Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

25. Biết nghĩ đến người khuyết tật

24/02/201109:04(Xem: 5576)
25. Biết nghĩ đến người khuyết tật

VIẾT CHO CON GÁI
Lại Thế Luyện - Kim Phụng

Biết nghĩ đến người khuyết tật

Ngày ... tháng ... năm ...
Con gái yêu của cha!
Thỉnh thoảng, một số bạn bè của cha đến nhà mình chơi thường tỏ ra ngạc nhiên, thích thú khi phát hiện thấy trong kệ sách của cha có một chiếc tàu thủy làm bằng gỗ, rất to và đẹp. Đó là chiếc tàu thủy mà cha đã mua làm kỷ niệm nhân chuyến đi thực tế tại một trung tâm nuôi dạy trẻ em khiếm thính cách đây đã khá lâu, từ ngày cha còn là sinh viên năm thứ hai của trường đại học sư phạm.
Còn nhớ, hồi đó khoa tâm lý - giáo dục có tổ chức cho sinh viên đi thực tế ở trung tâm nuôi dạy trẻ khiếm thính cách thành phố gần hai mươi cây số, nhằm giúp mỗi sinh viên có thêm bằng chứng thực tiễn để kiểm nghiệm và vững tin hơn vào một quan điểm giáo dục từ lâu đã được nêu trong các giáo trình, đó là: "Giáo dục có thể giúp cá nhân khắc phục các nhược điểm của cơ thể, phục hồi các chức năng bị khiếm khuyết, đem lại cho trẻ em khả năng hoà nhập..."
°°°
Con biết không? Chuyến đi thực tế hồi đó đã tạo cho cha hết nỗi ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cha nhìn thấy những đôi mắt hân hoan của các em mỗi khi cha bước vào thăm từng lớp học. Các em tuy không nói được, nhưng vẫn có thể giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ điệu bộ. Các em có thể trao đổi với bất kỳ người khách nào đến thăm dưới hình thức "bút đàm".
Nhiều em rất thích chơi thể thao, chơi một cách hào hứng ngoài sân! Con đừng tưởng học sinh khuyết tật không biết yêu! Các em cũng có nhu cầu được yêu thương. Nhiều em dám nhìn thẳng vào sự thật hoàn cảnh bản thân và hoàn toàn không có cảm giác tự ti hay mặc cảm gì như nhiều người chúng ta lâu nay thường nghĩ. Các em biết chấp nhận số phận, và nhiều khi cũng chẳng bận tâm đó là điều may mắn hay bất hạnh của số phận dành cho mình nữa! Cha chỉ biết rằng, các em luôn tỏ ra sống rất yêu đời...
Niềm mơ ước lớn nhất của các giáo viên ngày đêm tận tụy nơi đây là làm sao rút ngắn khoảng cách thiệt thòi của các em so với những trẻ em bình thường khác, bằng cách từng bước giúp các em biết đọc, biết biết, học được một nghề nghiệp ổn định để sau này các em có thể tự sinh sống, hoà nhập với cộng đồng... Chính vì vậy, trường có rất nhiều nhóm ngành nghề phù hợp với năng khiếu, sở trường và sở thích của từng em: may thêu, khảm sừng, sửa chữa điện kỹ thuật, sửa chữa xe gắn máy...
Đặc biệt, tại phòng dạy nghề thủ công mỹ nghệ, một điều khiến cha vô cùng ngạc nhiên là các em có thể tạo ra được những sản phẩm rất đẹp mắt, tinh xảo từ những mảnh gỗ với đủ mọi kích cỡ khác nhau tưởng chừng như chỉ còn cách bỏ đi. Vậy mà, với đôi bàn tay khéo léo và tính kiên trì học hỏi của mình, các em đã tạo nên những chiếc tàu thủy, những chú thỏ con, thỏ mẹ, những con chó con, cả những chú vịt Donald, những hình trái tim, những mô hình ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, và hàng loạt sản phẩm nhỏ bé xinh xinh khác nữa...
Một giáo viên phụ trách lớp, cũng là một người bị khiếm thính, cho cha biết, anh thật hạnh phúc khi được chia sẻ với các em những kinh nghiệm chế tác các sản phẩm thủ công mỹ nghệ như thế này. Và niềm vui của anh được tăng thêm khi anh nhìn thấy kỹ xảo tay nghề của các em ngày càng khéo léo hơn...Những sản phẩm đạt tiêu chuẩn chất lượng, có thể đem tiêu thụ ngoài thị trường, đem lại cho các em nguồn thu nhập để tự nuôi sống bản thân.
Bây giờ cha mới hiểu ra rằng, những sản phẩm thủ công mỹ nghệ mà lâu nay chúng ta vẫn nhìn thấy trong các nhà sách, trong các siêu thị, có một phần là do chính đôi bàn tay của những em học sinh khuyết tật này làm ra. Chúng không chỉ được bán ở thị trường trong nước, mà có thể còn vươn ra xuất khẩu ở cả thị trường nước ngoài. Những sản phẩm này đã góp phần trang trí, làm đẹp cho bao ngôi nhà và là niềm vui cho cuộc sống của bao nhiêu người khác...
Chuyến đi thực tế đã đọng lại trong mỗi người sinh viên lớp cha lúc bấy giờ rất nhiều suy nghĩ. Những khát vọng làm việc từ thiện của cha cũng được nhen từ những ngày đó!
Mỗi con người được sinh ra trong cuộc đời này có thể có một hoàn cảnh, một số phận khác nhau. Song dù được sinh ra với một hoàn cảnh bi đát hay một số phận thiệt thòi như thế nào, bất cứ ai cũng có nhu cầu được đi học, được vui chơi với bạn bè, được hoà nhập với cộng đồng, được vươn lên để khẳng định bản thân mình. Các em cũng là những thành viên của cộng đồng xã hội, các em cũng có những nhu cầu và năng lực nhất định, vì thế các em hoàn toàn có quyền được bình đẳng như những trẻ em khác....
°°°
Chỉ một chuyến đi thôi, nhưng qua hình ảnh đáng trân trọng của các em, cha dần cảm nhận được ý nghĩa và yêu thích nghề dạy học mà mình đang quyết tâm theo đuổi. Đó là một nghề hạnh phúc và cao cả, khi từng ngày từng giờ chúng ta luôn tìm cách thấu hiểu các em, giúp các em dần đi những mặc cảm tật nguyền, phát huy năng khiếu sở trường, mạnh dạn vượt qua số phận khắc nghiệt, yêu đời, ham sống, yêu lao động, trở thành những con người thật sự có ích cho xã hội...Công việc của người giáo viên nuôi dạy trẻ khuyết tật hoàn toàn không đơn giản. Phải có một nghị lực lớn lao, tấm lòng trong sáng và rất đỗi yêu nghề, mỗi giáo viên mới có thể vượt qua những khó khăn, những nỗi thiệt thòi trong công việc để hoàn thành sứ mệnh.
Từ khi đón nhận một trẻ em khuyết tật vào trường, nuôi dạy các em đến khi các em có thể ra trường, đó là cả một quá trình gian khổ, trải qua rất nhiều giai đoạn: từ việc phục hồi chức năng, cho đến giáo dục văn hoá, hướng nghiệp – đào tạo nghề, và chặng đường cuối cùng là tìm kiếm cho các em một việc làm.
Chặng đường cuối cùng này lại là điều khó khăn nhất, vượt ra ngoài khả năng của các giáo viên. Thực tế, trong xã hội có rất nhiều doanh nghiệp đưa ra quy định tuyển dụng người lao động cho doanh nghiệp mình điều kiện trước tiên phải là những người không bị khuyết tật. Những quy định này vô tình đã thu hẹp cơ hội cho người khuyết tật hoà nhập với cộng đồng.
°°°
Chính vì vậy, cha hy vọng nếu sắp tới con mở trường tư thục, mong con hãy quan tâm và tạo nhiều cơ hội việc làm hơn nữa cho những người khuyết tật. Có thể từ trước đến nay, con đã từng hoặc chưa từng nghĩ đến điều này! Thế nhưng, những người khuyết tật sẽ không thể tự cải thiện đời sống của họ, nếu chúng ta không tạo cho họ cơ hội có việc làm.
Với tất cả những nỗ lực đáng trân trọng như vậy, chúng ta đều có quyền cùng hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn cho mỗi trẻ khuyết tật và một xã hội ngày càng bình đẳng, tốt đẹp hơn!

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
28/09/2015(Xem: 10039)
Hôm chủ nhật cuối tuần ngày 20.09.2015, lớp ngành Thanh Gia Đình Phật Tử Tâm Minh tại Chùa Viên Giác, Hannover do mình hướng dẫn đã thảo luận về đề tài "Duyên Khởi và Dòng người tỵ nạn tại Âu Châu". Vì sao mình chọn đề tài nóng bỏng này cho các em thảo luận? Bởi các em là những thanh thiếu niên đã có bằng tú tài hoặc đang học đại học, cần có một cái nhìn mọi sự kiện xảy ra trong cuộc sống hàng ngày, cũng như ngay chính bản thân mình bằng lăng kính giáo lý Phật Đà, để phát lòng từ bi rộng lớn, chứ không phải từ bi "có điều kiện"! Điều này sẽ giúp cho các em tăng thêm sự hiểu biết về giáo lý thực dụng của Đức Thế Tôn khi trao đổi với bạn bè khác trong trường. Là một Phật tử, ta nên tập quán chiếu mọi pháp thế gian qua lăng kính Phật Giáo, thì sẽ nhận ra được "Phật pháp không ngoài thế gian giác!"
27/09/2015(Xem: 5719)
Chùa Đá Vàng là kỳ quan tôn giáo của người Myanmar đồng thời là câu hỏi chưa có lời giải đáp của ngành khoa học địa lý. Chùa Đá Vàng hay Kyaiktiyo là điểm hành hương Phật giáo nổi tiếng thứ ba tại Myanmar, sau chùa Swedagon và đền Mahamuni, cách Yangon 200 km. Ngôi chùa nằm chơi vơi trên tảng đá khổng lồ ở vị trí chênh vênh cạnh vách núi cao 1.100 m. Những ai lần đầu nhìn đều cảm tưởng hòn đá sẽ lăn ngay xuống vực. Truyền thuyết Myanmar lý giải cho bố cục kỳ lạ này bằng câu chuyện của Đức Phật, tương truyền bảo tháp trên hòn đá chính là sợi tóc của ngài. Dù bạn có tin vào truyền thuyết hay không, trong khoa học địa lý đây là hiện tượng không thể lý giải.
27/09/2015(Xem: 10040)
Khi sống con người hay lãng phí thời gian làm những việc vô nghĩa, bởi lòng tham lam, ích kỷ của chính mình, tích chứa tiền bạc của cải nhưng không giúp gì cho ai? Có một con cáo đã phát hiện ra một chuồng gà, nó bèn tìm cách tiếp cận nhưng vì cáo nhà ta quá mập nên không thể chui lọt vào chuồng để ăn gà. Thế là nó đành phải nhịn đói suốt ba ngày liền mới có thể vào được chuồng gà. Sau khi vào được, nó đã ăn no nê để bù lại những ngày nhịn đói, giờ đây chiếc bụng của cáo đã phình to ra, nên không thể nào ra được nữa, thế là cáo đành phải nhịn đói trở lại ba ngày mới có thể ra khỏi chuồng gà.
25/09/2015(Xem: 7773)
Đức Đạt Lai Lạt Ma nói rằng ở tuổi 80 của tôi thuộc thế hệ thế kỷ 20. Những người trẻ dưới 30 tuổi thuộc thế hệ của thế kỷ 21. Ngài thừa nhận rằng thế hệ của thế kỷ 20 đã tạo ra nhiều vấn đề, bao gồm cả thiệt hại cho môi trường. Một số ý tưởng của họ, chẳng hạn như quan điểm cho rằng vấn đề có thể được giải quyết bằng vũ lực hiện nay là hoàn toàn lỗi thời. Đức Đạt Lai Lạt Ma từ bến phà Millbank Pier đi đến The The O2 Arena, Greenwich, Luân Đôn, Vương quốc Anh. 19/09/2015. (Ảnh: Jeremy Russell)
24/09/2015(Xem: 7928)
Khi chung ta bước đi, với tâm địa Từ Bi rộng mở mang theo, làm tất cả những việc lành cho tất cả chúng sanh là chúng ta đã mở rộng biên giới hòa bình ngày một dang rộng. Những bước chân ấy đáng gọi là những bước chân Từ Bi. Có những điều khi tiếp cận với Phật học, dù với bất cứ trình độ nào, chưa chắc một sớm một chiều mình hiểu ra ngay hết được. Đôi khi phải đợi đến nhiều chục năm sau, thậm chí gần hết đời người rồi mình mới bừng tỉnh về một điều giác ngộ chưa trọn vẹn. Khi xưa mình nghe kể chuyện đức Phật Đản sanh, dưới bảy bước đi đều nở bảy đóa hoa sen. Thần thoại, truyền thuyết hay hư cấu cho lung linh một sự kiện về đấng giáo chủ của mình; hãy cứ để đó. Sau này ghé sang Làng Mai, chạm phải những công án Thiền của Ngài Nhất Hạnh, chúng ta bắt gặp câu “Từng bước nở hoa sen” thì mới vỡ òa nhiều khúc mắc ngày xưa còn kẹt lại trong một góc tối của tâm trí nào đó.
24/09/2015(Xem: 8962)
Sau tiếng ré lên của cái chuông bấm ở cửa, mình đã nghe tiếng chìa khoá lách cách tra vào ổ khoá của cánh cửa song sắt ở bên trong. Một chập sau, cánh cửa "Trại Cải Huấn Thanh Thiếu Niên Phạm Pháp" (Jugendarrestanstalt, viết tắc là JAA) tại Nienburg nặng chịt, rít lên tiếng sắt cọ sát trên thềm xi măng, mở ra. Bước chân vào, vài câu chào hỏi trao đổi với cô giám thị. Cửa chánh đóng lại. Cô giám thị hướng dẫn mình đi qua một cánh cửa song sắt. Lại đứng chờ. Sau khi nó lại khóa lại, thì có cảm giác "mình đi lại tự do trong Trại Cải Huấn" được rồi! Tiến về phòng điều hành. Từ bên ngoài đã thấy ông "xếp" trại, ba nam giám thị, cô giám thị khi nãy; hai cô tác viên xã hội (Sozialarbeiterin) và thêm bốn thiếu nữ lạ mặt. Ông "xếp" trại giới thiệu bốn thiếu nữ lạ ấy cũng là tác viên xã hội ở các tù khác đến tìm hiểu kinh nghiệm hướng dẫn của "thầy JIP" - tên là Diệp, nếu đọc không bỏ dấu và theo âm Đức thì là "Dieb"; mà "Dieb" có nghĩa là "kẻ cắp"! Còn nếu phát âm tương đối đúng thì v
24/09/2015(Xem: 8980)
Phải nói thật rằng câu hỏi này lởn vởn trong đầu tôi nhiều lần, trong nhiều năm nay. Nghe có vẻ ngớ ngẩn. Mà cũng có thể tôi là người ngớ ngẩn. Ai đời lại đi đặt câu hỏi mà đứa trẻ học tiểu học cũng có câu trả lời thế này. Ấy thế mà khi ngồi tĩnh tâm tại ngôi chùa lớn nhất thế giới Borobudur, Indonesia câu hỏi này lại hiện về. Hiện về 1 cách rất rõ nét. Đây là lần thứ 3 câu hỏi này làm tôi trăn trở nhiều nhất.
21/09/2015(Xem: 7541)
Hơn hai ngàn năm trăm năm trước, Tu Bồ Đề kính cẩn đặt câu hỏi với Phật: “...Làm thế nào để an trụ tâm, làm thế nào để hàng phục tâm?” (Vân hà ưng trụ, vân hà hàng phục kỳ tâm?) thì Phật bảo rằng không có gì khó cả, các vị Đại Bồ tát đều hàng phục tâm bằng cách như vầy... như vầy...
21/09/2015(Xem: 10023)
Tôi gặp bà lần đầu tiên trong một phiên họp thường niên lãnh đạo Hiệp hội Xuất bản ASEAN diễn ra tại thủ đô Jakarta, Indonesia. Ấn tượng của tôi về lãnh đạo cao cấp này của Hội sách lớn nhất thế giới được tổ chức thường niên vào tháng 10 là bà rất nhẹ nhàng, rất Á đông, rất gần gũi, rất nhiệt tình. Tôi cũng đặc biệt vui khi bà quan tâm đến Việt Nam. Trong phiên hop này, lãnh đạo Hội xuất bản Việt Nam bận hết nên tôi làm trưởng đoàn. Vậy là ngoài các buổi làm việc chung với trưởng đoàn của Hội xuất bản các nước ASEAN tôi có các buổi làm việc riêng với nhiều lãnh đạo các nhà xuất bản các nước, trong đó có buổi làm việc với bà Claudia Kaiser, người phó chủ tịch rất hiểu biết và thân thiện của Frankfurt Book Fair.
21/09/2015(Xem: 7948)
Khi mẹ mất, con cháu đều có mặt. Qua bao năm đất nước tang thương, chiến tranh khốc liệt, đàn con gian truân trong nghề nghiệp, trong lửa đạn. Có đứa vào quân đội, cả năm không thấy mặt, không biết ở đâu. Sau chiến tranh mọi người đều tìm cách bỏ xứ. Đứa trước đứa sau, qua rừng qua biển, rồi tìm cách đưa được mẹ sang xứ người. Các con làm lại sự nghiệp, các cháu học hành giỏi, thành công vượt mực. Ai cũng nói: “Cụ thật có phước, cụ thật có phước, được Phật độ !”
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]