giá
Từ nội gia đến xã hội conngười
Từ năm ba đến mấy chục mườimươi
Khi nhìn lại đều rùng mìnhngán ngẫm
Trong cuộc đời, cái gì cũngtrả giá
Từ thân sơ đến thế thái nhântình
Sống bình thường hay ôm mộngba sinh
Cũng xây xát biết bao phenchìm nổi
Trong cuộc đời, cái gì cũngtrả giá
Trả tuy nhiều nhưng nhậnchẳng bao nhiêu
Nhớ những khi về trên gác côliêu
Mới thấm thía đời mình nơiquán trọ
Trong cuộc đời, cái gì cũngtrả giá
Còn sống thì còn trả bỡi chưaxong
Trả đến khi nằm tắt ngủm, điđong
Mới kết thúc cuộc hành trìnhchấm dứt
Nếu biết sống, biết điều,biết chừng mực
Không phong trần nào có ngạigió sương
Không tang thương nào có ngạiđoạn trường
Mà cứ sống ung dung dầu vẫntrả
Nếu biết sống, luôn luôn thầmkhẽ bảo
Muốn làm gì, có mức độ, nghechưa
Thì dù cho trời có nắng haymưa
Cũng không ngại, huống gì làtrả giá !!!
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo !
Tháng 03-2005
Em thấy đó, nơi xa mờ hoangđảo
Khép khung trời dù bão tápsương sa
Khép âm u dù mưa gió bốn mùa
Đếm từng bước trên đường dàithân phận
Em thấy đó, nơi xa mờ hoangđảo
Ngày dài thêm chống chõitháng năm dài
Đêm dài thêm mòn lối cũ hômmai
Để thương tiếc những vì saoheo hút
Em thấy đó, nơi xa mờ hoangđảo
Đom đóm bay lạc lõng thắp đêmtrường
Đếm canh tàn tiếng quốc vọngkêu sương
Vừng đông tỏa nhưng bao giờđược sáng
Em thấy đó, nơi xa mờ hoangđảo
Lá bạc màu rũ cánh đọng ngânsương
Nhụy cũng tàn mà sắc cũngphai hương
Nhìn cô vọng rã rời thân tamthể
Em thấy đó, nơi xa mờ hoangđảo
Nắng có lên không đủ ấm tìnhngười
Nét tang thương luôn đè nénnụ cười
Sương khói đọng mái tường rêumấy lớp
Em thấy đó, nơi xa mờ hoangđảo
Dòng thời gian gõ tiếng núivẫn non
Sóng nhấp nhô từng nhịp nướckhông mòn
Thuyền vẫn đợi bến đò ngangđưa khách
Khi đã gọi là theo dòng lịchsử
Cũ qua rồi thì mới phải sang trang
Hãy viết lên những đen đỏ xanh vàng
Cho đậm nét những vết mờ bôi xóa.
Những vành hoa thế hệ !
Tháng 03-2005
Ta không quên những gì xa xưa cũ
Dù thời gian có phải mãi bước đi
Dù ra đi, có làm được những gì
Theo dòng chuyển quá hiện tương truy tán
Ta vẫn nhớ, ngọn đèn khuya khô cạn
Trắng đêm dài nhắn gởi những tâm tư
Dù đã qua, chưa tới, hay bây chừ
Đường chân chánh vẫn ngàn đời thiện mỹ
Dù không gian có đổi thay, ừnhĩ !
Dù thời gian có nhanh chậm,đương nhiên !
Núi bên non vẫn còn đó linhthiêng
Đèo bên dốc vẫn trơ trơ tuếnguyệt
Lúa gặt xong, gieo mạ nonxanh biếc
Mộng đơm bông chờ lúa chínhoen vàng
Đã qua rồi những nhỏ giọt lầmthan
Mùi gạo mới thơm thơm tìnhquê mẹ
Nước còn đó tự đầu nguồn khekhẽ
Khơi thành dòng ươm mạng mạchtốt tươi
Bóng già nua chống gậy mỉmmôi cười
Trông gật gụ, thế đủ rồi, mãnnguyện
Những ngày qua như dòng lưutích chuyển
Những ngày nay nứt nẻ váruộng đồng
Những ngày mai hoa trái sẽđơm bông
Ta kết lại những vành hoa thếhệ.
Đừng khổ nữa người ơi !
Tháng 03-2005
Đi thăm giáp một vòng
Khắp ba miền đất nước
Viết hai chữ cả nước
Sống đau khổ lầm than
Thành thị đến thôn quê
Bình dân hay văn vật
Viết hai chữ lây lất
Vá víu tháng năm dài
Đi thăm những vùng quê
Thấy một sương hai nắng
Viết hai chữ cay đắng
Đeo đẳng cả cuộc đời
Đi thăm những vùng nghèo
Lưng còng mồ hôi đổ
Viết hai chữ gian khổ
Biết sống làm sao hơn
Đi trên khắp phố phường
Nhìn hàng rong, thúng, rổ
Viết hai chữ tạm bợ
Lây lất sống qua ngày
Đi thăm khu dinh điền
Thấy ruộng vườn nương rẫy
Viết hai chữ phát quải
Khốn khó khép nụ cười.
Đi thăm những vùng cao
Thấy buôn làng thưa thớt
Viết hai chữ xa xót
Người dân tộc buồn không
Đi thăm những vùng sâu
Thấy trẻ em thất học
Viết hai chữ lăn lóc
Chờ đón nẻo tương lai
Đi thăm những thôn làng
Lúa vàng trên đồng nắng
Viết tình sâu nghĩa nặng
Tràn ngập bước đi về
Đi thăm trên dòng sông
Để buồn trông non nước
Viết hai chữ bạc phước
Nên khốn khổ mọi người
Đâu phải một vài nơi
Cả quê hương như thế
Viết hai chữ rơi lệ
Nặng đôi mắt hai bờ
Đâu phải một vài vùng
Cả mọi miền đất nước
Viết hai chữ mong ước
Đừng khổ nữa người ơi !!!
Tình non nước không phai !
Tháng03-2005
Tôi vẽ một vòng tròn
Loanh hoanh trên mặt đất
Viết hai chữ chật vật
Đau khổ cả một đời
Buồn trông con dã tràng
Xây đời trên bờ cát
Viết hai chữ chua chát
Công khó vẫn hoàn không
Hoàng hôn kéo đêm về
Vẳng nghe tiếng dế nhủi
Viết hai chữ lủi thủi
Trong ngõ tối cuộc đời
Buồn trông con bọ hung
Vùi đầu trong vũng thối
Viết hai chữ le lói
Mang kiếp sống âm u
Buồn trông con thạch sùng
Vắt trần nhà chắt lưỡi
Viết hai chữ rã rượi
Thương tiếc chẳng được gì
Buồn trông con tò vò
Tơ tằm ươm thành kén
Viết hai chữ đè nén
Khúc rẽ của dòng sông
Buồn trông con ve sầu
Ngày hè kêu inh ỏi
Viết hai chữ mệt mỏi
Lột xác vắt vỏ cây
Buồn trông những đêm khuya
Nghe tiếng kêu con quốc
Viết hai chữ còn mất
Để lại tháng ngày qua
Buồn trông bóng cuối chiều
Gió thu về hiu hắt
Viết hai chữ se thắt
Khắc khoải vọng tình quê
Buồn trông những xa xôi
Giữa đôi bờ biền biệt
Viết hai chữ da diết
Gởi cánh én mang về
Buồn trông trên quê hương
Đi giữa lòng đất mẹ
Viết hai chữ khe khẽ
Đánh thức mọi lòng người
Buồn trông vọng núi đồi
Nghe hờn vong sông núi
Viết hai chữ nhắn gởi
Tình non nước không phai.
Reo bình minh thức dậy !
Tháng 03-2005
Tiếng chim hót tinh mơ
Reo bình minh thức dậy
Vạn vật đồng cựa quậy
Đón ngày mới đang về
Tiếng chim hót líu lo
Đánh tan màn đêm tối
Vầng đông vừa le lói
Reo ánh nắng ban mai
Hãy hót nữa đi chim
Hát ca mềm môi ngọt
Thôi rồi những xa xót
Mở cửa đón tương lai
Chim hót nữa đi chim
Cho trời cao đất rộng
Cùng trao nhau hy vọng
Tay nắm lấy bàn tay
Đã nghe rồi chim ơi
Ngày mai trời sẽ sáng
Gian truân gởi ghềnh láng
Đau khổ đã thôi rồi
Cảm ơn nghe tiếng chim
Cả một đời réo gọi
Thôi thời gian mong đợi
Thôi hết những trông chờ
Đời đẹp như giấc mơ
Hãy cùng nhau xây dựng
Kiềng ba chân đứng vững
Tâm lực mới vẹn toàn
Trời chiều kéo hoàng hôn
Chim bay về tổ ấm
Cho gừng cay muối mặn
Hoa trái kết đơm bông
Tình quê khắp mọi miền
Hương quê mùi lúa chín
Khắp quê hương đan kín
Êm ấm mọi lòng người
Hãy trao nhau nụ cười
Tình quê hương muôn thuở
Cho thương về nỗi nhớ
Cho non gởi nước nhà.
Bài thơ hămmốt :Rủ thơ đi chơi !
Tháng 03-2005
Hổm nay thơ ấy chạy đâu rồi
Tứ tuyệt, này thơ, trở lại chơi
Đừng trách buồn chi, đừng dỗi nhé
Tình thơ còn đó, vẫn đầy vơi
Hổm nay, ta rảo bước đi rong
Chắp cánh thơ bay, đảo mấy vòng
Không đá động gì thơ tứ tuyệt
Trở về cho thõa những chờmong
Bữa trước gởi lên trên gáctrọ
Để ta đỡ xuống, nhẹ vòng tay
Kẻo rớt, thơ rơi, vung lả chả
Mất công lượm lại suốt đêmngày
Tứ tuyệt nhìn ta mỉm miệngcười
Nụ cười vẫn thế, thật là tươi
Như hoa vừa hé, bừng khoe nụ
Quá chín thơm thơm sắp vẹnmười
Chầm chậm đừng lo ta tính rồi
Từ từ ta sẽ dẫn đi chơi
Lạ quen, quen lạ, quen chi lạ
Thơ đến, thơ đi, thơ rụng rơi
Nơi đây, đã mở bài hăm mốt
Tiếp những hăm hăm tiếp mấy bài
Để viếng từng nơi khi nắm ý
Hôm nay, còn nữa, những ngày mai.
Bài thơ hămhai :Thăm viếng nhà thương !
Tháng 03-2005
Cùng ta thăm viếng những nhà thương
Bịnh tật ra sao chật hết giường
Không có một phòng nào trống cả
Nhìn người bịnh tật thấy mà thương
Bịnh viện tư và bịnh viện công
Viện công hầu hết dân nghèo không
Viện tư riêng rẻ dành dân khá
Nhưng bịnh chẳng tư cũng chẳng công
Khi bịnh khi đau chẳng mấy hồi
Một khi mang bịnh khổ thì thôi
Uống ăn không được nằm rên rỉ
Da dẻ xanh xao xương lõm lòi
Ai giới nhà nghèo đến viện công
Cố nhiên ít tổn chỉ đôi đồng
Hàng hàng sắp lớp chờ dài cổ
Khám, trị bình dân, thế cũng xong
Bịnh viện mà sao thiếu thốn cà
Vì ngân sách hụt kiếm đâu ra
Nên y, bác sĩ không nhiều lắm
Bịnh cứ chờ, nhưng phải đợi ca
Bịnh gì, đủ thứ bịnh trên đời
Lão ấu nữ nam, đủ hạng người
Mới biết có thân là có bịnh
Chữa mà không kịp chết như chơi
Đã nghe cái tiếng là nhà thương
Thấy tội, nhìn ai thấy cũng thương
Người bịnh mà trông, lòng phát ghét
Thì sao gọi tiếng là nhà thương !!!