- 01. Thức Biến
- 02. Duy Thức
- 03. Luận Tân Duy Thức
- 04. Kinh Bốn mươi hai chương
- 05. Đại ý kinh Vu Lan
- 06. Đại ý kinh Dược sư
- 07. Phát tâm Bồ-đề
- 08. Tám trai giới
- 09. Tám trai giới theo kinh tạng Pàli
- 10. Y kinh giải nghĩa, tam thế Phật oan
- 11. Tổ Cáy
- 12. Ngôi chùa Việt Nam
- 13. Cây nêu ngày Tết
- 14. Bồ-tát Thường Bất Khinh
- 15. Khuyến tu
- 16. Người tại gia tu Phật
- 17. Gia đình hạnh phúc
- 18. Pháp thoại đầu Xuân
- 19. Vài nhận xét về nghi lễ trong Phật giáo
- 20. Giữ vững đạo tâm
- 21. Nói chuyện với Phật tử Huynh trưởng
- 22. Đạo Phật ở Huế và vấn đề văn hóa xã hội
- 23. Vì hạnh phúc cho mọi người
- 24. Tưởng niệm
THỨC BIẾN
Hòa thượng Thích Thiện Siêu
Nhà Xuất Bản TP. HCM, 2003
BỒ-TÁT THƯỜNG BẤT KHINH
Trong kinh Diệu Pháp Liên Hoa, Phậtbảo Bồ-tát Đại Thế Chí rằng: "Các ông nên biết, những vị Tỷ-kheo, Tỷ-kheoni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di thọ trì kinh Pháp Hoa mà nếu ai dùng lời thô ác mắngnhiếc, sẽ bị trọng báo, trái lại, nếu nói lời hiền hòa, chơn thật, người trìkinh này được công đức lơn, sáu căn thanh tịnh".
Như xưa trong thời tượng pháp củađức Phật Oai Âm Vương, giữa hàng Tỷ-kheo tăng thượng mạn có vị Bồ-tát là ThườngBất Khinh. Vị Bồ-tát ấy, bất cứ lúc nào hễ thấy người nào dù xuất gia, tại gia,nam nữ... đều cung kính lễ bài khen ngợi rằng: "Tôi rất kính trọng cácngài, không dám khinh mạn, vì các ngài đều tu hành đạo Bồ-tát, sẽ đặng thànhPhật". Ngoài sự lễ bái tán thán ấy, vị Tỷ-kheo kia không hề đọc tụng kinhđiển gì, nhưng gặp ai cũng chỉ lễ bái, tán thán và nói: "Tôi không dámkhinh các người, các người sẽ được làm Phật". Đến nỗi có người vì tâm chưađặng thanh tịnh, nổi giận mắng nhiếc: "Ông mất trí Tỷ-kheo! Cớ sao đến đâytự nói tôi không dám khinh người và thọ ký ta sẽ thành Phật, đó chỉ là nói dối,ta không tin dùng làm chi". Có khi còn bị người ta lấy roi gậy, ngói đáđánh đập, ông trốn chạy qua một nơi xa mà còn lớn tiếng nói lại: "Tôikhông dám khinh các người, các người đều sẽ làm Phật". Như vậy trải quanhiều năm, dù bị khổ nhục cũng không sanh sân hận, nên các tăng Tỷ-kheo thượngmạn đều gọi vị Tỷ-kheo kia là Thường Bất Khinh. Vị Tỷ-kheo ấy khi mạng chungđược nghe giữa hư không, Phật Oai Âm Vương nói kinh Pháp Hoa, đủ các công đức,lục căn thanh tịnh, sau rộng nói kinh Pháp Hoa lại cho mọi người đều nghe nhưmình đã được nghe vậy.
"Tất cả đều có Phật tánh"."Hết thảy đều làm Phật-đà". Đó là lời dạy "vô tiền khoánhậu", chỉ có đạo Phật mới thừa nhận và thuyết minh cái giá trị vô thượngấy của muôn loài. Đó là một đặc điểm làm cho đạo Phật vượt hẳn lên trên tất cảcác tôn giáo học thuyết thế gian. Cho nên, người Phật tử chân chính là phảiluôn luôn cố gắng phát huy Phật tánh cao quý cho mình và chúng sinh, không xemthường, không khinh rẻ một chúng sinh nào, dù là hạng người mà xã hội cho làthấp kém, huống chi đến sự giết hại một cách vô ý thức, vì tư kỷ, vì vô minh.Vậy nên hết thảy hành động tự lợi, lợi tha của người Phật tử mà gọi rằng lợi,là phải hướng về mục đích "phát huy Phật tánh" ấy.
Phật tử gánh vác nhiệm vụ ấy và hànhđộng với tất cả cố gắng vì tự nhận là bổn phận thì dầu bị khổ nhục, dầu bị taihại gì, cũng bền chí vượt qua và coi đó là thành công, chứ không phải hy sinh.Ngài Bồ-tát Thường Bất Khinh là tượng trưng đầy đủ cho tinh thần Phật tử đóvậy.