Nguyên tác: Journey In Search Of The Way-The Spiritual Autobiography Of Satomi Myodo
Nguyên Phong Việt dịch, Làng Văn xuất bản 1996
Người
ta nói rằng làng tôi được dựng lên từ khi những người
đi khẩn hoang đầu tiên đặt chân đến Hokkaido. Tuy nhiên
phần lớn những người này không hề định cư tại đây,
họ chỉ đến vì Hokkaido có nhiều rừng cây rất lớn. Họ
phá rừng, xẻ núi để đốn gỗ, khai thác tối đa những
hoa lợi này cho đến khi những rừng bao la biến thành bãi
đất trơ trụi, hoang tàn, không còn gì để khai thác nữa
thì bỏ đi. Chỉ còn những kẻ nghèo đói, tha phương cầu
thực, những kẻ không thể sống ở đâu được, đành bám
lấy mảnh đất này để mưu sinh. Mùa mưa đến, không
có rừng cây giữ nước, nước lũ từ trên cao đổ xuống,
cuốn sạch đi lớp đất mầu mỡ, chỉ còn trơ lại lớp
đá sỏi khô cằn, việc trồng trọt đã khó khăn lại thêm
khó khăn gấp bội. Dù cố gắng, dân làng chỉ có thể trồng
trọt được ít rau trái qua loa trước mùa mưa lớn mà thôi,
vì thế số người bỏ làng ra tỉnh kiếm ăn càng ngày càng
nhiều, làng tôi đã nghèo lại càng tả tơi hơn trước. Sau
nhiều năm lang thang, tôi trở về làng xưa với một tâm trạng
vui buồn lẫn lộn. Nhìn bãi đất cằn cỗi với lũ trẻ chăn
trâu gầy còm, nhìn những người dân quê rách rưới cày cuốc
lam lũ, nhìn những căn nhà dột nát hoang tàn, tự nhiên tôi
động lòng và tự nhủ sẽ phải tìm cách khôi phục ngôi
làng này.
Sau thời gian gặp gỡ thăm hỏi gia đình, tôi khởi sự hành nghề cô đồng (Miko) để kiếm sống. Đây là một thất vọng lớn cho gia đình tôi. Cha tôi giữ thái độ im lặng không nói gì nhưng nhìn mặt ông, tôi có thể đoán rằng ông không được vui lắm. Là người ít nói, mẹ tôi chỉ bày tỏ thái độ qua một câu ngắn ngủi: “Tưởng mày đi xa học được nghề nghiệp gì khá”. Đứa con gái của tôi cũng giống tính bà ngoại nó, nhẫn nhục, chịu đựng, nên chỉ tỏ thái độ tiêu cực nhưng chồng nó thì không như vậy. Đứa con rể đã phản đối quyết liệt: “Mẹ nên biết chúng ta đang bước vào thời đại văn minh kỹ thuật, cái trò đồng bóng quàng xiên này đâu còn lừa bịp được ai!” Tôi thấy không cần phải giải thích lôi thôi. Bản tính ương ngạnh và lạnh lùng cố hữu của tôi đã thúc đẩy tôi tiếp tục chương trình đã định. Muốn tránh phiền phức cho gia đình, tôi dựng một chòi nhỏ trước miếu thờ chư thần ở đầu làng để hành nghề. Tôi vừa cúng tế chư thần vừa hướng dẫn những người gặp hoàn cảnh khó khăn, chỉ cho họ cách sống làm sao cho thuận với ý chư thần. Kết quả khả quan không ngờ nên số người tìm đến xin tôi hướng dẫn mỗi ngày một nhiều. Chỉ một thời gian ngắn tôi đã kiếm được một lợi tức khá, có thể giúp đỡ gia đình đang lâm vào cảnh túng quẫn. Tuy thành công nhưng tôi vẫn không tin vào tài nghệ của mình bao nhiêu. Nhiều lúc tôi tự hỏi phải chăng các chư thần (Kami) đã nhập vào tôi, mượn miệng tôi để hướng dẫn mọi người hay là một cái gì khác? Nỗi nghi ngờ này ngày một gia tăng khiến tôi cảm thấy áy náy khó chịu. Vào lúc đó, trong những cô đồng, nổi tiếng nhất là bà Yamamoto, một người có nhiều kinh nghiệm và quyền năng lạ lùng nên tôi liên lạc với bà này nhờ giúp đỡ. Bà đồng Yamamoto sống tại Sapporo, trong một căn nhà nhỏ trưng bày rất đẹp. Biết tôi là học trò chân truyền của lão sư nên bà tiếp tôi một cách niềm nở. Bà im lặng nghe tôi bày tỏ nỗi thắc mắc rồi nói một cách nhẹ nhàng:
- Việc gì mà em phải khổ tâm nghi ngờ như vậy? Đúng hay sai, tốt hoặc xấu hãy cứ để cho các thân chủ của em quyết định. Em được huấn luyện để làm một việc thì cứ theo đúng như vậy mà làm, thắc mắc làm gì cho mệt tâm trí!
- Nhưng thưa chị, nhiều lúc em có cảm tưởng như điều em nói không hoàn toàn đúng sự thật.
- Cái đó không phải là việc của em. Đúng hay sai là việc của các thân chủ.
- Nhưng phải chăng chúng ta là nghề này để giúp đỡ mọi người, chỉ cho học thấy rõ cách hành xử làm sao cho đúng với ý muốn của chư thần?
- Đúng thế, nhưng trong thiên nhiên có hàng trăm hàng ngàn vị thần, mỗi vị lại chỉ dẫn một cách khác nhau, làm sao em có thể biết được. Chân lý có thể giải thích bằng nhiều lối, không nhất thiết chỉ có một lối duy nhất. Một khi em đã hoàn toàn thụ động để các thần linh sử dụng thể xác, mượn miệng của em để chỉ dẫn cho mọi người thì đó là việc giữa chư thần và mọi người, em không có trách nhiệm gì trong đó cả.
- Nhưng nếu mình không nói đúng…
- Em đâu có làm chủ được những câu nói đó! Khi thụ động hoàn toàn, em không có một trách nhiệm gì cả. Nếu em không thụ động mà còn có một chút ý chí nào đó thì dĩ nhiên các chư thần sẽ không nhập vào em nữa và khi đó vấn đề sẽ hoàn toàn khác hẳn.
- Nhưng làm sao em biết đâu là ý muốn của chư thần, đâu là ý chí của mình?
- Cái đó là do công phu tu tập. Phải tuyệt đối giữ mình trong sạch, sống đúng theo ý muốn của chư thần và lúc nào cũng ý thức rằng mình chỉ là một công cụ cho một quyền năng cao cả nào đó sử dụng, đừng để bất cứ một thứ gì khác ảnh hưởng đến việc này.
Tôi
đàm đạo với bà Yamamoto một lúc rồi xin cáo từ ra về.
Tuy bà đã xác nhận rõ trách nhiệm của một người đồng
(Miko) nhưng trong tâm tôi vẫn có một cái gì ray rứt không
ổn mà tôi không thể nói ra được.
Như
đã nói, khi trở về làng nhìn những thửa ruộng khô cằn,
những căn nhà mục nát, tôi đã có ý định sẽ khôi phục
lại ngôi làng này. Tôi suy nghĩ cẩn thận và thấy việc đầu
tiên phải làm là làm sao thay đổi được lòng người đang
chán chường, mệt mỏi để họ trở nên hăng hái, phấn chấn
hơn. Nhưng làm sao khôi phục được lòng người? Tôi thấy
giải pháp tốt nhất là khôi phục lại niềm tin nơi con người
qua một công cuộc chung, một kế hoạch chung mà tất cả mọi
người đều góp phần xây dựng.
Cuối làng tôi có hai ngọn suối nhỏ chảy xuống phía dưới tạo thành một thác nước mà dân làng gọi là thác Phu Thê. Ngọn thác này đổ vào sông Ashiribetsu, chạy dọc theo sườn núi rồi đổ vào một cái hồ hình bán nguyệt, chỗ đó gọi là thác Ashiribetsu, giòng sông còn uốn khúc qua một thung lũng nhỏ với nhiều ngọn thác nhỏ trước khi chảy ra biển. Ở cửa biển có một miếu thờ thần Fudo đã đổ nát hoang tàn. Tôi bèn nảy ra ý định lập miếu thờ chư thần ở quanh những ngọn thác đó cũng như trùng tu miếu thờ thần Fudo. Thứ nhất, việc lập miếu thờ sẽ đem lại niềm tin cho dân làng, giúp những người nghèo khó tuyệt vọng tìm được tương lai; việc xây dựng miếu thờ sẽ giúp nhiều người có cơ hội làm việc chung với nhau, góp phần tái tạo tình thân hữu tương trợ. Ý định quyên góp tiền bạc để lập miếu thờ chư thần của tôi đang nhen nhúm trong đầu thì một hôm mẹ tôi đi xem bói để hỏi về tình trạng gia đình. Vị thầy bói đã nói :
- Gia đình bà có một nấm mộ tổ tiên xây đè lên bộ cốt
của một con ngựa khiến nó không siêu thoát được nên nó
oán. Vì thế ruộng nương của bà không tốt, hoa mầu không
thất thu cũng bị sâu bọ phá hoại; nhà cửa của bà có
lớn lao đến đâu rồi cũng bị hỏa hoạn tiêu tan hết ;
con cái bà dù thế nào cũng không thể ăn nên làm ra như những
người khác. Con trai thì phải tha phương cầu thực, con gái
thì chịu cảnh làm lẽ hoặc không chồng. Muốn thay đổi,
bà phải đi lạc quyên đúng một ngàn người, mỗi người
ít nhất một đồng, lấy tiền đó xây đền đức Quán Thế
Âm Bồ Tát, hàng ngày cúng kiếng hương hoa cẩn thận, nhờ
oai lực của ngài mà con ngựa kia được siêu thoát. Có như
thế thì vận hạn, tai ương của gia đình bà mới chấm dứt
được.
Tôi
không biết ông thầy bói nói có đúng không nhưng điều này
không quan trọng vì nó phù hợp với sở nguyện thầm kín
của tôi. Vừa nghe mẹ tôi nói xong, tôi quyết định sẽ thi
hành chương trình phục hưng ngôi làng mình. Tôi hội họp
những người trong gia tộc để bàn về việc này. Mấy năm
nay gia đình nào cũng gặp khó khăn nên nghe nói có giải pháp,
ai nấy đều hết sức đồng ý. Thế là một mặt tôi xin
phép hội đồng kỳ mục trong làng để lập đền thờ, mặt
khác tôi hô hào dân chúng quyên góp công của để xây đền
thờ đức Quán Thế Âm trên đỉnh đồi Ganseki gần đó. Như
đã nói, làng tôi rất nghèo, chỉ sống nhờ trồng trọt rau
trái trong mùa khô; vào mùa mưa vì nạn nước lũ, không mấy
ai trồng trọt được gì nên số người thất nghiệp rất
đông. Dân làng vì nghèo đói nên sinh ra lắm tệ nạn như
cờ bạc, rượu chè, trộm cắp v.v..
Việc
hô hào mọi người góp phần công quả xây nơi thờ phụng
đức Quán Thế Âm là một việc hết sức mới mẻ, trọng
đại đối với dân làng. Phần lớn đều tin rằng việc xây
dựng đền thờ này sẽ đem lại cho họ những may mắn, những
phước đức lâu dài, có thể cải thiện đời sống của
họ. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, niềm tin dù là niềm tin
gì chăng nữa cũng dễ khích lệ số đông nên chỉ cần một
người kêu gọi, hàng trăm người đã hưởng ứng, người
giàu góp của, kẻ nghèo góp công nên chỉ trong một thời
gian ngắn, đền thờ đã hoàn tất. Một pho tượng đức Bồ
Tát Quán Thế Âm đứng trên tòa sen được đắp rất đẹp.
Bên dưới tòa sen có khắc những câu kinh trong Phổ Môn : «
Quán Âm sức trí diệu, hay cứu đời thoát khổ, đầy đủ
sức thần thông, rộng tu trí phương tiện, các cõi nước
mười phương, không cõi nào chẳng hiện ». Trước cửa đền
thờ còn có một bia đá lớn với những câu : « Chúng sinh
bị khốn ách, vô lượng khổ bức thân, nhờ sức niệm Quán
Âm, liền được tiêu tan cả ».
Đến
ngày khánh thành, chúng tôi gửi giấy mời người trong làng
và làng mạc kế cận đến tham dự. Dân làng tổ chức lễ
dâng hoa rất long trọng, số người kéo đến xem rất đông
và sau này thành lệ, hàng năm cứ khoảng tháng tám dương
lịch, làng tôi lại mở hội kỷ niệm ngày thành lập này
rất lớn. Ngày nay đền thờ đức Quán Thế Âm tại đồi
Ganseki là một thắng cảnh nổi tiếng của Hokkaido, quanh năm
số người đến lễ bái rất đông, dĩ nhiên họ phải nghỉ
chân tại đây nên hàng quán và khách sạn được xây cất,
đem lại việc làm cho một số người không ít trong làng.
Sau
khi việc xây đền thờ đức Quán Thế Âm thành công, tôi
bắt đầu khởi xướng việc xây cất đền thờ chư thần
và trùng tu lại miếu thờ thần Fudo. Cũng như lần trước,
số người hưởng ứng việc này rất đông. Vì sông Ashiribetsu
chảy qua nhiều làng nên việc này lôi kéo dân chúng ba bốn
ngôi làng quanh đó cùng chung sức làm việc. Tuy đây là chương
trình do tôi vạch ra nhưng tôi đã khôn khéo mời hội đồng
kỳ mục của mấy làng cùng đứng ra chủ xướng nên chỉ
trong vòng một năm, hai đền thờ đã được hoàn tất tốt
đẹp. Tôi mời các giáo sĩ Thần đạo đến làm lễ, tổ
chức các khóa tu học và tẩy uế thân tâm bằng nước lạnh
(Misogi) tại thác Fudo. Chỉ trong vòng vài năm, số người tham
dự các khóa tu này đã lên đến cả ngàn người. Ngày nay
nghi thức tẩy uế bằng nước lạnh tại thác Fudo đã trở
nên một ngày hội lớn, lôi cuốn rất đông người tham dự.
Sự thành công này vô tình đưa tên tuổi tôi lên một địa
vị quan trọng. Tôi được quần chúng tín nhiệm như một
vị thầy của Thần đạo (Shinto). Tôi hoạt động không ngừng,
hết tổ chức các khóa lễ nơi này lại đến các khóa tu
tại nơi khác. Số người đến nhờ tôi giúp đỡ ngày càng
nhiều, dần dần tôi trở nên tự tin, bạo dạn hơn trước.
Vào
lúc đó, sức khỏe của cha tôi đã suy kém nhiều nhưng vì
bận rộn công việc nên tôi không có thì giờ chăm sóc cho
cha tôi mấy. Mối quan hệ giữa tôi và gia đình càng trở
nên lạnh nhạt. Đứa con rể tôi tỏ ra khó chịu và thường
chống đối tôi ra mặt nhưng lúc đó tôi nghĩ : Mục đích
của cuộc đời là gì nếu không phải để giúp đỡ người
khác ? Dĩ nhiên khi làm việc lớn thì gia đình phải chịu
hy sinh. Tôi đã phục hồi sinh khí cho ngôi làng nghèo nàn,
lập đền thờ, chấn hưng kinh tế, giúp nhiều người tìm
được công ăn việc làm, và tôi không thể làm gì khác hơn
thế được. Tôi tiếp tục lăn xả vào các hoạt động xã
hội, bất chấp một thiểu số người trong đó có con rể
tôi, chê trách. Họ đã rêu rao là tôi «háo danh như loài
chồn hoang, bất hiếu, bất nghĩa, đáng khinh», nhưng tôi
thầm nghĩ: Bất cứ việc gì cũng đều có thử thách; việc
càng lớn, thử thách càng nhiều. Khi làm việc lớn, phải
biết bỏ qua các tiểu tiết, vấn đề chính là mình có thoải
mái với chính mình không mà thôi.
Mặc
dù nghĩ như thế nhưng trong thâm tâm tôi vẫn nhen nhúm một
điều gì khắc khoải kỳ lạ không thể diễn tả. Càng ngày
nỗi ray rứt này càng gia tăng khiến tôi bắt đầu lo sợ.
Ban ngày khi bận công việc, nó ít quấy rầy nhưng về khuya,
trong lúc tĩnh tâm, nó là cả một trở ngại lớn cho việc
tập trung tư tưởng. Nghĩ rằng mình đã xao lãng công phu,
tôi quyết định dậy thật sớm, dành nhiều thì giờ để
tĩnh tâm ; ngoài ra tôi còn cố gắng học hỏi thêm các sách
vở, tài liệu về Thần đạo. Tôi nghiền ngẫm đủ thứ
sách vở không thiếu cuốn nào vì nghĩ rằng cái khoảng trống
vắng trong tâm đó chẳng qua chỉ là một thiếu thốn về
trí thức mà người ta có thể lấp đầy bằng kiến thức
được. Hàng ngày tôi lăn xả vào các hoạt động xã hội,
xây trường học, tân trang bệnh xá, tổ chức các khóa tu
học cho thanh thiếu niên... Tên tuổi của tôi càng ngày càng
được nhiều người biết đến. Tôi được mời đi diễn
thuyết về Thần đạo, lúc đầu trong các làng mạc kế cận,
về sau ra đến tận tỉnh thành, cuối cùng chẳng có nơi nào
tại Hokkaido mà tôi chẳng được mời đến. Nhưng dù hoạt
động hăng hái thế nào, trong tâm tôi vẫn có một nỗi trống
vắng, một cảm giác thiếu thốn kỳ lạ khiến tôi lo sợ
không yên.
Sự
khủng hoảng này mỗi ngày một thôi thúc dữ dội, lúc đầu
còn ít về sau mỗi lúc một nhiều. Lúc trước nó xảy ra
trong lúc tôi tĩnh tâm nhưng về sau nó quấy phá tôi ngay cả
những lúc tôi bận rộn làm việc. Sau cùng chịu không nổi,
tôi bèn rút vào một am thất trên núi, tập trung tư tưởng
để quán sát chính mình. Tôi tập trung định lực tĩnh tâm
suốt mấy ngày đêm rồi tự hỏi : «Mình muốn gì bây giờ? Liệu mình đã tìm được điều mình muốn chưa ?» Tuy thành
công trong việc tu tập, đã trở nên một cô đồng nổi tiếng,
đã phục hồi ngôi làng, đã giúp đỡ nhiều người nhưng
tôi vẫn chưa giải quyết được động năng đã thúc đẩy
tôi đi tìm đạo. Tôi chưa sống thoải mái được với chính
mình. Đây là một khám phá bất ngờ vì tôi vẫn nghĩ mình
đã sống thuận theo ý chư thần, đã sống một cách chính
tâm, thành ý qua các phương pháp tu thân. Điều này đã được
lão sư xác nhận rõ rệt thì lẽ ra tôi phải thoải mái, không
thắc mắc mà an vui tự tại kia chứ? Phải chăng còn một
điều gì khác nữa mà tôi chưa ý thức được? Tôi cố gắng
quán xét mọi tư tưởng, hành động của mình trong thời gian
qua. Tôi thấy mình đã áp dụng rất kỹ các phương pháp được
lão sư chỉ dạy. Hiển nhiên nếu không như vậy thì làm sao
tôi trở nên một cô đồng với các quyền năng đặc biệt
được! Nhưng nếu đã sống hợp với lẽ đạo thì tại sao
tôi vẫn cảm thấy bứt rứt, khắc khoải không yên? Tự nhiên
một ý nghĩ kỳ lạ nổi lên trong trí tôi. Biết đâu lão
sư đã chẳng dạy sai? Biết đâu con đường tôi đang theo
đuổi không thực sự mang lại cho tôi sự bình an thoải mái
như tôi muốn? Tôi cố gắng loại bỏ những ý nghĩ điên
rồ này nhưng càng ngày tôi càng thấy con đường này không
mang lại cho tôi sự an nhiên thảnh thơi như tôi vẫn nghĩ.
Dần dần những giá trị mà tôi xây dựng bao lâu nay bỗng
dưng sụp đổ nhanh chóng như một lâu đài trên cát ướt.
Nhờ
công phu quán sát, tôi ý thức rằng nằm sâu trong tiềm thức,
các tính xấu như tham lam, ích kỷ, sân hận vẫn tiếp tục
chi phối tôi. Dù đã trở nên một bậc thầy của Thần đạo
nhưng lòng tôi vẫn đầy rẫy những thắc mắc, hoài nghi dưới
những hình thức tế nhị nhất. Dù đã tiên đoán được
nhiều điều hung cát, dù đã biết được quá khứ vị lai
của người khác nhưng tôi vẫn chưa thực sự biết gì về
mình. Đối với mọi người, tôi là kẻ sáng suốt nhưng với
chính mình, tôi vẫn chưa biết rõ mình như thế nào. Càng
quán sát sâu xa tôi càng thấy rõ một sự thực rằng điều
mà tôi mong muốn không phải là trở nên một cô đồng với
các quyền năng đặc biệt mà là một cái gì khác. Tôi có
cảm tưởng như mình bị cột vào một sợi dây dài, cứ chạy
quanh quẩn trong phạm vi của sợi dây đó, tưởng mình tự
do nhưng thực sự không phải. Tôi đã đi theo hết môn phái
này đến môn phái khác, học hết lý thuyết này đến lý
thuyết kia, theo hết thầy này đến thầy nọ, nhưng tôi vẫn
chưa tìm được điều tôi muốn.
Cho
đến lúc đó, danh từ « giải thoát », « tự do tuyệt đối
» mới bắt đầu có ý nghĩa đối với tôi. Sống thuận theo
ý chư thần, đặt tất cả vận mệnh vào vòng tay của chư
thần là một quan niệm không rõ rệt của Thần đạo; nó
khiến con người trở nên thụ động, nhu nhược và mù quáng.
Thực hành các nghi thức cúng tế, áp dụng các quy tắc tĩnh
tâm cũng chỉ đem lại những giải pháp nhất thời, xoa dịu
các nỗi đau khổ, ưu tư trong chốc lát nhưng không chữa được
gốc rễ căn bệnh. «Chính tâm, thành ý» (Makoto, Kokoro)
là một lý thuyết rất hay nhưng người ta phải áp dụng như
thế nào mới đúng ? Hiển nhiên mỗi vị thầy có một lối
giải thích khác nhau, ai cũng cho mình đúng, và đến lúc đó
tôi mới bắt đầu đặt câu hỏi về công phu tu tập của
các vị thầy đó. Liệu họ đã thực sự đạt đến tâm
trạng thoải mái, an nhiên bất động đó chưa ? Bề ngoài
họ có tác phong của một vị thầy, ăn nói giảng giải như
một vị thầy nhưng bên trong họ như thế nào? Ngay như tôi
vẫn được quần chúng tín nhiệm như một vị thầy nhưng
đã mấy ai biết rõ được lòng tôi bối rối hoang mang như
thế nào đâu? Phải chăng đó chỉ là một «trò chơi» của
trí thức? Một cuộc «thí nghiệm về tôn giáo» của những
người được coi là học giả? Một sự dối gạt trắng trợn
chính mình ?
Sau
khi suy gẫm kỹ lưỡng, tôi quyết định: nếu con đường
này không mang lại cho tôi sự thoải mái thì tôi phải thay
đổi và tìm kiếm lại từ đầu. Dĩ nhiên việc này không
dễ. Tôi đang là vị thầy về Thần đạo, đang được mọi
người kính nể, đang là một cô đồng nổi tiếng tại Hokkaido,
nếu từ bỏ tất cả để làm lại từ đầu thì người ta
sẽ nghĩ như thế nào? Tôi có thể tưởng tượng ra lời đàm
tiếu của dân làng, những người từ trước đến nay không
thích tôi, hiển nhiên họ sẽ vô cùng thỏa thích. Tôi nghĩ
đến đứa con rể tôi, nó vẫn khó chịu với tôi và thường
nói với mọi người rằng tôi chỉ là một «loài chồn hoang»,
một thứ «đồng bóng ăn nói quàng xiên», một người «lạnh
lùng, ích kỷ, không có tình cảm», có lẽ nó cũng có lý
phần nào. Càng suy gẫm, tôi lại càng không chịu nổi. Những
nỗi khổ đau dằn vặt từ xưa vẫn nằm yên trong đáy lòng
nay lại nổi lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bất ngờ tôi
ý thức được một sự thật rằng cái động năng đã thúc
đẩy tôi làm tất cả những việc trên chẳng qua chỉ là
một hình thức hết sức tế nhị của bản ngã. Tôi nghĩ
rằng mình đã diệt được nó nhưng thực ra nó vẫn tiềm
ẩn dưới một hình thức vi tế không ngờ. Cái công phu tu
tập để diệt ngã, cái ý định quên mình tuyệt đối để
vâng lời một quyền năng nào đó, đã không đánh tan được
bản ngã mà chính là một hình thức che đậy của bản ngã,
một thứ ngụy trang khéo léo của bản ngã dưới các danh
xưng tốt đẹp. Rốt cuộc tôi vẫn bị bản ngã đánh lừa.
Như được một tia sáng rọi vào tâm trạng hoang mang u tối,
tôi nhận thấy người ta không thể đi tìm một lối thoát
bằng các phương pháp tẩy uế tâm hay các hình thức bên ngoài
được; vấn đề là ở bên trong nên người ta cần tìm một
phương pháp tu tập nội quán hòng giải quyết những khắc
khoải để đời sống không còn là một sự tranh đấu, mâu
thuẫn nữa. Mọi sự áp chế nhằm kiểm soát thân tâm cũng
như sở hữu một quyền năng nào đó chỉ là những giải
pháp tạm thời, theo thời gian nó sẽ là những chướng ngại
nhiều hơn là cứu cánh. Ý thức được điều này, tôi quyết
định chấm dứt ngay việc hành nghề cô đồng, từ chối
lời mời gọi của quần chúng và cắt đứt mối liên hệ
với Thần đạo. Tôi tự nhủ đã đến lúc mình phải đi
tìm một con đường khác, một con đường có thể giúp tôi
chấm dứt cái tình trạng dằn vặt đầy đau khổ này.
Trong lúc đang tuyệt vọng, tôi được biết Hòa thượng Tomomatsu Entai vừa mở khóa tu học và giảng Kinh Pháp Cú (Dhammapala) tại chùa Kandadera. Tôi vội vã đáp xe lửa đi ngay đến đó với hy vọng sẽ tìm được lối thoát cho tình trạng hiện tại. Đó là một ngôi chùa mới được xây cất, kiến trúc rất đẹp. Trước chùa có một hồ sen lớn, hương thơm ngào ngạt. Muốn vào chùa phải đi qua một cây cầu uốn cong rất thẩm mỹ. Nghe tiếng gõ cửa, một vị tăng trẻ tuổi bước ra :
- Bà muốn gì?
- Tôi muốn ghi tên tham dự khóa tu của Hòa thượng Tomomatsu Entai.
- Sau các khóa lễ công cộng Hòa thượng thường thuyết pháp, đâu cần phải ghi tên.
- Không đâu, nghe nói Hòa thượng Entai mở khóa tu trong ba ngày, tôi muốn ghi tên vào khóa tu đó.
Vị tăng trẻ nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lắc đầu cười lớn :
- Này bà nội ơi, khóa tu chỉ dành cho những người trẻ thôi.
- Tôi không cần, trẻ hay già gì cũng được, tôi chỉ muốn tham dự khóa tu.
- Đâu được, đây là khóa tu học dành cho những người trẻ mà.
- Nhưng tôi muốn ghi tên tham dự.
- Bà già này lộn xộn quá! Những người như bà chỉ nên theo các khóa lễ và tụng kinh gõ mõ thôi. Làm sao bà có thể theo các khóa tu dành cho giới trẻ được! Bà biết gì mà tham dự! Ngoài ra đài truyền hình địa phương sẽ đến thu hình, một bà già gần xuống lỗ ngồi chung với tụi trẻ làm sao mà coi cho được !
- Đâu có sao, chú làm ơn giúp giùm.
- Không!
Chú tiểu đóng sập cánh cửa lại một cách tàn nhẫn. Tôi
thất vọng bước ra về, bất chợt thấy bóng mình phản chiếu
trên mặt hồ và bàng hoàng trước hình hài quá tiều tụy
của mình. Hai tháng ẩn mình trong am thất trên núi để quán
xét nội tâm đã biến tôi thành một con người khác. Dưới
bóng nước phản chiếu lung linh, tôi thấy một người gầy
gò, hai mắt quầng sâu, má hóp lại, mặt đầy những vết
nhăn, lưng còng hẳn xuống, quần áo rách rưới như một bó
giẻ. Dĩ nhiên hình ảnh một bà già hom hem như vậy không
thể thích hợp với khóa tu dành cho những người trẻ tuổi
được. Nước mắt tôi tự nhiên trào ra, tôi đã già đến
vậy hay sao? Tôi khóc và khóc mãi không thôi, tôi tiếc cho
thời gian mấy chục năm lang thang tìm đạo một cách vô ích
của mình.
Lúc đó cha tôi đã già yếu lắm rồi. Ông thường nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng lại thở dài não nuột. Họ hàng thân thích đều xì xào rằng ông buồn và thất vọng vì có một đứa con bất hiếu không ra gì như tôi. Tôi không thể phủ nhận điều này. Một buổi sáng mùa đông, khí sắc của cha tôi bỗng trở nên tiều tụy thấy rõ, linh tính báo cho tôi biết một sự chẳng lành. Tôi bước lại ngồi bên cạnh ông. Nghe tiếng động, cha tôi mở mắt nhìn tôi và hỏi:
- Này Matsuno, hoa anh đào trên núi đã nở chưa?
- Thưa cha, hôm qua trời mưa tuyết, bông tuyết bám đầy những cành cây như những bông hoa thật đẹp.
- Không đâu, ta muốn hỏi những bông hoa anh đào kìa!
Tôi im lặng không biết phải nói gì. Cha tôi nhìn tôi rồi cố gắng thều thào :
- Này Matsuno, đôi khi có những bông hoa quên cả thời tiết nên không chịu nở, nhưng nếu hoa không chịu nở thì làm sao có trái... Thôi, sự thể đã như thế thì đành vậy...
Nói xong, cha tôi nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng. Tôi hiểu rõ điều ông muốn nói, cho đến khi chết ông vẫn nghĩ đến tôi. (Ghi chú : Truyền thống Nhật khi đó cho rằng người phụ nữ như một bông hoa phải nảy nở và kết trái; nói một cách khác, phải lập gia đình, thờ chồng và nuôi con, giữ gìn truyền thống thờ cúng tổ tiên. Việc một phụ nữ không có gia đình là một điều đáng xấu hổ).
Sau khi chôn cất cha tôi xong, tôi dọn dẹp lại căn phòng của ông và bắt gặp chiếc áo nâu cũ đã sờn vai. Chiếc áo này nhắc nhở cho tôi một kỷ niệm thời thơ ấu. Đó là một ngày đẹp trời, cha mẹ tôi vừa đi ăn giỗ về, lúc đó tôi còn nhỏ nên cha tôi cõng tôi trên vai. Ngồi ngất ngưởng trên vai ông, nghe tiếng ông vui vẻ nói chuyện, thỉnh thoảng lại bật lên một tràng cười sảng khoái, đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy thoải mái, hạnh phúc lắm mới phải. Không hiểu sao lúc đó tôi lại có cảm giác cô đơn kỳ lạ, một cảm giác như mình đang sống trong một thế giới nào khác, tách biệt hẳn với cái thế giới ấm áp, đầy tình thương yêu nồng nàn kia. Tại sao ngay từ khi còn nhỏ tôi đã có những ý nghĩ lạ lùng như vậy ? Phải chăng đó là số phận của tôi? Phải chăng đó là định mạng, một thứ định mạng khắt khe nào đó? Tôi có cảm tưởng như mọi người đều là những cây có cành, có rễ, bám chắc vào lòng đất nhưng riêng tôi lại là một thứ bèo bọt, nổi trôi trên sóng nước, mặc cho dòng đời lôi cuốn xô đẩy. Không thể được, tôi phải tìm cách bám chặt vào đâu đó, ít ra tôi cũng cần một hy vọng nào đó để sống còn.