Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tuỳ bút : Đến chùa với Chánh niệm

24/06/202407:16(Xem: 1132)
Tuỳ bút : Đến chùa với Chánh niệm

Tuỳ bút

                              Đến chùa với Chánh niệm

 

         Đến, vào rồi ra khỏi trên 100 ngôi già lam thánh chúng trong tỉnh, tôi đều gặp thuận duyên.

        Thuận, có nhiều kiểu thuận khác nhau. Nếu đến các ngôi chùa mình đã từng thường lui tới, xem là "chùa nhà" (như Hải Ấn Ni Tự, Kỳ Viên Trung Nghĩa, Sắc Tứ Kim Sơn...) thì đương nhiên là quá thuận rồi. Đến các ngôi chùa với tờ giấy giới thiệu của Ban Trị Sự Tỉnh Giáo Hội, tờ giấy có con dấu đỏ như giấy thông hành, như "bùa hộ mệnh", khi trình ra là được đón tiếp cho dù là niềm nở và cởi mở hay thận trọng và nghi ngại, thì rốt cuộc cũng là được thuận lợi, nhiệm vụ hoàn thành. Đến những ngôi chùa được các vị trụ trì có nhã ý mời tham dự lễ lạt thì dĩ nhiên không có gì là chướng ngại, là rào cản. Có nhiều chùa tôi thuận duyên đến mà không được gặp vị trụ trì, phải lần thứ hai, thứ ba mới được yết kiến, nhưng đó cũng là thuận, là chưa đúng thời điểm, chưa hội đủ duyên lành chứ không phải nghịch duyên, chướng duyên.

       Đến chùa với từng bước chân Chánh niệm. Chà, nghe nói đến Chánh niệm nhiều lắm rồi, nghe thì hiểu đó, biết đó, thuộc làu đó, mở miệng nói ra thì dễ lắm đó, nhưng thực hành Chánh niệm mới là... quá khó. Học được rồi thì phải tu, tu được rồi phải tập. Tu học và tu tập bất cứ lúc nào và trong suốt thời gian dài, huân tập, chứ không phải học rồi nói như con vẹt thú cưng, lý thuyết suông.

       Khi đến trước cổng tam quan của bất cứ ngôi chùa nào, dừng xe, xuống xe, đứng yên lặng ngắm cảnh trước mắt, tôi mới bắt đầu Niệm. Tâm Niệm chứ không phải Khẩu Niệm.

        Niệm phải được hiểu là Chánh niệm, nghĩa là duy trì ý niệm một cách đúng đắn, chân chính. Nếu cũng là “duy trì, nắm giữ” mà ý niệm lại xấu ác, bất thiện, mưu cầu lợi lạc... thì đó là Tà niệm.

       Niệm chính là nắm giữ, duy trì được Tâm niệm ở ngay trong thời điểm hiện tại, ngay vào lúc này, không phải là quá khứ-hôm qua-hồi nãy, cũng không phải là tương lai-ngày mai-lát nữa.

        Tôi đi qua cổng tam quan, vào đến sân chùa, bắt đầu "đi êm, bước khẽ, im lặng" và Chánh niệm theo từng hơi thở. Trước khi đưa máy lên chụp tôn tượng gì, cảnh sắc gì, hay hiện vật gì tôi đều chiêm bái, chiêm ngưỡng, ngắm nghía đo đong ánh sáng trong lúc niệm đức hiệu Phật rồi mới bấm máy.

        Thực hành Chánh niệm tỉnh giác thấy vậy mà khó lắm. Sẽ dễ dàng hơn khi mình tu tập trong một đạo tràng, một khoá lễ, một tập thể đang thực hành Chánh niệm ở khoá tu.




vieng chua-vinh huu (4)vieng chua-vinh huu (3)vieng chua-vinh huu (2)vieng chua-vinh huu (1)


        Còn khi chỉ có mỗi một mình, cô thân độc mã đường xa đường dài, chỉ có mình biết mình và hiểu mình có Chánh niệm hay Tà niệm, tưởng là dễ ợt dễ òm, dễ "nắm giữ và duy trì ý tâm chân chính đúng đắn", nhưng lỡ mà bất thình lình đụng chuyện, bất ngờ va chạm, đột ngột đương đầu, đột xuất tiếp chiêu... liệu mình có giữ gìn và duy trì được của báu nhiệm mầu trong Tâm mình hay không?

 

       Tôi vào đến ngôi chùa đó, cổng ngõ mở toang, nhưng trong ngoài trước sau im ắng không thấy bóng dáng một ai. Cứ từng bước khẽ, từng hơi thở nhẹ nhàng, mật niệm, tôi cứ vậy mà vãng cảnh, một máy đeo cổ thòng trước ngực và một máy cầm trên tay phải để ghi hình lưu ảnh, nắng quá thì tìm bóng mát tàn cây mà bước vào nương nấp vài mươi giây rồi khẽ bước tiếp qua trái, qua phải, vào giữa sân, vào sâu thêm trong vòng tay dang đón của chốn già lam lan nhã thanh tịnh hiền hoà...

       Tôi nghe thấy tiếng "lọc cọc lạch cạch" ở phía Tổ đường, nhìn sang thì thấy một đạo hữu đang loay hoay với cái thùng nhựa xả nước và cây lau nhà. Đạo hữu đã lớn tuổi, mặc bộ đồ màu lam, vóc dáng nhỏ thó và gầy guộc, đang tập trung với công việc lau chùi chốn thiêng liêng. Tôi đứng yên, cách chỗ đạo hữu khoảng mười bước chân, cất tiếng:

        "Nam mô Phật!"

        Đạo hữu đó chỉ ngước nhìn tôi với một tích tắc, ném ánh mắt bay nhanh như điện xẹt, rồi cúi mặt tiếp tục xả cây lau nhà.

        "Cô ơi... quý Thầy đi vắng hết rồi hở Cô?"

        "Hỏi cái gì?"

        "Dạ, hỏi quý Thầy đó Cô!"

        "Thầy, thầy, thầy cái gì?! Hỏi làm gì? Phiền phức quá!"

       Tôi ngẩn ngơ chút xíu, mỉm cười, khẽ bước lại phía Tổ đường. Tôi chỉ suy nghĩ đơn giản lúc đó: "Chắc cô ta đang gặp chuyện phiền não, bực bội chưa giải toả được cho nhẹ lòng, và chắc mình đang gây phiền não cho cô ta rồi!"

        Tôi đứng trước sân dưới thềm Tổ đường đang mở toang cả 3 cánh cửa. Nam mô Phật, con đã đi và đã đến rồi đây ạ!

        "Nè nè nè, nhà Tổ tui mới lau chùi sạch sẽ rồi đó nghen, đừng có bước lên thềm đó!"

        Giọng cô ta thật gắt gỏng, nghiêm nghị.

       "Nam mô Phật! Dạ, cho em vào lạy chư Tổ..."

        "Không! Tổ gì mà Tổ. Tui mới vừa lau chùi sạch bong mà đòi bước vô hả?

        Tôi chưa kịp nói gì thì cô ta tiếp với giọng gay gắt chói tai:

        "Bước vô mang bụi vô theo hả? Tui nói rồi đó nghen, đừng có bước vô đó đó!"

        Tôi lặng im, vẫn đứng nơi sân nắng chói chan trước thềm Tổ đường. Tâm như mặt hồ nước phẳng lặng. Một cơn gió chướng vừa thổi qua lay động mặt hồ, rồi gió đã đi qua, mặt nước trở về yên tĩnh dưới nắng. Đứng nơi đó, tôi dùng máy gắn ống kính tele để chụp 3 bàn thờ chư Tổ, vẫn thấy rõ được các linh ảnh và bài vị trên ban thờ. Chụp xong, tôi xá ba xá rồi tiến ra sân nắng chói chan để đến điện Quán Thế Âm, vì nghĩ rất nhanh rằng "Tổ đường mà mình còn chưa được mang bụi vô thì đừng có mơ nghĩ đến chuyện lên Chánh điện lạy Phật!". Các cánh cửa gỗ dầy và đen bóng của ngôi bửu điện đều đã đóng kín mít lặng im như vách tường thành kiên cố.

        Bụi ư? Ừ thì đúng rồi. Thân minh là cát bụi hoá kiếp mà. Mình đã luôn nhớ mình không là gì trên cuộc trần huyễn mộng này, mình mong manh và bé xíu lắm. Đã là thân hạt bụi mà còn mang bụi bẩn ô nhiễm từ ngoài đường theo nữa, hỏi sao không bị can ngăn, cấm cản?

        Trước khi bước qua cổng tam quan của bất ứ ngôi già lam nào để vào bên trong khuôn viên, mình đã trút bỏ học vị, danh xưng, kiến thức và tài năng xuống hết dưới đất sau lưng rồi, chỉ còn là một hạt bụi vô danh, không còn là gì hết ngoài tín tâm phụng sự của một người con Phật thuần thành.

       Mình phải tỉnh giác, quay về tự xét lấy mình, xem mình có mang tâm ô uể, ý ô trược nào theo khi vào đến chốn tôn nghiêm hay không, mà như bị "đuổi" đi nơi khác vậy?

       Vừa đến trước Điện Quán Thế Âm, chợt nghe giọng gắt gỏng của cô đạo hữu vọng đến tai:

       "Chỗ thềm điện đó tui cũng mới lau chùi xong đó nghen. Đừng có bước lên!"

       "Nam mô Phật! Em chỉ đứng ở chỗ này thôi..."

        "Chỗ đó cũng mới lau, chỗ nào tui cũng mới lau chùi sạch sẽ hết rồi!"

       Tôi cúi nhìn dưới chân mình. Mình đang đứng trên thềm gạch bông thấp nhất trước điện Bồ tát. Thôi thì bước lui lại, xuống dưới sân, niệm danh hiệu Quán Thế Âm, rồi ghi hình.

        Sau đó, tôi khẽ bước qua vườn phía bên kia để lạy Tháp Tổ khai sơn, ghi hình cây hương cổ thụ và bụi tre mạnh tông già. Tôi ngồi xuống ghế đá, hút thuốc, quán xét thân tâm dưới bóng mát cây hương, nghĩ về cuộc gặp gỡ chớp nhoáng vừa rồi mà mỉm cười một mình.

        Mình là Phật-tử phát tâm "phụng đạo", giốc lòng vì Phật pháp. Còn cô ấy là "hộ pháp hộ tự", giốc lòng giốc sức vì Tam Bảo. Nhiệm vụ có khác nhau chi lắm đâu?

        Trường hợp cô ta chỉ là một Phật tử bình thường như mình, do đã lớn tuổi rồi, chắc là trạc bằng tuổi mình hoặc lớn hơn chút ít, vốn là người dân quê ngoại ô chân chất cục mịch, lại gầy gò ốm yếu có thể thân đang mang bệnh tật cũng như mình, mà cứ ráng sức làm lụng, cố gắng vận động nên dễ sinh cau có bực dọc, vậy thì mình càng phải yêu thương và sẵn sàng bao dung tha thứ, không nên bắt bẻ lỗi phải đúng sai, ghim gút để bụng, chấp nhặt làm gì. Đó là chánh niệm về Từ Bi.

        Bất chợt, tôi nhớ đến bài Thiền kệ "Quét dọn sân chùa":

        Cần tảo già lam địa

        Thời thời phước huệ sanh

        Tuy vô tân khách chí

        Diệc hữu thánh nhân hành.

        (Siêng năng quét dọn chùa

        Phước huệ sẽ sinh ra

        Tuy khách không thấy đến

        Thánh nhân vẫn lại qua)

 

        Ừ nhỉ, biết đâu Cô ta, đạo hữu lau chùi bảo điện, là một ngài Hộ pháp, A-la-hán, Thánh nhân... đang thử Tâm mình, muốn thấy biết cái ông khách lạ từ phố thị vào chùa chụp hình là tà hay chánh?! Dám lắm đó, chứ không thì sao mình lại "bị đuổi như đuổi tà"?

        Nam mô Phật! Con xin xá ba xá cảm niệm ân đức nhắc nhở chỉ giáo, con xin quay trở về và xin hẹn vào một ngày thuận duyên khác, ngày đó phải là ngày được Phước duyên ạ!

       Trên đường về nhà tôi cứ tủm tỉm cười, cười vì mừng và vui cho mình đã giữ gìn và duy trì được Tâm niệm!

 

                                               Tâm Không Vĩnh Hữu

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
13/12/2010(Xem: 24744)
Văn hóa như hơi thở của sự sống. Chính vì vậy mà qua bao thăng trầm nghiệt ngã của lịch sử, Đạo Phật như một sức sống văn hóa ấy vẫn còn đó, như một sinh chất nuôi dưỡng nếp sống tâm linh cho con người.
10/12/2010(Xem: 9516)
Hoà Thượng thế danh Diệp Quang Tiền, pháp danh Tâm Khai, tự Thiện Giác, hiệu Trí Ấn Nhật Liên. Ngài sanh ngày 13 tháng 10 năm Quý Hợi (1923) tại thôn Xuân Yên, xã Triệu Thượng, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, trong một gia đình thâm tín Phật Giáo. Thân phụ là cụ Diệp Chí Hoan; thân mẫu là cụ bà Phan Thị Đường. Hai cụ sinh hạ được 5 người con : 4 nam, 1 nữ - Ngài là con thứ trong gia đình, sau anh trưởng là Thầy Diệp Tôn (Thích Thiện Liên). Năm lên 6 tuổi (1928) gia đình Ngài dời về thôn Diên Sanh, xã Hải Thọ, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị. Thân sinh Ngài đã rước thầy Đồ Nho danh tiếng về nhà để dạy chữ Hán cho hai con. Hai anh em Ngài thường được cụ Đồ khen là thông minh, hứa hẹn một tương lai tốt đẹp. Năm lên 10 tuổi (1932), Ngài theo học Việt Văn tại thôn Diên Sanh.
16/11/2010(Xem: 11293)
“Nam Kha nhất mộng đoạn, Tây Vức cửu liên khai, phiên thân quy Tịnh Độ, hiệp chưởng lễ Như Lai
30/10/2010(Xem: 3674)
Tiểu sử cho biết rằng, vào năm 1542 sau khi dâng sớ lên vương triều Mạc đòi chém 18 kẻ lộng thần, nhưng không được vua Mạc bấy giờ là Mạc Phúc Hải chấp thuận. Nguyễn Bỉnh Khiêm liền cáo quan về lại quê quán ở làng Trung Am. Nay là huyện Vĩnh Bảo thành phố Hải Phòng. Dù thất bại ở triều đình không thực hiện được hoài bão như dự tính lúc ban đầu: Dân giai thức mục quan tân chính
30/10/2010(Xem: 5522)
Như tôi cũng đã thưa rồi, hiếm ai dành nhiều thời gian để nhớ về mẹ như tôi. Chuyện gì buồn vui cũng là cái cớ để tôi nhớ về mẹ bằng tất cả tim óc. Tôi đã nhớ mẹ qua bất cứ hình ảnh nào của các bậc cha mẹ trong đời mà tôi quen biết, trong giao thiệp hay chỉ nhìn thấy trên phim ảnh sách báo... Có điều là không ít hình ảnh trong số đó cứ khiến tôi đau đáu một nỗi riêng không chịu thấu: 1. Họ là những bậc cha mẹ với tuổi đời chưa bao nhiêu nhưng đã bắt đầu quên mất tuổi trẻ của mình cho đứa con đầu lòng. Một tuổi trẻ tất bật áo cơm, không có rong chơi, không có ngơi nghỉ, không có thời gian riêng tư, dẹp luôn những không gian độc lập để sống như mình vẫn ao ước thời chớm lớn. Họ Mất hết cho cái mà họ cho là Được – đó chính là đứa con! Nhìn họ tôi nhớ mẹ!
28/10/2010(Xem: 3322)
ù bây giờ đã qua hết những ngày tất tả ngược xuôi lo chạy gạo bữa đói bữa no, lăn lóc chợ trời nhục nhã ê chề tấm thân; những ngày dầm mưa dãi nắng lặn lội đi thăm nuôi nhưng những kỷ niệm buồn sâu thẳm vẫn còn đậm nét trong lòng tôi mãi mãi mỗi độ tháng tư về. Sau khi hai đứa con ra đi được hai ngày, tôi được tin chuyến tàu bị bể. Tôi vừa bàng hoàng vừa cầu xin đó không phải là sự thật, nếu quả đúng như vậy liệu tôi có còn đủ sức chịu đựng hay không vì chồng tôi đang còn ở trong trại cải tạo. Nóng ruột quá, tôi bèn rủ một em học trò cũ lên nhà bà chủ tàu để dò hỏi tin tức. Khi đi thì hăng hái như vậy nhưng gần đến ngõ rẽ đi vào nhà, tôi không còn can đảm tiếp tục bước nữa. Tôi ngồi lại một mình dưới gốc cây vừa niệm Phật vừa cầu xin, mắt không rời theo dõi vào con ngõ sâu hun hút đó. Càng chờ ruột gan càng nóng như lửa đốt, không chịu nổi nữa tôi đi liều vào. Vừa đến nơi hai chân tôi đã muốn khuỵu xuống, một bầu không khí im lặng nặng nề, hai người ngồi như 2 pho tượng; sau đó em h
21/10/2010(Xem: 10974)
Bướm bay vườn cải hoa vàng , Hôm nay chúng ta cùng đọc với nhau bài Bướm bay vườn cải hoa vàng. Bài này được sáng tác trước bài trường ca Avril vào khoảng năm tháng. Viết vào đầu tháng chạp năm 1963. Trong bài Bướm bay vườn cải hoa vàng chúng ta thấy lại bông hoa của thi sĩ Quách Thoại một cách rất rõ ràng. Đứng yên ngoài hàng dậu Em mỉm nụ nhiệm mầu Lặng nhìn em kinh ngạc Vừa thoáng nghe em hát Lời ca em thiên thâu
17/10/2010(Xem: 3793)
Tây Du Ký tiêu biểu cho tiểu thuyết chương hồi bình dân Trung Quốc, có ảnh hưởng sâu sắc đến sinh hoạt xã hội các dân tộc Á Châu. Không những nó đã có mặt từ lâu trong khu vực văn hóa chữ Hán (Trung, Đài, Hàn, Việt, Nhật) mà từ cuối thế kỷ 19, qua các bản tuồng các gánh hát lưu diễn và văn dịch, Tây Du Ký (TDK) đã theo ngọn gió mùa và quang thúng Hoa Kiều đến Thái, Mã Lai, In-đô-nê-xia và các nơi khác trên thế giới. Âu Mỹ cũng đánh giá cao TDK, bằng cớ là Pháp đã cho in bản dịch TDK Le Pèlerin vers l’Ouest trong tuyển tập Pléiade trên giấy quyến và học giả A. Waley đã dịch TDK ra Anh ngữ từ lâu ( Monkey, by Wu Ch’Êng-Ên, Allen & Unwin, London, 1942). Ngoài ra, việc so sánh Tây Du Ký2 và tác phẩm Tây Phương The Pilgrim’s Progress (Thiên Lộ Lịch Trình) cũng là một đề tài thú vị cho người nghiên cứu văn học đối chiếu.
08/10/2010(Xem: 15304)
Phật nói : Lấy Tâm làm Tông, lấy không cửa làm cửa Pháp. Đã không cửa làm sao đi qua ? Há chẳng nghe nói : “Từ cửa vào không phải là đồ quý trong nhà. Do duyên mà được, trước thì thành, sau thì hoại.” Nói như thế giống như không gió mà dậy sóng, khoét thịt lành làm thành vết thương. Huống hồ, chấp vào câu nói để tìm giải thích như khua gậy đánh trăng, gãi chân ngứa ngoài da giầy, có ăn nhằm gì ? Mùa hạ năm Thiệu Định, Mậu Tý, tại chùa Long Tường huyện Đông Gia, Huệ Khai là Thủ Chúng nhân chư tăng thỉnh ích bèn lấy công án của người xưa làm viên ngói gõ cửa, tùy cơ chỉ dẫn người học. Thoạt tiên không xếp đặt trước sau, cộng được 48 tắc gọi chung là “Cửa không cửa”. Nếu là kẻ dõng mãnh, không kể nguy vong, một dao vào thẳng, Na Tra tám tay giữ không được. Tây Thiên bốn bẩy (4x7=28) vị, Đông Độ hai ba (2x3=6) vị chỉ đành ngóng gió xin tha mạng. Nếu còn chần chờ thì giống như nhìn người cưỡi ngựa sau song cửa, chớp mắt đã vượt qua.
08/10/2010(Xem: 3578)
Tiểu sử chép: “Năm 19 tuổi Chân Nguyên đọc quyển Thực Lục sự tích Trúc Lâm đệ tam tổ Huyền Quang,chợt tỉnh ngộ mà nói rằng, đến như cổ nhân ngày xưa, dọc ngang lừng lẫy mà còn chán sự công danh, huống gì mình chỉ là một anh học trò”. Bèn phát nguyện đi tu. Thế là cũng như Thiền sư Huyền Quang, Chân Nguyên cũng leo lên núi Yên Tử để thực hiện chí nguyện xuất gia học đạo của mình. Và cũng giống như Huyền Quang, Chân Nguyên cũng đã viết Thiền tịch phú khi Chân Nguyên còn đang làm trụ trì tại chùa Long Động trên núi Yên Tử.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]