Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tình Quê Dạt Dào

03/08/201922:52(Xem: 4968)
Tình Quê Dạt Dào
dongque3_thuymac

TÌNH QUÊ DẠT DÀO 

Đức Lạt Ma nỗi tiếng của Tây Tạng là Yeshe Rinpoche (Thầy của Lạt Ma Zopa Rinpoche) từng dạy : "khi bạn tìm hiểu về Đạo Phật là bạn đang tìm hiểu về con người thật của chính bạn, về tâm trí bản chất của chính mình." Mãi đến bây giờ tôi mới chiêm nghiệm được điều sâu xa đó, thì ra trong tôi vẫn còn ẩn hiện một tình quê dạt dào từ lâu đã ẩn tàng dưới đáy sâu tâm thức.  

Cha tôi là một nhà văn chuyên viết về chuyện đồng quê và đã từng đoạt  giải thưởng văn chương về phóng sự đồng quê ấy vậy mà từ lúc sơ sanh cho đến  ngày định cư tại nước thứ ba tôi chưa một lần về quê để sống trọn vẹn với tình cảm thật sự của người con nơi quê cha đất tổ... và cũng phải đợi đến lúc về hưu tôi mới hiểu được thế nào là một nỗi thương nhớ và tình cảm dạt dào của người dân quê.

Từ khi được gia nhập vào đại gia đình của tu viện Quảng Đức mà hầu hết các Phật tử đều đến từ những tinh thành thuộc Trung phần... cùng quê với HT Hội Chủ Giáo Hội Phật giáo Úc và Tân Tây Lan Thích Bảo Lạc và HT Phương trượng  chùa Viên Giác Thích Như Điển hay TT Viện Chủ Thích Tâm Phương và TT Trụ Trì Thích Nguyên Tạng của tu viện Quảng Đức và qua những lần tiếp xúc hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp qua các cuộc đàm thoại trên Viber của những đoàn viên tôi chợt thấy ấm lòng lạ kỳ...

Gần đây hơn hết ... chỉ một bài thơ của HT THÍCH BẢO LẠC viết dưới tên Sông Thu mà có biết bao những văn nhân cùng quê với HT mong muốn hoà nhịp tâm tình mình với những vần thơ họa mà trangnhaquangduc vẫn  còn đang tiếp nhận và online... dù đã có rất nhiều...

Thì ra... Ký ức luôn còn đó, ở sâu trong tâm trí, chỉ cần một lời nhắc, mọi cảm xúc lại ùa về nguyên vẹn như chỉ mới ngày hôm qua.

Còn nhớ thuở nhỏ vì nhà tôi cư ngụ tại trung tâm thành phố Saigon(quận 2) nên các anh chị họ hàng từ dưới quê thường lên trú ngụ tá túc để theo học các trường Đại Học  trong nhiều năm và  ba tôi hào phóng lắm... ông đã  bao tất cả chi phí... nhưng riêng tôi có lẽ bản tính xấu ác có nhiều quá trong căn cơ nên tôi không thấy thân cận một cách thâm tình đậm đà như những người bạn quê tôi quen sau này... Phải nói là  từ ngày tôi được phục vụ tại một bịnh viện lớn và tiếp xúc với thân nhân các bịnh nhân tại miền quê khắp nơi đổ về và tôi mới thấy được tính dễ thương, thật thà chất phác của người dân quê đó và trong tôi đã hoàn toàn đổi khác... nhất là từ khi đi định cư tại nước thứ ba... mỗi lần nghe giọng nói tiếng Việt thì lại thấy ấm lòng lạ kỳ (chắc hẳn các bạn biết mình được một gia đình bảo lãnh về miền quê của Queensland trong ba năm trời... không có một gia đình người Việt nào nơi ấy... thành phố Mackay).

Theo kết quả mới nhất từ các bằng chứng, khoảng 40% sự khác biệt giữa cá tính và lối sống của chúng ta  khi lớn lên chính là yếu tố môi trường. Dù thích hay không, thói quen hàng ngày của chúng ta có tác động mạnh mẽ đến bộ não, giúp định hình cấu trúc và thay đổi cách ta suy nghĩ...

Chính vì thế  khi dọn xuống Melbourne  bấy giờ tôi mới hiểu vì sao những cộng đồng Việt Nam tại  xứ người (không kể người Trung Quốc mang hai dòng máu Việt -Trung) thì hầu hết người dân thành công về mọi phương diện chính là những người xuất xứ từ Hội An, Đà Nẵng, Huế, Nha Trang và Rạch Giá vì họ còn giữ được tình người của miền quê mà họ sống .

Phải nói đạo lý căn bản của con người ai ai cũng cần phải nhớ về nguồn cội và tri ân và báo ân là hai đức tánh căn bản của đạo làm người. 

Và mỗi người trong chúng ta với nhân duyên trùng trùng làm sao người dân  trong một làng một huyện  một xã hay ít nhất cùng ngồi chung một lớp học lại không có những kỷ niệm êm đềm ấm áp...

Việc tham gia tụ tập và tu học tại  một ngôi chùa hay một tự viện cũng chỉ là một phần nhỏ trong những việc... nhằm  mục đích để báo đáp thâm ân phần nào trong muôn một trong những giao tế mà ta đã có với nhau trong quá khứ hay dĩ vãng.

Tuy tất cả chỉ là hình thức, nhưng nếu không có hình thức thì cũng không ai biết được cái phẩm chất của nội dung là gì. Hình thức bên ngoài chỉ là biểu hiện những gì nội dung bên trong muốn nói, dù biết rằng... tất cả, rốt lại cũng chỉ là ảo ảnh vang bóng mà thôi.

Có nhiều lúc, thật tình tôi đã thở dài chán nản vì trong lòng quá mệt mỏi. Cũng có lúc, thật tình muốn nổi loạn một lần vì đã quá bất mãn với phương hướng sống của những người thân nếu không nhờ Đạo Phật đã cứu vãn tôi trước những bế tắc và tuyệt vọng ấy... nhất  những lời vàng từ những bậc cao tăng qua các pháp thoại... những thiện hữu tri thức rất đầy tình quê... mộc mạc và chân thành. 

Cám ơn những lời khuyên như thế này... rất thường xuyên mà tôi đã được nghe, nửa như khuyên nhủ nửa như sách tấn đã đến từ những người bạn quê tuy không cùng trình độ tri thức và giáo dục nhưng tất cả đã giúp tôi tự mình quét sạch, những rác do mình tự tạo mà không ai có thể cầm chổi quét giùm tôi hoặc gió bão cũng không thể cuốn hết đi được cho tôi...

  • "Tâm con vốn như một mặt hồ phẳng lặng. Cớ sao con lại cứ muốn cho nó phải gợn sóng lên? Không ai đem phiền não đến cho con. Mọi thứ do chính mình buộc phải chính mình tự cởi. Cuộc đời vốn dĩ là vậy. Phải trái là lẽ dĩ nhiên của nó. Con đã không làm chủ chính bản thân con mà để cho trần cảnh sai khiến tâm mình thì phiền não cũng chính con là kẻ đã tạo
  • Trong lòng mệt mỏi tự mình biết
  • Con đường của mình tự mình đi
  • Hiểu đời tâm tĩnh lặng 
  • Thấu đời tâm bình đẳng
  • " Đau khổ hay hạnh phúc cũng là do con mà thôi. Không ai có thể đem đến cho con được điều này. Khi đau khổ con hãy hiểu rằng trong đó đã có ẩn chứa sự hạnh phúc, đau khổ sẽ là phương tiện đưa con đến hạnh phúc. Cũng như thất bại cũng là phương tiện đưa con đến thành công nếu con thật bình tâm để nhìn ra nó. Đừng cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc mà con hãy coi nó như một bàn đạp, một phương tiện để con nhìn nhận lại mọi thứ mà vươn lên. Nếu con nghĩ rằng có ai đó nghịch duyên với con, luôn cản đường con, con cũng hãy cảm ơn họ vì chính họ mới là người giúp con rèn luyện tâm ý của mình. Chính họ mới thật sự là người giúp bàn chân con vững chãi hơn nếu con biết nhìn lại tâm mình.”

  • “Con hãy chấp nhận thực tế. Hãy xả bỏ tất cả những gì mình cho là vướng bận. Xem cuộc đời như hoa. Ai ai cũng tốt thì mình sẽ có được sự bình yên. Đừng nhìn vào lỗi của người khác mà hãy tự nhận lúc nào mình cũng sai. Lỗi của người khác là lỗi của mình. Khi đó con sẽ có được tâm hồn thoải mái để đứng giữa cuộc đời đầy sóng gió vây quanh này.”

Tôi còn nhớ triết học gia  có nói rằng "hiện tượng, sự vật luôn vận động, tiến hóa theo hình trôn ốc. Nó lặp lại, nhưng đồng thời nó mang trình độ cao hơn "do đó việc tình cảm dạt dào nhớ quê, nhớ về kỷ niệm có lẽ sẽ tiến theo lũy thừa với số tuổi của chúng ta và như vậy phải tự tập cho mình một thói quen trong tâm thức như sau:

*Đừng bao giờ phán đoán một cái cây trong một mùa, cũng như đừng bao giờ phán đoán một con người trong một giai đoạn ngắn. 

*Đừng để sự khắc nghiệt của một mùa hủy diệt tất cả mầm sống của những mùa còn lại, cũng như đừng để những khoảnh khắc khó khăn hủy diệt cả một thời gian tốt đẹp chắc chắn sẽ đến vào một lúc nào đó. 

*Đừng vội vã phán đoán bất cứ ai hay bất cứ việc gì, sự tiếp xúc ngắn ngủi không thể giúp bạn hiểu rõ một người và một phán đoán sai lầm có thể khiến bạn mất đi những người bạn tốt, những cánh tay đắc lực. 

Bây giờ tôi mới thấy giá trị cao cả và mục đích tối thượng của việc học Phật, không cần phải đọc hết Tam Tạng kinh điển để có một trí thức siêu việt gì quá xa vời mà chỉ cần sống với một tấm lòng, một tình chân quê dạt dào để tập trung vào những vấn đề thực tiền của con người,  vào cách hướng dẫn cuộc sống, cách điều hoà thân tâm và tạo một đời sống an bình hạnh phúc đến cho mọi người... và cho chính bản thân ta.

Kính xin cám ơn những bậc cao tăng hiện đời đã giúp tôi tìm lại tình quê đang dạt dào sống lại trong tôi từ giây phút này...

   Xin sống lại... những ngày xưa thân ái, 

   Kỷ niệm làng quê... ôi nhớ thế nào 

   Thăng trầm đến đi... tình cảm dạt dào 

   Chỉ nhìn nhau thôi... không cần lên tiếng 

   Đã nói trong tâm... nghìn muôn câu chuyện...

Cư sĩ Huệ Hương 

Mùa Vu Lan 2019 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
11/12/2013(Xem: 23589)
Đi tu không có nghĩa là phải vào chùa, cạo bỏ râu tóc mà phải được hiểu rộng rãi hơn nhiều! Đi tu là một quá trình khám phá tâm linh. Chúng ta học ứng dụng những lời Phật dạy trong đời sống hàng ngày của mình. Tu là chuyển hóa bản thân, từ vô minh đến trí tuệ, là tìm kiếm, khám phá con đường đưa đến hạnh phúc và an lạc.
10/12/2013(Xem: 19178)
Những người dân Tây Tạng thân mến của tôi, ở cả trong lẫn ngoài đất nước Tây Tạng, cùng tất cả những ai đang tu tập theo truyền thống Phật Giáo Tây Tạng và những ai đang có những nối kết với Tây Tạng và người Tây Tạng.
10/12/2013(Xem: 19469)
Cánh cửa của thế kỷ 20 sắp khép lại, tất cả chúng ta đều nhận thấy rằng thế giới đã trở nên nhỏ hơn, loài người trên hành tinh đã trở thành một cộng đồng lớn, các liên minh về chính trị và quân sự đã tạo ra những khối đa quốc gia, làn sóng của thương mại và công nghiệp thế giới đã cho ra nền kinh tế toàn cầu, những phương tiện thông tin của thế giới đã loại bỏ những chướng ngại về ngôn ngữ và chủng tộc.
10/12/2013(Xem: 24448)
Hầu hết chúng ta đều quen thuộc với câu chuyện đời của Đức Phật. Chúng ta biết rằng thái tử Siddhattha đã rời bỏ cung điện lộng lẫy của vua cha, để bắt đầu cuộc sống không nhà của người lữ hành lang thang đi tìm con đường tâm linh, và sau nhiều năm tu hành tinh tấn, Ngài đã đạt được giác ngộ khi đang nhập định dưới gốc cây bồ đề. Sau khi xả thiền, Đức Phật đã đi đến thành phố Benares, giờ được gọi là Varanasi. Ở đó, trong Vườn Nai, lần đầu tiên Ngài thuyết pháp về những gì Ngài đã khám phá về con đường đi đến hạnh phúc toàn vẹn. Lời dạy của Đức Phật rất đơn giản nhưng sâu sắc.
10/12/2013(Xem: 9492)
Đây là một đề tài khá phức tạp và dễ bị hiểu lầm. Có câu nói: ‘Hành trình ngàn dặm khởi đầu bằng một bước đi (a journey of a thousand miles begins with a single step). Vì vậy, vấn đề cần phải nêu ra là khi nào và từ đâu chúng ta bắt đầu cất bước trên con đường tâm linh? Đa phần chúng ta đi tìm con đường tâm linh cho mình khá trễ. Trễ là do mình không cảm thấy nhu cầu cần thiết cho tâm linh lúc trẻ vì quan niệm rằng chùa chiền không thể nào giải quyết được những ưu phiền, đau khổ trong cuộc sống của tuổi trẻ. Chùa là dành cho những người lớn tuổi, xế chiều. Họ cần đến chùa là để vun bồi phước đức như làm việc thiện, bố thí, công quả .v..v… để ‘sau này’ được hưởng phước tốt lành.
09/12/2013(Xem: 6788)
Gia đình nghèo kia có ba người: Bố – Mẹ – và Con trai. Họ sống âm thầm và bình lặng trong một thôn làng hẻo lánh, người Bố đi làm thuê để kiếm cơm gạo nuôi gia đình, người mẹ lo việc bếp núc, trồng mấy luống rau, và chăm sóc con. - Một buổi trưa hè nắng nóng, người mẹ trên đường từ chợ về nhà chợt nhặt được một trái cam ai đó đánh rơi bên đường, cơn khát và mệt nhọc dường như tiêu tan khi bà nghĩ đến miếng cam ngọt lịm và mọng nước. Nhưng nghĩ đến đứa con ngoan ngoãn chẳng mấy khi được ăn hoa trái thơm ngon, bà liền lau sạch trái cam và cất vào túi.
09/12/2013(Xem: 8452)
Giáo lý đạo Phật không chỉ nói về những vấn đề “xuất thế”, mà Đức Phật cũng đã rất chú trọng về vấn đề “nhập thế” - hoàn thiện nhân cách trước khi đạt được thánh cách - giúp cho tất cả chúng ta một phương pháp ứng xử phù hợp với đạo lý làm người, tạo nên một nhân cách sống. Nhân cách sống đó, dù bất cứ ở đâu và bất cứ thời điểm nào, cũng có thể ứng dụng và mang lại những kết quả tốt đẹp...
09/12/2013(Xem: 8597)
Có thầy trò một nhà kia làm nghề hát xiệc. Người thầy là một người đàn ông góa vợ và người học trò là một cô gái nhỏ tên là Kathullika. Hai thầy trò đi đây đó trình diễn để kiếm ăn. Màn trình diễn của họ là người thầy đặt một thanh tre cao trên đỉnh đầu mình, trong khi bé gái leo dần lên đầu cây rồi dừng lại trên đó, để người thầy tiếp tục đi trên đất. Cả hai thầy trò đều phải vận dụng sự tập trung tâm ý đến một mức độ khá cao, để giữ thăng bằng và để ngăn chặn tai nạn có thể xảy ra.
09/12/2013(Xem: 7568)
Tự thủy uyên nguyên, khắp các loài chúng sanh cùng với Phật đồng một tâm, tức cái tâm tánh tuyệt đối, chơn thường, vắng lặng, trong trẻo, tròn đầy, trùm khắp, không lay không động, không đến không đi, không sanh không diệt, vô thỉ vô chung, cực linh cực mầu, hay sanh các pháp. Do Phật tâm thanh tịnh, vắng lặng, huyền mầu, nhưng lại khéo sanh vạn pháp, nên cổ đức mới tạm mượn lời mà đặt tên, gọi cái tánh huyền mầu đó là "chơn không diệu hữu", tức từ cái tánh linh diệu trong trẻo, không một vật mà pháp pháp tuỳ duyên trùng trùng sanh khởi.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]