Kính bạch chư tôn Hòa thượng, chư Thượng tọa, chư Ni trưởng, Ni sư, chư tôn Đại đức tăng, Đại đức ni! Kính thưa quý thiện hữu, nhân sĩ trí thức. Chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa thôi là huyễn thân tứ đại của Thầy chúng con sẽ chỉ còn ” ray rứt bụi tro bay ”! Trong khoảnh khắc ngắn ngủi còn lại này, xin phép quý Ngài cho chúng con có vài lời hoài niệm về Thầy của chúng con!
Kính bạch Giác linh Thầy! Than Ôi! Nhà thiền Khánh Anh từ đây vắng bóng Giáo hội Âu châu mãi mãi bặt âm. Đèn thiền xao gió. Trăng giới lờ mây! Nét bước tượng vương nơi cửa Pháp, trước mắt mơ màng; Tiếng kêu sư tử lối rừng Thìền, bên tai văng vẳng. Chúng con dẫu biết, sắc tướng huyễn hư, sương mai, điện chớp, cây bờ, mộng mị; Nhưng ngặt vì nỗi, Thầy trò nghĩa nặng, dù trời Tứ không mà vẫn còn khóc cảnh Song lâm! Đức hạnh của Thầy: Gương sáng trong ngần, sóng tình lặn bặt Sớm rời cửa tục, xuất gia thuở tuổi còn xanh. Sâu tỏ màu thiền, giảng sư, Hiệu trưởng khi vừa Cụ túc. Xuất dương du học, phát túc siêu phương Âu châu hoằng pháp, chấn nhiếp ma quân. Buộc ràng sáu ngựa, chơi nhởi ba xe Trăm nét vuông tròn, một niềm trong sạch Mảnh chơn tướng dễ lờ nước thủy, Điểm không hoa chẳng dính bụi trần. Chúng con mừng cho thân phận chúng con May đặng gặp Thầy, theo mà học đạo Trừ tội chướng một dao xuống tóc Phủ phước điền ba lớp truyền y. Đạo đức say sưa, Thầy trò hủ hỉ Lý kinh, nghĩa luật, Giọng pháp âm hằng bữa lọt vào tai. Đức của Thầy như thế. Danh của Thầy như thế. Cũng ngỡ rằng: Cái gót tùy duyên chưa vội trở, Bánh xe cửu trụ hãy còn ngừng, Nào hay đâu: Gậy tích xa bay, Đường huyền sớm tách, Chiếc dép hữu tình rơi lại đó Con thuyền vô để ngự đi đâu? Có lẽ giờ này. Chín phẩm sen vàng, Thầy an vui trên miền thất bảo Một vành trăng bạc, trò ngẩn ngơ vừa lúc tam đông! Cảnh tình này, sâu dài tưởng ngắn. Ôi, thôi thôi! Tấm áo ca sa sương lạnh ngắt Cành hoa Bát nhã gió buồn thiu! Khi nào, Thầy thăng tọa, trò niêm chùy, lắm lúc sum vầy nơi pháp hội. Bây giờ: trò Ta bà, Thầy Cực lạc, xiết bao sùi sụt suy tư! Ôi thôi! sữa pháp mất rồi, Lòng con đói mãi. Biết cậy ai, ngày la đêm nhắc Biết nương ai, sớm dắt tối dìu Biết hỏi ai mở trí nguyên thần, Biết nhờ ai nuôi thân huệ mạng? Lơ láo một mình nơi tha hương Đớn đau buồn vì sự mất cha Đi về ngàn dặm lối tha phương Thẩn thơ nghĩa, mong chừng gặp mẹ. Phận con ngậm ngùi nhớ mãi Duyên gặp Thầy trong khóa tu học Phật pháp Khánh Anh lần thứ hai Ai ngờ đâu mùi thiền xông ướp, một bước xuất gia, lạy Thầy tế độ Đấng phụ thân có lần tỏ lộ thiên cơ Rằng bổn sư con vốn cốt cách xuất trần Đại sĩ Con còn nhớ: Năm mười ba tuổi lạy Đức Quán Âm xin làm đệ tử Khi xuất gia, phụ thân mộng thấy Quán Âm đến nhà. Ba năm làm Sa-di biết bao chướng duyên ngăn trở Vẫn một lòng đảnh lễ Quán Thế Âm, Thầy liền đến ban vài lời pháp nhũ Mọi chướng duyên ngăn trở đều tiêu tan. Rồi trên đường hoằng pháp mở mang Dẫu khó khăn, sóng gió muôn vàn Nhưng hễ làm việc gì mà Thầy hoan hỷ Thì y như rằng sóng gió bặt tăm. Kính lạy giác linh Thầy! Tận trong sâu thẳm tâm con Thầy là hóa thân của Bồ tát Quán Thế Âm! Giờ này, Hương ngũ phần ba cây Nước bát công một chén. Cơm hương tích dám khoe mùi thượng vị, Rau Tào khê kính biếu dạ thâm tình Trước đài sen ngước mặt dâng lên, Dưới chiếu cỏ cúi đầu lạy xuống. Xin thầy chứng giám, Cho chút lòng con Một bức ai văn Hòa nam bái bạch! Kính lạy giác linh Thầy!
Thích Tịnh Phước thay lời chúng xuất gia, đọc trước kim quan Hòa Thượng Bổn Sư Thích Minh Tâm vào đêm 20 tháng 8 năm 2013 nhằm ngày 14 tháng 7 âm lịch năm Qúy Tỵ
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.