- Phẩm 01: Song Yếu (Kinh Pháp Cú)
- Phẩm 02: Không Phóng Dật
- Phẩm 03: Tâm
- Phẩm 04: Hoa
- Phẩm 05: Ngu
- Phẩm 06: Hiền Trí
- Phẩm 07: A La Hán
- Phẩm 08: Ngàn
- Phẩm 09: Ác
- Phẩm 10: Hình Phạt
- Phẩm 11: Già
- Phẩm 12: Tự Ngã
- Phẩm 13: Thế Gian
- Phẩm 14: Phật Đà
- Phẩm 15: An Lạc
- Phẩm 16: Hỷ Ái
- Phẩm 17: Phẫn Nộ
- Phẩm 18: Cấu Uế
- Phẩm 19: Pháp Trụ
- Phẩm 20: Đạo
- Phẩm 21: Tạp Lục
- Phẩm 22: Địa Ngục
- Phẩm 23: Voi
- Phẩm 24: Tham Ái
- Phẩm 25: Tỳ Khưu
- Phẩm 26: Bà La Môn
Lưu ý:
Kinh bên dưới bản gốc Việt dịch: HT Thích Minh Châu (câu đầu),
Câu theo sau là phần Thi Hóa của HT Thích Minh Hiếu (chữ nghiêng)
PHẨM NGÀN 8
100/ Dầu nói ngàn ngàn lời,
Nhưng không gì lợi ích,
Tốt hơn, một câu nghĩa,
Nghe xong được tịnh lạc.
100/ Cho dù nói đến ngàn lời
Rổng không vô nghĩa vui chơi ích gì?
Sao bằng đừng nói thị phi
Người nghe diệu nghĩa, ra đi vui mừng.
101/ Dầu nói ngàn câu kệ,
Nhưng không gì lợi ích,
Tốt hơn nói một câu,
Nghe xong, được tịnh lạc.
101/ Ngàn tiếng kệ cú danh xưng
Hoa mỹ sáo rỗng, như thùng kêu to,
Tốt hơn đừng nói quanh co
Một câu tịnh lạc, dứt lo ích đời.
102/ Dầu nói trăm câu kệ,
Nhưng không gì lợi ích,
Tốt hơn một câu pháp,
Nghe xong, được tịnh lạc.
102/ Trăm câu kệ, biết bao lời
Nhưng không lợi ích phí thời gian qua.
Sao bằng chánh ngữ sâu xa
Phút giây tỉnh giác, hằng sa phước lành.
103/ Dầu tại bãi chiến trường,
Thắng ngàn ngàn quân địch,
Tự thắng mình tốt hơn,
Thật chiến thắng tối thượng.
103/ Chiến trường mạnh yếu đấu tranh,
Thắng ngàn quân địch chỉ dành hư danh.
Đâu hơn ý tịnh tâm thanh
Tự thắng bản ngã, công khanh sao bằng.
104/ Tự thắng, tốt đẹp hơn,
Hơn chiến thắng người khác,
Người khéo điều phục mình,
Thường sống tự chế ngự.
104/ Thắng mình mới thật khó khăn
Cao quý hơn cả, khi ngăn tánh phàm,
Làm sao kiểm soát dục tham
Sống trong tự chế thường kham nhẫn mình.
105/ Dầu Thiên thần, Thát bà,
Dầu Ma vương, Phạm thiên,
Không ai chiến thắng nỗi,
Người tự thắng như vậy.
105/ Dầu Ma vương hay Phạm thiên
Thần thông quảng đại, chư thiên, Thát bà
Cũng không ai đã thắng qua
Người đạt vô ngã rời xa biển trần.
106/ Tháng ngày bỏ ngàn vàng,
Tế tự cả trăm năm,
Chẳng bằng trong giây lát
Cúng dường bậc tự tu.
Cúng dường vậy tốt hơn,
Hơn trăm năm tế tự.
106/ Cúng tế dù cả trăm năm
Tháng ngày uổng phí ngàn vàng tiêu pha.
Không phân kẻ chánh người tà
Không bằng giây lát cúng nhà chân tu.
Người sáng dắt kẻ đui mù
Mới mong ra khỏi thiên thu luân hồi.
107/ Dầu trải một trăm năm,
Thờ lửa tại rừng sâu,
Chẳng bằng trong giây lát,
Cúng dường bậc tự tu.
Cúng dường vậy tốt hơn,
Hơn trăm năm tế tự.
107/ Thờ lửa đợi thời gian trôi
Cả trăm năm uổng cho đời tối tăm.
Tin vào tà thuyết mê lầm
Phí công tế tự mất năm tháng dài,
Tìm người tâm trí mở khai
Tự tu tự giác, thiện tai cúng dường.
108/ Suốt năm cúng lễ vật,
Để cầu phước ở đời,
Không bằng một phần tư,
Kính lễ bậc chính trực.
108/ Suốt năm cúng tế mười phương
Cầu được phước báo khoa trương dối người.
Chỉ cần làm một phần tư,
Kính lễ bậc thánh chân tu sáng ngời.
109/ Thường tôn trọng, kính lễ,
Bậc kỳ lão trưởng thượng,
Bốn pháp được tăng trưởng:
Thọ, sắc, lạc, sức mạnh.
109/ Sống lâu, sắc tốt vun bồi
An vui, sức manh nhân đôi pháp lành.
Thường kính lễ, phước huệ sanh
Trưởng lão Phạm hạnh xứng danh phước điền.
110/ Dầu sống một trăm năm,
Ác giới, không thiền định,
Tốt hơn sống một ngày,
Trì giới, tu thiền định.
110/ Sống ác giới, không tu thiền
Dù trăm năm cũng chuốc phiền luỵ thân,
Sao bằng trì giới tinh cần
Một ngày thiền định muôn phần tốt hơn.
111/ Ai sống một trăm năm,
Ác tuệ không thiền định,
Tốt hơn sống một ngày,
Có tuệ, tu thiền định.
111/ Trăm năm ác tuệ tinh khôn
Không tu thiền định, không tròn nghĩa nhân.
Tốt hơn dù chỉ một lần
Chánh chơn định tuệ, trau thân một ngày.
112/ Ai sống một trăm năm,
Lười nhác, không tinh tấn,
Tốt hơn sống một ngày,
Tinh tấn tận sức mình.
112/ Còn ai lười nhác bê tha
Trăm năm như một thây ma sống còn,
Tận sức tinh tấn vẫn hơn
Một ngày thành tựu, quả chơn pháp màu.
113/ Ai sống một trăm năm,
Không thấy pháp sinh diệt,
Tốt hơn sống một ngày,
Thấy được pháp sinh diệt.
113/ Sống thấy được gốc khổ đau
Thật tướng sinh diệt một ngày còn hơn.
Trăm năm vẫn cứ chập chờn
Dệt bao mộng ảo, lý chơn chẳng tường.
114/ Ai sống một trăm năm,
Không thấy câu bất tử,
Tốt hơn sống một ngày,
Thấy được câu bất tử.
114/ Ai trăm năm, sống vấn vương
Ngũ dục say đắm vở tuồng đổi thay.
Ngộ chân lý chỉ một câu
Phá tan mộng điệp, thôi sâu giấc nồng.
115/ Ai sống một trăm năm,
Không thấy pháp tối thượng,
Tốt hơn sống một ngày,
Thấy được pháp tối thương.
115/ Một ngày thấu đạt pháp không
Hơn trăm năm mộng, xoay vần trái oan.
Con đường giải thoát thênh thang
Thấy pháp tối thượng rõ ràng không nghi.