Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

55. Tiệm Thiên Hưng thi pháp gặp tặc nhân

16/10/201821:12(Xem: 6811)
55. Tiệm Thiên Hưng thi pháp gặp tặc nhân

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 55:
Tiệm Thiên Hưng thi pháp gặp tặc nhân

Nơi tiểu trấn uống rượu nhìn bạn cũ


Lôi Minh thấy Tế Điên tợp mấy ngụm rượu vào liền ngã quay ra bèn cười ha hả, nói:

- Hòa thượng ơi, tôi tưởng ông là thần tiên tại thế, làu thông quá khứ vị lai, dè đâu mắc lỡm thằng này.

Trần Lượng nói:

- Nhị ca, việc này là thế nào?

- Này tam đệ, có gì đâu, ta bỏ thuốc mê vô rượu cho ổng lật gù đó! Lát nữa ta trói ổng bỏ bên đường, đợi ổng tỉnh rượu ta cho ổng một trận cho hết làm phách.

Trần Lượng nghe nói, lật đật phản đối:

- Nhị ca, anh làm như vậy không được đâu. Ổng là sư phó của sư đệ, anh không nên làm như thế.

Lôi Minh chẳng nói chẳng rằng, vác Hòa thượng chạy về phía Đông, Trần Lượng tưởng Lôi Minh đem Hòa thượng để bên vệ đường, nào ngờ đến bờ sông Lôi Minh nén tọt Hòa thượng xuống dòng nước rồi quay đầu chạy về hướng Tây. Trần Lượng đuổi gấp tới nơi thì Lôi Minh đã nén Hòa thượng xuống nước rồi. Dòm xuống chỉ thấy lờ mờ chiếc mũ của Hòa thượng. Bỗng từ dưới vọt lên khỏi mặt nước nửa người, ngả ngang lộ khuôn mặt cười, nhăn hàm răng trắng hếu. Trần Lượng thấy vậy sợ quá, co giò chạy tuốt. Trần Lượng chạy theo kịp Lôi Minh, nói:

- Nhị ca, anh thiệt không phải chút nào. Anh mắc tội lớn lắm nhé. Tế Công là người thần thông quảng đại, pháp thuật vô biên, anh sẽ bị báo ứng cho mà coi.

- Tam đệ, em đừng nói bậy bạ, ổng đã bị ta đánh thuốc mê say như chết và bị liệng xuống nước rồi, còn pháp với thuật gì nữa? Thôi, đi với ta cho rồi.

Trần Lượng không biết nói sao đành cùng với Lôi Minh đi về phía trước. Đi xa khoảng hai dặm, trước mắt là một giồng đất chắn ngang. Hai người vừa đặt chân lên giồng đất thì nghe có tiếng nói:

- Ta bị chết oan uổng quá! Người ta không cho ta gặp Diêm La thiên tử, bảo ta ra mắt Tử Hải Long Vương, Long Vương chẳng may đi vắng, Tuần tra Dạ xoa ghét thây ta hôi quá lại nén tuột ra bên ngoài. Chùa lớn không thâu, miễu nhỏ chẳng chứa, chết đi mà khổ quá vầy nè. Ta ngồi ở đây chờ kẻ hại ta đi đến, gặp kẻ oan gia đối đầu, ta sẽ bóp cổ cho nó chết mới nghe.

Lôi Minh, Trần Lượng ngước đầu lên xem, quả đúng là Tế Điên. Hai người hồn bất phụ thể, quay đầu bỏ chạy về hướng Nam. Phía sau tiếng dép lẹp xẹp, lẹp xẹp của Hòa thượng đuổi theo rõ mồn một. Hễ chạy nhanh tiếng dép đuổi theo nhanh, chạy chậm đuổi theo chậm. Hai người càng gia tăng cước lực cố sức chạy nhanh hơn. Chạy đến ngoài năm dặm, không còn nghe phía sau có tiếng dép cỏ đuổi theo nữa mới tạm dừng. Hai người mệt muốn đứt hơi, mồi hôi ra ướt đẫm. Lôi Minh nói:

- Lão tam, bọn mình tới khu rừng trước mặt kia nghỉ ngơi giây lát đã.

Hai người vừa mới tới cánh rừng, bỗng nghe có tiếng hỏi:

- Hai người mới tới à?

Dòm lên lại quả đúng Tế Điên, hai người sợ quá quay đầu chạy tuốt. Đằng sau Hòa thượng vẫn đuổi theo. Lần này may mắn chạy thoát. Vừa đến giồng đất ban nãy đã thấy Hòa thượng đứng sẵn đó, hỏi:

- Tới rồi à?

Lôi Minh, Trần Lượng lại quay đầu chạy nữa, trong bụng nghĩ thầm: "Quái, sao Hòa thượng đến trước chặn đầu mình được cà?".

Hai người lại chạy đến rừng cây, cũng thấy Hòa thượng đứng sẵn đó tự lúc nào, hỏi: - Mới tới à?

Sợ ba hồn chín vía, hai người tiếp tục chạy nữa, Lôi Minh nói:

- Thôi đừng chạy theo đường cũ nữa, chúng mình chạy sang hướng Tây nam đi.

Hai người rẽ sang hướng Tây nam chạy một đỗi không còn nghe tiếng dép đuổn theo nữa. Lúc này hai người giở chân hết muốn nổi. Thấy trước mặt có đám rừng, Lôi Minh nói:

- Lão tam, bọn mình trèo lên cây trốn, luôn tiện nghỉ ngơi tạm giây lát.

Nói rồi trèo tót lên cây ngaỵ Mới leo được nữa chừng thấy Tế Điên đã ngồi sẵn trên đó, nói:

- Phen này cho ngươi chạy trốn ở đâu cho khỏi?

Nói rồi lấy tay chỉ một cái, dùng định thân pháp trồng cứng Lôi Minh lại. Tế Điên từ trên cây tuột xuống đất, nói:

- Thằng chết tiệt này, ta chẳng thèm đánh ngươi, cũng chẳng mắng ngươi làm chị Để ta cho bò cạp cắn ngươi một trận cho biết thân.

Nói rồi niệm chú, tức thời dưới đất vô số con bò cạp xanh to bò lổm ngổm. Tế Điên lột mũ xuống, nói:

- Để ta đi kiếm con bò cạp bự cái đã. Lượng con, coi chừng giúp thầy nhé!

Nói xong đi về hướng Đông mất dạng. Nãy giờ Dương Mãnh, Trần Hiếu, hai vị Ban đầu và Phó Hữu Đức ngồi ở nhã phòng chờ lâu quá không thấy Tế Điên xuống, bèn kéo nhau lên lầu kiếm, thấy trên đó không còn ai nữa. Sài Nguyên Lộc hỏi:

- Này phổ ky, vị Hòa thượng đi với chúng ta đâu rồi?

- Đã đi từ lâu. Hồi nãy vị Lôi gia đã trả tiền cơm rượu cho quý vị Ở nhã phòng xong rồi.

Sài Nguyên Lộc nghe trả lời xong mới nói:

- Thưa hai vị đạt quan, xin mời hai vị đi cùng chúng tôi đến tiệm Thông Thuận biện án luôn thể.

Dương Mãnh, Trần Hiếu gật đầu, nói: Cũng được. Năm người kéo nhau ra khỏi quán rượu, thẳng đến tiệm Thông Thuận. Đến cửa tiệm, Sài Nguyên Lộc đến bàn chưởng quỹ, hỏi:

- Này chưởng quỹ, tiệm này có vị khách nào họ Hoa đến trọ không?

- Có, mà mới vừa đi hồi hôm nay.

Sài Nguyên Lộc nói:

- Thôi không xong rồi, giặc chạy mất tiêu!


Trần Hiếu nói:

- Không hề chi, Tế Công thần thông quảng đại, pháp thuật vô biên, tên giặc này người bắt lúc nào cũng được, dễ như trở bàn tay thôi. Hai vị Ban đầu nè, bây giờ mời quí vị cùng tôi đi với tiệm Thiên Hưng xem thử rồi sẽ liệu.

Hai vị Ban đầu không biết làm sao nữa, bèn cùng Phó Hữu Đức đồng đến tiệm Thiên Hưng. Về đến nơi, thấy người khách là Vương Trung đang nằm trên giường rên rỉ không ngớt. Trần Hiếu nói:

- Ông khách ơi, tôi chúc mừng cho ông.

Vương Trung nói:

- Ôi, trên đời này đau khổ nhất không gì bằng phải chết, tôi sẽ phải làm quỷ oan nơi xứ khác, cô hồn nơi tha hương thì có vui sướng gì đâu mà chúc.

- Tôi đã thỉnh Tế Công Hòa thượng ở chùa Linh Ẩn đến trị bệnh cho ông. Lão nhân gia thần thông quảng đại, trị đâu hết đó. Lát nữa người đến trị bệnh rồi ông sẽ biết.

Mấy lời của Trần Hiếu vừa rồi lại lọt vào tai của phổ ky trong quán. Nguyên chưởng quỹ của quán này trên lưng mọc một mụt ghẻ to, miệng lớn bằng cái chén, đau nhức muốn chết. Phổ ky vào nói với chưởng quỹ:

- Ông ra ngoài cửa ngồi chờ, lát nữa gặp Hòa thượng đi ngang, ông dập đầu năn nỉ xin trị bệnh. Ông ấy chính là Tế Công Phật sống, trị hết như thần, trị đâu hết tức khắc đấy.

Chưởng quỹ nghe nói lật đật ra cửa bắc ghế ngồi chờ. Quả nhiên lát sau có một vị Hòa thượng đằng kia lon ton đi lại. Chưởng quỹ lật đật bò càng xuống đất dập đầu lia lịa, kêu:

- Xin Thánh tăng cứu mạng.

Dập đầu một lát xem lại té ra ông Hòa thượng ở chùa Tam Quan sát vách quán. Chưởng quỹ nói:

- Ủa, tại sao tôi đi lạy ông?

- Ừ, tôi cũng ngạc nhiên, tại sao hôm nay ông lại nhè tôi mà lạy lia lịa như vậy?

- Tôi tưởng thầy là Tế Công Hòa thượng.

- Không phải tôi đâu.

Nói rồi bỏ đi một mạch. Một lát sau từ đằng kia có một Hòa thượng kiếc từ từ đi lại. Tới trước tiệm hỏi:

- Ái chà chà, trong tiệm ông còn phòng nào trống không, ta muốn ở một phòng.

Chưởng quỹ nhìn lên thấy một vị Hòa thượng rách rưới không tả nổi, mới nói:

- Tiệm của chúng tôi là một khách điếm lớn đấy Hòa thượng.

- Lớn gì? Hồi nãy đứng tại khúc quanh đằng kia ta dòm lại thấy nó nhỏ xíu.

Chưởng quỹ nghe nói tức giận, quay mặt chỗ khác không thèm nói chuyện với Hòa thượng nữa. Nào ngờ Hòa thượng cung tay tống một quả ngay mụt ghẻ của chưởng quỹ, máu mủ tuôn ra như xối. Phổ ky trong quán thấy vậy xách cây ra tính nện Hòa thượng. Dương Mãnh, Trần Hiếu từ trong tiệm chạy ra can:

- Ấy đừng đánh, đừng đánh, tại sao vậy?

Nhìn thấy chưởng quỹ đang nằm lăn ra đất, miệng không ngớt kêu:

- Ui da, ui da, đau quá, đau quá!

Thấy mọi người tới, chưởng quỹ mới nói:

- Ông Hòa thượng bất nhân muốn giết tôi mà. Hai vị đạt quan đừng có can ngăn, ông Hòa thượng này không trị tội không được mà.

Trần Hiếu nói:

- Sự việc là sao, anh nói cho tôi nghe.

Chưởng quỹ mới thuật lại chuyện vừa rồi. Trần Hiếu nói:

- Vị Hòa thượng này là Tế Công đó!

- Đã là Tế Công, xin lão nhân gia trị bệnh cho tôi với, chuyện vừa rồi kể như đánh nhầm. 

- Không đánh nhầm mà ông được như vậy à?

Nói rồi rút trong bọc ra một viên thuốc bỏ vào miệng nhai tóp tép, đoạn nhổ ra thoa lên miệng mụt ghẻ đó. Thịt hư theo nước vàng chảy ra xông lên mùi khó chịu. Tế Điên miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma mi bát mê hồng". Đoạn lấy tay sờ lên mụt ghẻ một cái tức thì chỗ đau lành lại như xưa. Ai nấy gật đầu bái phục, rước Tế Điên vào thẳng trong tiệm. Ở thượng phòng phía Đông, Vương Trung đang nằm rên rỉ không ngớt. Thấy Tế Điên vào, Vương Trung nói:

- Bạch Thánh tăng, tôi hiện đang mắc bệnh trầm trọng, không ngồi dậy để hành lễ lão nhân gia được. Xin Thánh tăng từ bi cứu giúp tôi.

- Xong ngay thôi!

Nói rồi kêu phổ ky lấy nửa chén nước mát, nửa chén nước sôi, Tế Điên móc ra một viên thuốc hòa tan cho Vương Trung uống. Thuốc vào thẳng bao lâu trong bụng sôi lụp bụp, khí dẫn máu đi, máu dẫn thuốc chạy, mồ hôi toát ra như tắm, ngũ tạng lục phủ bỗng cảm thấy nhẹ nhàng, người như cất được gánh nặng ngàn cân, không còn thấy bệnh tật gì cả. Tế Điên bỏ ra phòng ngoài ngồi, Phó Hữu Đức ở sẵn đó chờ đợi Tế Điên tìm giùm số bạc bị mất, Tế Điên hỏi:

- Này Sài đầu, Đỗ đầu! Hai ông cứu người ta không để cho ổng treo cổ, lại không có 600 lượng bạc cho ổng đem về, bây giờ có phải để khó cho Hòa thượng ta không?

Phó Hữu Đức nói:

- Thưa sư phó, bất tất phải lo lắng như vậy. Ba vị cứ lo việc biện án của ba vị đi, phần tôi để tôi tự lo lấy.

Bên phòng trong, Vương Trung nghe thấy, nhờ Trần Hiếu đi ra hỏi tình tiết. Sài đầu mới đem việc vừa rồi thuật lại một lượt. Vương Trung nói:

- Kêu Phó Hữu Đức vào đây, cầm lấy 600 lượng bạc của tôi đây này, chớ đừng tính đến chết nữa. Số bạc này kể như tôi thay mặt Tế Công tặng cho ông ấy.

Trần Hiếu nghe nói rất mừng, nghĩ thầm: "Việc này rốt cuộc được vẹn toàn", bèn cầm 600 lượng bạc đưa cho Phó Hữu Đức. Phó Hữu Đức nhận bạc tạ Ơn xong bước ra nói với Tế Điên:

- Thưa sư phó, lão nhân gia khỏi phải quan tâm nữa, có vị khách quan họ Vương chu cấp cho tôi 600 lượng rồi.

Tế Điên nghe nói nhìn chăm bẳm vào mặt Phó Hữu Đức rồi nói một tiếng:

- Ông thiệt là người bộp chộp quá! Ta tìm giùm ông chưa được 12 nén vàng, ông lại lật đật lấy bạc của người khác. Ông có quen biết với người ta không mà lấy chứ?

Mấy câu nói ấy làm mặt Phó Hữu Đức hết đỏ rồi lại trắng, vội đem bạc trả vào phòng trong, tự nghĩ: "Chi bằng phen này ta chết quách cho xong".

Tế Điên hỏi:

- Phó Hữu Đức, 12 nén vàng của ông bị ai lấy trộm ông có biết không?

- Tôi nhớ bị một người trẻ tuổi cầm sợi dây thừng lấy đi.

Tế Điên vén vạt áo lên nói:

- Ông lại coi thử nào.

Cả Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh đều ngạc nhiên: Hòa thượng dắt bên mình một bó bạc, lộ ra 12 nén vàng ỵ Hai vị Ban đầu cũng không biết Tế Điên tìm đâu ra số bạc lớn ấy. Tế Điên bảo Phó Hữu Đức:

- Ông dòm kỹ xem phải bó bạc này của ông không?

- Phải.

- Còn 12 nén vàng cũng của ông phải không?

- Vâng, chính nó.

- Vậy Hòa thượng ta lấy trộm của ngươi chứ gì?

- Tôi đâu dám nói lão nhân gia lấy trộm của tôi.

Tế Điên lấy tay chỉ ra trước, nói:

- Ông xem kìa, người trộm vàng của ông đến rồi đó.

Phó Hữu Đức nhìn ra thấy một người thanh niên ăn mặc rất bình thường, đằng sau có một người phụ nữ chạy theo níu lại. Phó Hữu Đức nói:

- Đúng là người cho tôi uống viên thuốc mê trong rừng cây đấy.

Người kia hai mắt trợn trừng, nhắm quán Thiên Hưng chạy thẳng tới.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
07/02/2015(Xem: 4704)
Một trong tôn giáo cổ xưa Có thầy tu nọ rất ưa tế thần Tuy ông nổi tiếng xa gần Nhưng mà mê muội tâm thần nhiều thay. Một hôm ông chọn dê này Cho rằng thích hợp, giết ngay tế thần Nghĩ suy lầm lạc vô ngần:
25/01/2015(Xem: 6632)
Tác phẩm Một Đóa Sen, được diễn nói về vận hành tầm sư học đạo của Sư bà Thích Nữ Diệu Từ, thật là gian truân trăm bề, được thấy từ khi mới vào “Thiền Môn Ni Tự” ở các cấp Khu Ô Sa Di, Hình Đồng Sa Di, ứng Pháp Sa Di và Tỳ Kheo Ni ở tuổi thanh niên mười (10) hạ lạp rồi, mà vẫn còn gian nan trên bước đường hành hoạt đạo Pháp. Nhưng Sư bà vẫn định tâm, nhẫn nhục , tinh tấn Ba la mật mà tiến bước lên ngôi vị Tăng Tài PGVN ở hai lãnh vực văn hóa quốc gia và Phật Giáo Việt Nam một cách khoa bảng. Nếu không nói rằng; tác phẩm “Một Đóa Sen và Pháp thân” của Sư bà Diệu Từ, là cái gương soi cho giới Ni PGVN VN hiện tại và hậu lai noi theo…
24/01/2015(Xem: 4855)
Mỗi sáng sớm khi sương còn mù mịt trên sông, chiếc thuyền con của lão già đã là đà rẽ nước, hướng về bờ – lúc thì bờ đông, lúc thì bờ tây, nơi những ngôi nhà tranh và những chiếc ghe nhỏ tụ tập. Mái chèo khua nhè nhẹ như thể sợ động giấc ngủ của thế nhân. Chẳng ai biết chắc lão có gia đình, nhà cửa ở đâu hay không. Nhưng người ta có thể đoán chiếc thuyền con ấy chính là nhà của lão, vì lão phơi thuốc, xắc thuốc, nấu thuốc ngay trên đó. Trên thuyền không còn ai khác. Ban đêm, thuyền của lão neo ở đâu không ai biết, nhưng sáng sớm thì thấy lù lù xuất hiện trên sông hoặc nơi bờ cát. Lão già đến và đi, một mình. Mỗi ngày xách cái túi nhỏ rời thuyền, thường là đi hái thuốc trên núi, ven rừng, bờ suối, có khi vào làng chữa bệnh cho bá tánh rồi ghé chợ mua vài thứ lĩnh kĩnh.
21/01/2015(Xem: 10106)
1. Chân như đạo Phật rất mầu Tâm trung chữ Hiếu niệm đầu chữ Nhân, Hiếu là độ được song thân Nhân là cứu độ trầm luân muôn loài. 5. Thần thông nghìn mắt nghìn tay Cũng trong một điểm linh đài hóa ra,
16/01/2015(Xem: 3624)
Sau 30-4-75, tất cả giáo chức chúng tôi đều phải đi học tập chính trị trong suốt 3 tháng hè mà họ gọi nôm na là "bồi dưỡng nghiệp vụ". Một buổi chiều sau mấy ngày "bồi dưỡng", tôi đạp xe lang thang qua vùng Trương minh Giảng, tình cờ gặp Báu - một người học trò năm xưa, rất xưa, đang ngơ ngẩn đứng trước cửa nhà. Dừng xe đạp, tôi chào: - Báu hả? Phải em là Trương thị Báu không? Có nhớ ra cô không? Báu giương mắt nhìn tôi, nhìn đi nhìn lại rồi nghiêng đầu lại nhìn...Em không nhớ nổi... Tôi đã thoáng thấy được một tâm thần bất thường qua thần sắc cũng như qua đôi mắt trống rỗng vô hồn!
16/01/2015(Xem: 4825)
Năm 1954 ông Thiện khăn gói đùm đề đưa mẹ, vợ và hai đứa con gái xuống con tàu há mồm vào Nam.Trên bờ, Thụ, người em trai của ông còn đưa tay vẫy vẫy. Đêm hôm qua, ông và người em trai bàn rất nhiều về chuyến ra đi này.Người em nói: - Đất nước đã hòa bình, độc lập, anh nên ở lại, dù gì cũng là nơi chôn nhau cắt rốn.Vào Nam xứ lạ quê người, chân ướt chân ráo trăm bề khổ sở... Ông Thiện đã trả lời em:
15/01/2015(Xem: 5057)
Trong cả thành phố này, anh chị chỉ có tôi là chỗ thân nhất, vừa là thầy vừa là bạn. Buổi sáng anh gọi phone bảo trưa nay đến đón tôi về nhà dùng cơm cho vui. Hôm nay là sinh nhật của thằng Alexander con một của anh chị.
14/01/2015(Xem: 7538)
Tiếng Hồng chung Phật Học Viện Hải Đức Nha Trang nói riêng và các chùa trong thành phố Nha trang nói chung, sớm khuya ai cũng có thể nghe được, nhưng nghe để “Trí tuệ lớn” và “Bồ-đề sinh” thì tùy theo “phiền não” của đối tượng nghe có vơi nhẹ hay không? Riêng với nhà văn Võ Hồng, qua tác phẩm “Tiếng chuông triêu mộ” cho thấy Trí tuệ và Bồ đề của ông sanh trưởng tốt. Nhưng nhân duyên như thế cũng chưa đủ, ông là giáo sư của PHV, của trường Bồ Đề, là thiện tri thức của các bậc cao Tăng ở đồi Đông và đồi Tây non Trại Thủy. Có thế mới có truyện ngắn “Cây khế lưng đồi”, có tùy bút “Con đường thanh tịnh”. Thưa thầy Võ Hồng, chừng ấy đủ rồi, đủ cho PHV đi vào lịch sử văn học, đủ cho 100 năm sau, 1000 năm sau hay nhiều hơn thế nữa, nhìn thấy PHV uy nghi như một Linh Thứu thời Phật và cũng cho thấy các bậc cao Tăng Miền Trung nói riêng xứng đáng là những Sứ giả Như Lai đầy trách nhiệm đối với sự trường tồn của Phật giáo Việt Nam.
09/01/2015(Xem: 4235)
Tháng 10 năm 1962, TT Chủ Tịch Ủy Ban Liên Phái… nhờ Tôi đi công tác Vũng Tàu, Tôi đi chuyến xe đò lúc 8g30 sáng, xe chạy vừa khỏi hãng xi-man Hà Tiên, thì có 3 người đón xe. Anh tài xế nói với tôi : “Thầy vui lòng xuống hàng ghế phía dưới để cho “mấy cha”ngồi, vui nghen Thầy”! Tôi lách mình qua khoản trống thì có 2 vị đưa tay đón và đở nhường chỗ ngồi còn nói lớn: “Ngộ ha, cha quí hơn Thầy “! Tôi sợ gây chuyện không vui, nên đưa tay và lắc đầu xin yên lặng. Vì đương thời bấy giờ bóng dáng của các áo đen có nhiều sát khí thế lực! Nhưng, Mộc dục tịnh, nhi phong bất đình 木欲淨而風不亭.Xe chạy êm ả, gió lùa mát rượi.
26/12/2014(Xem: 13462)
Phât tử Chơn Huy ở Hoa Kỳ về có đem theo tập tự truyện dày của Tỳ Kheo Yogavacara Rahula. Cô nói truyện rất hay, khuyên tôi đọc và nhờ tôi dịch ra Việt ngữ để phổ biến trong giới Phật tử Việt Nam. Câu chuyện rất lý thú, nói về đời của một chàng trai Mỹ đi từ chỗ lang bạt giang hồ đến thiền môn. Truyện tựa đề "ONE NIGHT'S SHELTER (From Home to Homelessness)--The Autobiography of an American Buddhist Monk". Tôi đọc đi rồi muốn đọc lại để thấu đáo chi tiết trung thực của một đoạn đời, đời Thầy Yogavacara Rahula. Nhưng thay vì đọc lại, tôi quyết định dịch vì biết rằng dịch thuật là phương pháp hay nhứt để hiểu tác giả một cách trọn vẹn. Vả lại, nếu dịch được ra tiếng Việt, nhiều Phật tử Việt Nam sẽ có cơ duyên chia sẻ kinh nghiệm quý báu của Thầy Rahula hơn.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]