Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

166. Ngưu Cái cùng đường đi mãi võ

31/10/201818:32(Xem: 6625)
166. Ngưu Cái cùng đường đi mãi võ

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 166:

Ngưu Cái cùng đường đi mãi võ

Bệnh phù thần vô cớ bị kéo áo



Xích phát ôn thần Ngưu Cái xách côn đồng nhắm Pháp Nguyên đánh nhầu. Trịnh Hùng nhìn lại thấy Ngưu Cái mình cao hơn trượng, đầu đội khắn tráng sĩ sáu múi màu xanh, mình mặc tiễn tụ bào cùng màu, lưng buộc dây tơ, đi giày đế mỏng, mặt như bùn xanh, đôi lông mày chu sa đỏ chót, có vẻ vô cùng hung ác, trong tay sử dụng cây côn đồng lớn cỡ ly trà, nhắm ngay Pháp Nguyên đánh xuống. Pháp Nguyên hết hồn, lật đật nhảy ra ngoài vòng đấu, nghĩ thầm: "Trúng phải một côn này, gáo dừa nát ngứu chứ chẳng chơi". Nghĩ rồi lật đật rút chạy. Ngưu Cái chạy theo hét lên:

- Thằng cha gáo dừa chạy đi đâu?

Trước sự việc đó, Trịnh Hùng đến ngẩn ngơ không biết người đó là ai. Ma diện hổ Tôn Thái Lai tưởng đâu kiếm được người giúp sức đánh Trịnh Hùng, nào ngờ không thành. Còn đương ngơ ngác, kế thấy Tế Điên từ trên lầu chạy xuống càng làm hắn sợ hải hơn nữa. Tế Điên vừa xuống tới đất thì từ phía Bắc có bốn người bước vào, đó là bốn vị Ban đầu: Sài Nguyên Lộc, Đỗ Chấn Anh, Lôi Trí Viễn, Mã An Kiệt. Bốn người này từ huyện Tiền Đường đi biện án ở chỗ khác, tiện đường ghé vào, thì ra hai bên đều quen biết cả. Sài đầu hỏi:

- Trịnh đại quan nhân, ngài cãi lộn với ai vậy? Tế Công lão nhân gia, làm gì ở đây?

Tế Điên nói:

- Trịnh gia mở một tiệm đậu hũ ngoài cổng Tiền Đường này, bị Thái Lai đập đổ đạc bể hết, vậy mà chúng tôi tới kiếm ông ta, ông ta lại muốn gây sự đánh nhau đấy.

Đỗ Chấn Anh vội kéo Tôn Thái Lai ra ngoài, nói:

- Tôn Thái Lai, ông không biết vị Hòa thượng đó là thế tăng của Thừa tướng đường triều đó sao? Bộ Ông chọc đến ông ấy à? Theo tôi thấy tốt hơn là ông xuống nước nhận tội chịu thua đi.

- Tôi cũng không biết ông Hòa thượng ấy. Còn tiệm đậu hũ không phải tôi đập mà là Liêu Đình Qúi đập đấy. Tôi không biết đó là chỗ buốn bán của Trịnh gia.

Liêu Đình Qúi đập phá thì cũng như ông phá vậy. Thôi, ông chịu bồi thường đi.

- Các vị yên tâm, tôi xin nhận bồi thường.

Đỗ Chấn Anh nói:

- Bạch Thánh tăng, tôi xin đứng ra giảng hòa, đồ đạc ở tiệm đậu hũ bị đập phá bao nhiêu, bảo Tôn Thái Lai đền hết.

- Ta nói giảng hòa, chắc chắn là được lòng người rồi, cửa tiệm đậu hũ bị đập bể hết cũng không bắt đền, thùng nước thủng hết cũng không bắt đền, thùng đậu hũ tét hết cũng không bắt đền, nồi bị bể hết cũng không bắt đền, tất cả đồ đạc chén bát bể hết cũng không bắt đền, bao đậu hũ rách hết cũng không bắt đền.

Trịnh Hùng nói:

- Tại sao lại không bắt đền?

Tế Điên nói:

- Tôn Thái Lai, người phải bồi thường cái cối xay nhé? Cái cối xay đó bỏ ra 250 lượng bạc mua không được. Ta không đòi nhiều, ngươi chỉ đưa ra 250 lượng bạc là được rồi. Hòa thượng ta xen vào chuyện này, ai cũng trách ta hết. Trịnh Hùng cũng không bằng lòng ta, Tôn Thái Lai cũng không bằng lòng ta.

- Phải rồi, Sài đầu nói, các vị hai bên đừng có ai chê trách việc này.

Tôn Thái Lai nghĩ thầm: "Chuyện này không đến nỗi tệ, Hòa thượng còn lưu lại một chút nhơn tình, tính như vậy cũng được rồi. Ai nấy không chê trách gì, chỉ cần mình ráng bóp bụng chịu thôi". Nghĩ rồi bèn lấy ra 250 lượng bạc giao cho Hòa thượng.

Tế Điên nói:

- Trịnh gia nè, chúng ta đi thôi. Làm phiền quý vị Ban đầu quá!

Sài đầu, Đỗ đầu nói:

- Xin Thánh tăng cứ đi, chúng tôi cũng phải lo công việc của mình đây. 

Tế Điên cùng Trịnh Hùng đi trở lại tiệm đậu hũ. Tế Điên nói với Châu Đắc Sơn:

- Châu Đắc Sơn, ông cũng đừng chết nhé! Ta làm thần làm thế với Ma diện hỗ Tôn Thái Lai lấy 250 lượng bạc giao hết cho ông. Cha con ông lo sắm lại đồ đạc hành nghề sống qua ngày.

Châu Đắc Sơn thấy vậy, dập đầu muôn vàn cảm tạ Hòa thượng lia lịa, cùng không đòi chết nữa, sắm sửa đồ đạc để hành nghề buôn bán lại. Như vậy Tế Điên coi như cứu được tánh mạng cả gia đình. Trịnh Hùng nói:

- Thánh tăng về nhà đệ tử nhé!

Tế Điên mới cùng Trịnh Hùng đi về đường Phụng Sơn. Khi về đến nhà Trịnh Hùng thì đã lên đèn. Trịnh Hùng hối gia nhân dọn tiệc để đãi Hòa thượng cùng ăn uống vui vẻ. Trịnh Hùng mới hỏi:

- Bạch Thánh tăng, hôm nay đại hán mặt xanh sử dụng cây côn đồng, Thánh tăng có quen biết anh ta không?

- Ta không quen.

- Tôi xem thấy anh ta có vẻ là anh hùng, đánh tiếc không biết họ tên anh ta là gì, cũng không biết anh ta ở đâu?

- Ngươi muốn tìm để ngày mai ta dẫn đi sẽ gặp anh ta ngay.

- Được, Thánh tăng dẫn tôi đi kiếm mãnh hán ấy để tôi hỏi anh ta xem.

Nói rồi Tế Điên nhắm mắt lại ngủ ngang. Trịnh Hùng hỏi:

- Thánh tăng tại sao buồn ngủ dữ vậy? Chắc suốt đêm qua không ngủ phải không?

- Ta thích vừa ăn vừa ngủ, vừa ngủ vừa uống vậy mới khoái.

Trịnh Hùng cũng phải ngồi bồi tiếp uống đến trống điểm canh ba, bỗng thấy một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, Trịnh Hùng nhìn lại, chính là Thần quyền la hán Pháp Nguyên, trong tay đang cầm ngọi giới đao. Nguyên, Pháp Nguyên bị Ngưu Cái đuổi chạy trối chết may mà thoát được nên rất căm giận về chuyện đó, tối nay muốn đến đâm chết Trịnh Hùng. Trịnh Hùng nhìn thấy sợ hãi, định lấy binh khí chống lại. Pháp Nguyên vừa mới đến cửa phòng, Tế Điên lấy tay chỉ một cái, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!", dùng định thân pháp trồn cứng Pháp Nguyên lại. Tế Điên nói:

- Hay cho Pháp Nguyên, ông thiệt là to gan lớn mật, dám đi hành thích người ta chớ! Ông là người xuất gia, vô cớ xía vào chuyện người ta làm chỉ Ma diện hổ Tôn Thái Lai chính là tên ác bá tại địa phương, hắn đàn áp người buôn bán lương thiện, ỷ mạnh hiếp yếu, ông còn trợ Trụ vi ngược, giúp hắn làm bậy sao? Hôm nay ta bắt được ông, nếu trình lên quan rằng ông đêm tối cầm dao nhảy tường vào nhà, hành hung gây ác thì ông nghĩ tội của ông đó có đánh đòn hay không hử? Hòa thượng là người tâm Phật, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ta nghĩ ông cũng là người xuất gia, nên Hòa thượng ta không nỡ làm hại ông. Hôm nay ta thả ông ra, có sửa đổi cũng do ông, không sửa đổi cũng do ông, tự Ông muốn làm gì thì làm.

Pháp Nguyên nói:

- Được rồi, Hòa thượng ở chùa nào vậy?

- Ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn đây.

- Được, ông thả tôi ra đi, sau này còn có lúc gặp lại.

Tế Điên giải định thân pháp, Pháp Nguyên trở về nhà Tôn Thái Lai, hôm sau bỏ về đảo Liên Hoa ở núi Lục Yên.

Còn Ngưu Cái đi đâu? Sau khi xách côn rượt theo Hòa thượng không kịp, bèn tính trở lại Vạn Trân lầu nhưng lại không nhớ đường cũ. Kiếm mãi không ra, đói bụng quá, nhìn thấy trước mặt có một tòa quán rượu, hắn xách côn bước vào. Phổ ky nhìn thấy hỏi:

- Đại gia mới đến à?

- Ừ, mới đến.

Phổ ky bèn mời hắn sang gian phòng trống phía Đông, hắn cũng không biết gọi người hầu. Phổ ky hỏi:

- Đại gia có ăn cơm không?

- Không.

- Đại gia ăn thứ gì nào?

- Đem cho ta năm cân rượu.

Phổ ky nghe nói, cho ông này là bợm rượu đây, nói:

- Đại gia có cần gì nữa không?

- Cần năm cân rượu thịt với năm cân bột mì.

- Năm cân bột mì ăn làm sao?

- Cầm cắn ăn.

- Cầm cắn ăn phải làm bánh nhé!

- Phải đó, làm bánh đi! Phải có năm cân dấm, năm cân tỏi nữa!

- Sao lại có dấm tỏi nhiều như vậy?

- Ít hơn một chút cũng được. Ngươi đem cho gia gia ăn.

- Đừng nói đùa chớ!

- Ta không đùa đâu.

Phổ ky biết hắn là một anh khờ cũng không để ý tới hắn, đem rượu thịt ra. Ngưu Cái ăn no một bữa, ăn rồi đi ngủ. Hôm sau, sáng ra lại ăn no một bữa nữa rồi mới đi. Phổ ky nói:

- Ông trả tiền chớ!

- Đợi lão gia làm quan rồi sẽ trả cho.

- Làm quan gì?

Làm đề đốc. Theo sức lực của ta đây đi đến doanh trại đầu quân, đánh nhau sẽ làm quan, mấy người cùng phố của ta nói thế.

- Ai nói ông làm quan gì thây kệ họ, ông hãy trả tiền trọ tiền cơm mới được.

- Ta không có tiền.

- Không tiền thì ông ăn làm chi?

- Tại đói.

Phổ ky thầm nghĩ: "Anh chàng này quá khờ, thấy điệu bộ bặm trợn, lại cầm gậy côn đồng, chắc là biết võ, đánh nhau chắc là đánh không lại rồi". Nghĩ rồi bèn nói:

- Ông biết múa quyền không?

- Biết chớ!

- Ông múa được, để tôi dẫn ra đường lớn múa quyền, được tiền ông trả tiền cơm cho chúng tôi, được không?

- Ừ được! Ta đi múa ở đâu?

- Để tôi dẫn ông đi.

Nói rồi phổ ky đi mua ngay một cục đất trắng, dẫn Ngưu Cái đến một ngã tư vẽ một vòng tròn trắng rồi nói:

- Ông múa trong vòng này đi.

Ngưu Cái cũng không biết nói tiếng lóng giang hồ, chỉ biết múa côn thôi. Múa côn xong lại đi quyền. Có người bu quanh vòng tròn, phổ ky nói thay cho Ngưu Cái:

- Người cùng ra phố mãi võ, hổ gầy hổ đón đường hại người. Vị đây cũng không phải là người quen thạo nghề mãi võ, ngụ lại trong quán chúng tôi không tiền trả. Chư vị xem luyện võ xong, có tiền giúp cho tiền, không tiền giúp cho người, đứng vỗ tay trợ Oai.

Nói xong Ngưu Cái lại múa một chặp. Phổ ky nói:

- Xin quí vị cho tiền cho.

Đợt đó được năm, sáu trăm tiền. Xin tiền lại múa nữa, múa hai ba đợt được một điếu năm, sáu trăm tiền. Phổ ky thấy đã đủ tiền cơm mới nói:

- Ông luyện thêm được tiền thêm cứ cất lấy, tôi không cần nữa. Bao nhiêu đây đủ cho tiền cơm rồi. Tôi về đây.

Nói rồi cầm tiền ra về. Ngưu Cái thấy vậy, nói:

- Hay cho cái bị thịt này, cầm tiền đi đâu vậy? Như vậy là quá rồi đó!

Đứng ngơ ngẩn giây lát, Ngưu Cái nói:

- Để tôi luyện thêm để có tiền một bữa cơm. Đủ tiền ăn cơm rồi tôi không luyện nữa.

Ai nấy thấy vậy cũng vui. Ngưu Cái lại luyện thêm hai lượt nữa, được năm, sáu trăm tiền. Vừa ngay lúc đó Bệnh phù thần Trần Hiếu và Mỹ nhiệm công Dương Mãnh có việc đi ngang quạ Hai người này đi thêm bạn ở ngõ số 4 hẻm Thanh Trúc. Anh rể của Bắc lộ tiêu đầu Thiết đẩu thái tuế Châu Khôn tên là Đậu Vĩnh Hàng, ngoại hiệu là Đả hổ anh hùng đến kinh đô nhắn tin với Châu Khôn nhờ Dương Mãnh, Trần Hiếu tìm việc cho, Trần Hiếu mướn một nhà ba gian ở hẻm Thanh Trúc cho vợ chồng Đậu Vĩnh Hàng ở trước rồi từ từ kiếm việc sau. Hôm đó Dương Mãnh, Trần Hiếu đi thăm Đậu Vĩnh Hàng, ngang qua chỗ này thấy Ngưu Cái đang múa quyền rất có nét, Dương Mãnh nói:

- Huynh trưởng, anh xem anh bạn này bị không tiền mới làm vậy chớ không phải người chuyên nghề mãi võ đâu. Chúng ta đều là con nhà võ nên bước vào giúp anh ta một tay gọi là tế khổn phò nguy đó nhé!

- Được, Trần Hiếu nói, chú đi đi!

Dương Mãnh gạt mọi người ra bước vào vòng, ôm quyền nói:

- Này bạn, bạn diễn ở đây hay lắm!

Ngưu Cái nghe nói, nghĩ thầm: "Hồi nãy bị phổ ky lấy tiền mang đi, bây giờ hắn chắc cũng đến cướp tiền của mình nữa chớ gì!". Nghĩ rồi bước tới nắm cổ áo, còn tay kia chộp lấy chân của Dương Mãnh giở lên, hét lớn:

- Thằng bị thịt này, cút đi cho rảnh!

Nói rồi ném Dương Mãnh ra ngoài vòng. Dương Mãnh sử dụng thức Diều hâu bói nước, chân đứng vững xuống đất không hề gì. Mọi người đứng xem loạn cả lên, Dương Mãnh giận đỏ mặt, hét lớn:

- Hay cho tên tiểu bối này, mi dám ném tử đệ thái gia hử?

Hét rồi rút dao ra định sống chết với Ngưu Cái.
 Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 12295)
Ni sư Satomi Myodo (tục danh là Satomi Matsuno) sinh năm 1896, trong một gia đình nông dân nghèo tại Hokkaido. Không chấp nhận truyền thống cho rằng phụ nữ chỉ có thể là một vợ đảm, mẹ hiền; bà quyết tâm tìm thầy học đạo. Trải qua nhiều khó khăn, tham cứu nhiều pháp môn nhưng bà vẫn không tìm được điều bà muốn.
10/04/2013(Xem: 3969)
Long trút hơi thở cuối cùng vào lúc 4:15 chiều, vào thời điểm này cậu mợ của Long đang trên máy bay về Việt Nam để thăm mẹ và bà ngoại của Long. Sau bao nhiêu năm vật vã trong đau đớn vì căn bịnh AIDS, và mấy tháng sau này Long sống trong đau đớn cùng cực bởi cơn bịnh hoành hành thân xác, chỉ còn xương và da. Nhiều lần ý nghĩ tự tử đến với Long, có lần Long dùng sợi giây sắt cắm vào ổ điện để mong sao điện giựt cho cậu chết, nhưng thật là chưa hết nợ trần nên cậu bị điện giựt bắn rớt từ trên giường xuống đất,...
10/04/2013(Xem: 5179)
Trong cuộc đời, có những mối tình ngắn ngủi thoáng đến thoáng đi, hoặc kéo dài "trong một tháng trong một năm" như cách nói của nhà văn nữ F. Sagan. Cũng có những mối tình lâu dài " tưởng trong giây phút mà thành thiên thu" hay "đem xuống tuyền đài chưa tan". Nhưng tất cả không biết đáng kể hay không nếu đem đặt bên cạnh mối tình lạ lùng của vị cao tăng chùa Shiga.
10/04/2013(Xem: 12897)
Xin được viết đôi dòng cảm nghĩ của mình về tác phẩm Tu Bụi của tác giả Trần Kiêm Đoàn. Số là rất tình cờ, tôi và anh Đoàn cùng dạy lớp mùa Hè ở trường Pacific Lutheran University tại Olympia, Washington State, tháng 6 năm 2001. Hai chúng tôi được xếp chung hai phòng sát nhau trong cư xá giáo sư trường đại học PLU và cũng là hai người Việt duy nhất ở đây. Anh Đoàn dạy môn Psychotherapy (Tâm Lý Trị Liệu) và tôi dạy môn Physiotherapy (Thể Lý Trị Liệu) nên có dịp làm việc chung trong khóa học. Tôi ham thể thao, anh Đoàn ham viết lách....
10/04/2013(Xem: 3584)
Người ta có thể vương vấn mùa thu bằng những điều thật giản dị. Những ai lần đầu trở thành sinh viên sẽ có cảm giác hạnh phúc trong mùa thu trọn vẹn ý nghĩa. Những ai đã qua dốc cuộc đời, mùa thu lá rụng sẽ có dịp để nhìn lại, để chiêm nghiệm cuộc sống. Mùa thu níu giữ chân ta ở lại, níu ta sống chậm hơn và muốn ngoảnh lại phía sau xem mình đã đánh mất những gì, mình còn lại những gì… Có những phút lắng lòng như thế để bước tiếp, dù chặng đường phía trước còn cả một mùa đông.
10/04/2013(Xem: 3501)
Thỉnh thoảng con mới gọi về Việt Nam để hầu chuyện với Thầy, thế mà lần nào con cũng nhõng nhẽo than van với Thầy là mỗi khi nói chuyện với Thầy xong , thì cái hầu bao của con nó lủng đi thật nhiều. Nhưng hôm nay, cái cảm giác lủng hầu bao của con không còn nữa, mà thay thế vào đó là một nỗi đau buồn nào đó thật mơ hồ mà ngay chính con, con cũng không nhận rõ được, sau khi được Thầy cho biết cặn kẽ những khổ cực của người dân ở các tỉnh miền Trung đang phải gánh lấy, ...
10/04/2013(Xem: 3593)
Tôi hân hạnh được Thầy Pháp Siêu tức là Nguyễn Thanh Dương trình bày với tôi, Thầy đã phải trải qua nhiều năm sưu tập và dịch thuật một bộ TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO gồm có 62 bài Giảng Luận tóm rút các phần tinh hoa đặc sắc. Mỗi mẫu chuyện có nhiều ý nghĩa thâm thúy: xây dựng, thức tỉnh, và giác ngộ cho người đời, Thầy cũng khuyến khích tôi, nếu có phương tiện in ra để phổ biến cho mọi người được xem.
10/04/2013(Xem: 7001)
Pháp Phật rộng lớn thâm sâu, nhưng không ngoài lý Duyên Khởi và lý Nhân Quả. Duyên Khởi hay lý tánh của các pháp. Thật tướng của các pháp chính là không tướng.
10/04/2013(Xem: 4617)
Phât tử Chơn Huy ở Hoa Kỳ về có đem theo tập tự truyện dày của Tỳ Kheo Yogavacara Rahula. Cô nói truyện rất hay, khuyên tôi đọc và nhờ tôi dịch ra Việt ngữ để phổ biến trong giới Phật tử Việt Nam. Câu chuyện rất lý thú, nói về đời của một chàng trai Mỹ đi từ chỗ lang bạt giang hồ đến thiền môn. Truyện tựa đề "ONE NIGHT'S SHELTER (From Home to Homelessness)--The Autobiography of an American Buddhist Monk". Tôi đọc đi rồi muốn đọc lại để thấu đáo chi tiết trung thực của một đoạn đời,...
10/04/2013(Xem: 6153)
Cách đây hơn ba mươi năm, cũng có vài tiểu thuyết gia viết về Lý Công Uẩn. Cốt truyện tuy ly kỳ, câu văn tuy hấp dẫn thực, nhưng các tác giả thường thường đưa vào nhiều chuyện hoang đường để mô tả một nhân vật lỗi lạc với những hành động vượt quá sức tưởng tượng.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]