Trần Thị Nhật Hưng
(Phóng tác theo truyện ngắn "Món Quà Sinh Nhật Dâng Mẹ" của Thượng Toạ Thích Như Tú
do Trần Thị Nhật Hưng biên soạn riêng tặng các em Gia Đình Phật Tử)
Diễn viên: Chú tiểu Nhị Bảo, chị Hai, người mẹ. Và một số diễn viên phụ.
Hai màn.
*Màn một.
(Cảnh trong rừng. Có nhạc đệm nhẹ nhàng êm ái. Bên trong đọc. Chú Nhị Bảo thong thả bước ra sân khấu, độc diễn)
Trên con đường từ chùa dẫn về nhà, chú Nhị Bảo băng qua một cánh đồng, một khu rừng đầy thông reo và gió nhẹ. Con đường không xa lắm nhưng chú phải mất hơn một tiếng đồng hồ đi bộ mới đến nơi.
Mặt trời ló dạng, mỗi lúc dần lên cao, toả ánh nắng ửng hồng và sức nóng xuống vạn vật. Mồ hôi chú Nhị Bảo bắt đầu vã ra. Chú dừng chân nghỉ xả hơi dưới cây bàng ở đầu xóm Thượng.
(Chú mở túi nải lấy nước ra uống. Lấy quạt ra quạt)
Chú Nhị Bảo đi tu đã được 3 năm từ khi chú 10 tuổi. Nhân duyên vào chùa do chú khó nuôi. Thân mẫu chú phải gởi chú cho sư cụ trụ trì. Trong chùa, với thời gian được hấp thụ ánh hào quang của Đức Phật và lời dạy nghiêm từ của sư cụ cùng thấm tương chao, chú cảm thấy thích hợp với cảnh chùa.
Hôm nay, chú được sư cụ cho phép về nhà thăm gia đình, nhất là gặp lại người mẹ, chú thỉnh thoảng vẫn nhớ mong. Cái cảm giác hân hoan bỗng dấy lên trong lòng chú, khi chú nghĩ đến mẹ và sực nhớ, hôm nay là sinh nhật đúng 60 tuổi của mẹ.
Chú Nhị Bảo mở hầu bao lẩm nhẩm đếm vài đồng tiền vặt mà thỉnh thoảng sư cụ cho chú để dành về sách vở học hành và khoản tiền dăm ba đồng vào dịp Tết, lễ vía, thập phương bổn đạo viếng cảnh chùa lì xì tặng chú. Chú đếm đi đếm lại, lẩm nhẩm tính sao cho đủ hầu bao mua cho được món quà sinh nhật tặng mẹ.
Chú mỉm cười đứng dậy, tiến ra con lộ về hướng các cửa tiệm trong phố.
*Màn hai.
(Tại nhà người mẹ. Chị Hai đang lau bàn, sau đó chú Nhị Bảo bước ra sân khấu trên tay cầm một lồng chim trong có 4 con chim. Nếu không có chim thật, đành làm chim giấy)
Chị Hai (reo mừng): A, Nhị Bảo về, Nhị Bảo về. Mẹ ơi, chú Nhị Bảo về.
Nhị Bảo (từ tốn): Nam Mô A Di Đà Phật. Em chào chị Hai.
Mẹ (bước ra mừng rỡ): A...con...con...a, chào ...chú...chú...(Mẹ định ôm choàng chú, nhưng khựng lại khi sực nhớ con là tu sĩ. Mẹ nói thầm: "Ồ, không được, con đi tu rồi, dù là mẹ con, nhưng mình nên giữ gìn cho con chứ". Rồi nhìn lồng chim) mẹ hỏi: Chú mang chim về nhà làm gì đây?
Chị Hai (hớn hở): Chú Nhị Bảo mua chim cho chị Hai rô ti ha. Bà nội một con nè. Ba một con nè. Mẹ một con nè. Và chị hai một con nè. Còn chú Nhị Bảo ăn chay.
Nhị Bảo (lắc đầu): Không. Em đi tu, cấm sát sanh đó chị.
Chị Hai: Không rô ti, như vậy mang về cho chị Hai chơi ha?
Mẹ: Con ăn nói vô duyên quá. Con gái ai lại chơi chim?
Chị Hai (hí hửng): Thì chơi cũng được chứ sao đâu nà.
Nhị Bảo (lắc đầu. Không nói gì. Cầm lồng chim đặt dưới gốc cây một góc sân khấu)
Mẹ: Chắc...chú đi xa mệt, để mẹ pha cho ly nước chanh nha.
( Mẹ vào trong mang ra một ly nước. Hai mẹ con ngồi xuống bàn trò chuyện).
Mẹ (hỏi): Sao, trong chùa chú làm gì nè?
Nhị Bảo: Dạ, con làm thị giả cho sư cụ. Con đun nước, pha trà, xếp chăn mền, quét dọn phòng cho sư cụ. Rồi con học kinh, tụng kinh, viết chữ nho, thỉnh kệ chuông U Minh buổi tối, và đến trường học chương trình phổ thông nữa mẹ.
Mẹ: Ồ, con của mẹ giỏi quá. Xa mẹ, rồi chú có...nhớ mẹ không?
Nhị Bảo (cười, gật đầu).
Mẹ (nói như tâm sự): Còn mẹ, mẹ cũng nhớ con lắm. Ngày để con xuất gia, xa mẹ, khi con mới 10 tuổi, lại là con trai duy nhất của gia đình, mẹ cũng...buồn, rơi nước mắt đó chứ. Nhưng nhờ mẹ hiểu đạo, hiểu căn cơ của con, mẹ phải...ráng cười tiễn con đi.
Nhị Bảo: Mẹ à, con của mẹ rất vui và hạnh phúc nơi cửa thiền, mẹ an tâm, mẹ nhé.
Mẹ: À, hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của mẹ. Sẵn con về, con tham dự với mẹ nhé.
(nói xong bước vào trong để mang ổ bánh sinh nhật ra. Trong khi đó, Nhị Bảo hỏi chị Hai)
Nhị Bảo: Chị Hai. Bà nội và ba đâu hở chị?
Chị Hai (tưng tửng nói): Bà nội qua nhà dì Út, sắp về giờ. Còn ba, đi mời một ít bà con hàng xóm đến dự sinh nhật mẹ. Cũng sắp về luôn.
(Vừa lúc đó mẹ bưng ổ bánh đặt giữa bàn, cùng lúc bà nội, ba và khách cùng bước ra sân khấu. Mọi người đồng thanh hát “Happy Birthday to you....” rồi tặng quà. Cuối cùng, là lượt của Nhị Bảo. Nhị Bảo đến lấy lồng chim, cầm trên tay, giơ cao, đứng giữa mọi người, nói)
Nhị Bảo: Thưa mẹ, đây là món quà sinh nhật con dâng tặng mẹ. Sư cụ có dạy con. Phóng sanh, ăn chay là thể hiện lòng từ bi. Mình tôn trọng sự sống của muôn loài thì sẽ được bình an và sống lâu đó mẹ. Sư cụ còn bảo, ăn chay giữ được sức khỏe. Vì những sinh vật bị giết, chúng sẽ giận dữ, khóc la, sẽ tiết ra chất độc trong thịt, mình ăn vào sẽ sinh bịnh. Vậy cả nhà có dịp thì nên ăn chay nhé.
(quay sang chị Hai, chú Nhị Bảo nói tiếp)
Nhị Bảo: Chị Hai à, em mang về 4 con chim này, không phải để chị rô ti hay để chơi, mà em muốn chúng thoát cảnh “Cá chậu, chim lồng„ từ sự phóng sanh của mẹ. Em chọn đúng bốn con để tượng trưng cho “Sanh-Lão-Bịnh-Tử„ mà sư cụ dạy em là bốn cái khổ của thế gian, không ai thoát được nếu không tu để giải thoát luân hồi. Và con số bốn còn tượng trưng cho Tứ Diệu Đế “Khổ-Tập-Diệt-Đạo„ bài pháp đầu tiên Đức Phật giảng tại vườn Lộc Uyển cho năm anh em Kiều Trần Như nhận ra cái khổ rồi chuyển hóa cái khổ để được an lạc, đó chị.
Chị Hai: Chà, Nhị Bảo còn nhỏ mà...thuyết giảng nghe hay quá, chị muốn...đi tu như Nhị Bảo, có được không?
Bà nội: Con Hai chỉ tu...hú thì được. Phải có đứa ở nhà lo chăm sóc gia đình chứ.
Chị Hai (nhõng nhẽo): Ứ ừ...!
Nhị Bảo: Mẹ ơi, bây giờ mẹ phóng sanh đi mẹ. Đó là quà con dâng tặng mẹ, mừng sinh nhật của mẹ.
(Người mẹ cầm lồng chim và mở cửa cho chim bay ra giữa tiếng vỗ tay của mọi người đứng xung quanh lẫn cả tiếng vỗ tay của khán giả)
Kéo màn
Trần Thị Nhật Hưng
2019
Gửi ý kiến của bạn