Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thiền & Tịnh Độ.

23/04/201318:08(Xem: 16753)
Thiền & Tịnh Độ.

phat thich ca

TỔNG HỘI CƯ SĨ PHẬT GIÁO VIỆT NAM TẠI HOA KỲ

THE GENERAL ASSOCIATION OF VIETNAMESE BUDDHIST LAYPERSONS

1612 N. Spurgeon Street, Santa Ana, CA 92701

Tel (714) 836-9242 – Fax (714) 838-7451

KHÓA THIỀN VÀ TỊNH ĐỘ

PHÁP SƯ: HÒA THƯỢNG THÍCH HUYỀN DUNG

Thuyết Giảng

Mỗi Chiều Chủ Nhật

từ 3:00 giờ đến 4:30 bằng Anh ngữ

từ 4:30 giờ đến 6:00 bằng Việt ngữ

Tại Tổng Hội Cư Sĩ Phật Giáo

1612 N. Spurgeon Street

Santa Ana, CA 92701

Tel (714) 836-9242

NĂM THỨ NHẤT

BÀI 1 ĐẾN 10


THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAM I – No. 1

I. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

Purpose

For Buddhist everything begins with the mind. For most of us, if we view what is happening in our mind, it is like trying to make sense of the chaos of a busy shopping mall. Therefore the purpose of meditation is two-fold. First, it is to purify and gain control of the mind and therefore the emotions. The second purpose is to become mindful of what is happening within the mind and within one’s life.

ZEN

Zen is a Japanese word meaning MEDITATION or TRANQUILITY. It comes from the Sanskrit word: DHYANA.

Conduct of the Meditation Session

Prior to beginning the session all should assemble in the meditation hall. While it is acceptable to introduce yourself to your neighbors, it is wise to begin to get used to maintaining the Noble Silence. Meditation is a very serious and intensely personal activity and should be approached in an appropriate manner. Once the meditation session has started, late arrivals are unthinkable.

1.When the bell sounds once, all should be getting ready to take their meditation posture.

2.The first time that the bell sounds three times, the meditation is to begin. There is silence on the part of all but the Master.

3.The second time the bell sounds three times is the end of the meditation session.

Meditation Postures

There are four meditation postures.

  1. Sitting

  2. Standing

  3. Walking

  4. Prone

The sitting posture is the basic and most fundamental posture. Most meditation activities revolve, in some way, around the sitting posture.

The sitting posture

There is nothing magical about the sitting posture. It was developed centuries before even the time of the Buddha as a basis for meditation. Its purpose is to simply have a way in which to place the body so that the practitioner can forget about it and concentrate on the work at hand, that is, meditation. The beginning practitioner should find a sitting posture that is sufficiently comfortable that the body can be placed into it and forgotten. Meditation is not about pain or discomfort.! But meditation is like any other physical activity – it must be learned and the body must get used to it.

One can sit with a pad call a zabotan; with a cushion called a zafu; with both or with neither. One may also use a chair or one of any number of other devices that have been developed for the purpose of meditation. Before deciding which of these to try, remember, the work of meditation takes place in the mind and anything else must be chosen entirely for its ability to support and encourage that mental effort without becoming an end in itself.

The Zabotan

There are two primary purposes for a zabotan. First is to insulate the practitioner from what might be a cold floor. The second is to provide a cushion for the contact of the ankles with the floor. Do not expect a zabotan to “cushion” your sitting – it won’t!

The Zafu

The zafu is not to “cushion” your sitting either - it won’t. The zafu, if used properly, is used to help achieve the proper posture and reduce back and shoulder aches.

Do not sit directly on top of the zafu. Sit only on the front third of the zafu with our buttocks half-way on and half-way off of the cushion. The purpose of this is to tilt the pelvis forward, cause the trunk to be more upright and the shoulders held back. If the practitioner will maintain this position, it will reduce the annoyance of back and shoulder aches.

The Sitting Posture

There are three basic forms of sitting postures with a couple of small variations.

The Full Lotus

This is the position in which the sitting Buddha is normally shown.

The left foot is brought up and rests on the top of the right thigh.

The right foot is brought around and rests on the top of the left thigh.

If you can get into this posture comfortably, OK. If you can’t, don’t force it.

The Half Lotus

The right foot is brought up and rests on the left thigh.

The left foot rests on the floor beneath the right left (or the opposite).

The “Burmese” Posture

This is the posture that you see small children use when sitting on the floor.

Both legs are folded and are under each other in front of the practitioner. Neither foot is placed on top of the thigh.

Variation #1

Kneel on the floor with the knees slightly apart. Sit back on the heels or fold the feet under you and sit on the insteps of your feet.

Variation #2

Using a zafu, sit with both legs under the buttocks with the knees apart. Sit with the zafu under your buttocks and between your feet.

Variation #3

Using a zafu, kneel with the knees apart and the feet under the buttocks. Place the zafu under the buttocks on edge and sit on it.

Using a chair.

Sit on the chair without touching the back. Use only about the first 1/3 to ½ of the sitting surface. A practitioner who has difficulty with sitting on the floor or who has difficulty folding their legs into a sitting posture might use a chair.

In any posture:

Keep your spine straight.

Keep your head up while looking down to a position about three feet in front of you.

Imagine that there is a straight line where you are hung from the ceiling with a string.

Your ears should be in a straight line above your shoulders, and your shoulders should be in a straight line above your hips.

Mouth: Place your tongue against the roof of your mouth just where your teeth and your gums meet.

Hands: Place your hands in what is called a cosmic mudra. Your active hand (your right hand) palm up cradles your passive (left) hand. (The reverse is also acceptable). Your thumbs should be brought together. Your hands should be held about an inch below your navel with the thumbs forming something of an oval.

Eyes: Some prefer to have the eyes open or perhaps even half-open. In any case, if the eyes are open they should not be focused on anything. Other ractitioners prefer to have the eyes closed in order to minimize any visual distractions.

Once one has entered their preferred meditation posture, there should be a minimum of movement. The idea is to minimize the amount of physical or visual stimuli that the mind must deal with. Meditation is a period of time where the practitioner works on the mind itself and nothing should be allowed to interfere with that work. So, sit still, don’t wiggle, and minimize any scratching or rubbing of the nose or whatever.

Breath: The Buddha used the breath as a way to help his followers build the ability to control the chaos of the mind. (The Buddha described this chaos as “The Monkey Mind.”) The Buddha called it building a “one pointedness of mind”. There are two ways to do it.

The first way is to simply say slowly, while breathing, “I breathe an outbreath.” And “I breathe an inbreath”.

The other way is to count the breaths. Count the breaths from 1 to 10 and back again. If at any time the concentration wanders and/or the practitioner loses count, then go back and start with 1 again.

BENEFITS OF ZEN MEDITATION

Meditation has a number of benefits. In the book Zen Nosusume Dr. Sato Yukimasa, Professor of Psychology of Kyoto University, Japan, wrote that Zen meditation produces the following ten benefits:

  1. Increases patience

  2. Cures many allergic conditions

  3. Strengthens the willpower

  4. Improves the reasoning power

  5. Refines the personality

  6. Calms the mind

  7. Stabilizes the emotions.

  8. Raises the working spirit and efficiency.

  9. Eliminates stress

  10. Attains enlightment.

In his book Shinizengaku, Hasekawa U. Zaburo, M.D. says that Zen meditation can help relieve or cure 12 conditions:

  1. Nervousness

  2. Too much or too little gastric acid

  3. Abdominal distension tympany.

  4. Tuberculosis.

  5. Insomnia – trouble falling asleep.

  6. Indigestion.

  7. Chronis ptosis of the stomach

  8. Atonia of the stomach and intestine.

  9. Chronic constipation

  10. Dysentery

  11. Gall stones.

  12. High blood pressure

V. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAME AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 1

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. ĐỊNH NGHĨA CHỮ ZEN

  1. Zen là chữ Nhật Bản, có nghĩa là Thiền Định hay Yên Tĩnh. Chữ Zen là từ cổ ngữ của Ấn Độ: Dhyana.

  2. Mục đích ngồi thiền là để lọc trong tâm tư của chúng ta, suy nghĩ rõ ràng, điều khiển cảm giác của chúng ta và hoàn cảnh hàng ngày một cách có hiệu quả.

III. CÁCH THỨC NGỒI THIỀN

  1. Khi nghe tiếng linh, tất cả Thiền Sinh đều phải chuẩn bị ngồi thiền như sau:

    1. Ngồi kiểu kiết già: để chân trái lên đùi phải, để chân phải lên đùi trái

    2. Ngồi kiểu bán già: để chân trái dưới đất, để chân phải lên đùi trái.

    3. Ngồi kiểu Burmese: ngồi không cần để hai chân lên đùi.

    4. Quỳ với đầu gối cách ra một chút; rồi ngồi trên gót chân.

    5. Quỳ với đầu gối cách ra một chút; rồi ngồi xuống bồ đòn (gót).

    6. Ngồi trên ghế - ngồi thẳng (đừng khòm lưng hay dựa ra sau lưng ghế).

    7. Giữ lưng thẳng lên đừng để khòm.

    8. Tay và vai để tự nhiên đừng gòng, cằm hơi thấp xuống.

    9. Nhìn thẳng về phía trước, mắt hơi khép lại, nếu tỉnh táo; mắt mở, nếu buồn ngủ.

    10. Lưỡi để tự nhiên và đụng vào nóc vọng.

    11. Lòng bàn tay phải để trên lòng bàn tay trái và hai ngón tay cái đụng nhau.

    12. Thở bằng mũi: Hít vào và thở ra, đếm một lần. Liên tục thở và đếm như thế từ một đến mười.

  2. Khi nghe ba tiếng chuông, tất cả thiền sinh đều ngồi thiền (15 phút)

TẬP TRUNG TƯ TƯỞNG BẰNG CÁCH ĐẾM HƠI THỞ NHƯ TRÊN.

IV. KHOA HỌC GIA NHẬN THẤY SỰ LỢI ÍCH CỦA TỌA THIỀN

Những lợi ích của sự tọa thiền đã được phát hiện qua sự phản ứng của thân và tâm. Căn cứ theo cuốn “Zen Nosusume,” được viết bởi tiến sĩ Sato Yukimasa, giáo sư tâm lý của Đại học Kyoto, Nhật Bản, thì Thiền Định có khả năng đưa dẫn đến mười hiệu quả tâm lý như sau:

1. Tăng cường lòng nhẫn nại

2. Trị lành các loại bệnh dị ứng

3. Ý lực được kiên cố

4. Năng lực tư duy được tăng tiến

5. Nhân cách được hình thành viên mãn

6. Giúp cho tâm thần được lắng đọng một cách nhanh chóng

7. Tình cảm được an định

8. Nâng cao hiệu lực và hứng thú trong công việc

9. Tật bệnh tiêu trừ

10. Đạt đến cảnh khai ngộ

Và căn cứ theo sách “Shinizengaku” tức là “Tân Y Thiền Học” được viết bởi các bác sĩ Y Khoa Hasekawa U. Zaburo thì Thiền Định đưa dẫn đến 12 sự kiện hiệu quả cùng trị lành 12 căn bệnh như:

1. Thần kinh căng thẳng

2. Chất chua (gastric acid) trong bao tử quá nhiều hay quá ít.

3. Dạ dày bị căng hơi

4. Bệnh lao

5. Bệnh mất ngủ

6. Ăn khó tiêu

7. Sa dạ dày

8. Chứng tê liệt dạ dày và đường ruột

9. Táo bón kinh niên

10. Kiết lỵ

11. Sạn mật

12. Bệnh cao huyết áp.

V. PHƯƠNG PHÁP TU TỊNH ĐỘ

1. NIỆM PHẬT NÊN GIỮ Ý CĂN

Đã đem tâm này niệm Phật, phàm tất cả việc tạp thiện, tạp ác đều không nên nhớ, hằng ngày chỉ nên làm mọi việc với tâm niệm cực chẳng đã, xong rồi thì xả hết, đừng để bám víu, sẽ chướng ngại tâm niệm chúng ta. Vả lại, sở dĩ tâm niệm chúng ta còn đẩy đưa mãi với những tạp thiện, tạp ác, là vì ý niệm chưa thuần; nếu là niệm Phật đến lúc tâm địa sáng tỏ, thời ý địa tự nhiên chuyên ròng nơi quán sát, không duyên tạp sự. Phải biết niệm Phật có thể chuyển Phàm thành Thánh, là phương tiện giải thoát thứ nhất của thế gian và xuất thế gian (còn tiếp)

VI. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 LẦN)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDIATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAMME, No. 2.

I. HOMAGE TO THE BUDDHA

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

III. DEFINITION OF ZEN.

Zen, (derived from the Sanskrit word DHYANA), is the meditation method which seeks a state of consciousness beyond description, the profound object of which is ENLIGHTENMENT.

With the subject of a state of consciousness, according to the Buddhist philosophy of consciousness, the Vijnanada School, there are eight kinds of consciousness including those of eye, ear, nose, tongue and body. In their natural senses of awareness these five functions depend on the five kinds of external senses data working through the five sense organs.

The sixth consciousness, which is named the Intelectual Consciousness as it can judge intelligently the sense data from the five senses and most ideas.

The seventh consciousness is called the Ego Consciousness and its main junction is the inward awareness of oneself as an ego and can discriminate between oneself and others, but its consciousness works independently without the presence of the fist six kinds of consciousness. For example, during the time when people are in a deep sleep, if this consciousness is threatened, the impulse of self-protection will cause the person to awaken.

The eighth consciousness is called the Storehouse Consciousness. It can store all fo the memories of a particular being’s past lives as well as their present actions and anticipate the different results for bearing various consequences in the future.

Yet, fro all living beings, ourselves included, life and character are all reflected in the seeds in this storehouse consciousness. So, whomever deposits good seeds, such as good actions, in the Storehouse Consciousness, will become a good and happy person. On the other hand, one will become a bad and unhappy person if they deposit primarily bad seeds.

This Storehouse Consciousness can carry all the deposited seeds from the past lies into the present life and from the present life to the future one. The concrete evidence shows that based on the Contents of the Storehouse consciousness some children can play musical instruments or easily solve mathematical problems without benefit of instruction. For example, in Sweden, not long ago, a boy of eight was able to play a piano better than many professional pianists. Another example, in England, a boy of thirteen could solve complex mathematical problems within half an hour while top mathematical professors at Cambridge University took many hours to obtain the correct answers.

So, in Zen practice, we are very concerned with the Storehouse Consciousness. We want to purify it by extracting or draining from it all bad seeds which have been deposited over aeons of time and to try to replace them with good seeds instead. That is to say, we must try to avoid the commission of bad seeds in life and to replace them with good seeds. Whenever no signle bad seed remains in the Storehouse Consciousness, ENLIGHTENMENT will have been achieved. At this stage, we could obtain our ZEN Object – ENLIGHTENMENT.

IV. ATTACHMENT:

There was once a Zen Master who practiced meditation with extreme diligence. He usually slept in a sitting position rather than lying down and hardly rested much at all. However, despite practicing meditation for many years, he still had not become enlightened to the way. One day, a novice of unknown province sought permission to the order. This novice was habitually lazy, to the point where he would often remain in bed even after the bell announcing the early prayer session had been rung. Informed of this, the Master summoned him and scolded him in the following terms: “How is it that you have joined the Order but are still so lazy as to be always laying down? Don’t you remember what the rules of discipline say: ‘Remaining in bed and failing to arise after hearing the bell will bring the future retribution of rebirth as a snake?’” The novice replied: “You said, Master, that I often lie down and therefore will become a snake. How about you, who are attached to the sitting posture? You will be reborn a toad. What can you ever hope to awaken to?”

Immediately after this exchange, the novice disappeared. However, the Master had been awakened.

As the story goes, the novice was in fact a Bodhisattva, who had assumed the appearance of a novice in order to enlighten the Master…

V. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 2

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. ĐỊNH NGHĨA CHỮ ZEN

Zen, nguồn gốc từ Cổ ngữ Ấn Độ: DHYANA, là cái đối tượng tâm tư bình tĩnh, ngoài sự mô tả hay diễn đạt và mục đích của nó là để được chứng ngộ, giải thoát. Cái đối tượng ấy là căn cứ theo triết lý Đạo Phật, Khoa Duy Thức Học, có tám loại tâm thức như: Mắt, tai, mũi, lưỡi, và thân thể; công dụng nhận thức tự nhiên của nó là do sự sử dụng của năm giác quan bên ngoài.

Thêm nữa, ý thức thứ sáu có thể xét đoán qua những giác quan và ý tưởng. Mạt Na Thức Thứ Bảy là tâm thức chấp ngã với công năng hoạt động chính là nhận xét bên trong cái ta và có thể so đo sự sai khác giữa mình và người. Tuy nhiên Mạt Na Thức có thể sử dụng riêng biệt ngoài sự hiện diện của sáu thức trên. Ví dụ, trong khi người đang ngủ mê, nếu ai đe dọa cái Tâm Thức Chấp Ngã bằng cách đụng vào thân, họ liền thức tỉnh để bảo vệ.

Còn Thức A Lại Da Thứ Tám, định nghĩa là Nhà Kho Tâm Thức, vì nó lưu trữ tất cả nhân mà chúng sanh đã tạo ra trong đời quá khứ và hiện tại, và sẽ sản xuất ra những kết quả sai khác để cho chúng sanh lãnh thọ lấy sự an vui hay đau khổ trong kiếp sau.

Thật vậy, tất cả chúng sanh, gồm cả đời sống, tánh tình, đều bị phản ảnh bởi những hạt giống lưu trữ trong A Lại Da Thức. Thế thì, ai chứa nhân tốt như những hành động tốt trong Tâm Thức Thứ Tám thì họ sẽ được quả tốt: một người vớiđời sống an lành và hạnh phúc. Trái lại, họ sẽ chịu quả đau thương; một người với đời sống xấu xa và khổ sở. Ngoài ra, A Lại Da Thức nầy còn có thể tiếp tục vận chuyển tất cả những nhân đã dự trữ từ đời quá khứ đến hiện tại, và từ hiện tại đến tương lai. Một bằng chứng cụ thể chứng minh rằng những đứa bé có thể khảy đờn giỏi hay biết môn toán pháp cao, ngoài sự giáo dục những ngành ấy. Ví dụ, ở Thụy Điển, vài năm gần đây, có cậu bé tám tuổi, khảy đờn dương cầm hay hơn những nghệ sĩ dương cầm chuyên môn. Ở bên Anh Quốc, có cậu bé, 13 tuổi có thể giải thích một công thức toán học rất phiền phức không hơn nửa giờ; trong khi một giáo sư Toán học cao nhất ở Đại học Cambridge phải mất hết nhiều ngày mới tìm ra câu trả lời đúng xác.

Như vậy, tâm thức thứ tám này rất là quan trọng và liên quan đến sự tu tập thiền. Chính sự tu thiền giúp chúng ta lọc trong, thâu hút hay tiêu diệt hết tất cả những nhân xấu mà chúng ta đã tích tụ trong kho tàng Tâm Thức và đồng thời cố gắng lưu trữ nhiều hạt giống tốt thay thế lại trong nó. Nghĩa là chúng ta phải cố gắng làm điều tốt suốt đời ta. Không bao giờ lưu lại một hạt giống xấu nhỏ nào trong Thức A Lại Da thì sự giải thoát có thể mau đạt thành. Chính ngay trong trạng thái này, chúng ta có thể đạt được mục tiêu Thiền - Giải Thoát.

IV. SỰ GẮN BÓ

Thủa xưa có một vị Thiền sư tu tập Thiền rất tinh tấn. Ngài thường ngủ ngồi và rất ít khi nghỉ ngơi. Tuy nhiên, trải qua nhiều năm tu tập Thiền, Ngài vẫn chưa chứng phần giải thoát nào cả! Một hôm nọ, có một chú tiểu đến từ phương xa cầu xin học đạo. Chú tiểu này có tánh lười biếng, thường nằm trên giường, sau khi tiếng chuông báo cho chúng tăng biết giờ đi tụng kinh sáng. Được biết tánh tình chú tiểu như vậy, Thiền sư gọi chú đến và quở trách: “Ông đã xin thọ giáo vào tu ở đây, nhưng vẫn còn tánh biếng nhác, luôn luôn nằm ngủ? Ông có nhớ không, kỷ luật tu hành cho biết rằng: ‘Nằm trên giường, không đứng dậy, sau khi nghe tiếng chuông báo cáo đi công phu sáng, sẽ bị đọa, tái sanh làm thân rắn?’”

Chú tiểu đáp lại: “Thiền sư nói rằng tôi thường nằm trên giường, sẽ bị đọa làm thân rắn. Còn Ngài thì sao? Ngài luôn luôn gắn bó vào sự ngồi thiền? Ngài sẽ bị đọa, tái sanh làm con cóc thì đâu có thể nào được giác ngộ?”

Liền sau khi trao đổi ý kiến chú tiểu biến mất. Tuy nhiên Thiền sư được giác ngộ.

Thật sự chú tiểu là một vị Bồ Tát hiện thân để phá cái chấp NGỒI THIỀN mà Thiền sư đã GẮN BÓ từ lâu và độ Ngài được Giải Thoát.

V. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 LẦN)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAM I. No. 3.

I. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 TIMES)

II. MEDITATION (10 MINUTES)

III. THE ETERNAL PRESENT

Most people worry about the past and the future causing them a very unhappy life and no peace of mind. What was in the past has already gone and what will be in the future is not yet come. So why should they be concerned about what was in the past and what will be in the future? But what is in existence now, at the present, is something that they should be concerned with.

The way to live at the present is found throughMEDITATION. This tool can help people eliminate their futile thoughts about the past and the future involving such things as worries, fears, regrets, hopes and so forth. Whenever such futile thoughts can be eradicated, MEDITATORS may reach the state of PURE and PEACEFUL MIND. Attaining such a state, MEDITATORS can have a HAPPY LIFE and a PEACEFUL MIND in the ETERNAL PRESENT.

IV. HAPPINESS AND PEACE

Everybody in the world always wants to live a happy and peaceful without suffering. But, what is the cause of suffering? The cause of suffering is attachment, which includes greed, lust, desire, craving and so forth. So, what is the cause of attachment? The cause of attachment is a wrong view of soul and self, “I” or “YOU” and all that follows. What is the cause of these wrong views? The cause of these wrong views is IGNORANCE.

Thus, all of our wrong views become interlinked with each other forming chains of cause and effect. Yet, ignorance is the basic, underlying cause of wrong view and wrong view is the cause of attachment. Attachment is the cause, suffering is the effect.

So, if there were the right understanding of things such as soul and self, including “I” or “YOU”, then ignorance could be eradicated. Consequently, the rest of the chains of cause and effect might be able to be exterminated. Then all kinds of suffering would cease to exit. So eventually, HAPPINESS AND PEACE COULD BE ACHIEVED.

V. PRACTICE AND MORE PRACTICE.

One day, Po Chu-I (a famous poet and official of the Tang Dynasty), passing along a road, saw a Zen monk seated on a tree branch preaching the Dharma. The dialogue below ensued:

Po Chu-I: “Old man, what are you doing in that tree, in such a precarious position? One misstep, and you will fall to death!”

Monk: “I dare say. But I suggest, your Lordship, that your own position is even more precarious. If I make a misstep, I alone may be killed, but if you, as a high official, make a misstep, it can cost the lives of thousands.”

Po Chu-I: “Not a bad reply. I’ll tell you what. If you explain the essence of Buddhism to me in one sentence, I’ll become your discipline. Otherwise, we will go our separate ways, never to meet again.”

Monk: “What an easy question! The essence of Buddhism is to do no evil, do that which is good, and keep your mind pure.”

Po Chu-I: “Is that all there is to it? Even a child of three can realize that.”

Monk: “True, a child of three may realize it, but it is not sure that a man of eighty can practice it.”

BUDDHISM IS MIND, BUDDHISM IS PRACTICE – IT IS PRAXIS.

VI. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 3

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. ĐỜI SỐNG HIỆN TẠI VĨNH VIỄN

Phần nhiều người ta hay lo lắng những việc về quá khứ và tương lai, chính đó là nguyên nhân gây ra cho họ đời sống vô cùng đau khổ và rối loạn tâm tư. Những việc gì ở quá khứ thì nó đã qua rồi; còn những gì ở tương lai thì nó chưa đến. Như vậy, tại sao họ phải quá lo lắng những gì liên quan đến quá khứ và tương lai? Thế thì, những gì có thể tồn tại ở đời này, họ cần phải quan tâm đến và sống với nó.

Phương pháp tu thiền đem lại cho ta lối sống hiện tại. Phương pháp này có thể giúp người ta diệt trừ những vọng tưởng vô ích ở quá khứ và tương lai, như những lo lắng, sợ hãi, thương tiếc, hy vọng và v.v… Bất cứ khi nào trừ diệt hết những ảo tưởng vô ích ấy, người tu thiền mới có được tâm thanh tịnh. Đạt được đến mức độ này, người tu thiền mới có đời sống hạnh phúc và tâm tư thanh tịnh trong hiện tại vĩnh viễn.

IV. HẠNH PHÚC VÀ HÒA BÌNH

Mọi người trong thế giới này đều mong thoát khỏi đau khổ, luôn luôn muốn sống trong hạnh phúc và hòa bình. Do nhân duyên gì mà người ta phải bị đau khổ? Nguyên nhân ấy chính là sự gắn bó, gồm cả lòng tham lam, tính dâm dật, nhục dục, khao khát danh vọng và v.v… Thế thì, do nguyên nhân gì mà người ta có sự gắn bó? Nguyên nhân ấy là do quan niệm sai lầm về tâm tư và bản thể, như “TA” hoặc “ANH”, và v.v… Do đó tâm tư không hiểu biết rõ ràng. Vì thế tất cả những sự gắn bó ấy trở thành móc nối lẫn nhau, ràng buộc trong nhân quả luân hồi. Thật vậy, sự không hiểu biết là nguyên nhân, quan niệm sai lầm là kết quả và quan niệm sai lầm là nguyên nhân, gắn bó là kết quả. Gắn bó là nguyên nhân, đau khổ là kết quả.

Như vậy, nếu có sự hiểu biết đúng về thân, tâm, cũng như cái “TA” hoặc cái “ANH” – Thì sự hiểu biết sai lầm có thể bị trừ diệt. Do vậy toàn phần nhân quả bị hủy diệt. Kế đến tất cả loại đau khổ đều không còn nữa. Kết quả là được HẠNH PHÚC và BÌNH AN.

V. THỰC HÀNH VÀ THỰC HÀNH NHIỀU LẦN

Một hôm trên đường đi Po Chu-I (vừa là một nhà thơ danh tiếng và cả một địa vị quan chức tối cao của vương triều Tang) thấy một vị Thiền sư đang ngồi trên nhành cây thuyết pháp. Cuộc đối thoại giữa Po Chu-I và Thiền sư như sau:

Po Chu-I: “Ông già, ông đang làm gì trên nhành cây, nơi không an toàn như thế? Rủi rơi một bước ông sẽ té xuống chết ngay.”

Thiền sư: “Tôi chấp nhận ý kiến quan lớn, đó là sự thật. Nhưng chính quan lớn, một vị quan chức cao còn bị nhiều việc không được an toàn hơn bần tăng. Nếu lỡ rơi bước xuống, chỉ riêng tôi bị chết; nếu quan lớn thì phải trả một giá rất cao bằng ngàn sinh mạng.”

Po Chu-I: “Câu trả lời không đến nỗi dở lắm. Tôi xin hỏi, nếu ngài cho tôi biết bằng một câu: Yếu điểm quan trọng của đạo Phật, tôi sẽ làm đệ tử Ngài. Bằng không, chúng ta sẽ từ giã, không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Thiền sư: “Câu hỏi quá giản dị làm sao! Xin quan lớn vui lòng lắng nghe. Yếu điểm quan trọng của đạo Phật là không làm điều gì sai trái, làm những gì tốt đẹp và giữ gìn tâm người thanh tịnh.”

Po Chu-I: “Chỉ có chừng ấy sao? Ngay đứa bé ba tuổi có thể biết điều đó.”

Thiền sư: “Đúng thế, đứa bé ba tuổi có thể biết điều đó, nhưng chưa chắc một người tám mươi tuổi có thể đủ khả năng để thực hành điều đó.”

ĐẠO PHẬT LÀ TÂM - ĐẠO PHẬT LÀ THỰC HÀNH – ĐÓ LÀ SỰ LUYỆN TẬP

VI. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 lần)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAMME, No. 4.

I. RECITE THE BUDDHA’S NAME

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

III. TO BE MINDFUL OF THE MIND-BODY DUAL PROCESSES:

  1. To see something as its intrinsic nature is without analyzing, without philosophy.

  2. To look at QUANTUM MONITOR as it really is and without pre-conceived ideas.

  3. To understand rightly the mind-body dual processes in their true nature or as they really are without thinking, without reasoning, without using any intellectual knowledge and any pre-conceived ideas.

  4. To see our mind-body dual processes as they really are in order to remove ignorance.

  5. Ignorance removed, no attachment arisen, suffering exterminated.

IV. THE ABDOMINAL MOVEMENT PRACTICE:

To begin with the ABDOMINAL MOVEMENT, you should focus your mind on your abdominal movement. For example, when you are breathing in, the abdomen is rising, and when breathing out, is falling.

In particular, when your abdomen rises, you should note it is rising and when it falls, as falling. In this way: rising, rising, falling, falling, rising, rising, falling, falling. Thus, you can feel the upward and downward movement of your abdomen. In such abdominal movements, you must thoroughly realize the specific characteristic of the wind element. So that you can destroy your false view of a person, a being, or a soul… You must observe the upward and downward movement of your abdomen and especially make a metal note of rising, rising, falling, falling. Furthermore, when concentrating on your abdominal movements to a certain extent, you might have a peaceful mind. So, during the time of your contemplation of your abdominal movement, you might possibly hear a sound which could be loud enough to be noted, then, you should note: HEARING, HEARING, HEARING, HEARING.

However, at the beginning of the practice, you might not overcome it, as you should note: hearing, hearing, hearing as much as possible. If you thought it could be enough to stop, then, you should return to the primary object. That is the abdominal movement.

V. ATTACHMENT (NEITHER HATRED NOR LOVE)

It once happened that a monk, having awakened to the Way under the eminent Master Fu Chan, went to reside in a famous monastery. Although living among the Great Assembly, he did not practice meditation or seek guidance in the Dharma; all he did all day was lay sleeping. Upon hearing this, the abbot arrived at the meditation hall, a big staff in hand. Seeing the guest master reclining with eyes closed, he admonished: “This place does not have surplus rice to allow you to do nothing but eat and rest!”

The guest monk replied: “What would you, High Master, advise me to do?”

The abbot said: “Why don’t you sit in meditation?”

The monk answered: “Succulent food cannot temp those who have eaten their fill.”

The abbot continued: “A great many people are unhappy with you.”

The monk answered: “If they were happy, what should I gain?”

Hearing these unusual replies, the abbot inquired further: “Who was your Master?”

The monk answered: “I arrived here after having studied under the eminent Master Fu Chan.”

The abbot said: “No wonder you are so headstrong!”

They then clasped hands, laughing aloud, and headed towards the abbot’s quarters.

One day, many years later, the guest Zen Master, having washed himself, ascended the Dharma seat, bid farewell the Great Assembly, wrote a parting stanza, immediately dropped the pen and expired in a seated position.

The guest master, as we can see conducted himself easily and freely, having mastered life and death. Is it not because he had truly internalized the meaning of the passage: “WHEN NEITHER HATRED NOR LOVE DISTURBES OUR MIND, SERENELY WE SLEEP?”

NOTE: True cultivators always have a clear and solid position and viewpoint, and pay no attention to the praise or criticism, likes or dislikes of the outside world.

V. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 4

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. CHÚ Ý VỀ SỰ TIẾN HÀNH CỦA THÂN TÂM

  1. Nhận thấy sự vật ngay bản chất của nó, ngoài sự phân tích, lý luận và định kiến.

  2. Nhìn ngay vào thật sự của máy móc, ngoài ý định nhận thức trước.

  3. Hiểu đúng ngay bản thể của sự tiến hành thân tâm, ngoài tầm tư tưởng, lý luận, trí thức và không có bất cứ một nhận thức nào trước.

  4. Nhận thấy sự tiến hành thân tâm ta qua sự thật của nó để dẹp tan sự hiểu biết sai lầm.

  5. Khi sự hiểu biết sai lầm bị dẹp tan, không còn khởi tâm gắn bó nữa thì sự đau khổ bị hủy diệt.

IV. PHƯƠNG PHÁP THỰC HÀNH THEO SỰ VẬN CHUYỂN CÁI BỤNG

Trước hết về sự vận chuyển của cái bụng, Thiền sinh phải điều chỉnh tâm tư vào nơi vận chuyển ấy. Thí dụ khi Thiền sinh hít hơi thở vào thì cái bụng phồng lên, và khi thở ra thì nó xẹp xuống.

Đặc biệt nhất là khi cái bụng phồng lên, Thiền sinh phải chú ý đến sự phồng lên của nó và khi xẹp xuống cũng chú ý đến sự xẹp xuống của nó. Chú ý bằng cách này: PHỒNG LÊN, XẸP XUỐNG, PHỒNG LÊN, XẸP XUỐNG. Do đó Thiền sinh cảm tưởng đến sự vận chuyển hướng vào trong và ngoài của cái bụng.

Sự vận chuyển cái bụng như thế, Thiền sinh phải nhận thức thấu suốt đến cái đặc điểm yếu tố hơi gió riêng biệt. Do đó, Thiền sinh mới có thể phá hủy sự suy nghĩ sai lầm về cái chấp “NGƯỜI, “CHÚNG SANH” hay “TÂM HỒN”…Thiền sinh phải quan sát sự vận chuyển hướng về trong và ngoài hoặc sự phồng lên hoặc sự xẹp xuống của cái bụng và đặc biệt nhất là để ý sự PHỒNG LÊN, XẸP XUỐNG, PHỒNG LÊN, XẸP XUỐNG.

Hơn nữa, khi tập trung tư tưởng nơi sự vận chuyển của cái bụng với một mức độ rõ rệt thì Thiền sinh có được tâm bình tĩnh. Tâm tư được như thế. Thiền sinh mới được sự trầm tư yên lặng. Như vậy trong lúc trầm tư yên lặng về sự vận chuyển của cái bụng thì thiền sinh có thể nghe tiếng nó và phải nhận định: ĐANG NGHE, ĐANG NGHE, ĐANG NGHE, ĐANG NGHE… Tuy nhiên, ban sơ mới tập sự Thiền sinh khó thắng qua sự nhận định ấy. Vì vậy Thiền sinh phải nhận xét sự ĐANG NGHE ĐANG NGHE nhiều lần chừng nào thì càng tốt chừng nấy. Nếu tưởng niệm nó quá đầy đủ để chấm dứt thì kế đến, Thiền sinh phải trở lại mục tiêu đầu tiên. Nghĩa là, quán niệm sự vận chuyển của cái bụng.

V. SỰ GẮN BÓ (KHÔNG GHÉT VÀ KHÔNG YÊU)

Thời xưa, có lần xảy ra, một vị tăng dưới sự lãnh đạo của Thiền sư Fu Shan, được chút phần giác ngộ, đến an trú một tu viện danh tiếng. Dù chung sống trong Chúng Hội, vị Tăng này chẳng những không tu Thiền mà cũng không tìm ai hướng dẫn giáo pháp, suốt ngày chỉ an giấc ngủ nghỉ. Được nghe nói lại tư cách vị Tăng ấy như thế, Ngài Viện chủ đến Thiền đường với cây gậy to trong tay. Nhìn thấy vị khách tăng đang nằm tựa mình trên giường với đôi mắt nhắm lại, ngài Viện chủ quở mắng: “Chỗ này đâu có cơm thừa cho phép ông ăn, ngủ, không làm việc gì hết sao!” Khách tăng trả lời: “Tôi cần phải làm việc gì, xin Đại thiền sư chỉ dạy cho.”

Ngài viện chủ nói: “Tại sao ông không ngồi Thiền?”

Khách tăng trả lời: “Đồ ăn dù ngon cách mấy, không thể van nài người đã ăn no dùng thêm món ăn ngon ấy.”

Viện chủ tiếp tục: “Nhiều người ở đây không ai vui lòng với ông.”

Khách tăng trả lời: “Nếu họ vui lòng tôi có được lợi ích gì đâu.”

Nghe qua những câu trả lời khác thường như trên, ngài Viện chủ hỏi thêm nữa: “Ai là Bổn sư của ông?”

Khách tăng trả lời: “Tôi đến đây sau khi được dưới sự huấn luyện của thiền sư Fu Shan.”

Ngài Viện chủ nói: “Thật không lấy làm lạ, bởi thế ông rất là ương ngạnh.”
Kế đến hai vị siết tay nhau lại, cùng cười ầm lên và đi thẳng vào chỗ Viện chủ cư trú.

Một hôm nọ, nhiều năm về sau, khách tăng tắm rửa sạch sẽ, đi lên Pháp tòa, cáo từ Đại hội. Trong khi viết thư từ biệt, Ngài tức thì rơi bút xuống và viên tịch ngay trên bảo tọa.

Khách tăng nầy như ta thấy, cư xử với người, một cách giản dị và tự do, tâm tư điều khiển tự tại về vận mệnh và sống chết. Có phải chăng vì khách tăng thành thật tiếp thụ ý nghĩa như đọan văn trích ra đây:

“Khi không ghét, không thương làm rối loạn tâm tư, chúng ta bình thản yên lành.”

CHÚ Ý: Người tu hành chân chánh luôn luôn có vị trí và quan điểm thuần túy nhất định, họ không bao giờ để tâm đến sự khen, chê, thích hay không thích ngoài đời.

VI. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 lần)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAM I. No. 5

I. HOMAGE TO THE BUDDHA

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

III. CHOICESLESS AWARENESS

  1. To be mindful of mind-body processes, the mind will choose the object by itself. Meaning that when meditators are mindful of their mind-body, they do not need to choose any mental or physical process as the object of their meditation, the mind will choose the object by itself. If they choose mental or physical process as the object of meditation, it means they are attached to it.

  2. The “NOTING MIND” or “OBSERVING MIND” will choose the object by itself.

  3. If there were pain and it was more distinct than other objects, the “NOTING MIND” would go to the pain and observe it strongly.

  4. If happiness were more distinct than the abdominal movement, the mind would choose happiness as its object and observe it as “Happy, Happy, Happy”.

  5. Mindfulness Meditation is to observe or watch, or to be mindful of all mental or physical phenomena as they really are.

  6. Example: to take food, to be aware of every action, every activity involved in the act of eating. Other activity should be done the same way as those of eating.

IV. LABELING

  1. To be mindful of any object, a label or a name is needed. For example, when walking, to life the foot to walk. The label is “Lifting, Moving, Placing.”

  2. Labeling or naming can lead the mind to the object of meditation closely and precisely.

  3. Alternatively, just observe the movement of the foot from the very beginning of the lifting movement up to the end of the placing movement.

  4. The mind must follow the movement of the foot very closely as it is, without thinking of analyzing.

  5. At the beginning of the practice, the mind wanders very often – should follow the mind and observe it.

IN ADDITION TO THE BREATH PRACTICE AND ABDOMINAL MOVEMENT PRACTICE:

  1. BREATH PRACTICE: When breathing, think of clear fresh air, a good thing.

  2. The abdominal movement practice, to do the same way as those of breath practice.

THE TRUE GOAL OF MEDITATION

We could use a parable to describe the process of teaching meditation. When people first come along to learn to meditate, they quite often ask: “What is the goal of meditation?” You wouldn’t usually reply, straight off: “Well, the goal of meditation is to become like a Buddha,” because that’s the last thing most people want to be. They’re not interested in anything religious or spiritual; they just want peace of mind in the midst of their everyday life and work. And it’s perfectly true to say that meditation gives you peace of mind. But when they’ve been through meditation, then they might ask: “Well, is this all, or is there something more to meditation?” That would be the right time to say: “Yes, there is something more. Peace of mind in the ordinary psychological sense is not the final goal of meditation, but only an intermediate stage. Beyond it there’s a spiritual goal – SUPREME ENLIGHTENMENT or BUDDHAHOOD.”

Here “PEACE OF MIND” is the magic city in which the traveler is nourished and allowed to rest for the journey to ENLIGHTENMENT.

V. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 5

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. KHÔNG QUAN TÂM

  1. Thiền sinh phải chú ý đến sự tiến hành của thân tâm, nhưng cái tâm sẽ tự lấy đối tượng của nó. Nghĩa là khi chú ý vào thân tâm, thiền sinh không cần phải lựa chọn bất cứ về sự tiến triển của thân tâm làm mục tiêu để tập thiền, cái tâm sẽ lựa chọn mục tiêu của nó. Nếu lựa chọn lấy mục tiêu để tu thiền thì thiền sinh sẽ gắn bó vào nó.

  2. “Tâm ghi nhớ” hay “tâm quan sát” sẽ tự chọn lấy đối tượng của nó.

  3. Nếu sự đau nhức nhiều hơn các đối tượng khác thì tâm ghi nhớ có thể hướng về sự đau nhức và quan sát nó có phần rất mạnh nhiều.

  4. Nếu sự an vui quá đặc biệt hơn sự vận chuyển của cái bụng thì cái tâm phải chọn lấy sự an vui làm đối tượng và quan sát nó như: AN VUI, AN VUI, AN VUI, AN VUI.

  5. Chú tâm thiền định là quan sát, hoặc theo dõi, hay chú tâm đến tất cả hiện tượng của tâm tư và sự vật ngay bản tánh thật của nó.

  6. Thí dụ, khi ăn cơm, thiền sinh phải chú tâm về mỗi hành động của sự ăn. Những hành động khác Thiền sinh cũng phải chú tâm như khi ăn cơm.

IV. ĐẶT NHÃN HIỆU LÊN ĐỐI TƯỢNG

  1. Khi chú ý bất cứ với một đối tượng nào, thiền sinh cần phải đặt nhãn hiệu lên hay đặt tên nó. Thí dụ, khi đang đi, thiền sinh dở chân lên để đi thì đặt nhãn hiệu nó bằng “Dở chân lên.” Đẩy chân tới trước, hạ chân xuống… cũng đều phải đặt nhãn hiệu cho nó như nhau.

  2. Đặt nhãn hiệu hay đặt tên thì có thể dẫn dắt cái tâm đến đối tượng của thiền sinh gần hơn và chính xác hơn.

  3. Một phương thức khác, quan sát sự vận chuyển của cái chân từ khi ban sơ: Sự vận chuyển dở chân lên đến lúc cuối cùng là hạ chân xuống.

  4. Cái tâm phải theo dõi sự vận chuyển của cái chân một cách chính xác, ngoài sự suy tưởng hay phân tích.

  5. Khi bắt đầu thực hành, cái tâm thường hay vơ vẩn… thiền sinh phải theo cái tâm và nhận xét nó.

THÊM NỮA, LỐI THỰC HÀNH HƠI THỞ VÀ SỰ VẬN CHUYỂN CỦA CÁI BỤNG

  1. LỐI THỰC HÀNH HƠI THỞ

KHI HÍT HƠI VÔ: Tưởng niệm hơi mát trong sạch, điều tốt, hạnh phúc, từ bi và trí huệ vào trong tâm tư thiền sinh.

KHI THỞ HƠI RA: Tưởng niệm đến sự tham lam khao khát nhục dục, thèm thuồng vật chất, danh lợi và v.v… ra khỏi tâm tư thiền sinh.

  1. LỐI THỰC HÀNH VỀ SỰ VẬN CHUYỂN CỦA CÁI BỤNG: Phương pháp thực hành y như cách làm hơi thở trên.

MỤC TIÊU CHÍNH CỦA SỰ TU THIỀN

Chúng ta có thể dùng truyện ngụ ngôn diễn tả tiến trình của cách dạy tu thiền. Khi người ta mới đến học cách tu thiền, trước hết họ thường hỏi:

“MỤC TIÊU của TU THIỀN là gì?”

Câu trả lời chính xác: “MỤC TIÊU của TU THIỀN là để THÀNH PHẬT.”

Đó là lý do chính mà hầu hết Phật tử ai cũng muốn chứng đạo quả Phật. Không quan tâm mấy về tôn giáo hay tinh thần gì khác, họ chỉ muốn tâm tư yên tịnh trong đời sống hàng ngày. Về hoàn toàn thật sự mà nói, sự tu thiền làm cho người ta được TÂM TƯ YÊN TỊNH. Nhưng khi đã trải qua sự tu thiền trong thời gian lâu thì họ lại hỏi: “Chỉ có thế thôi hay có gì khác hơn nữa để đem lại bổ ích cho người tu thiền?”

Đúng lúc nên trả lời:

“Thật vậy, có nhiều sự bổ ích đem lại cho thiền sinh.”

Đứng về mặt tâm lý thông thường, tâm tư yên tịnh không phải là mục tiêu duy nhất của tu thiền, nhưng chỉ là trình độ khá thôi. Mục tiêu duy nhất của sự tu thiền là mong cầu được HOÀN TOÀN GIẢI THOÁT – THÀNH PHẬT.

V. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 lần)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAMME, No. 6.

I. HOMAGE TO THE BUDDHA:

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

III. SAMATHA MEDITATION:

  1. DEFINITION: SAMATHA means concentration, calmness, and tranquility.

  2. THE PURPOSE: Attain deep concentration of the mind on a single object.

  3. THE METHOD:

    1. Make some device as the object of meditation such as a RED CIRCLE, about the size of a plate, on a clean sheet of white paper stuck on the wall or on the carton about two feet from the floor.

    2. Look at the RED CIRCLE and concentrate on it.

    3. Should the mind wander, do not allow the mind to do so but bring it back to the object: the RED CIRCLE.

  4. THE RESULTS:

    1. The attainment of deep concentration such as absorption or access concentration.

    2. All the defilements such as lust, greed, hatred, desire, conceit, ignorance, and so on, are kept away from the mind absorbed in the object.

    3. When the mind is free from all defilements or hindrances, it is possible to feel calm, tranquil, and happy and a peaceful mind can be achieved.

  5. BUT: this method, Samatha is unable to understand rightly the mental and physical phenomena as they really are.

IV. BUDDHA RECITATION AND THE MIND

Having made up your mind to engage in Pure Land practice by reciting the Buddha’s name, you should not dwell on sundry good or bad actions once they have been performed. In other words, everyday activities should be carried out in a matter-of-fact way, and once finished, be let go. Do not hold on to them - or they will disturb your peace of mind.

In fact, the reason you fail to let go of sundry good or bad action is that your mind has not yet been tamed. If you have recited the Buddha’s name to the point where the mind-ground is bright and clear, the mind in samatha has no room for sundry thoughts.

You should realize that Buddha Recitation can turn ordinary persons into sages. It is the most important means of liberation in this world and the worlds beyond.

V. GOOD ROOTS (GOOD KARMA)

There was once an old man… called out, NAMO BUDDHA!

VI. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 6

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. CHÚ Ý THIỀN ĐỊNH

  1. ĐỊNH NGHĨA: Chú ý là chuyên tâm hay để ý vào một đối tượng.

  2. MỤC ĐÍCH: Hiểu biết đúng về thực thể tiến hành của thân tâm để diệt trừ những đau khổ.

  3. PHƯƠNG PHÁP:

    1. Luôn luôn tập trung tâm tư vào sự tiến hành của thân tâm

    2. Dùng những đối tượng cho sự tu tập thiền định: HẠNH PHÚC, TỨC GIẬN, ĐAU KHỔ, BUỒN PHIỀN, THÂN THỂ KHÔNG CỬ ĐỘNG, THÂN THỂ KHÔNG BUỒN PHIỀN, v.v…

    3. Dùng bất cứ một tiến hành nào của thân tâm để làm đối tượng tu tập thiền định.

    4. Thí dụ: khi đi, ăn – chú tâm vào sự vận chuyển tiến hành trong sự đi, ăn. Mặt khác, tâm để ý vào nó là một sự tiến hành khác… nhưng không có ý thức về hình dáng cái chân hay cái thân trong lúc đang đi. Khi dở chân lên là một sự tiến hành và cái tâm để ý nó là một sự tiến hành khác. Quan sát như thế, người tu thiền mới nhận thức thấu suốt hai khía cạnh tiến hành của hiện tượng thân và tâm.

  4. KẾT QUẢ

    1. Hiểu rõ hai sự tiến hành này đúng như tính tự nhiên hiện tượng của thân tâm bằng cách đừng chấp lấy nó là NGƯỜI, CHÚNG SANH, TA hoặc ANH. Kế đến đừng khởi một khái niệm sai lầm nào về cá nhân, cá tính, tâm linh hay bản thân. Khi khái niệm sai lầm này đã bị tiêu diệt, người tu thiền sẽ không còn khởi tâm bám víu hay mong muốn một điều gì mà nó có thể làm nguyên nhân cho sự đau khổ. Được như thế thì người tu thiền mới có thể diệt trừ hết sự đau khổ.

    2. Khi sự tập trung tư tưởng trở nên quá thâm trầm thì có nhiều nhân thức khởi lên về sự vận chuyển: Dở chân lên, buông chân xuống, nghĩ từ hành động này sang hành động khác. Như thế, không có một hành động nào là vĩnh viễn. Mỗi sự vận chuyển tiến hành là đối tượng thường thay đổi.

    3. Vậy thì, sự nhận thức ba đặc điểm hiện tượng của thân tâm: Không thường tồn, đau khổ, và không có tâm linh hay bản thân.

    4. Phương pháp này: CHÚ Ý THIỀN ĐỊNH, có công năng hay hơn phương pháp TỊCH TỊNH THIỀN ĐỊNH, vì nó có thể làm cho người tu thiền hiểu đúng hiện tượng của thân tâm một cách xác thực.

IV. NIỆM PHẬT VÀ CÁI TÂM (tiếp theo)

LỜI CHÚ GIẢI: Công việc làm hàng ngày chiếm hết thì giờ, chúng ta lại bị bụi trần chồng chất, bám víu suốt đời! Vì thế phải bị đối đầu với bao khó khăn về nhiều sự suy lường, tính toán, chúng ta có nhiều sự tính toán chừng nào thì bị thêm rối loạn tâm tư chừng nấy. Tâm tư có nhiều rối loạn thì năng lực tinh thần bị giảm bớt dần. Như vậy, khi nhận thức rằng đời người đi qua mau chóng và hàng ngày chẳng qua hành động vay nhân và trả quả, tốt hơn, chúng ta phải quay về đời sống tinh thần vĩnh viễn, chân thật, và xả ly cảnh giới giả tạm Ta Bà này, sống trong thế giới thường tồn, giác ngộ. Phàm hay thánh – mê hay ngộ, mỗi mỗi đều ở nơi tâm ta.

V. TU HÀNH (TÂM TRỐNG KHÔNG VÀ YÊN TĨNH)

Một thuở nọ, có một Thiền sư tu tập ở trong rừng núi hoang vu. Khởi vọng tâm, thấy mình cô đơn và biệt lập, Thiền sư mong có vài bạn đồng tu với nhau để cho đời sống có phần đầm ấm hơn. Tức thì, một bà già xuất hiện với hai cô gái đẹp. Bà ta nói ở dưới làng đến đây tìm sư chỉ đạo. Thiền sư không nghi ngờ, liền giảng cho họ bài thuyết pháp.

Một ngày nọ, sau nhiều lần thăm viếng, bà già xin phép Thiền sư cho hai cô gái hầu hạ để cho Thiền sư khỏi phải bận tâm việc lặt vặt hàng ngày. Nghe lời yêu cầu như thế, Thiền sư sanh tâm nghi ngờ, nghiêm nghị quở trách bà và không chấp nhận sự thỉnh cầu.

Gợi lên tâm tò mò, Thiền sư kín đáo theo dõi cho đến khi họ biến mất ở góc đường. Khi đến tại chỗ, Thiền sư tìm thấy nơi hoang vu, chỉ trừ có ba loại cây, một cây lớn và hai cây nhỏ. Suy nghĩ kỹ và nhận thấy rằng mình đã bị họ thử thách, Thiền sư thoáng nghĩ nên chặt mấy cây này xuống và đốt nó cháy hết! Đồng thời, ba người đàn bà xuất hiện lại, tỏ lòng hối hận, yêu cầu Thiền sư tha thứ phóng xá đời sống cho họ.

Như vậy, người tu hành cần phải ghi nhớ: Khi tâm bình tĩnh, tất cả sự vật an bình; khi tâm khởi vọng tưởng, ma quỷ liền xuất hiện.

VI. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 lần)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAMME, No. 7

I. HOMAGE TO THE BUDDHA:

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

III. VIPASSANA MEDITATION

  1. DEFINITION: VIPASSANA means MINDFULNESS

  2. THE PURPOSE: To attain the cessation of suffering through rightly understanding mental and physical processes in their nature.

  3. THE METHOD:

    1. Concentration to develop constant and uninterrupted mindfulness of the mind-body process.

    2. Objects of meditation: HAPPINESS, ANGER, SORROW, PAINFUL SENSATION, STIFFNESS, NUMBNESS and so forth.

    3. Any mental or physical process can be the object of meditation

    4. Walk, eat… the mind notes the movement process and the mind notes it is another process. Not to be aware of the form of the foot or the form of the body during walking. The lifting movement is one process and the mind that notes it is another.

  4. THE RESULTS:

    1. Rightly understanding this dual process as just a natural process of mental and physical phenomena. Do not take them to be a person, a being, an “I” or “YOU”. Then, do not allow the arising of any false concept of personality, individually, soul or self. When this false concept has been destroyed, there will not arise any attachments or desires that are the causes of suffering. Attain the cessation of suffering.

    2. When the concentration becomes deep and strong the walking practitioner comes to realize many series of lifting, swinging and placing movements which arise and pas one after another. Thus, no part of the permanent. Every process of movement is subject to impermanence.

    3. So, realize the three characteristics of mental and physical phenomena; IMPERMANENCE, SUFFERING and NO-SOUL or NO-SELF.

    4. This method, VIPASSANA, is better than that of SAMATHA, because it enables the practitioner to understand rightly the mental and physical phenomena as they really are.

IV. BUDDHA RECITATION AND THE MIND. (continuing)

COMMENTARY: Daily occupations are overly time-consuming. The dusts of the world – layers upon layers of them – cling to our lives. As a result, we cannot be free of speculation and calculation and too much calculation causes the mind to churn and be in turmoil; too much turmoil saps our energy and spirit. Therefore, when we realize that this life is fleeting, not permanent – a matter of borrowing and repaying – and return to the spiritual life, everlasting and true, we cannot but let go of false realms to live in the realm of True Suchness. Mundane or sacred, deluded or enlightened – everything is but Mind alone.

V. CULTIVATION (MIND, EMPTY AND STILL)

Once upon a time there was a Zen monk who practiced in a deserted mountain area. Lonely and isolated, he had a deluded thought, wishing to have some fellow monks practicing along with him to make life more bearable. Immediately, an old woman appeared from nowhere leading two beautiful young girls by the hand. The girls, she said, lived in the village down in the valley. They had come to seek guidance in the Way. The monk, unsuspicious, immediately gave a Dharma talk to the group. One day, after many such visits over a period of time, the old woman respectfully requested that the two girls be allowed to become attendants to the monk and relieve him of his daily chores. The monk, hearing this, became suspicious. He reprimanded the old woman severely and refused the offer.

Upon the departure of the women, the monk, intrigued, followed them discreetly until they disappeared around a bend in the road. When he reached the spot, he found it was a dead end with no habitation or anything else around, except for three very old trees, one big tree and two smaller ones. He thought it over and realized that he had been tested. A fleeting thought occurred to him, that he should cut down the trees, start a bonfire, and burn them to the ground. At that moment, the three women reappeared, repentant, begging him to forgive them and spare their lives.

THEREFORE, THE CULTIVATOR SHOULD REMEMBER: WHEN THE MIND IS STILL, ALL REALMS ARE CALM; WHEN DELUSION ARISES DEMONS ARE BORN.

V. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 7

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. XÁC NHẬN BỐN SỰ THẬT

Khi am hiểu qua những tiến hành của thân tâm, Thiền sinh có thể chứng được quả vị giải thoát đầu tiên và xác nhận đúng đắn bốn sự thật như sau:

  1. ĐAU KHỔ: Biết rõ những đau khổ về SANH, GIÀ, BỆNH, CHẾT

  2. NGUYÊN NHÂN ĐAU KHỔ: Biết rõ những nguyên nhân đau khổ như THAM, SÂN, và SI …

  3. DIỆT TRỪ ĐAU KHỔ: Diệt trừ những đau khổ, chứng quả vị giải thoát, an vui.

  4. PHƯƠNG PHÁP CHÂN THẬT: Dùng phương pháp chân thật tu hành, diệt trừ đau khổ, chứng quả tịch tịnh.

HAI PHƯƠNG PHÁP CHÂN THẬT THỰC HÀNH:

  1. PHƯƠNG PHÁP TIỂU THỪA

    1. Quán thân không trong sạch

    2. Quán tâm vô thường

    3. Quán pháp vô ngã

    4. Quán thọ là khổ

  2. PHƯƠNG PHÁP ĐẠI THỪA

    1. Quán Phật Thân trong sạch

    2. Quán Pháp Tâm thường còn

    3. Quán Pháp vô tướng

    4. Buông xả tất cả sự lãnh thọ dù nó là tốt hay xấu

IV. NIỆM PHẬT NÊN CẨN THẬN KHẨU NGHIỆP

Đã quyết tâm niệm Phật, Phật tử đừng liều lĩnh, khinh suất, buông lời nói tội ác, SÁT SANH, TRỘM CẮP, TÀ DÂM, VỌNG NGỮ, và LỜI NÓI KHÔNG THÀNH THẬT. Nếu đã lỡ lời nói sai lầm, Phật tử phải liền tự nghĩ rằng mình tu hành pháp môn Tịnh Độ, không nên nói lời như thế! Rồi liền niệm lớn danh hiệu Phật vài lần để điều chỉnh loạn tâm và tẩy trừ ngay những lời thô ác ấy!

V. SỐ PHẬN NHẤT ĐỊNH (VỊ TĂNG VÀ KẺ SÁT NHÂN)

Có vị cao niên Thiền Sư chuyên cần tu tập. Nhờ công đức của sự tu hành nên bất cứ chỗ nào đi đến thì có dấu hiệu triển vọng hay xuất hiện.

Một hôm có người vân du đến xin phép ở lại chùa một đêm. Có tinh thần thấu suốt, vị Thiền sư nhìn qua người ấy và bảo chú thị giả:

“Người nầy là kẻ phạm tội. Cho người ăn đầy đủ, rồi bảo anh ta đi trú ngụ nơi khác.”

Tuy nhiên, vì lòng Từ bi và lại bị anh chàng nhiều lời năn nỉ, chú thị giả không có lòng dạ nào mà làm y theo lời Thiền sư dạy bảo.

Thật sự hiển nhiên, sau vài ngày, nửa đêm, anh ta lén vào phòng Thiền sư, đánh gãy chân tay, và giết Ngài chết một cách tàn nhẫn! Sau đó, trộm lấy đồ vật trong chùa, anh ta trốn mất tông tích.

Lời cổ ngữ cho ta biết rằng sự xảy ra như thế là kết quả của “Nghiệp Báo Nhất Định” và hầu như không ai tránh khỏi.

VI. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 lần)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAM I – No. 8

I. HOMAGE TO THE BUDDHA:

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

III. THE NOBLE EIGHFOLD PATH:

When realizing the Truth of Suffering, a meditator has reached the state in which suffering ceases to exist and has completely developed the Noble Eightfold Path as follows:

1.Right Understanding

2.Right Thought

3.Right Speech

4.Right Action

5.Right Livelihood

6.Right Effort

7.Right Mindfulness

8.Right Concentration

A meditator can concentrate the mind on the object of meditation, mental and physical processes, and he is thus developing the Noble Eightfold Path. Yet in walking meditation, for example, focusing the mind on the movement of the foot, a meditator must take a mental “Right Effort.” On this mental effort, he can be mindful of the movement of the foot. This mindfulness is “Right Mindfulness.” When the concentration becomes continuous and constant, stronger and deeper, the concentration is “Right Concentration.” The mental state which leads the mind to the object of meditation is “Right Thought.” Then, when it penetrates into the true nature of the physical process – the understanding of it is “Right Understanding.”

When engaging in mindfulness meditation, a meditator can abstain from wrong speech meaning “Right Speech,” from wrong action, meaning “Right Action,” from wrong livelihood, meaning “Right Livelihood.”

As developing the Noble Eightfold Path, a meditator can remove false view by the power of Right Understanding, one of the factors of the Noble Eightfold Path leading to the cessation of suffering.

III. WATCH THE MOUTH DURING BUDDHA RECITATION

COMMENTARY: As disciples of the Buddha practicing Buddha Recitation, we should naturally watch our tongues. If we inadvertently utter meaningless or inconsiderate words, we should reflect upon them and repent. I refer not just to words which do not benefit anyone, but even more to those which cause suffering and resentment in others – in which case not a single word should cross our lips. The Buddha is purity itself – what good can come out of reciting His name with an impure tongue? The BRAHMA NET SUTRA teaches that day after day; the instances of evil speech karma are incalculable. The mouth is the door to myriad karmas, good or evil. Therefore, we should think carefully before speaking. Furthermore, for those who practice Buddha Recitation, speech has to be more pure still. In other words, a careless word, a wicked word, must be eradicated in its gestation stage, before it has taken form – it should never be allowed to escape our lips. To cultivate body and mind but not speech is a great mistake!

IV. ATTACHMENT (MONK AND GIRL)

Once there was a devoted old woman who built a place of retreat for a monk, arranging that he would not lack for anything, so that he could concentrate upon his meditation and practice. One day, after twenty years, she instructed her daughter; “Today, after serving the Master his meal, take advantage of the situation to embrace him tightly, asking him at the same time, ‘How does it feel to be hugged in this manner?’” Come back and let me know his answer as faithfully as you can.

The daughter dutifully did as she was told, putting her arms around the Master and asking the question. The Master replied; “I am not moved in the very least by sexual desire, no different from a dried up tree leaning against a cold mass of rocks in the middle of the winter, when not even a drop of warmth can be found.”

The young girl repeated the answer to her mother, who said unhappily: “I have really wasted my time and effort during the last twenty years. Little did I know that I was only supporting a common mortal!”

Having said this, she went out, evicted the monk, lit a fire and burned the meditation hut to the ground.

In truth, it is rare enough these days for anyone to cultivate to the level of that monk. As far as the old woman is concerned, she is said to be a saint in disguise. Her action of burning down the hut was to ENLIGHTEN THE MASTER. Why is this so? It is because, while not moved by sexual desire, HE STILL SAW HIMSELF AS PURE AND WAS STILL ATTACHED TO THE EMPTY AND STILL ASPECTS OF SAMADHI. Thus, he had not attained true and complete AWAKENING.

V. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 8

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH

Khi biết rõ sự đau khổ, Thiền sinh có thể dứt bớt đau khổ và được phát triển TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH NHƯ SAU:

  1. Hiểu biết chân chánh.

  2. Tư duy chân chánh

  3. Lời nói chân chánh

  4. Hành động chân chánh

  5. Đời sống chân chánh

  6. Tinh tấn chân chánh

  7. Tâm niệm chân chánh

  8. Thiền định chân chánh

Khi chuyên tâm vào một đối tượng của quá trình tinh thần và thân thể, Thiền sinh đạt thành được TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH. Thật vậy, thí dụ: chú tâm vào sự đi đường bằng cách để ý đến sự vận chuyển của cái chân, Thiền sinh phải dùng tâm tư “TINH TẤN CHÂN CHÁNH.” Dựa vào tâm tinh tấn này, Thiền sinh có thể chú tâm vào sự vận chuyển của cái chân. Sự chú tâm này là “TÂM NIỆM CHÂN CHÁNH.” Khi tâm chuyên chú tiếp tục càng mạnh, càng đi sâu là “THIỀN ĐỊNH CHÂN CHÁNH.” Tinh thần điều khiển tâm tư vào đối tượng của thiền định là “TƯ DUY CHÂN CHÁNH.” Kế đến, thiền định thâm nhập và hiểu rõ tính chất vận chuyển của thân thể là “HIỂU BIẾT CHÂN CHÁNH.” Khi đang chú tâm thiền định, Thiền sinh tránh lời nói sai lầm, là “LỜI NÓI CHÂN CHÁNH.” Thiền sinh tránh hành động độc ác là “HÀNH ĐỘNG CHÂN CHÁNH.”

Khi TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH được phát triển, Thiền sinh có thể loại bỏ tâm nhìn thấy sai lầm do thông qua sức mạnh của sự HIỂU BIẾT CHÂN CHÁNH. Vì sự hiểu biết này là một phần của TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH mà nó đưa đến sự diệt trừ đau khổ.

IV. NIỆM PHẬT NÊN CẨN THẬN KHẨU NGHIỆP (tiếp theo)

Đã là Phật tử và hàng ngày niệm Phật, Phật tử chúng ta cần phải giữ gìn khẩu nghiệp. Nếu vô ý lỡ lời thốt ra lời không chân chánh, chúng ta phải suy nghĩ lại và liền khởi tâm hối hận, sửa lời ác, nói lời lành. Không phải chỉ nói đến vài lời vô ích, tổn hại người, mà cả nhiều lời thô ác làm cho người đau khổ và oán thù. Lâm vào trong trường hợp như thế, dù cho một lời không tốt cũng không để cho nó buông ra khỏi miệng.

Đức Phật là đấng thanh tịnh, nếu chúng ta dùng miệng không trong sạch mà niệm Phật thì đâu có xứng đáng, lợi ích gì!

Kinh Phạm Võng Phật dạy rằng hàng ngày chúng ta thường phát khởi ba nghiệp: Thân, Khẩu và Ý mà nhất là khẩu nghiệp gây tội ác nhiều vô số.

Thật vậy, miệng là cửa mở gây ra vô số tội ác hoặc tạo nhiều nghiệp lành. Như vậy Phật tử chúng ta hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi buông lời, nhất là lời nói thô ác! Hơn nữa, ai là người niệm Phật, tu hành thì sự nói năng phải trong sạch. Nói bằng cách khác là dùng lời nói không thận trọng, nguy hiểm thì phải tiêu diệt ngay trong khi nó còn sơ khởi, chưa thành hình. Không bao giờ cho nó buông ra khỏi miệng!

TU THÂN VÀ TÂM, NHƯNG KHÔNG TU MIỆNG, LÀ ĐIỀU SAI LẦM RẤT LỚN!

V. SỰ GẮN BÓ (VỊ TĂNG VÀ CÔ GÁI)

Thời xưa có bà tín chủ thuần thành xây cất cái tịnh thất cao cho vị tăng ẩn tu và cúng dường mọi vật cần dùng hàng ngày để cho ông ta chuyên tâm tu tập Thiền Định. Một hôm, sau hai mươi năm qua, bà bảo người con gái:

“Bữa nay, sau khi dâng món ăn lên Thiền sư, con nhân cơ hội này đến ôm choàng ông thật chặt và đồng thời hỏi ông có cảm tưởng gì trong khi ông bị con ôm chặt không. Rồi về nhà thành thật cho mẹ biết sự trả lời của ông như thế nào.”

Bổn phận cô gái đã làm xong đúng như lời mẹ cô chỉ bảo bằng cách choàng hai tay vòng quanh cơ thể Thiền sư và hỏi ông đúng như câu hỏi mà mẹ cô đã dạy.

Thiền sư đáp lại:

“Không có một xúc động nào về dục vọng, ta chỉ cảm thấy sự ôm xiết của cô không khác nào một cây khô dựa vào một khối đá lạnh buốt giữa lúc mùa đông, nhưng không có một mảy may hơi ấm áp nào mà được tìm ra!”

Về nhà cô gái thuật lại câu trả lời của Thiền sư cho mẹ cô nghe, bà không mấy làm vui lòng lắm và nói:

“Ta thật là phí tổn thì giờ và bao cố gắng suốt cả hai mươi năm qua, chuyên lo cúng dường thực phẩm và luôn luôn ủng hộ cho con người thật quá là tầm thường!”

Nói như thế rồi bà ta đi đến đuổi vị tăng ra khỏi tịnh thất và liền châm lửa đốt cháy tịnh thất.

Sự thật, thời nay rất có ít người tu hành và thoát ly dục vọng được đến trình độ cao như vị tăng này.

Xét về sự kiện liên quan đến một tín chủ thuần thành, bà là một vị thánh trá hình. Hành động đốt cháy tịnh thất là mục đích để đem lại sự giác ngộ cho Thiền sư - xả bỏ sự kiên chấp gắn bó. Tại sao? Bởi vì trong khi không có dục tâm xúc động là chính ông vẫn thấy rằng tự mình tinh khiết và vẫn còn gắn bó vào sự trống không và trong khía cạnh của tam định: KHÔNG, VÔ TƯỚNG và VÔ NGUYỆN.

Như thế, Thiền sư không thể nào hoàn toàn chứng đạt đạo quả giải thoát được.

VI. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 lần)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAMME, No. 9

I. HOMAGE TO THE BUDDHA:

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

III. THE PRELIMINARY INSTRUCTION FOR ZEN MEDITATION

There are three kinds of training for Zen meditation:

  1. Training in MORAL CONDUCT

  2. Training in CONCENTRATION

  3. Training in WISDOM, INSIGHT, or ENLIGHTENMENT

Training in MORAL CONDUCT means having to observe the Five Precepts. That is, a meditator has to obtain from KILLING, TAKING WHAT IS NOT FREELY GIVEN, SEXUAL MISCONDUCT, A HARMFUL MOUTH, and USE OF ANY KIND OF INTOXICANT.

Observign that Five Precepts means purification of MORAL CONDUCT and making progress in meditation. When MORAL CONDUCT is purified, a meditator feels no guilt, for the mind becomes steady and can easily attain concentration of mind giving rise to INSIGHT WISDOM.

IV. REGULATING THE BODY DURING BUDDHA RECITATION

Having decided to practice Buddha Recitation, you must keep your mind pure at all times and in all movements and gestures – whether walking, standing, sitting or reclining. When the mind is pure, the body will be pure.

The Pure Land practitioner should ponder this teaching. It is never wrong.

V. DREAMS, ILLUSIONS, BUBBLES, SHADOWS

An elderly Zen Master, feeling that his time would soon come, hit upon an expedient to help his chief disciple achieve a Great Awakening. He decided to drive the younger mok out of his complacency through an elaborate plan to “FRAME” him as a thief in disguise.

In the middle of the night, the Zen Master would hide one of his valuable Buddha images, and then cry for help “Thief! Thief!”

The younger monks would all rush in, but there was no thief to be seen. Finally, after the third time, as the disciple ran into his room, the old Master grabbed him and threw him on the floor and shouted: “This is the thief! At last I have caught you red-handed.” Said the Zen Master.

The chief disciple was then denounced to one and all throughout the land.

The accused monk, once the teacher of a huge congregation, was now completely debased. With nowhere to turn, his ego totally shattered, he mulled over this flagrant injustice and at times even contemplated suicide. After several weeks of utter desperation, he suddenly experienced Great Awakening.

LIFE IS A DREAM, AN ILLUSION, A BUBBLE, A SHADOW!

This was the very teaching the Master had been trying to impart to the novices for so many years! The disciple then rushed to the Master, who upon seeing him, stood up, greeted him warmly and conferred the succession upon him.

V. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 9

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH

Khi biết rõ sự đau khổ, Thiền sinh có thể dứt bớt đau khổ và được phát triển TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH NHƯ SAU:

  1. Hiểu biết chân chánh.

  2. Tư duy chân chánh

  3. Lời nói chân chánh

  4. Hành động chân chánh

  5. Đời sống chân chánh

  6. Tinh tấn chân chánh

  7. Tâm niệm chân chánh

  8. Thiền định chân chánh

Khi chuyên tâm vào một đối tượng của quá trình tinh thần và thân thể, Thiền sinh đạt thành được TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH. Thật vậy, thí dụ: chú tâm vào sự đi đường bằng cách để ý đến sự vận chuyển của cái chân, Thiền sinh phải dùng tâm tư “TINH TẤN CHÂN CHÁNH.” Dựa vào tâm tinh tấn này, Thiền sinh có thể chú tâm vào sự vận chuyển của cái chân. Sự chú tâm này là “TÂM NIỆM CHÂN CHÁNH.” Khi tâm chuyên chú tiếp tục càng mạnh, càng đi sâu là “THIỀN ĐỊNH CHÂN CHÁNH.” Tinh thần điều khiển tâm tư vào đối tượng của thiền định là “TƯ DUY CHÂN CHÁNH.” Kế đến, thiền định thâm nhập và hiểu rõ tính chất vận chuyển của thân thể là “HIỂU BIẾT CHÂN CHÁNH.” Khi đang chú tâm thiền định, Thiền sinh tránh lời nói sai lầm, là “LỜI NÓI CHÂN CHÁNH.” Thiền sinh tránh hành động độc ác là “HÀNH ĐỘNG CHÂN CHÁNH.”

Khi TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH được phát triển, Thiền sinh có thể loại bỏ tâm nhìn thấy sai lầm do thông qua sức mạnh của sự HIỂU BIẾT CHÂN CHÁNH. Vì sự hiểu biết này là một phần của TÁM PHÁP MÔN CHÂN CHÁNH mà nó đưa đến sự diệt trừ đau khổ.

IV. NIỆM PHẬT NÊN CẨN THẬN KHẨU NGHIỆP (tiếp theo)

Đã là Phật tử và hàng ngày niệm Phật, Phật tử chúng ta cần phải giữ gìn khẩu nghiệp. Nếu vô ý lỡ lời thốt ra lời không chân chánh, chúng ta phải suy nghĩ lại và liền khởi tâm hối hận, sửa lời ác, nói lời lành. Không phải chỉ nói đến vài lời vô ích, tổn hại người, mà cả nhiều lời thô ác làm cho người đau khổ và oán thù. Lâm vào trong trường hợp như thế, dù cho một lời không tốt cũng không để cho nó buông ra khỏi miệng.

Đức Phật là đấng thanh tịnh, nếu chúng ta dùng miệng không trong sạch mà niệm Phật thì đâu có xứng đáng, lợi ích gì!

Kinh Phạm Võng Phật dạy rằng hàng ngày chúng ta thường phát khởi ba nghiệp: Thân, Khẩu và Ý mà nhất là khẩu nghiệp gây tội ác nhiều vô số.

Thật vậy, miệng là cửa mở gây ra vô số tội ác hoặc tạo nhiều nghiệp lành. Như vậy Phật tử chúng ta hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi buông lời, nhất là lời nói thô ác! Hơn nữa, ai là người niệm Phật, tu hành thì sự nói năng phải trong sạch. Nói bằng cách khác là dùng lời nói không thận trọng, nguy hiểm thì phải tiêu diệt ngay trong khi nó còn sơ khởi, chưa thành hình. Không bao giờ cho nó buông ra khỏi miệng!

TU THÂN VÀ TÂM, NHƯNG KHÔNG TU MIỆNG, LÀ ĐIỀU SAI LẦM RẤT LỚN!

V. SỰ GẮN BÓ (VỊ TĂNG VÀ CÔ GÁI)

Thời xưa có bà tín chủ thuần thành xây cất cái tịnh thất cao cho vị tăng ẩn tu và cúng dường mọi vật cần dùng hàng ngày để cho ông ta chuyên tâm tu tập Thiền Định. Một hôm, sau hai mươi năm qua, bà bảo người con gái:

“Bữa nay, sau khi dâng món ăn lên Thiền sư, con nhân cơ hội này đến ôm choàng ông thật chặt và đồng thời hỏi ông có cảm tưởng gì trong khi ông bị con ôm chặt không. Rồi về nhà thành thật cho mẹ biết sự trả lời của ông như thế nào.”

Bổn phận cô gái đã làm xong đúng như lời mẹ cô chỉ bảo bằng cách choàng hai tay vòng quanh cơ thể Thiền sư và hỏi ông đúng như câu hỏi mà mẹ cô đã dạy.

Thiền sư đáp lại:

“Không có một xúc động nào về dục vọng, ta chỉ cảm thấy sự ôm xiết của cô không khác nào một cây khô dựa vào một khối đá lạnh buốt giữa lúc mùa đông, nhưng không có một mảy may hơi ấm áp nào mà được tìm ra!”

Về nhà cô gái thuật lại câu trả lời của Thiền sư cho mẹ cô nghe, bà không mấy làm vui lòng lắm và nói:

“Ta thật là phí tổn thì giờ và bao cố gắng suốt cả hai mươi năm qua, chuyên lo cúng dường thực phẩm và luôn luôn ủng hộ cho con người thật quá là tầm thường!”

Nói như thế rồi bà ta đi đến đuổi vị tăng ra khỏi tịnh thất và liền châm lửa đốt cháy tịnh thất.

Sự thật, thời nay rất có ít người tu hành và thoát ly dục vọng được đến trình độ cao như vị tăng này.

Xét về sự kiện liên quan đến một tín chủ thuần thành, bà là một vị thánh trá hình. Hành động đốt cháy tịnh thất là mục đích để đem lại sự giác ngộ cho Thiền sư - xả bỏ sự kiên chấp gắn bó. Tại sao? Bởi vì trong khi không có dục tâm xúc động là chính ông vẫn thấy rằng tự mình tinh khiết và vẫn còn gắn bó vào sự trống không và trong khía cạnh của tam định: KHÔNG, VÔ TƯỚNG và VÔ NGUYỆN.

Như thế, Thiền sư không thể nào hoàn toàn chứng đạt đạo quả giải thoát được.

VI. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 lần)

THE LIGHT OF THE BUDDHA MEDITATION INSTITUTE

THE ZEN AND PURELAND MEDITATION PROGRAMME, No. 10

I. HOMAGE TO THE BUDDHA:

“NAMO SAKYAMUNI BUDDHA” (3 times)

II. MEDITATION (15 minutes)

III. MINDFULNESS OF MENTAL AND EMOTIONAL STATES

Mindfulness must be applied to the four postures of the body such as WALKING, STANDING, SITTING, and LYING DOWN as follows:

  1. While WALKING, a meditator must be mindful of it as it is.

  2. While STANDING, a meditator must be mindful of it as it is.

  3. While SITTING, a meditator must be mindful of it as it is.

  4. While LYING DOWN, a meditator must be mindful of it as it is.

In order to concentrate more easily and hence attain insight into the walking and sitting processes, a meditator has to practice WALKING and SITTING meditation alternately.

However, every session of meditation, SITTING meditation should be processed by a WALKING one. The main reason is that in WALKING meditation, the movement of the foot is more distinct than the abdominal movement is when sitting. In particular, in the advanced stage, a meditator may need a long period of SITTING meditation than a WALKING one. So, the latter should be practiced first in order to relieve the mental and physical tension, then, the former might be readily followed. Thus, when practicing in WALKING meditation, a meditator should be aware of stepping as “RIGHT” and “LEFT.”

During practicing WALKING meditation, a meditator should not close his/her eyes, but have them half closed and look at a space on the floor about four or five feet in front of his/her feet. He/she must not bend his/her head too low, in order to avoid tension in his/her neck of shoulders or headache or dizziness. He/she must not look at his/her feet, nor must he/she look around here and there. The meditator’s hands should be locked together in front or behind, or if it is more comfortable, the arms may be allowed to fall freely to the sides.

In SITTING meditation, a meditator as beginner, should sit at least 20-30 minutes while WALKING meditation should be about 45 minutes long.

In a Meditation Retreat, practicing WALKING meditation, a meditator must slow down all actions and movements. However, at home, a meditator’s actions and movements should be normal and mindfully observed as they normally are.

IV. REGULATING THE BODY DURING BUDDHA RECITATION

(Continuing)

COMMENTARY: The body

V. DEMON OF SORROW AND SADNESS

Long ago, in China there was a layman who had engaged in meditation for some thirty years. One day, he suddenly attained the faculty of Transcendental Vision. At the beginning, he would see through walls; later on, he could see things within a few dozen miles as though they were in front of his eyes. Realizing that he had achieved Transcendental Vision, he was very astonished and happy! As time went on, he was not only able to SEE but also HEAR the voice of human beings and animals from far away. This Transcendental Hearing develops after Transcendental Vision. As time went by, he could see and hear things that occurred within a radius of several thousand miles. Still later, he was able to predict future events. Thus, he knew in advance of a war between two neighboring kingdoms and among the populace. He was so moved that he would weep and lament to whomever he met. A great, violent uprising is going to occur. There will be massacres and utter misery. The people deserve pity and compassion. How can they be helped? At the time, everyone who heard him thought he was insane. Later on, however, war and rebellion did occur as he had predicted. Even when the disturbances were over, he continued to go around lamenting.

A RESPECTED MASTER ONCE COMMENTED:

“This is a case of possession by the DEMONS OF SORROW AND SADNESS. The cultivator who has reached a certain high level of practice suddenly develops Transcendental Vision. He should reflect it toward the SELF-NATURE, not letting WORLDLY DUSTS move and disturb his mind. He should realize that these psychic powers have been in his possession and should, therefore, not be unduly happy or astonished or consider them strange and wonderful occurrences.”

VI. RECITE THE BUDDHA’S NAME:

“NAMO AMITABHA BUDDHA” (3 times)

PHẬT QUANG THIỀN VIỆN

CHƯƠNG TRÌNH TU HỌC THIỀN VA TỊNH ĐỘ KHÓA I.

SỐ 10

I. NIỆM PHẬT

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT (3 LẦN)

II. NGỒI THIỀN (15 phút)

III. LỜI MỞ ĐẦU HƯỚNG DẪN CHO NGƯỜI TU THIỀN

Có ba phương thức huấn luyện người tu Thiền như sau:

  1. Huấn luyện ĐẠO ĐỨC

  2. Huấn luyện TẬP TRUNG TƯ TƯỞNG

  3. Huấn luyện TRÍ HUỆ và GIẢI THOÁT

Huấn luyện ĐẠO ĐỨC cho người tu Thiền bằng cách tuân theo NĂM GIỚI PHÁP:

  1. Không sát sanh

  2. Không trộm cắp

  3. Không tà dâm

  4. Không nói dối

  5. Không uống rượu

TUÂN THEO NĂM GIỚI PHÁP này, người tu Thiền được tăng trưởng đạo đức tinh nghiêm ngày càng rộng lớn và tập trung tư tưởng ngày thêm tiến bộ. Khi đạo đức được tăng trưởng, người tu thiền cảm thấy mình không có tội lỗi, tâm tư mình đều đặn và có thể dễ dàng đạt đến thiền định uyên thâm, trí huệ sáng suốt.

IV. NIỆM PHẬT PHẢI CHỈNH ĐỐN THÂN NGHIỆP

Đã đem thân nầy niệm Phật, người tu thiền phải giữ gìn thân nghiệp cho được thanh tịnh trong tất cả thì giờ, mọi hành động như khi đi, đứng, nằm, ngồi. Khi thân thanh tịnh thì tâm mới thanh tịnh. Vì thế người tu thiền phải cân nhắc điều nói trên thật kỹ. Nghĩa là không nên bao giờ buông thân tạo điều ô uế.

V. GIẤC MỘNG, ẢO TƯỞNG, CẢM GIÁC, NGHI NGỜ

Nhận thấy mạng sống sẽ sớm chấm dứt, Trưởng Lão Thiền sư nghĩ ra một kế hoạch với mục đích để giúp người đệ tử lớn được thức tỉnh về tâm niệm mờ ám.

Quyết định đánh tan tánh tự mãn của vị Thượng Tọa, người đệ tử lớn, với một kế hoạch tỉ mỉ, Thiền sư giả mạo ra một người ăn cắp cải trang.

Nửa đêm, Thiền sư đem giấu một pho tượng Phật tốt nhất, rồi la to lên:

“Ăn trộm, ăn trộm”

Tất cả tăng trẻ tuổi đều vội vã xông vào phòng, nhưng không tìm thấy ai cả. Cuối cùng sau lần thứ ba, vị Thượng Tọa chạy vào phòng, vị Thiền sư túm lấy và ném ông ta trên nền tịnh thất. Đồng thời Thiền sư la to lên:

“Người ăn trộm đây! Cuối cùng ta bắt được ngươi quả tang!”

Thiền sư liền cho người đi loan báo khắp nơi: “Vị Thượng tọa là người ăn trộm tượng Phật.”

Nhà sư bị buộc tội ăn trộm tượng Phật là một giảng sư đã từng nổi danh trong pháp hội to lớn, bấy giờ bị hạ chức, không có nơi nương tựa, lòng tự trọng bị vỡ tan, luôn ngẫm nghĩ sự buộc tội trắng trợn bất công này và đồng thời suy nghĩ muốn tự tử! Sau vài tuần, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta thình lình thấu rõ:

ĐỜI SỐNG CON NGƯỜI LÀ MỘT GIẤC MƠ, BAO ẢO TƯỞNG, BAO CẢM GIÁC, BAO NGHI NGỜ.

Chính những điều này mà ông ta đã từng cố gắng đem ra phổ biến, huấn luyện cho nhiều vị tăng trẻ tuổi trải qua nhiều năm qua! Tiếp theo ông ta vội vã đến Thiền sư. Đồng thời thấy ông ta vào phòng, Thiền sư đứng dậy, chào mừng một cách rất nồng nhiệt và trao tặng quyền hành thừa kế nơi Tu Viện và sự Hoằng pháp thay thế cho Thiền sư.

VI. NIỆM PHẬT

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 lần)

----o0o---

Đánh máy: Nhuận Giai. Proofread: Giác Viên

Trình bày: Tịnh Tuê-Vĩnh Thoại

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/05/2017(Xem: 6787)
Cụm từ "Di Đà Tự tánh" hay "Duy tâm Tịnh độ" thường được dùng để chỉ đỉnh cao của pháp môn Tịnh độ, nhưng rất dễ gây hiều lầm. Về phương diện Lí tánh thì Phật A-di đà Vô Lượng Quang Vô Lượng Thọ là Tự tánh thường chiếu và vĩnh hằng của chúng ta. Khi ta niệm danh hiệu A-di-đà là trở về với Tự tánh, bản tâm. Chúng ta hãy xem đoạn văn sau đây của những người dùng lí thuyết "cao siêu" để bài bác pháp môn Tịnh độ: "Niệm danh hiệu Phật để cầu sanh Tịnh độ là còn chấp Tướng, tìm pháp ngoài Tâm - không hiểu rằng tất cả các pháp đều là tâm".
16/04/2017(Xem: 6397)
Phương pháp Thập Niệm do một vị Đại sư nổi tiếng giảng dạy dựa trên sự vãng sanh Hạ phẩm được diễn tả trong Quán Kinh. Phương pháp nầy đặc biệt dành cho những người quá bận bịu với cuộc sống nên hằng ngày không thể niệm Phật (nhiều lần) để cầu vãng sanh như người tu Tịnh độ bình thường. Do đó, cách nầy dạy niệm danh hiệu Phật A-di-đà khoảng mười lần mỗi khi hít vào và thở ra. Chủ đích của phương pháp nầy là dùng hơi thở để tập trung tâm ý. Tùy theo hơi thở dài hay ngắn mà hành giả có thể niệm được nhiều hơn hay ít hơn 10 danh hiệu. Sau mười lần hít vô--thở ra (tức là niệm được tổng cộng khoảng từ 50 đến 100 câu Phật hiệu), hành giả có thể bắt đầu tụng bài thơ hồi hướng công đức sau đây:
02/04/2017(Xem: 8136)
Theo âm Hán Viêt, A Di Đà Phật có nghĩa là Vô Lượng Thọ Phật, Vô Lượng Quang Phật, Tây Phương Phật. Trong kinh A Di Đà, Đức Phật Thích Ca giảng là Phật A Di Đà, Giáo Chủ cõi Cực Lạc (Soukhavati (Scr.), ở phương Tây, cách cõi Ta Bà của chúng ta mười vạn ức cõi Phật. Đó là một cõi đầy đủ các công đức trang nghiêm. Lầu các, cây cối, đất đai toàn là châu báu. Nào là các loài chim bạch hạt, khổng tước, anh võ, xá lợi, ca lăng tầng già v.v… ngày đêm sáu thời ca hát ra những lời pháp: năm căn, năm lực, bảy món bồ đề, bát chánh đạo…
27/03/2017(Xem: 3966)
Tịnh độ tông là tên gọi chung của tất cả những giáo lí dạy rằng chúng sanh có thể thành Phật nếu được vãng sanh về cõi Tịnh độ của đức Phật A-di-đà. Ở Ấn độ. giáo lí nầy được các ngài Mã Minh, Long Thọ và Thế Thân giảng dạy trên cơ sở nhiều kinh điển khác nhau, như hai bộ kinh A-di-đà. Lịch sử của Tịnh độ tông bắt đầu từ Ấn độ thời cổ đại, nhưng thời đó truyền thống đức tin chưa được nhấn mạnh. Mặc dầu Ấn-độ lúc đó đã có một môn phái thờ đức A-di-đà, sự kính ngưỡng Ngài chỉ là một trong các cách thực hành của Phật giáo Đại thừa lúc ban sơ.
07/09/2016(Xem: 5337)
Theo lời giới thiệu của nhà xuất bản Seuil, Paris, thì Jean Eracle nguyên là Quản Đốc Viện Bảo Tàng Dân Tộc Học Á Châu, đặt trụ sở tại Geneva, Thụy Sỹ. Do một nhân duyên vô cùng kỳ lạ, ông được sang Nhật-bản lưu trú suốt mấy mươi năm để học hỏi cùng thực hành Niệm Phật theo giáo pháp của “Đạo Phật Chân Chánh trong Pháp môn Tịnh-độ” tức Tịnh-độ Chân-tông do Ngài Thân Loan Thánh Nhân khai sáng cách đây gần 8 thế kỷ.
28/04/2016(Xem: 16154)
Thiền, Tịnh, Mật được xem là ba pháp môn tu truyền thống của Phật giáo Việt Nam xưa nay. Thiền giáo xuất hiện từ thời Khương Tăng Hội, Tỳ Ni Đa Lưu Chi và Vô Ngôn Thông. Các thế kỷ sau, kinh điển Đại thừa được truyền bá, theo đó tư tưởng Thiền, Tịnh và Mật được phổ biến tại nước ta. Từ lịch sử phát triển Phật giáo Việt Nam cho thấy, ba pháp môn tu đó có sự đóng góp tích cực cho con người và xã hội qua nhiều thời đại.
15/02/2016(Xem: 11248)
Trong bổn hội các liên hữu đồng tu, đều tuân theo tu học Tịnh Độ Ngũ Kinh và Tịnh Độ Thập Yếu, đặc biệt là Kinh Vô Lương Thọ, bản hội tập của Hạ Liên Cư Đại Sĩ, Di Đà Yếu Giải, Phẩm Phổ Hiền Hạnh Nguyện, nhất định phải y cứ ba bộ kinh này tu học, dốc hết toàn lực, nghiên cứu học tập kinh luận Đại Thừa mới có thể tương ứng với Tịnh Tông. Bổn hội đặc biệt chú trọng hành giải tương ứng, tâm khẩu nhất như, cho nên hành môn là mọi người phải phát nguyện, cho đến mức cùng đời vị lai. Tuân theo Quán Kinh tu Tam Phước, Lục Hòa, Tam Học, Lục Độ, Thập Đại Nguyện Vương.
23/12/2015(Xem: 9551)
Hễ phát tiểu nguyện thì không hợp nhân quả, chẳng được vãng sanh. Tại sao ? Vì tiểu nguyện chỉ phát nguyện cho một mình được vãng sanh, nếu không trở lại đầu thai thì làm sao có quả báo ? Bây giờ chẳng nói về kiếp trước, chỉ nói kiếp này : Từ nhỏ tới lớn có sát sanh không? Có giết chết con muỗi con kiến không ? Có ăn thịt chúng sanh không ? Theo nhân quả là một mạng phải đền một mạng, ăn một cục thịt trả một cục thịt, thế thì làm sao trả nợ mạng, nợ thịt? Nên phải phát đại nguyện.
24/07/2015(Xem: 13851)
Tập sách này không phải là một tiểu luận về tâm lý học nên không thể bao quát hết mọi vấn đề nhân sinh, mục đích của nó nói lên sự tương quan của Ý, Tình, Thân và tiến trình phiền não...
10/07/2015(Xem: 5702)
Hầu hết các kinh luận Đại thừa đa số đều thuyết minh tổng quát về pháp môn niệm Phật. Trên thực tế hình thành pháp môn Tịnh Độ phổ biến từ tư tưởng các bộ kinh căn bản như Kinh Bát Chu Tam Muội (Ban Châu Tam Muội), Kinh A Di Đà, Kinh Quán Vô Lượng Thọ, Kinh Vô Lượng Thọ, Kinh Hoa Nghiêm và Kinh Thủ Lăng Nghiêm và nhiều bộ kinh khác. Pháp niệm Phật đến với quần chúng ước tính khoảng mười tám thế kỷ qua (Tính từ khi Kinh Ban Châu Tam Muội được dịch tại Trung quốc năm 179 s.dl.), và pháp môn Tịnh Độ được hình thành và phát triển thời tổ sư Huệ Viễn (334-416 TL) cho đến ngày nay. Thực tế lịch sử đã chứng minh pháp môn niệm Phật đã đóng một vai trò quan trọng trong lĩnh vực truyền bá Phật giáo Đại thừa. Y cứ từ kinh điển liên quan Pháp môn niệm Phật, trên căn bản thì thiền sư Tông Mật (784-841), tổ thứ năm của tông Hoa Nghiêm đã phân thành bốn phương pháp niệm Phật. Đó là trì danh niệm Phật, quán tượng niệm Phật, quán tưởng niệm Phật và thật tướng niệm Phật. Từ thời đại Tổ Liên Trì về sau
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567