- Cáo Bạch Tang Lễ
- Tiểu Sử cố Hòa Thượng Thích Minh Tâm (Chủ Tịch Hội Đồng Điều Hành GHPGVNTN Âu Châu)
- Chân dung HT Minh Tâm
- Chương trình Tang Lễ
- Ban Tổ Chức Tang Lễ
- Điện Thư Phân Ưu
- Video: Hình ảnh cuối cùng của HT Minh Tâm
- Video: Phỏng vấn HT Minh Tâm
- Đài RFI Việt ngữ đưa tin
- Pháp ngữ của HT Minh Tâm
- Hình ảnh Chùa Khánh Anh
- Hình ảnh lễ tang HT Thích Minh Tâm (1940-2013)
- Điện Thư Phân Ưu
- Điếu văn của GH Canada
- Liễn đối tưởng niệm
- Video: Lễ Tưởng Niệm 50 Năm BT Quảng Đức
- Điện Thư Phân Ưu của Pháp Bảo Tự Viện
- Điện Thư Phân Ưu của Tu Viện Quảng Đức
- Tưởng niệm HT Minh Tâm
- Kính tiễn Ôn Minh Tâm
- Lễ Truy Niệm HT Minh Tâm tại Hoa Kỳ
- Hành trạng Hòa Thượng Thích Minh Tâm
- Kính Bái Cao Tăng (Thiện Thông)
- Điện Thư Phân Ưu (HĐGP Úc Châu)
- Nhớ Thầy (T. Nguyên Kim)
- Khóc Thầy (Tâm Tú)
- Nhạc phẩm:Bài Thơ Dâng Người
- Nhạc phẩm: Kính Lạy Giác Linh Thầy
- Nhạc phẩm: Khóc Thầy
- Nhạc phẩm: Bài Thơ Dâng Thầy
- Nhạc phẩm: Còn Đâu Bóng Thầy
- Nhạc phẩm: Trọn Nghĩa Ơn Thầy
- Nhạc phẩm: Tiễn Bước Về Tây
- Nhạc phẩm: Xin Thầy quay lại
- HT Minh Tâm thăm TV Quảng Đức
- Thư mời viết bài về HT Minh Tâm
- Nhớ Ôn Minh Tâm (Phan Nguyễn)
- Chùa Kim Liên viếng Giác Linh HT
- Tưởng Niệm HT Thích Minh Tâm (bài viết của HT.Như Điển, do Phật tử Quảng An và Diệu Danh diễn đọc)
- Minh Tâm Phổ Chiếu (T.Minh Tuệ)
- Chiếc Mũ Len (Thích Thiện Hiền)
- Kính lạy Giác Linh Ôn (TN Giới Định)
- Phần Tư Thế Kỷ Tu Học (Thiện Giới)
- Cảm niệm Ân Sư (Môn đồ pháp quyến)
- Bậc Đại Sĩ Pháp Phái Liễu Quán
- Đôi lời cảm niệm
- Tâm Hạnh Viên Dung (T. Minh Tuệ)
- Sự chết xưa nay có làm ta thức tỉnh
- Còn đâu một bóng áo nâu !
- Trang Nhà Quảng Đức tưởng niệm Ôn
- Video: Lễ Nhập Kim Quan tại Phần Lan
- Thương tiếc Thầy (Diệu Đức)
- Một Thoáng Hương Xưa (T.Nguyên Siêu)
- Câu chuyện một buổi chiều (TT.Phương)
- Kính Ngưỡng Ôn Khánh Anh (Trần Đan Hà)
- Ôn Minh Tâm, Người trồng Sen trên tuyết ( bài viết của Thích Nguyên Tạng, do Phật tử Tường Dinh diễn đọc)
- Người Cha....(Thiện Mẫn)
- Bài pháp cuối cùng
- Phỏng vấn Chư Tôn Đức sau Tang Lễ
- Tưởng niệm Ôn Minh Tâm (T. Phi)
- Điếu văn tưởng niệm (GH Úc Châu)
- Video: Lễ Tang HT Minh Tâm
- Cảm niệm về Ôn Minh Tâm (Tâm Quang)
- Nhân duyên ngắn ngủi (Q.Tịnh)
- Những dòng suy tư (T.Viên Giác)
- Đến, đi bình dị…(T.Hạnh Thức)
- Sư Ông của chúng con (TN.Như Viên)
- Bậc Chân Sư (Quảng An)
- Điếu văn tưởng niệm (GH Âu Châu)
- Nhẫn (Vĩnh Hảo)
- Hình cúng thất thứ 3
- Khóa học Âu Châu, ân tình & thành quả
- Ai Văn Bái Bạch (Viên Huệ)
- Cảm niệm Ân Đức (Chùa Đôn Hậu)
- Thành Kính Niệm Ân
- Thư Cung Thỉnh Lễ Chung Thất
- Những dòng suy tư (T. Viên Giác)
- Tiễn Ôn (T. Nhật Trí)
- Thông Tư Lễ Tưởng Niệm tại Úc Châu
- Tưởng niệm Thầy (thơ của Tâm Tú)
- Ôn Khánh Anh (Thiện Ngộ)
- Những ngày còn lại (T.Như Điển)
- Cơn Dông Giữa Mùa Hạ (T.T.Nhật Hưng)
- Kính tiễn HT Minh Tâm (Thoại Hoa)
- Hai đĩa rau muống (Văn Công Tuấn)
- Những ngày cuối cùng bên Sư Ông (T. Pháp Quang)
- Tưởng nhớ Ôn Khánh Anh (T. Giác Tâm)
- Đã mất rồi bậc xuất trần Đại Sĩ (Phù Vân)
- Vài cảm niệm... (T. Nhất Chân)
- Mảnh Ca Sa Lộng Sương Gió
- Lễ Tưởng Niệm HT Minh Tâm tại Úc Châu
- Bài Thơ Dâng Người (TN. Như Viên)
- Giây phút cuối bên Thầy (Tâm Tú)
- Sen Hồng Xứ Tuyết (Tâm Tú)
- Bản Tin Khánh Anh
- Kính lễ Chung Thất (Quảng An)
- Hình ảnh Lễ Chung Thất
- Hình ảnh xa xưa
- Sư Ông Khánh Anh Trong Ký Ức Tôi
- Lời tưởng niệm cuối (HT Tín Nghĩa)
- Báo Viên Giác tưởng niệm Ôn
- Gương Thầy năm trước (TN Diệu Trạm)
- Thành kính tưởng niệm.. (Tâm Tú)
- Cảm niệm Ân Sư (T. Tịnh Phước)
- Hình ảnh Lễ Bách Nhật Ôn
- Video: Lễ Bách Nhật Ôn Minh Tâm
- Tưởng Niệm HT Minh Tâm (Nguyên Kỉnh)
- Đến Đi vài kỷ niệm về Thầy
- Một năm đã trôi qua (T Minh Tâm)
- Đông ấm trời Âu (TN Đắc Trí)
- Một Bậc Tôn Túc Tại Hải Ngoại
- Ôn Minh Tâm (T Viên Thành)
- Đại Tường Sư Ông (TN Như Viên)
- Vẫn Còn Trong Hoài Niệm
- Nhớ Sư Ông !
- Chùa Khánh Anh sau 30 năm
- Kỷ yếu 20 năm Khóa Tu Học Phật Pháp Âu Châu 1989-2008
- Chỉ Còn Đống Gạch Vụn
- Tưởng nhớ HT Minh Tâm
- Sư Ông Chủ Tịch (Diệu Hoàng)
- Dư Âm Cơn Dông Tố
- Thủ bút của HT Minh Tâm
- Làm việc kiến trúc với Sư Ông
- Đôi dòng kính tưởng niệm HT Minh Tâm
- Hồi ký : 30 năm Chùa Khánh Anh
- Hình với Chư Tôn Đức gần xa
- Một đời vì đạo (thơ)
- Kỷ yếu tưởng niệm HT Minh Tâm
- Tiến trình xây cất Chùa Khánh Anh
- Tưởng Nhớ đến HT Thích Minh Tâm
- Lễ Huý Nhật Hòa Thượng Bổn Sư năm 2017
- Thư Viết Cho Thầy ( Kính dâng lên cố Ân Sư - Hòa Thượng Thích Minh Tâm)
- Cây Tùng Trên Sa Mạc (bài viết của HT Trường Sanh tưởng niệm 10 năm HT Thích Minh Tâm (1940-2013) viên tịch)
Kính dâng Giác Linh Sư Ông Khánh Anh, kính tặng Mẹ .
Nhân duyên, hai từ giáo lý nhà Phật nghe thật giản dị và dễ thương. Từ ngày Sư Ông Khánh Anh viên tịch, tính đến nay đã hơn một năm. Trong ký ức của tôi không ngày nào, không nhớ về hình bóng Sư Ông. Hình bóng của Ngài cứ nhè nhẹ thẩm thấu trong tâm hồn tôi. Càng hồi tưởng, càng ngẫm nghĩ, sắp xếp tất cả những sự kiện theo dòng thời gian, tôi mới nhận ra rằng: Chắc nhiều đời, nhiều kiếp trước tôi đã có duyên và tín tâm với Phật, với Sư Ông rất nhiều, nên đến kiếp này tôi mới lại được làm con Phật, được là đệ tử ruột của Sư Ông. Hôm nay, ngồi viết những dòng tưởng niệm này là cả một quá khứ vui buồn, đau thương tràn về. Ngược dòng thời gian, tôi sinh ra ở miền Bắc, Sư Ông là người trong
Sau khi Sư Ông viên tịch, tôi mới giật mình nhận ra điều sơ đẳng: Thì ra Ngài là Bồ Tát thị hiện dẫn dắt tôi về với ngôi Tam Bảo, cho nên tôi phải tu, phải tu rất nhiều, may ra các kiếp vị lai tới, tôi mới có duyên được gặp lại cha tôi. Và chắc chắn tôi chỉ gặp được cha tôi ở ngôi Già Lam, ở ngôi Tam Bảo, ở cõi Phật mà thôi. Và rồi trong chuyến hành hương về đất Phật hồi tháng 11.2013 vừa qua, tôi mới chợt nhận ra thêm một điều nữa: Sư Ông là Phật. Chuyện là thế này: Chả là đúng vào dịp lễ tưởng niệm 100 ngày viên tịch của Sư Ông, tôi không sang được chùa Khánh Anh dự lễ, vì đúng ngày đó tôi đang đi hành hương trên đất Phật, nên tôi chỉ biết thỉnh di ảnh Giác Linh Sư Ông cùng tháp tùng. Theo thói quen cứ đến các thánh tích, đến tứ Động Tâm, nơi nào trên đất Phật tôi đều dâng di ảnh Giác Linh Sư Ông đặt lên cao, để cả đoàn cùng đảnh lễ. Lạ lắm, cứ mỗi lần quỳ xuống đảnh lễ Phật, khi ngước mắt lên thấy Phật là thấy hình ảnh Sư Ông liền. Tôi nhủ thầm chắc mình già rồi lẩn thẩn, phần vì quá thương xót Sư Ông nên thấy vậy thôi. Tôi cứ để bụng hoài không muốn chia sẻ với ai. Cho đến hôm cuối cùng trên đất Phật, trong lúc cúng lễ 100 ngày viên tịch của Sư Ông trong bảo tháp, tại Bồ Đề Đạo tràng, dưới chân pho tượng Phật Thích Ca Mâu Ni bằng vàng cao hơn 2 mét, có tuổi thọ hơn 1000 năm rất linh thiêng, với sự chủ lễ của Hòa Thượng Huệ Minh phương trượng chùa Giác Uyển tại Sài Gòn; lúc đó hai tay tôi đang dâng bát cơm lên Phật và Giác Linh Sư Ông; khi ngước mắt lên chiêm bái Phật, tôi mới ngộ ra một điều: À! thì ra những lần được gần gũi bên Sư Ông, tôi luôn thấy ở Ngài cách hành xử toát lên hai nhân tố Bình Đẳng - Thanh Tịnh, gieo trồng nhân đó chính là quả về cảnh giới của Phật. Cho nên tâm của Sư Ông và tâm Phật đều ở cảnh giới tương ưng, thấy Phật là thấy hình ảnh Sư Ông, đó là điều hiển nhiên. Có thế thôi mà tôi nghĩ mãi không ra.
Viết về Sư Ông thật dễ mà khó. Dễ là bởi vì có quá nhiều kỷ niệm để kể, nhưng khó là bởi vì Sư Ông là bậc Cao tăng Trưởng lão, bậc Thạch trụ của thiền gia, là nhà lãnh đạo tài ba của Giáo hội nhưng ở đời thường, Ngài giản dị, mộc mạc, chân thành lắm. Cho nên nhiều khi viết không cẩn thận thành sai lệch, thi vị hóa Sư Ông. Điều đó không nên và tôi chắc là cha tôi không muốn thế. Chính vì thế tôi chỉ viết ra đây vài kỷ niệm vui buồn mà tôi có được trong những lần gặp, những ngày gần gũi bên Sư Ông mà thôi.
Nhớ hôm đầu tiên trong dịp lễ rằm Thượng nguyên 2001 tại Munich - Đức quốc, sau khi làm lễ Quy Y Tam Bảo, chúng tôi quỳ xuống đảnh lễ Sư Ông, tôi không biết những người khác ngộ ra điều gì, chứ trong thâm tâm, tôi chỉ muốn bay về ngay Việt Nam khoe với mẹ rằng: Con trai của Mẹ giờ đã là con Phật, là đệ tử ruột của Sư Ông Khánh Anh tận bên Pháp rồi đấy nhé! Và công việc tiếp theo tôi sẽ làm và dứt khoát phải làm là bắc thang trèo lên hạ ảnh ông Hồ xuống, thay vào đó là ảnh Phật. Ngày đó nghĩ và làm chỉ xuất phát đơn giản: Lòng kính Phật, nào đã hiểu kinh kệ gì đâu. Mãi sau này nghe quý Thầy, quý Cô giảng tôi mới hiểu. Hồi Đức Phật còn tại thế, Đức Phật đã từng nói và giảng kinh điềm lành, mà sau này mọi người khi dịch ra hay đặt tên: Kinh Phước Đức. Tôi thích nhất mấy lời dạy mở đầu của Đức Phật:
Lánh xa kẻ xấu ác
Được thân cận người hiền
Tôn kính bậc đáng kính
Là điềm lành lớn nhất
Theo thiển ý của cá nhân tôi, có lẽ cái bi kịch lớn nhất của phần lớn người Việt Nam, từ sau ngày 2.9.1945 và đặc biệt các gia đình ngoài Bắc sau năm 1954, là đã chọn nhầm người để tôn kính. Đó cũng là một nguyên nhân chính, dẫn đến những hậu quả khôn lường mà dân tộc Việt
Nhớ hôm lễ Tiểu tường của Sư Ông bên chùa Khánh Anh, tôi có làm cuộc phỏng vấn nho nhỏ với quý Thầy, quý Cô và bà con Phật tử bên đó rằng: Trước thời gian Sư Ông viên tịch, mọi người có cảm nhận điều gì khác thường không?
Riêng với tôi, trước khi Sư Ông viên tịch khoảng 9 tháng, tôi đã gặp được nhiều điềm báo ứng lạ lùng khác thường, nói theo ngôn từ dân dã quê tôi đó là điềm gở, báo rằng chúng tôi sẽ mất Sư Ông một ngày gần đây. Nhưng hồi đó vì chủ quan, cứ nhởn nhơ và dửng dưng với hai chữ vô thường nên không để ý, luôn nghĩ rằng Sư Ông còn thọ lâu. Nào ai đâu ngờ, con quỷ vô thường nó ập đến. Để rồi hôm nay tôi chỉ biết kể cho mọi người nghe, mấy điềm lạ mà tôi gặp trước khi Sư Ông viên tịch.
Điềm lạ đầu tiên là: Tôi đánh mất bảo vật quý trong chuyến đi làm thị giả cho Sư Ông sang Úc châu hồi tháng 11.2012.
Trên bàn thờ Phật nhà tôi, hồi Sư Ông còn tại thế tôi có một bảo vật quý giá đó là một chuỗi niệm Phật 21 hạt, trên mỗi hạt đều có khắc hình Phật và mật chú do Hòa Thượng Huệ Minh ban tặng (Hòa Thượng Huệ Minh, hồi trước đã từng là học trò của Sư Ông ). Chuỗi niệm Phật này Ngài Huệ Minh thường đeo trên tay, hôm Ngài xuống thăm gia đình chúng tôi, trước khi chia tay Ngài biết tôi có lòng kính Phật và tu theo pháp môn Tịnh Độ, Ngài lẳng lặng tháo ra và trao tặng lại cho tôi. Tôi cung kính dâng lên bàn thờ Phật, tôi quý vòng niệm Phật này vô cùng, vì nó là Pháp cụ của một bậc chân tu có lòng từ bi và trí huệ, tôi coi như vật bảo. Chỉ khi nào đi làm đêm, hoặc đi đâu xa với sự kiện trọng đại tôi mới đến trước bàn thờ Phật, thỉnh ba tiếng chuông lễ Phật xin Phật gia hộ, rồi mới dám đeo vào tay để lần tràng hạt niệm chú và niệm Phật. Và rồi trong chuyến đi làm thị giả cho Sư Ông đi sang Úc châu dự Ngày Về Nguồn - Lễ Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ Sư lần thứ 6 tại chùa Pháp Hoa, trên chuyến bay từ Châu Âu sang Châu Úc hơn 20 tiếng, tôi ngồi xa Sư Ông và chỉ biết lần tràng niệm Phật gia hộ, thỉnh thoảng chạy lên xem Sư Ông có cần sai bảo gì không? Nhìn Sư Ông và Sư Ông Tánh Thiệt ngồi bên nhau thủ thỉ chuyện trò, nhiều khi hai Ngài mệt tựa vào nhau, thấy thương các Ngài vô cùng. Mình là thanh niên ngồi máy bay hơn 20 tiếng đồng hồ còn mệt oải cả người, huống chi các Ngài. Mà Sư Ông phải đi nhiều lắm, Ngài đi Phật sự suốt, chả thế có người gọi đùa Sư Ông là Hòa Thượng đi máy bay. Mãi sau này mỗi khi muốn tìm hiểu sức khỏe, sinh hoạt của Sư Ông, tôi cứ chắp tay hỏi nhỏ Ngài Tánh Thiệt: “Bạch Sư Ông, Hôm qua Sư Ông con có ngủ được không?” Thường thì Ngài trả lời mộc mạc: “Được, hôm qua khoảng 8 giờ tối (tức 20 giờ) đã thấy ổng nằm ngáy o o”. Nhiều hôm được ngồi đấm lưng bóp chân cho Sư Ông. Ngài mới tâm sự, nằm vậy thôi chứ khoảng 1- 2 giờ sáng là Sư Ông tỉnh giấc rồi, không ngủ được. Tôi vội hỏi: “Khi ở chùa Khánh Anh Sư Ông làm gì cho đến sáng?” Ngài bảo: “Thì Sư Ông dậy đi lễ Phật và làm sổ sách.”
Kỳ lạ lắm, khi chỉ còn khoảng gần 1 tiếng nữa là máy bay hạ cánh xuống sân bay Melbourne kết thúc chặng đường bay, tự nhiên vòng niệm Phật tụt khỏi tay tôi biến mất, theo phản xạ tự nhiên tôi lần mò tìm kiếm, suốt gần 1 tiếng đồng hồ trong chỗ ngồi với diện tích rất nhỏ không quá 0,3 mét vuông kết quả đều vô vọng, bặt tín. Vòng niệm Phật biến mất - bảo vật quý ra đi, báo hiệu ngày Sư Ông chuẩn bị bỏ chúng tôi đi xa, tôi nào đâu có hay!
Điềm lạ thứ hai và cũng là kỷ niệm buồn, làm ray rức ân hận mãi trong tâm hồn tôi, đó là tết dương lịch 2013 (tết cuối cùng của Sư Ông ở cõi Ta Bà) chả hiểu làm sao ma chặn lối, quỷ chắn đường thế nào mà vào lúc giao thừa tôi không thể về được chùa chúc thọ Sư Ông?
Năm 2005, Sư Ông bị một trận ốm nặng ngày đó phương tiện liên lạc qua Internet chưa hiện đại như bây giờ, chúng tôi ở xa cũng không hay biết gì. Mà tính Sư Ông là vậy: Ngài ít muốn làm phiền đến người khác, ai phải có phước lắm mới được Sư Ông nhờ vả giao việc. Mãi sau này, khi chỉ còn hai cha con, Ngài mới tâm sự: “Đáng lý năm 2005 Sư Ông đã tịch rồi. Cũng may nhờ Phật gia hộ, Visa ở cõi Ta bà này gia hạn được ngày nào hay ngày đó. Thôi còn sống được bao lâu, chùa nào mời, đạo tràng nào thỉnh dù ở xa Sư Ông sẽ cố gắng đến thăm, động viên, sách tấn việc tu học.” Tấm lòng Bồ Tát là vậy. Phát nguyện độ chúng sanh vô điều kiện, phụng sự Tam Bảo đến hơi thở cuối cùng. Giữa năm 2010, ở miền
Tết dương lịch 2013, cái tết cuối cùng của Sư Ông ở cõi Ta bà này. Ngài lại sang thăm đón tết với chúng tôi. Năm đó thời tiết mùa Đông, Châu Âu lạnh thế, buổi chiều cuối năm Tết dương lịch nhiệt độ ngoài trời lạnh âm gần 15 độ. Thường mỗi lần được đi đón Sư Ông ở sân bay, ngoài xe của chùa, bao giờ tôi cũng tự tay lái một Mercedes du lịch 9 chỗ ngồi rộng rãi của hãng, để Sư Ông có chỗ ngồi cho thoải mái. Thấy bóng Sư Ông hiện ra chúng tôi ùa đến tíu tít, đúng cảnh cha con gặp nhau. Mãi sau này khi Sư Ông viên tịch, tôi cũng có duyên được đi đón một số quý Thầy khác. Nhưng sẽ, và sẽ không bao giờ còn có khung cảnh đầm ấm như ngày nào tôi được đón Sư Ông ở sân bay nữa. Nhìn hình ảnh Sư Ông mà rớt nước mắt, thân già lọ mọ đi Phật sự không có thị giả theo hầu, áo khoác sờn rách, hai tay già nua kéo hai valy nặng đầy kinh sách, da thịt Ngài tong teo. Tôi không hiểu Sư Ông lấy đâu ra sức lực mà đi, nếu không nói chỉ có Phật độ. Và rồi về đến chùa sau khi lễ Phật là giờ cơm chiều, tôi tung tẩy xuống bếp và nghĩ: Chắc Ban trai soạn sẽ nấu các món đại tiệc chay để cúng dường Sư Ông đây. Và tôi đã thất vọng, tôi lặng người trước mâm cơm đầy màu sắc sinh động trang trí đường diềm. Nào màu vàng nhạt của xu hào muối, màu đỏ của cà rốt, cà chua, màu xanh của rau xà lách, nằm bên cạnh đĩa bắp cải luộc cao có ngọn, một đĩa bánh đa nướng đặc sản của miền Trung. Sợ thiếu, Thầy trụ trì nói nhỏ với tôi thái thêm đĩa dưa chuột mang lên cho màu xanh đậm đà, toàn món ăn cứng. Nhìn mâm cơm tôi ân hận và buồn quá, mình là đệ tử ruột của Sư Ông còn tham công tiếc việc, không về sớm nấu dâng lên Sư Phụ một bữa cơm thịnh soạn trong chiều cuối năm, biết trách ai bây giờ. Ở gần Sư Ông mới thấy Sư Ông có nguyện tu khổ hạnh, cái ăn cái mặc với Sư Ông rất giản đơn, thế nào cũng xong.Và Ngài cùng quý Thầy dùng bữa rất vui vẻ, khoảng mấy phút sau tôi nói nhỏ bên tai Sư Ông: “Con lại làm món cổ truyền Sư Ông dùng nhé!” Ngài trả lời nhè nhẹ: “Ừ, con làm đi, nhớ làm hết cho quý Thầy nữa. Món cổ truyền của Ngài đó là bát mì chay ăn liền với ít rau cải hay xà lách mà thôi.
Sau bữa ăn tối tôi trốn Ngài về, vì phải đi làm đêm giao thừa. Trước lúc về Thầy trụ trì dặn tôi nhớ thu xếp đúng giao thừa lên chúc thọ Sư Ông, tôi trả lời “Con sẽ cố gắng”, vì từ thành phố tôi ở về chùa gần 80 km, cũng công việc đó mà năm ngoái tôi thu xếp về được chúc thọ Sư Ông. Vậy mà sao năm nay, cứ có ma lực nào ngăn cản, trên thúc dưới giục, không thể nào dứt ra, và rồi tôi không thể nào về chúc thọ Sư Ông được. Không về được để chúc thọ được Sư ông phải chăng đó là điềm gở, báo rằng cái tết này là cái tết cuối cùng của Sư Ông ở cõi Ta bà? Chúng tôi mất Sư Ông, tôi nào đâu có hay!
Điềm lạ thứ ba: Lời chia tay khác thường, trong lần gặp cuối cùng của Sư Ông với chúng tôi tại sân bay
Nhớ lần cuối cùng gặp Sư Ông trong lễ Phật Đản 2013 ở ngôi chùa miền Nam nước Đức, lúc chúng tôi về đến chùa đã là khoảng sau buổi trưa, bước chân lên tầng trên đã thấy Sư Ông đang ngồi, đắp Y sẵn sàng chuẩn bị xuống Chánh điện thuyết Pháp. Theo thói quen tôi bò trên sàn nhà như con cún con, lần về hướng Sư Ông. Tôi chắp tay quỳ dưới chân Ngài, ngước mắt lên mếu máo than trách và gặng hỏi: “Sao Sư Ông gầy thế?” Ngài phẩy tay trấn an: “Không sao đâu con, Sư Ông mới đi dự khóa tu học bên Mỹ về, chắc thời tiết bên đó nóng nên gầy vậy thôi”. Tôi thấy sắc da của Sư Ông hơi bị sạm, không được đẹp. Sau này khi đọc bài viết của Thầy Pháp Quang kể lại những giây phút cuối cùng bên Sư Ông, biết Ngài viên tịch nguyên nhân chính là bệnh thận, điều này đối với tôi không lạ. Hồi đi làm thị giả cho Sư Ông sang Úc châu, tôi suốt ngày than trách với Sư Ông: “Sư Ông uống ít nước quá!” Ai lại, tôi cầm theo chai nước ngọt có ít gas 0,33 lít, dạng như tôi uống ực một hơi là hết, vậy mà Sư Ông dùng cả ngày vẫn còn thừa. Chỉ khi nào khát lắm tôi ép, Ngài mới nhấp lấy một ngụm. Sau này nghĩ lại mới biết, chắc là trong công việc Phật sự, Sư Ông hay phải chủ trì các cuộc họp, làm lễ, giảng pháp với thời gian dài, ngay cả khi đi hành hương theo đoàn mấy chục người, Sư Ông không muốn vì nhu cầu tối thiểu cá nhân của mình mà làm đứt quãng, ảnh hưởng đến người khác. Cho nên ít uống nước dần dần thành thói quen. Sư Ông là vậy, Ngài sẵn sàng đánh đổi sức khỏe, mạng sống của mình cho công việc Phật sự chung. Có biết thế mới hiểu được tại sao trong cuộc họp của Giáo Hội trong Khóa Tu Học Phật Pháp Âu châu lần thứ 25 tại Phần Lan mặc dù đang bệnh, nhưng Sư Ông vẫn sẵn sàng ngồi tham dự chủ trì để giải quyết rất nhiều vấn đề căng thẳng mà hơn 5 tiếng đồng hồ không hề đứng dậy đi ra ngoài. Nào ngờ, đây là cuộc họp cuối cùng trong đời hoằng Pháp của Sư Ông ở cõi Ta bà này.
Sau giờ thuyết Pháp, chúng tôi giúp Sư Ông thu xếp hành lý để ra phi trường. Sau khi lễ tạ Phật, Sư Ông và chúng tôi rời ngôi chùa trong âm thầm lặng lẽ. Lúc bước chân ra khỏi cổng chùa hình như Sư Ông đã thấy ở tôi có cái gì đó hơi buồn - chạnh lòng. Ngài động viên nói nhỏ với tôi: “Thôi, đi đi con!” Không buồn sao được, bởi vì cũng ngôi chùa này thôi chỉ mấy năm trước mỗi khi đón và tiễn Sư Ông, quý Thầy, bà con trong chùa thường xếp thành hai hàng, cung kính đón chào - tiễn đưa lưu luyến. Nay nhân sự thay đổi, nếp gia phong chốn thiền môn đó nằm ở đâu bây giờ?. Lên xe tôi thưa với Sư Ông: “Từ đây ra sân bay khoảng hơn 30 phút, con xin Sư Ông tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi.” Xe cứ chạy bon bon trên đường cao tốc rộng thênh thang, mà sao lòng tôi rối bời. Nhìn bàn tay Sư Ông da thịt nhăn nheo, nếp gân xanh nổi lên hằn rõ, hơi thở Ngài mệt nhọc tôi xót xa vô cùng. Nhiều khi tôi tự hỏi: Không hiểu Sư Ông lấy sức đâu mà đi, nếu không nói chỉ có Phật độ. Phật độ Ngài để có sức khoẻ là rõ rồi, nhưng tôi biết điểm tựa, nguồn tiếp sức động viên cho Sư phụ tôi trong công việc Phật sự đó chính là tình Pháp lữ bạn đạo và lòng hiếu kính của các đệ tử xuất gia, cũng như tại gia của Sư Ông trên toàn thế giới. Các đệ tử của Sư Ông mà tôi đã gặp, ai ai cũng nhanh nhẹn hoạt bát vui vẻ giản dị. Nhớ hôm đi hành hương Úc Châu và dự lễ Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ Sư lần thứ 6 ở chùa Pháp Hoa. Buổi sáng ngồi trên xe Bus, tôi biết Sư Ông rất mệt, Ngài nằm thiêm thiếp. Vậy mà khi về đến chùa, sau khi lễ Phật, gặp quý Thầy, quý Ôn, bà con Phật tử đón chào Sư Ông rất vui, nhanh nhẹn, khỏe mạnh khác thường. Đoàn chúng tôi về đến chùa Pháp Hoa hơi muộn, quý Thầy, quý Ôn đã dùng ngọ trai xong, lúc Sư Ông tôi dùng bữa, quý Ngài còn ngồi bên cạnh tiếp thêm thức ăn, ân cần thăm hỏi. Thấy Sư Ông xới được hai lần cơm, tôi an tâm mừng vô cùng. Nhìn hình ảnh của quý Ngài, tôi mới chợt hiểu phần nào của câu: “Ăn cơm có canh, tu hành có bạn”. Quên làm sao được hình ảnh, lúc chờ đợi ở sân bay, Ni Sư Diệu Trạm nhìn thấy cái áo khoác cộc tay màu nâu đẹp quá, Ni Sư thỉnh Sư Ông ra mặc thử để mua ngay, tôi lon ton cắp tay nải đi theo sau để xách đồ, về đến nơi đã thấy Thầy Quảng Đạo đã chạy mua được tờ báo tiếng Pháp để Sư Ông đọc. Có áo khoác mới, Sư Ông vận thử, con cái đệ tử vây quanh trầm trồ vỗ tay khen. Viết đến đây, mới thấy thương các quý Thầy, quý Cô không có điều kiện được đi hầu cận Sư Ông những chuyến đi Phật sự xa. Tội nhất Sư Cô Diệu Liên, sau khóa tu học Phật Pháp Âu Châu kỳ thứ 25 tại Phần Lan kết thúc, trên đường ra sân bay trở về Pháp, Sư cô thấy cái áo đẹp quá, mua ngay, đợi Sư Ông về để cúng dường. Đợi hoài...đợi mãi không thấy Sư Ông trở về, nào ngờ mấy ngày sau Sư Ông viên tịch. Chiếc áo đó Sư Ông chưa kịp mặc, nay Sư cô để thờ .
Biết rằng hợp rồi lại tan, vậy mà sao lần chia tay này với Sư Ông, tôi buồn thế. Chúng tôi bước chầm chậm bên Sư Ông, mong thời gian kéo dài đôi phút. Chiều trên sân ga vắng lặng chỉ có Sư Ông và vợ chồng tôi. Chúng tôi tiễn Ngài vào tận cửa, chưa kịp cất lời tiễn biệt thì Sư Ông đã nói: “Sư Ông cảm ơn hai con!” Trong khoảng khắc ngắn ngủi, tôi giật mình nhận ra ngay sự khác thường này. Tôi kể ra điều này là bởi vì, thường những lần chia tay trước đây Sư Ông chỉ ra dấu hiệu vẫy chào, hay Sư Ông chỉ nói ngắn gọn: “Thôi, Sư Ông về nghe.” Lời chia tay khác biệt trong lần gặp cuối cùng, phải chăng đó là lời chào từ biệt của Sư Ông đối với chúng tôi trước khi Sư Ông về với Phật? Chúng tôi mất Sư Ông, tôi nào đâu có hay!
Kể từ ngày chia tay đó, linh tính mách bảo sẽ có điều không ổn sẽ xảy ra với Sư Ông. Tôi không dám chia sẻ với ai, vì nói ra sợ bị gở mồm. Khóa tu học Phật Pháp Âu Châu kỳ thứ 25 tố chức ở Phần Lan, chúng tôi không đi được. Tôi cập nhập hình ảnh, theo dõi tin tức khóa học hàng ngày. Hôm lễ khai mạc thấy có Sư Ông ngồi bàn chủ tọa, ban lời khai thị cho khóa học tôi mừng quá, mấy ngày sau giờ ngọ trai, thiền hành tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Sư Ông đâu, tôi đâm lo, tự hỏi hay Sư Ông có việc Phật sự đột xuất đi đâu xa, không, không thể thế được ... và rồi hôm cuối cùng trong lễ bế mạc của khóa học lại thấy bóng dáng Sư Ông tươi cười phát quà và bằng chứng chỉ cho các cháu lớp đại học Oanh vũ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nào có ai ngờ mấy ngày sau, buổi chiều u ám 8.8.2013 khi đi làm về, vừa bước chân vào nhà, U cháu đã bảo: “Sư Ông tịch rồi!” Trời đất quay cuồng, tôi mất tự chủ - màn đêm ập xuống. Sau này tôi được biết, giờ phút Sư Ông viên tịch, Ngài về với Phật rất nhẹ nhàng và thanh thoát.
Nay ngồi viết những dòng chữ này, Sư Ông bỏ chúng tôi đi đã hơn một năm. Nói là mất Sư Ông nhưng thật ra Ngài vẫn còn đó, chiều chiều đi làm về vào bàn thờ Phật có di ảnh Giác Linh Sư Ông trong nhà, sao thấy nó ấm cúng. Nhiều khi túng bấn khó khăn tôi lại vào xin Phật, mè nheo vòi vĩnh Giác Linh Sư Ông. Thôi con chả cầu mong gì nhiều, chỉ xin Phật, Bồ Tát, Giác Linh Sư Ông gia hộ cho con có đủ định lực tu tập, để rồi sống và chết phần nào được như Sư Ông. Nếu hết duyên ở cõi Ta bà này, hãy cho con được về với Ngài. Về với Sư Ông là về với Phật. Tôi luôn tin là thế!
Thành phố Ingolstad t- Tây Đức, những ngày đầu thu ảm đạm 2014, năm thứ hai vắng bóng Sư Ông.
Quảng Trực