- 1. Làm quan thương dân, công đức rất lớn
- 2. Ngược đãi công dịch, ác báo nhãn tiền
- 3. Thông cảm, tha thứ ắt được phước báo
- 4. Trả lại trâm vàng, cứu được hai người
- 5. Hại người hóa ra hại mình
- 6. Làm thiện thì con cháu được hưởng
- 7. Chiếm gia sản của người, chết không được yên
- 8. Người nhẫn nhục sẽ được trường thọ
- 9. Bán ruộng cứu người được làm quan thượng thư
- 10. Làm thiện tham danh, diêm vương không tha
- 11. Mặt thiện tâm ác chết không được yên
- 12. Tâm nhiều vọng tưởng thì sẽ phát bệnh
- 13. Hãm hại người tốt quỷ thần không tha
- 14. Làm nhiều việc thiện con cháu được giàu có
- 15. Có lòng cứu vật sẽ được phước báo
- 16. Giết vật tàn nhẫn hại đến con cháu
- 17. Tuyệt đường con cháu do chiếm mộ người
- 18. Bố thí tích đức con cháu được giàu sang
- 19. Tâm địa hẹp hòi không được phước báo
- 20. Giúp người nghèo khó sẽ có điềm lành
- 21. Cứu một con chim hưởng phước ba đời
- 22. Vị quan thường làm mười điều thiện
- 23. Chế giễu người hiền phải chịu quả báo
- 24. Huynh đệ tình thâm xả mạng cứu giúp
- 25. Bất kính với anh bị trừng phạt
- 26. Oán thù nên giải không nên kết
- 27. Phá kinh hoại tượng ắt bị quả báo
- 28. Thấy chết không cứu, diêm vương chẳng tha
- 29. Làm ác gặp ác
- 30. Cứu người nguy cấp công đức rất lớn
- 31. Hiếu dưỡng mẹ bạn là một nghĩa cử cao thượng
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
Tác giả:Văn Xương Đế Quân -Quảng Tráng lược dịch
Vào một buổi sáng đẹp trời, trong khi đang đi dạo thì ông ta bỗng nghe ở dưới chân cầu có tiếng nhiều người khóc lóc rất thê thảm. Khi đến đó, ông thấy có hai vợ chồng và một người con. Nguyên vì gia đình quá nghèo không đủ tiền trả nợ, mà chủ nợ lại thuê bọn lưu manh đến để đòi. Vì vậy, họ chỉ còn cách chọn con đường chết. Trước khi cùng nhau gieo mình xuống nước tự vận, họ ôm nhau lần cuối và khóc kể thảm thiết đến như vậy.
Thấy cảnh tượng này, Chu Thừa Ân động lòng thương mới bảo họ rằng: “Thôi, anh chị đừng quá đau buồn nữa, tôi xin trả món nợ đó giúp anh chị.”
Thế là ông ta theo họ về lại gia đình. Khi đến nơi, thấy có rất nhiều tên lưu manh đang ngồi chờ sẵn trong nhà của vợ chồng người ấy, Chu Thừa Ân bước vào ôn tồn hỏi: “Gia đình này thiếu nợ quý vị nhiều hay ít?”
Một tên trong bọn đáp: “Đúng 100 lạng bạc, không thiếu một xu.”
Chu Thừa Ân liền lấy ngân phiếu 100 lạng bạc đưa cho bọn lưu manh. Sau khi bọn chúng đi rồi, hai vợ chồng kia mới cầu xin Chu Thừa Ân cho họ được làm tôi tớ để đền đáp lại thâm ân cứu mạng, nhưng Chu Thừa Ân bảo họ: “Đời người khi sanh ra chỉ hai bàn tay trắng, đến khi chết đi cũng chẳng mang được gì cả. Anh chị đừng có bận lòng, bây giờ tôi giúp anh chị, có lẽ đó là kiếp trước tôi đã mắc nợ anh chị nên kiếp này phải trả, vậy thôi.”
Nói xong ông cười ha hả rồi cáo từ.
Chu Thừa Ân làm việc thiện với một tấm lòng từ bi nhân hậu, với nguyện vọng sao cho mọi người, mọi nhà được hưởng sự ấm no hạnh phúc mà không cần sự báo đáp. Chính nhờ phước báo này mà về sau ông được trường thọ, con cháu trong năm đời đều được hưởng giàu sang phú quý.
Tác giả:Văn Xương Đế Quân -Quảng Tráng lược dịch
30. CỨU NGƯỜI NGUY CẤP CÔNG ĐỨC RẤT LỚN
Ở thành Lạc Dương thuộc tỉnh Hà Nam có một người rất giàu có và nhân hậu, tên là Chu Thừa Ân.Vào một buổi sáng đẹp trời, trong khi đang đi dạo thì ông ta bỗng nghe ở dưới chân cầu có tiếng nhiều người khóc lóc rất thê thảm. Khi đến đó, ông thấy có hai vợ chồng và một người con. Nguyên vì gia đình quá nghèo không đủ tiền trả nợ, mà chủ nợ lại thuê bọn lưu manh đến để đòi. Vì vậy, họ chỉ còn cách chọn con đường chết. Trước khi cùng nhau gieo mình xuống nước tự vận, họ ôm nhau lần cuối và khóc kể thảm thiết đến như vậy.
Thấy cảnh tượng này, Chu Thừa Ân động lòng thương mới bảo họ rằng: “Thôi, anh chị đừng quá đau buồn nữa, tôi xin trả món nợ đó giúp anh chị.”
Thế là ông ta theo họ về lại gia đình. Khi đến nơi, thấy có rất nhiều tên lưu manh đang ngồi chờ sẵn trong nhà của vợ chồng người ấy, Chu Thừa Ân bước vào ôn tồn hỏi: “Gia đình này thiếu nợ quý vị nhiều hay ít?”
Một tên trong bọn đáp: “Đúng 100 lạng bạc, không thiếu một xu.”
Chu Thừa Ân liền lấy ngân phiếu 100 lạng bạc đưa cho bọn lưu manh. Sau khi bọn chúng đi rồi, hai vợ chồng kia mới cầu xin Chu Thừa Ân cho họ được làm tôi tớ để đền đáp lại thâm ân cứu mạng, nhưng Chu Thừa Ân bảo họ: “Đời người khi sanh ra chỉ hai bàn tay trắng, đến khi chết đi cũng chẳng mang được gì cả. Anh chị đừng có bận lòng, bây giờ tôi giúp anh chị, có lẽ đó là kiếp trước tôi đã mắc nợ anh chị nên kiếp này phải trả, vậy thôi.”
Nói xong ông cười ha hả rồi cáo từ.
Chu Thừa Ân làm việc thiện với một tấm lòng từ bi nhân hậu, với nguyện vọng sao cho mọi người, mọi nhà được hưởng sự ấm no hạnh phúc mà không cần sự báo đáp. Chính nhờ phước báo này mà về sau ông được trường thọ, con cháu trong năm đời đều được hưởng giàu sang phú quý.
Gửi ý kiến của bạn