Trong cuộc sống, người ta thường chọn cho mình một mục tiêu để tiến tới. Riêng tôi, thường tìm về những mưu cầu tâm linh để thăng hoa cuộc sống của mình.
Điều làm cho cuộc đời tôi thay đổi khi tôi cảm nhận được ánh sáng nhiệm mầu của Phật pháp đã sáng soi khởi nguồn từ thuở ấu thơ. Có thể nói sự đưa đẩy tìm về ánh sáng Phật pháp đã đến với tôi rất sớm bắt nguồn từ sự thiếu thốn tình thương một người Mẹ của đứa bé vừa lên một tuổi đã mồ côi.
Trải qua thời thơ ấu kéo dài với cảm giác bơ vơ, lạc lỏng cho đến khi 12 tuổi vừa lên bậc trung học, tôi ghi tên gia nhập vào Gia đình Phật tử. Ban đầu, tôi chỉ muốn tìm vui qua những người bạn để khỏa lấp tâm trạng cô đơn của mình. Nhưng dần dần những bài học Giáo lý Phật pháp thấm vào trong tôi lúc nào không hay nên thời gian sau cơ duyên đưa đến; tôi gặp được Hòa Thượng Minh Châu và Thầy đã làm lễ quy y cho tôi với pháp danh Nguyên Hạnh. Thời gian sinh hoạt với gia đình Phật tử tuy có nhiều gian nan ngăn trở, nhưng tôi đã cố gắng vượt qua tất cả.
Khi trưởng thành, lập gia đình, tôi có mái ấm riêng. Việc đến chùa chiền, tụng kinh niệm Phật không còn là vấn đề nữa. Tôi có thể tự làm chủ chính mình cho việc nuôi dưỡng tinh thần qua Phật pháp. Giữa khi ấy biến cố thời cuộc thay đổi. Ngày 30-4- 1975 miền Nam Việt Nam rơi vào tay Cộng Sản. Bọn chúng là lũ vô thần nên đã cắt đứt con đường tâm linh như đường huyết mạch của con người. Chùa chiền, Sư Thầy luôn bị dòm ngó, làm khó dễ; chưa kể, cuộc sống con người trong thời gian đó hoàn toàn bị bế tắc. Trước tình trạng chung của cả nước, ai cũng muốn tìm đường ra đi. Trong số đó có gia đình tôi.
Sau khi qua Đức, đời sống được ổn định có công ăn việc làm, tôi vẫn cảm thấy đời sống tâm linh thật cần thiết. Tôi tìm đọc những báo chí liên quan đến các chùa, trong đó tờ báo Viên Giác là tờ báo có uy tín nhất. Tôi say mê đọc và ao ước được là một thành viên của tờ báo. Tôi liền viết bài và gởi đến tòa soạn, không ngờ dần dà bài của tôi được chọn. Không làm sao diễn tả hết nỗi niềm sung sướng của tôi khi lần đầu tiên được thấy tên mình cũng nằm trong tờ báo. Càng không ngờ có một ngày, tôi được chọn vào trong nhóm "Những Cây Bút Nữ " do Anh Chủ Bút Phù Vân sáng lập. Và được ra chung với nhau một cuốn " NCBN 1 " rồi qua " NCBN 2 ".
Chúng tôi rất hãnh diện đã được có tên trong ban biên tập báo Viên Giác. Một tờ báo đã tồn tại được 40 năm, định kỳ hai tháng một lần với con số xuất bản lên đến hằng ngàn và đã tung bay ra muôn phương. Tôi chưa từng thấy có một tờ báo nào ở Hải ngoại được đứng vững vàng lâu như vậy với thời gian. Điều đó cho thấy rằng dưới sự điều hành của Hòa Thượng Phượng Trượng với tư cách Chủ nhiệm và cánh tay phải đắc lực của Thầy chính là Ông Chủ bút Phù Vân cùng nhiều yếu tố khác cũng không kém phần quan trọng đã mang lại sự thành công rực rỡ này.
Ngày đó, tôi chỉ là kẻ đứng xa nhìn thấy Thầy với tất cả lòng tôn kính mà thôi. Nhân dịp con trai tôi cưới vợ, lễ cưới được tổ chức tại chùa Viên Giác - do con dâu tôi có bà mẹ đang tu ở chùa - nên đã nhờ Thầy đứng chủ hôn. Từ đó tôi mới có dịp được tiếp xúc với Thầy nhiều hơn, chứ ngày trước tôi đâu dám đến gần Thầy mà chỉ " kính nhi viễn chi " mà thôi.
Tôi đã may mắn gặp được Thầy nhiều lần hơn. Niềm tin của tôi trở lại rực sáng như vạt nắng vàng tươi đang sưởi ấm bãi cỏ non xanh và sưởi ấm lòng tôi trong những ngày xa xứ.
Những ngày cắp sách đến trường Thầy là một học sinh xuất sắc, rồi qua Nhật du học, về định cư ở Đức, lập nên chùa Viên Giác, tu viện Viên Đức và nhiều Chi hội khác trên khắp nước Đức này. Là một Tu sĩ Phật giáo giỏi ngoại ngữ, viết văn, dịch kinh sách, yêu văn thơ, các tác phẩm của Thầy đã lên quá con số 60. Phước báu, tài năng và trí tuệ Thầy có thừa. Thầy còn dùng thì giờ để phiên dịch biên soạn, sáng tác và in sách, in kinh giúp cho Tăng Ni, Phật tử có thêm nhiều tài liệu nghiên cứu học tập. Thầy còn phổ biến Giáo lý giải thoát và từ bi đến mọi tầng lớp phật tử nữa.
Đối với tôi, Thầy xứng đáng là một vị Thầy đáng tôn kính. Thầy có một trí nhớ thật tuyệt vời, lịch sử, kinh điển... Thầy nhớ vanh vách. Ngoài ra, Thầy chưa hề bỏ một thời kinh Lăng Nghiêm trong các buổi công phu khi gà chưa gáy sáng. Đạo tràng nào cũng mong có sự hiện diện của Thầy, Chi hội nào gặp khó khăn, chỉ cần Thầy kêu gọi một tếng là Phật tư sẵn sàng đóng góp cúng dường. Ngoài ra Thầy còn cấp học bổng cho các Tăng Ni du học, đã có hằng trăm vị làm luận án Tiến sĩ. Để có được như vậy Thầy luôn tri ân và nhắc nhở công lao của quý bác, các cô đã gói từng cái bánh bán trong những dịp lễ và được Thầy ghi nhận trong những tác phẩm của Thầy. Ân đức của Thầy để lại cho các Tăng Ni thật lớn, Thầy và (cả Ông Chủ bút Phù Vân) còn là chất keo đã kết hợp các chị em NCBN chúng tôi đến từ muôn phương.
Tôi còn được học Giáo lý với Thầy hằng năm trong những khóa Giáo lý Âu Châu. Điều làm tôi phấn khởi nhất là trong các khóa Giáo lý này đều có lá vàng ba sọc đỏ tung bay trong gió song song với lá cờ Phật giáo. Nơi nào có Thầy nơi đó có sự xuất hiện của lá cờ này, lập trường chống Cộng của Thầy quá rõ rệt, mấy mươi năm rồi, từ khi định cư ở Đức, Thầy chưa hề về Việt Nam dù chỉ một lần. Ngoài ra Thầy luôn luôn tham gia các cuộc biểu tình, tuyệt thực khắp mọi nơi mà không biết mỏi mệt.
Thế rồi năm Giáp Ngọ, tôi có cơ duyên đến chùa Viên Giác trong dịp lễ Rằm tháng giêng và cũng là ngày ra mắt sách " Những Cây Bút Nữ 2 ". Vào ngày rảnh rỗi, Hòa Thượng Phương Trượng hướng dẫn cả nhóm, đứng đầu là Ông Chủ bút Phù Vân đi tham quan khắp nơi trong chùa. Ấn tượng trong tôi là khi vào kho sách. Phải nói là từng kiện hàng chất từng thùng thật cao, dày đặc. Theo lời Thầy trong đó đủ mọi loại sách từ Triết học Phật giáp, Văn học Nghệ thuật, Văn hóa Dân tộc, Kinh điển v.v... Ôi thôi kể sao cho xiết. Thầy còn chỉ một dãy thùng nói: " Đây là những thùng sách " Những Cây Bút Nữ 2" mỗi người nhớ mang về 50 cuốn cho mình. Rồi Thầy chỉ một bộ kinh hỏi ai muốn đọc Thầy sẽ tặng. Cả nhóm... chỉ cười. Thầy hiểu ý nên cũng... cười xòa!
Cuối cùng cả nhóm và Ông Chủ Bút Phù Vân theo chân Thầy về một căn phòng. Đây là phòng dành cho Hòa Thượng Phương Trượng, cứ tưởng cả một ngôi chùa Viên Giác to lớn như vậy, chắc là Thầy sẽ có một cơ ngơi huy hoàng, sang trọng. Không ngờ đó chỉ là một căn phòng nhỏ khiêm tốn, một chiếc giường gỗ mộc mạc đơn sơ mà kích thước chỉ vừa vặn cho con người của Thầy mà thôi. Thầy đến cái tủ kê trong góc lấy ra một cuốn sổ trông cũ kỹ lắm đưa cả nhóm xem và nói: " Đây là cuốn sổ ghi tất cả danh sách những người cúng dường để xây chùa Viên Giác từ mấy chục năm về trước, tôi vẫn giữ, vẫn tri ân các vị. Quay sang tôi Thầy nói: " Hồi đó đạo hữu Nguyên Hạnh có cúng dường bao nhiêu đây tôi có ghi rõ ràng."
Quả thật Thầy làm việc luôn có hệ thống, quy củ, lớp lang, cẩn thận, tỉ mỉ và minh bạch tạo sự tin tưởng đối với Phật tử, mọi người nơi nơi về kỹ năng làm việc cũng như con người. Phải chăng đó cũng là một trong những yếu tố dẫn đến sự thành công rỡ ràng cho ngôi chùa cũng như tờ báo Viên Giác ngày nay với sự góp sức đắc lực của Ông Chủ bút Phù Vân và nhiều vị nồng cốt khác.
Cuối cùng, con xin niệm ân Hòa Thượng Phương Trượng Thích Như Điển đã khai sáng ngôi chùa và tờ báo Viên Giác mở lối thênh thang cho " Con Đường Về Đất Phật ". Trải qua 40 năm, mốc thời gian được khắc ghi một điểm son và con đường tâm linh này sẽ trường tồn bất tận, sẽ còn nhiều mốc son dành cho thế hệ mai sau truyền thừa khắc dấu. Và con đường tâm linh này luôn mở rộng với trăm hoa đua nở sáng ngời hào quang Phật pháp, không dành cho riêng tôi, riêng ai, mà cho tất cả bước vào chung một tấm lòng hướng Phật.
Nguyên Hạnh HTD
(Tháng 01- 2019)