Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

167. Thiết thiên vương cảm nghĩa tình Ngưu Cái

31/10/201818:33(Xem: 6733)
167. Thiết thiên vương cảm nghĩa tình Ngưu Cái

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 167:

Thiết thiên vương cảm nghĩa tình Ngưu Cái

Hắc diện báo hàm oan bị gia hình


Dương Mãnh bị Ngưu Cái ném ra khỏi vòng, mất mặt quá, rút dao định liều chết với Ngưu Cái. Trần Hiếu lật đật nắm kéo lại, nói:

- Hiền đệ không nên làm như vậy! Thứ nhất là anh ta có vẻ khờ khạo, thứ hai là bọn ta không tiện thử sức với anh tạ Người lớn không thấy lỗi của người nhỏ, trong lòng Tể tướng phải bao dung, cần gì phải làm như thế. Thôi, chúng ta đi đi.

Trần Hiếu nói rồi kéo Dương Mãnh bỏ đi. Ngưu Cái tức giận không thèm luyện võ nữa, cầm hơn 500 tiền đi về phía trước. Đang đói bụng, thấy một hàng bánh nướng, Ngưu Cái nói:

- Lấy cho ta mấy chiếc.

Người bán lấy một cọc 5 cái 10 thành ra 50 cái, Ngưu Cái bỏ vào tay áo tiễn tụ bào, thảy cho người bán bánh hơn 200 tiền rồi bỏ đi. Người bán bánh nói:

- Đại gia, tiền này chưa đủ.

- Ta có bao nhiêu đó, ngươi chịu không chịu thì thôi.

Nói xong chạy đi. Người bán bánh muốn đuổi theo nhưng không ai coi hàng. Ngưu Cái chạy một mạch về phía trước, gặp một tiệm bán thịt dê mới ra lò, Ngưu Cái nói:

- Cục này để tôi, cục kia để tôi.

Chưỡng quỹ tiệm thịt dê gắp đưa cho anh tạ Ngưu Cái cầm 5 cục thịt thảy ra 300 tiền rồi đi. Người bán thịt dê nói chưa đủ, Ngưu Cái co giò chạy tuốt, người bán thịt dê đuổi theo không kịp. Ngưu Cái cầm bánh và thịt dê đến một ngõ kẻm, thấy trước nhà kia có một con ngựa đá, bèn đem bánh để trên đầu con ngựa đá, định ngồi xuống ăn, nào ngờ bánh rớt xuống đất, có một con chó nhìn thấy ngoạm lấy cái bánh nướng chạy đi. Ngưu Cái nói:

- Hay cho con chó này, tao chưa ăn mày dám giựt ăn hả? Tao đập chết mày mới được.

Nói rồi xách côn rượt theo, không kể đến số bánh nướng và mấy miếng thịt gác trên ngựa đá còn hay mất. Con chó bị rượt chạy lui chui tọt vào lỗ chó của nhà kia mất dạng. Ngưu Cái thấy vậy la lên:

- Hay cho con chó này, ta phải đi kiếm chủ mày bắt họ bồi thường cho tao mới được.

Nói rồi đứng ở trước cửa kêu lớn:

- Chủ chó đâu ra đây!

Kêu hai tiếng liên tiếp mà không có ai trả lời. Ngưu Cái bèn lấy côn đập cửa đùng đùng. Nhà ở trong cửa đó là nơi ở của Đả hổ anh hùng Đậu Vĩnh Hành. Dương Mãnh, Trần Hiếu vừa mới đến đang nói chuyện với Đậu Vĩnh Hàng về việc giúp đỡ ở diễn trường, gặp một người mãi võ không thông tình lý gì hết, thiệt là đáng giận. Đang nói tới đó thì nghe bên ngoài dộng cửa đùng đùng và tiếng la:

- Chủ chó đâu mau ra đây!

Dương Mãnh nói:

- Ai đập cửa vậy? Chúng ta ra xem thử!

Nói rồi ba người cùng đi ra mở cửa xem, thì ra chính là người mãi võ khi nãy. Trần Hiếu nghĩ thầm: "Cái này thì quá lắm, theo đến tận cửa đây mà!". Trần Hiếu lấy mắt ra hiệu, Đậu Vĩnh Hàng vòng lại phía sau lưng nắm tóc Ngưu Cái ghị xuống, Dương Mãnh nắm chặt hai tay Ngưu Cái, Trần Hiếu nắm cặp đùi, quật Ngưu Cái xuống. Ba người nắm một người, đè chặt Ngưu Cái ở dưới. Ngưu Cái chỉ la:

- Hay cho chủ chó, chẳng biết lễ nghĩa gì ráo, đằng kia ta còn bánh nướng và thịt dê nữa đấy!

Đậu Vĩnh Hàng nói:

- Chủ chó cái gì? Nói bậy bạ không. Trước hết trói hắn lại bỏ trong viện, tạm thời chúng ta ăn uống cái đã rồi sẽ hỏi hắn sau.

Ba người đóng cửa lại, đem cây côn dựng vào vách tường, rồi kéo vào nhà dọn tiệc ăn uống. Vừa uống được hai ly rượu nghe bên ngoài có người gọi: 

- Mở cửa!

Dương Mãnh nghe tiếng Tế Điên mới nói:

- Sư phó tới kìa.

- Đậu Vĩnh Hàng hỏi:

- Ai vậy?

Trần Hiếu nói:

- Đây không phải người ngoài, là sư phó của chúng tôi đấy. Chúng ta ra xem thử!

Ba người cùng ra bên ngoài mở cửa xem, quả nhiên Tế Điên đến với Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng.

Sáng này Tế Điên cùng Trịnh Hùng thức dậy sớm, ăn sáng xong, Tế Điên nói:

- Trịnh Hùng, để ta đưa ông đi kiếm đại hán mặt xanh tiếp ông hôm qua nhé.

- Phải đấy.

Trịnh Hùng nói rồi cùng Tế Điên đi đến ngõ hẽm này. Tế Điên gọi cửa, Dương Mãnh, Trần Hiếu cùng Đậu Vĩnh Hằng đi ra. Dương Mãnh, Trần Hiếu trước hết hành lễ với Tế Điên rồi mới day qua chào hỏi Trịnh Hùng. Trần Hiếu nói:

- Đậu hiền đệ, lại đây ta giới thiệu chọ Đây là Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn, sư phó của ta.

Đậu Vĩnh Hằng thấy Hòa thượng lam lũ quá mức, trong lòng không vui, ngặt vì có mặt Dương Mãnh, Trần Hiếu chẳng lẽ không hành lễ, nên chỉ xá sơ sơ thôi. Ngưu Cái bên trong dòm thấy Trịnh Hùng bèn kêu:

- Chưởng quỹ mặt đen ơi, mau cứu tôi với! Chủ chó chẳng biết lý sự gì hết, bắt trói tôi ở đây.

- Ai là chưởng quỹ mặt đen?

Trịnh Hùng hỏi và tiếp theo:

- Tại sao các anh lại trói anh ta như vậy?

Dương Mãnh nói:

- Tại anh ta vô cớ dộng cửa.

- Các vị nễ mặt tôi thả anh ta ra có được không?

Trần Hiếu nói:

- Chúng tôi không quen biết với anh ta, cũng không thù oán gì, có Trịnh gia xin thì chúng tôi thả.

Nói rồi mở thả cho Ngưu Cái. Tế Điên bảo:

- Trịnh Hùng ngươi hãy dẫn hắn đi.


- Sư phó không trở về nhà con sao? Trịnh Hùng hỏi:

- Ta không đi.

Trịnh Hùng bèn cáo từ, dẫn Ngưu Cái về nhà mình. Dương Mãnh hỏi:

- Sư phó định đi đâu?

- Trở về chùa.

Trần Hiếu nói:

- Mời sư phó vào trong nhà uống ly rượu rồi hãy đi.

- Không phải là nhà của ngươi ta không tiện vào.

- Nhà này cũng như nhà con vậy. Sư phó vào nghĩ ngơi chốc lát có ngại chi.

- Ừ, vào thì vào.

Nói rồi đi vào trong nhà. Đậu Vĩnh Hàng trong lòng không được vui, nghĩ thầm: "Dương đại ca, Trần đại ca mời Hòa thượng vào nhà làm chỉ Mình còn có gia quyến mà!". Ngoài mặt không nói ra, vẫn cùng Hòa thượng đi vào nhà. Trần Hiếu nói:

- Sư phó uống rượu nhé, tiệc rượu có sẵn đây.

Tế Điên không khiêm nhường gì, ngồi xuống uống luôn. Ba người kia cũng ngồi vào tiệc. Tế Điên uống ba ly rượu, ho một tiếng. Trần Hiếu nói:

- Sư phó sao vậy?

- Hòa thượng ta cùng bạn tốt ngồi uống rượu, không có gì phải nói; cùng ngồi với kẻ Dương bát cao uống rượu không khoái chút nào.

- Sao kêu là Dương bát cao? Trần Hiếu hỏi:

- Kêu Dương bát không thì nghe không được nên kêu là Dương bát cao đó chớ.

- Con có phải là Dương bát cao không? Trần Hiếu hỏi:

- Không phải.

- Con có phải là Dương bát cao không vậy? Dương Mãnh hỏi:

- Cũng không phải.

Trong ba người, hai người đã không phải rồi. Đậu Vĩnh Hàng nghe như vậy, tức giận nói:

- Nè Hòa thượng, ông thiệt là ăn nói bậy bạ không! Nếu không nể mặt hai anh Dương, Trần, tôi tống ông ra khỏi cửa rồi đấy nhé!

Dương Mãnh, Trần Hiếu lật đật khuyên can:

- Đậu hiền đệ, chú không biết, Tế Công khôi hài mà! 

Tế Điên nói:

- Ta xem sắc diện của ông không tốt, ấn đường nổi gân xanh là điềm tai bay họa gởi khó biện minh. Đại khái là khó tránh khỏi định số. Vợ bị người ta cướp đi, gia tài phút chốt thành không. Vĩnh Hàng phải sớm trốn đi, chớ việc đến tức thì đấy.

Nói ra, Đậu Vĩnh Hàng càng run giận, mặt mày biến đổi. Tế Điên nói:

- Tới chừng gặp tai nạn nguy hiểm, ông chỉ cần kêu "Tế Điên Hòa thượng" ba tiếng liên tiếp sẽ có ứng cứu. Thôi, Hòa thượng ta đi đây!

Nói rồi Tế Điên đứng dậy đi thẳng. Dương Mãnh, Trần Hiếu thấy Tế Điên đi khỏi rồi mà Đậu Vĩnh Hàng cứ giận không nguôi, hai người cảm thấy tẻ nhạt quá, cũng cáo từ ra về. Dương Mãnh, Trần Hiếu đi rồi, Đậu Vĩnh Hàng trong lòng càng thêm buồn bực, chuồi lên giường ngủ vùi, liên tiếp ba ngày không ra khỏi cửa. Vợ là Châu thị quả là người hiền thục, sợ chồng buồn bực quá sanh bịnh, nói:

- Quan nhân đừng nên buồn bực. Buồn bực quá rồi sẽ ra sao? Còn nói đến việc làm cũng không gấp được. Thảng như buồn bực quá sanh bịnh càng khó xử nữa! Quan nhân hãy cầm mấy lượng bạc này đi giải buồn đi có được không?

Đậu Vĩnh Hàng thấy vợ khuyên như vậy, nghĩ là buồn bã không được việc gì, bèn thay đổi y phục, cầm theo ít bạc vụn tính đi kiếm Dương Mãnh, Trần Hiếu vào quán rượu nào đó nhậu một bữa. Vừa ra khỏi nhà không xa thì thấy đằng kia đi lại hai vị Ban đầu dẫn theo mười mấy người tùy tùng đều đội mũ vải xanh, mặc áo chẽn xanh, lưng thắt dây da, chân mang khoái hài đế mỏng, mỗi người cầm đơn đao và thước sắt giống như đi tra án vậy. Gặp Đậu Vĩnh Hàng, vị quan nhân hỏi:

- Xin lỗi ông, đây là ngõ số 4 hẻm Thanh Trúc phải không?

- Vâng, chính là đây.

- Có vị anh hùng đả hổ Hắc diện báo Đậu Vĩnh Hàng, nhà ở đâu?

- Các ông tìm Đậu Vĩnh Hàng có việc chi?

- Chúng tôi muốn hỏi thăm về người đó.

- Tại hạ chính là Đậu Vĩnh Hàng đây.

- A, tôn giá là Đậu Vĩnh Hàng, có phải tôn giá ở nhà Châu lão đầu phải không?

- Vâng, các ông tìm tôi có việc gì?

- Ông có một người bạn đánh người ở phủ Kinh lược sứ, bảo chúng tôi nhắn tin cho ông haỵ Ông với tôi đến nha môn xem thử nhé!

- Ai mà đánh quan chức vậy kìa?

- Ông đến rồi sẽ biết.

Đậu Vĩnh Hàng nghĩ thầm: "Bạn bè mình thì nhiều, phải đến đó xem thử thì mới biết được". Nghĩ rồi cùng đi với họ. Xưa nay Đậu Vĩnh Hàng không làm điều gì sai pháp, trong lòng cũng không nghi ngại gì. Lời tục có câu: "Nói đúng phép, lòng không có điều gì lo nghĩ, chẳng sợ quỷ canh ba gọi cửa. Bụng không tịch, chẳng sợ lời nói cạnh". Vừa bước vào Kinh doanh điện soái phủ, vị quan nhân lấy mắt ra hiệu, mọi người áp lại vây chặt Đậu Vĩnh Hàng vào giữa và lấy dây sắt trói lại. Đậu Vĩnh Hàng ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao các vị lại trói tôi?

- Chuyện của ngươi làm mà ngươi không biết à? Vị quan nhân trả lời.

Đậu Vĩnh Hàng nghĩ thầm: "Mình chưa làm điều gì phạm pháp mà? Đây thiệt là đóng cửa ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống". Chính mình cũng không chống cự được, đành phải chờ quan thăng đường xét xử.

Vị quan nhân đi vào trong bẩm báo. Giây lát nghe bên trong vang lên một hồi trống lịnh. Ba hồi trống lịnh xong, quan Kinh doanh điện soái nhị phẩm Hình đình đại nhân thăng đường. Bốn mươi tên khoái thủ cầm dao vác búa đứng chờ sẵn ở đại đường. Tráng, Tạo, Khoái ba ban thét gọi đường uy xong, truyền đem sai sự vào. Có người kéo Đậu Vĩnh Hàng tới trước, quan nhân thét hỏi:

- Chuyện ở Bạch Sa Cương đón đường cướp bạc, giết chết quan giải quân lương, tên đầu đảng cướp giật tiền lương của triều đình là Hắc diện báo Đậu Vĩnh Hàng có phải là ngươi không?

Đậu Vĩnh Hàng nghe đến vụ này, sợ hãi hồn bay ngàn dặm, không biết tai bay họa gởi này từ đâu mà tới.
 Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 12458)
Ni sư Satomi Myodo (tục danh là Satomi Matsuno) sinh năm 1896, trong một gia đình nông dân nghèo tại Hokkaido. Không chấp nhận truyền thống cho rằng phụ nữ chỉ có thể là một vợ đảm, mẹ hiền; bà quyết tâm tìm thầy học đạo. Trải qua nhiều khó khăn, tham cứu nhiều pháp môn nhưng bà vẫn không tìm được điều bà muốn.
10/04/2013(Xem: 4052)
Long trút hơi thở cuối cùng vào lúc 4:15 chiều, vào thời điểm này cậu mợ của Long đang trên máy bay về Việt Nam để thăm mẹ và bà ngoại của Long. Sau bao nhiêu năm vật vã trong đau đớn vì căn bịnh AIDS, và mấy tháng sau này Long sống trong đau đớn cùng cực bởi cơn bịnh hoành hành thân xác, chỉ còn xương và da. Nhiều lần ý nghĩ tự tử đến với Long, có lần Long dùng sợi giây sắt cắm vào ổ điện để mong sao điện giựt cho cậu chết, nhưng thật là chưa hết nợ trần nên cậu bị điện giựt bắn rớt từ trên giường xuống đất,...
10/04/2013(Xem: 5357)
Trong cuộc đời, có những mối tình ngắn ngủi thoáng đến thoáng đi, hoặc kéo dài "trong một tháng trong một năm" như cách nói của nhà văn nữ F. Sagan. Cũng có những mối tình lâu dài " tưởng trong giây phút mà thành thiên thu" hay "đem xuống tuyền đài chưa tan". Nhưng tất cả không biết đáng kể hay không nếu đem đặt bên cạnh mối tình lạ lùng của vị cao tăng chùa Shiga.
10/04/2013(Xem: 13065)
Xin được viết đôi dòng cảm nghĩ của mình về tác phẩm Tu Bụi của tác giả Trần Kiêm Đoàn. Số là rất tình cờ, tôi và anh Đoàn cùng dạy lớp mùa Hè ở trường Pacific Lutheran University tại Olympia, Washington State, tháng 6 năm 2001. Hai chúng tôi được xếp chung hai phòng sát nhau trong cư xá giáo sư trường đại học PLU và cũng là hai người Việt duy nhất ở đây. Anh Đoàn dạy môn Psychotherapy (Tâm Lý Trị Liệu) và tôi dạy môn Physiotherapy (Thể Lý Trị Liệu) nên có dịp làm việc chung trong khóa học. Tôi ham thể thao, anh Đoàn ham viết lách....
10/04/2013(Xem: 3687)
Người ta có thể vương vấn mùa thu bằng những điều thật giản dị. Những ai lần đầu trở thành sinh viên sẽ có cảm giác hạnh phúc trong mùa thu trọn vẹn ý nghĩa. Những ai đã qua dốc cuộc đời, mùa thu lá rụng sẽ có dịp để nhìn lại, để chiêm nghiệm cuộc sống. Mùa thu níu giữ chân ta ở lại, níu ta sống chậm hơn và muốn ngoảnh lại phía sau xem mình đã đánh mất những gì, mình còn lại những gì… Có những phút lắng lòng như thế để bước tiếp, dù chặng đường phía trước còn cả một mùa đông.
10/04/2013(Xem: 3567)
Thỉnh thoảng con mới gọi về Việt Nam để hầu chuyện với Thầy, thế mà lần nào con cũng nhõng nhẽo than van với Thầy là mỗi khi nói chuyện với Thầy xong , thì cái hầu bao của con nó lủng đi thật nhiều. Nhưng hôm nay, cái cảm giác lủng hầu bao của con không còn nữa, mà thay thế vào đó là một nỗi đau buồn nào đó thật mơ hồ mà ngay chính con, con cũng không nhận rõ được, sau khi được Thầy cho biết cặn kẽ những khổ cực của người dân ở các tỉnh miền Trung đang phải gánh lấy, ...
10/04/2013(Xem: 3666)
Tôi hân hạnh được Thầy Pháp Siêu tức là Nguyễn Thanh Dương trình bày với tôi, Thầy đã phải trải qua nhiều năm sưu tập và dịch thuật một bộ TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO gồm có 62 bài Giảng Luận tóm rút các phần tinh hoa đặc sắc. Mỗi mẫu chuyện có nhiều ý nghĩa thâm thúy: xây dựng, thức tỉnh, và giác ngộ cho người đời, Thầy cũng khuyến khích tôi, nếu có phương tiện in ra để phổ biến cho mọi người được xem.
10/04/2013(Xem: 7111)
Pháp Phật rộng lớn thâm sâu, nhưng không ngoài lý Duyên Khởi và lý Nhân Quả. Duyên Khởi hay lý tánh của các pháp. Thật tướng của các pháp chính là không tướng.
10/04/2013(Xem: 4684)
Phât tử Chơn Huy ở Hoa Kỳ về có đem theo tập tự truyện dày của Tỳ Kheo Yogavacara Rahula. Cô nói truyện rất hay, khuyên tôi đọc và nhờ tôi dịch ra Việt ngữ để phổ biến trong giới Phật tử Việt Nam. Câu chuyện rất lý thú, nói về đời của một chàng trai Mỹ đi từ chỗ lang bạt giang hồ đến thiền môn. Truyện tựa đề "ONE NIGHT'S SHELTER (From Home to Homelessness)--The Autobiography of an American Buddhist Monk". Tôi đọc đi rồi muốn đọc lại để thấu đáo chi tiết trung thực của một đoạn đời,...
10/04/2013(Xem: 6240)
Cách đây hơn ba mươi năm, cũng có vài tiểu thuyết gia viết về Lý Công Uẩn. Cốt truyện tuy ly kỳ, câu văn tuy hấp dẫn thực, nhưng các tác giả thường thường đưa vào nhiều chuyện hoang đường để mô tả một nhân vật lỗi lạc với những hành động vượt quá sức tưởng tượng.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]