Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thông tin truyền thông PG trước các vấn đề....

29/11/201307:05(Xem: 13834)
Thông tin truyền thông PG trước các vấn đề....

Media Freedom
THÔNG TIN TRUYỀN THÔNG PHẬT GIÁO

TRƯỚC NHỮNG VẤN ĐỀ...

Gần đây, sau ngày Giáo Hội ra mắt cơ quan TTTT Trung ương, hàng loạt vấn đề nhạy cảm phơi bày mang tính méo mó của một số báo chí nói về những tu sĩ Phật giáo.

Những cái tít giựt gân chỉ là nghệ thuật câu khách của báo chí để người đọc quan tâm, đó là quyền của tác giả, hoặc tổng biên tập, người quản trị mạng... nhưng nội dung, thực tế không trầm trọng như ta tưởng. Ví dụ bài "Con đường giác ngộ" nhận xét phim, người viết không hề dùng những từ như "thâm nhiễm" và một số từ mạng các trang web giựt lên tựa đề, thế mà vẫn có người đọc không hiểu đâu là quyền hạn của tổng biên tập, người quản trị, web chủ có thể thay đổi để câu khách, và đâu là tính trung thực của tác giả bài báo. Gần đây, vụ trụ trì thay tượng Trần Nhân Tông gây hiểu lầm cho quần chúng, chẳng qua do thầy trụ trì thiếu tế nhị trong cuộc sống, xa rời quần chúng, từ đó, nhất cử nhất động dưới mắt người dân đều có ý đồ không tốt về thầy. Đáng ra, sự kiện chưa được giáo hội kết luận, chưa được cơ quan thẩm quyền di tích lịch sử điều tra thì báo chí không nên tuyên bố chắc nịch như thế để gây cho độc giả phẫn nộ và người dân hiểu không đúng về Phật giáo.

Vụ một người ở chùa của người Miên, miền Tây Nam bộ, giết người yêu, đây là hành động thuộc tội phạm hình sự, người phạm hình sự không nhất thiết phải gọi bằng sư, tu sĩ... mà chỉ là con người mang thú tính, đã là thú tính thì không thể là người công dân bình thường; vì tu sĩ thực thụ không thể làm một việc mà công dân bình thường có thể làm! Thiết nghĩ, mọi tội phạm đều là công dân phạm tội khi chưa có phán quyết của tòa án; khi có phán quyết rõ ràng thì đó là phạm nhân chứ không còn là công dân đầy đủ quyền trong xã hội.

Rồi chuyện sư cô Đàm Thục ở chùa Vân Hồ quận Hai Bà Trưng Hà Nội vi phạm giáo luật, nghĩa là không liên hệ đến hình sự hay dân sự, chuyện hoàn toàn nội bộ của nhà chùa, thế mà báo chí vẫn đưa tít giật gân: "Sư cô đánh nhau, chửi bậy giữa Hà Nội". Những tin như thế có quan trọng lắm không khi mà còn bao chuyện cần góp ý để nhà nước cải thiện cuộc sống cho người dân tốt hơn, hoặc lên tiếng can thiệp cho những vụ oan ức của người dân? Tại sao báo chí cứ chỉa mũi vào chuyện nội bộ của Phật giáo mếu không có chủ trương hay ý đồ?

Không thiếu những tội phạm núp bóng tôn giáo để tránh sự trừng trị của pháp luật, kẻ như thế không thể gọi là tu sĩ. Và khi hành xử vi phạm luật pháp, họ không nhân danh tôn giáo, tín ngưỡng của họ mà với tư cách cá nhân. Vì thế, thiết nghĩ, báo chí khi phản ánh một sự kiện bê tha, tai tiếng trong lãnh vực tôn giáo mà chưa nắm rõ 100% sự thật, không nên dùng hai chữ "tu sĩ" hay những từ có liên quan đến tôn giáo mà giựt cái tít đao to búa lớn để làm hại nền tín ngưỡng của quần chúng, đó là lương tâm nghề nghiệp!

Đối với cơ quan TTTT của Phật giáo, trước những sự kiện tai tiếng liên tục trong tu sĩ PG, không thể nhắm mắt làm ngơ để báo chí tùy tiện quy tội hay phản ánh bừa bãi, không những bôi xấu bộ mặt tín ngưỡng quần chúng mà còn tự bôi tro trét trấu vào xã hội mà báo chí đang có mặt và tồn tại. Chả lẽ báo chí tồn tại nhờ những sự kiện phạm pháp được thổi phồng như thế? TTTT PG nên có một định hướng, không những trong nội bộ mà cần có phương án giải quyết khi báo chí đưa tin. Và kịp thời phối hợp với Ban Tăng sự, các ban ngành liên đới trực tiếp tìm hiểu, giải quyết vấn đề trong phạm vi cho phép để đi đến kết luận chuyển qua cho luật pháp xử lý.

Là con người chưa phải Thánh, cho dù mang lớp áo chức sắc cao cấp, lúc nào đó cũng khó tránh khỏi phạm giới, tuy không phạm pháp. Thế thì những tuổi trẻ chưa thấm nhuần luật đạo, còn tiêm nhiễm thói đời, không thể không vi phạm luật pháp cho dù nhẹ hay nặng; nói như thế không có nghĩa dung túng mà có nghĩa trọng trách giáo dục thuộc về thầy Bổn sư, về ban giáo dục Tăng sự và sự quản lý lỏng lẻo của Phật giáo hiện nay. Một tôn giáo bạn có giáo quyền, giáo chế thế mà vẫn xẩy ra những trường hợp phạm trọng tội, không tôn giáo nào tránh khỏi, phải chăng, đó có phải là việc đáng và cần cho báo chí rao báng? Và có phải là việc nằm ngoài trách nhiệm của một tôn giáo?

Ban Tăng sự, Ban giáo dục Tăng Ni, Ban TTTT của PG cần ngồi lại để tìm một giải pháp, hầu giải quyết những sự kiện không tốt đẹp sẽ xẩy ra sau nầy và yêu cầu báo chí thông báo cho Giáo hội những vấn đề nhạy cảm để thống nhất thông tin, trước khi kết luận chính xác mà đưa ra công khai để quần chúng không bị hiểu sai vấn đề.

Những sự kiện liên tục xẩy ra nhiều tai tiếng, chưa hẳn làm xấu bộ mặt Phật giáo, nhưng sẽ làm mất niềm tin của tín đồ và quy trách nhiệm cho tổ chức giáo hội. Chúng ta thông cảm một số báo chí quên mất lương tâm chức nghiệp và không thể trách họ mà tự trách chúng ta về giáo dục, về trách nhiệm của thầy trò trong quá trình đào tạo đệ tử, trong chức năng quản lý tu sĩ... Các chức sắc trong giáo hội cần quan tâm hơn nữa.

MINH MẪN

28/11/2013

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
28/02/2015(Xem: 7219)
Trong một thập niên qua, trong hàng chục bài pháp thoại cho Tăng Ni và Phật tử đăng trên trang nhà Chùa Giác Ngộ[1] và trang nhà Youtube[2], tôi thường khẳng định rằng khái niệm “84,000 pháp môn” là do Phật giáo Trung Quốc đặt ra, chứ trên thực tế, đức Phật chỉ truyền bá con đường duy nhất là Tứ thánh đế, mà cốt lõi là nhận diện khổ đau, truy tìm nguyên nhân của nỗi khổ, niềm đau và thực tập bát chính đạo để đạt được niết-bàn ngay trong kiếp sống hiện tại này.
24/02/2015(Xem: 18071)
Lúc tôi viết những dòng về cuốn sách của Linh mục Nguyễn Văn Thư, thì bom đạn đang tiếp tục nổ trên một phần của trái đất, nhân mạng con người bị xem như cỏ rác. Hệ lụy nầy phải chăng có nguồn gốc từ các tôn giáo độc thần còn sót lại? Nhân loại ít có những ngày vui; phần lớn là chiến tranh, thiên tai, dịch bệnh mà nhiều trường hợp y học tân tiến cũng đành chịu bó tay.
22/02/2015(Xem: 6133)
Đây là câu hỏi lớn, liên hệ đến quyết định của Hội đồng Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Do vậy, việc trao đổi dưới đây chỉ là quan điểm cá nhân của riêng tôi. Trước hết, theo tôi, chúng ta phải mạnh dạn đánh giá lại giá trị và giới hạn của các pháp môn được Phật giáo Việt Nam tiếp nhận từ Phật giáo Trung Quốc. Khi đánh giá bằng các thống kê xã hội học cụ thể, ta sẽ rút ra được những kết luận nhất định. Vào năm 1945, dân số của nước Việt Nam khoảng 25 triệu người, trong đó Phật tử chiếm 80%. Đến năm 2013 chúng ta có trên dưới 90 triệu dân và số lượng Phật tử chỉ còn lại 38%. Đó là dữ liệu giúp ta đánh giá cách thức làm đạo của Phật giáo. Chúng ta phải thừa nhận rằng không phải cái gì của Phật giáo Trung Quốc truyền bá đều đúng và cần được tôn thờ như chân lý. Thước đo bằng thống kê trên sẽ giúp ta tránh được những quan điểm trái ngược: theo hay không theo, chịu ảnh hưởng hay không chịu ảnh hưởng từ Phật giáo Trung Quốc.
16/02/2015(Xem: 10436)
Bài học cho Việt Nam Những thái độ vô tâm, hờ hợt trước tình hình đất nước của chúng ta sẽ góp phần biến Việt Nam thành Tây Tạng thứ 2, âm mưu bành trướng của Bắc Kinh đang hướng về Việt Nam, chuyện này rồi sẽ xảy ra nếu mọi người vẫn chưa kịp thức tỉnh!
10/02/2015(Xem: 7902)
1) Khuynh hướng 1 xuất phát từ Trung Quốc trong giai đoạn mà các nhà Nho nắm vai trò lãnh đạo chính trị của Đại lục muốn dành cái quyền ngự trị quan điểm tư tưởng triết học tôn giáo của họ trên bề mặt nhận thức văn hóa và đời sống tinh thần của cư dân họ. Chủ trương họ đưa ra là Tam Giáo Đồng Nguyên. 2) Khuynh hướng 2 cho rằng tôn giáo nào cũng dạy con người “lánh ác làm lành” và đạo Phật cũng là một trong các tôn giáo như thế. Từ đó, với mục đích “Dĩ hòa vi quý” trong quá trình làm đạo chúng ta dễ dàng bị rơi vào các cái bẫy đó và cố đánh đồng bằng cách hạ thấp đạo Phật xuống để đẳng thức hóa với các tôn giáo vốn khác với đạo Phật.
30/01/2015(Xem: 6381)
"Việc chém con lợn đang sống khỏe mạnh là lối đối xử tàn ác, nó làm trơ lì cảm xúc của người xem, đặc biệt là trẻ em", ông Nguyễn Tam Thanh, cán bộ Phúc lợi Động vật, Tổ chức Động vật châu Á, trao đổi với VnExpress ngày 29/1.
30/01/2015(Xem: 22539)
“Việt Nam Thi Sử Hùng Ca” được tôi (TNT Mặc Giang) sáng tác vào tháng 9 năm 2003. Từ năm 2003-2005, tác phẩm này do tôi tự in ấn nhiều lần bằng hình thức Photocopy, biếu tặng những người quen biết và người thân tại Việt Nam và tại Úc. Tôi dự tính xuất bản chính thức quyển Việt Nam Thi Sử Hùng Ca, nên đã nhờ SG. Phạm Trần Quốc Việt viết Lời giới thiệu từ năm 2005. Vì những trục trặc ngoài ý muốn, nhất là gặp khó khăn về tài chính, tôi đã chưa thể xuất bản chính thức. Ông Phạm Trần Quốc Việt nay vẫn còn khỏe mạnh. Lời giới thiệu của ông tôi vẫn tôn trọng giữ nguyên trong ấn bản internet tại trang nhà Hương Đạo.[1] Thực ra, từ mười năm qua, trang nhà Lương Sơn Bạc online[2] tác phẩm Việt Nam Thi Sử Hùng Ca của tôi, đúng với nguyên văn của tôi sáng tác.
22/01/2015(Xem: 11196)
Điểm đến của người tu học Phật thường là chứng ngộ (đắc đạo). Nhưng tại sao gần đây, ta cũng hay nghe nói Vãng sanh Cực Lạc như một kết quả cho việc hành trì. Vậy, Chứng ngộ và Vãng sanh khác nhau thế nào, và có gì chống trái giữa hai từ ngữ ấy? Vãng sanh là mục tiêu chân chánh và khẩn thiết nhất của những người hướng đến đạo giải thoát và là ước mong nhiệt thành của hành giả Niệm Phật, sau những năm tháng tu tập.
20/01/2015(Xem: 5912)
Không thể phủ định rằng giáo dục Phật giáo dựa trên ba phương diện minh triết Phật dạy bao gồm giáo dục đạo đức (giới), giáo dục chuyển hóa (thiền) và giáo dục tri thức giải quyết vấn nạn (tuệ). Người được đào tạo trong trường Phật học, ngoài kiến thức thông thường còn thực tập chuyển hóa, mang tính ứng dụng thực tiễn và có khả năng giải quyết các nỗi khổ niềm đau của bản thân và tha nhân. Để nền giáo dục Phật giáo tại Việt Nam đáp ứng được các mục đích nêu trên, chương trình đào tạo Phật học tại Việt Nam cần có sự thích ứng với xu thế giáo dục Phật học trên thế giới là điều không thể bỏ qua. Trong bài viết này, tôi trình bày vài nét về a) Bản chất đào tạo Phật học, b) Nền Phật học Tây Tạng và c) Hướng đến cải cách giáo dục Phật học tại Việt Nam. Các vấn đề trên chỉ được nêu ra một cách khái quát, chưa đi sâu vào việc phân tích.
15/01/2015(Xem: 5315)
Vụ nhật báo Người Việt kiện tuần báo Saigon Nhỏ về mạ lỵ phỉ báng được khởi sự từ tháng 9 năm 2012, nhưng đến tháng 12 năm 2014 mới được đưa ra xét xử. Sau một phiên tòa kéo dài bốn tuần, ngày 30.12.2014, tòa tuyên phạt bà Hoàng Được Thảo và tuần báo Saigon Nhỏ 4.500.000 USD. Các cộng đồng người Việt hải ngoại trên thế giới đều xôn xao. Nhiều người đã điện thoại hay gởi email cho chúng tôi và hỏi: Tại sao ra nông nỗi này? Báo Saigon Nhỏ là báo chống cộng mà? Có gì bí ẩn đàng sau?
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]