- Lời nói đầu
- Phẩm thứ nhất: Phá Nhân Duyên
- Phẩm thứ nhì: Phá Khứ Lai
- Phẩm thứ ba: Phá Lục Tình
- Phẩm thứ tư: Phá Ngũ Aám (Ngũ Uẩn)
- Phẩm thứ năm: Phá Lục Chủng (Sáu Thứ)
- Phẩm thứ sáu: Phá Nhiễm Và Kẻ Nhiễm
- Phẩm thứ bảy: Quán Tam Tướng (Sanh, Trụ, Diệt)
- Phẩm thứ tám: Quán Phá “Pháp Tác” Và “Kẻ Tác”
- Phẩm thứ chín: Phá Bản Trụ (Bản Lai Vốn Đã Có)
- Phẩm thứ mười: Phá "Đốt" Và "Sở Đốt"
- Phẩm thứ mười một: Phá Bản Tế (Thực Tế Bản Lai Vốn Sẵn)
- Phẩm thứ mười hai: Phá Khổ
- Phẩm thứ mười ba: Phá "Hành"
- Phẩm thứ mười bốn: Phá "Hợp"
- Phẩm thứ mười lăm: Phá Hữu Vô
- Phẩm thứ mười sáu: Quán Trói Mở
- Phẩm thứ mười bảy: Quán Nghiệp
- Phẩm thứ mười tám: Quán "Pháp"
- Phẩm thứ mười chín: Quán "Thời"
- Phẩm thứ hai mươi: Quán Nhân Quả
- Phẩm thứ hai mươi mốt: Quán Thành Hoại
- Phẩm thứ hai mươi hai: Quán Như Lai
- Phẩm thứ hai mươi ba: Quán "Điên Đảo"
- Phẩm thứ hai mươi bốn: Quán Tứ Đế
- Phẩm thứ hai mươi lăm: Quán Niết Bàn
- Phẩm thứ hai mươi sáu: Quán Thập Nhị Nhân Duyên
- Phẩm thứ hai mươi bảy: Quán Tà Kiến
- Lời kết
PHẨM THỨ MƯỜI MỘT: PHÁ BẢN TẾ (THỰC TẾ BẢN LAI VỐN SẴN)
Sở thuyết của đại thánh
Bản tế bất khả đắc
Sanh tử chẳng bắt đầu
Cũng chẳng có cuối cùng
Nếu chẳng có thỉ chung
Chính giữa làm sao có
Cho nên ở trong đó
Trước sau chung cũng không
(cộng chung cũng chẳng có)
Giả sử sanh có trước
Sau mới có già chết
Không già chết có sanh
Sanh không có già chết
Nếu già chết có trước
Sau mới có kẻ sanh
Ấy tức là vô nhân
Không sanh có già chết
Giải thích. Phật nói bản tế đầu tiên của sanh tử bất khả đắc, bởi vì sanh với tử đều chẳng thể có bắt đầu. Chẳng bắt đầu thì chẳng cuối cùng. Nếu sanh có trước rồi mới có già chết, thì chẳng do già chết mà có sanh. Vậy thì già chết với sanh mỗi mỗi tự độc lập. Nếu sanh độc lập, thì chẳng có già chết. Nhưng sự thực thì có sanh phải có chết, sanh với chết chẳng thể lìa nhau. Nếu già chết có trước, sau mới có sự sanh, thì già chết chẳng có nhân, tức là chẳng có sanh mà lại có già chết. Cho nên Bát Nhã Tâm Kinh nói: "Vô lão tử, diệc vô lão tử tận", là đáng tin vậy.