VIẾT CHO THÂN QUYẾN
DÂNG MẸ
Mẹ tôi vừa sáu tuổi
Bà ngoại đã qua đời
Để lại mình ông ngoại
Gà trống nuôi con côi.
Ông ngoại làm ngự y
Dưới triều vua Khải Định
Thường đem mẹ theo vào
Chơi trong cung An Định.
Thuở ấy Đức Từ Cung
Đoan Hy Hoàng Thái Hậu
Đang còn là cung nữ
Thường tắm rửa cho người.
Tuổi thơ mẹ thần tiên
Chạy nhảy khắp mọi miền
Mọi ngõ ngách cung khuyết
Mẹ coi như nhà riêng.
Đến thời phải đi học
Mẹ không chịu vào lớp
Ông ngoại phải mời thầy
Tại nhà riêng kèm học.
Mẹ làm biếng ham chơi
Bị thầy quất một roi
Mẹ bèn xin nghỉ học
Tiếp tục vào cung chơi.
Khi đến tuổi đôi mươi
Mẹ vâng lời ông tôi
Làm dâu phòng Tuy Lý
Nơi đẹp lứa xứng đôi.
Dòng hoàng phái vốn lười
Gặp được nàng dâu thảo
Nên tha hồ sai bảo
Lo mọi việc trong ngoài.
Từ đấy cuộc đời mẹ
Gặp rất nhiều gian nan
Nhưng nhờ lòng tin Phật
Mẹ giữ tâm kiên cường.
Mẹ suốt đời soi tâm
Theo “Minh tâm bửu giám”
Lời chư hiền thánh dạy
Mẹ ghi khắc vào tâm:
“Để vàng cho con cháu
Chưa chắc con cháu hưởng
Không bằng để âm đức,
Không mòn theo tháng năm”
“Thường thực hành phương tiện
Thời thời phát thiện tâm”
Mẹ vẫn thường dạy răn
Kẻ nào ưa sai vặt:
“Việc mình còn làm đượv
Đừng sai kẻ khác làm
Dù là kẻ dưới tay
Mình sai đâu chạy đó”.
Mẹ thường nhớ ơn thầy
Đã dạy cho con cái
Và ơn của y sĩ
Cứu bệnh lúc lâm nguy.
“Thọ ân bất khả vong
Thi ân bất cầu báo”
Mẹ vẫn thường dạy bảo
Cho con hằng nhớ ghi.
Mỗi khi mẹ hoài thai
Một đứa con trong bụng
Mẹ luôn khấn Phật trời
Nó sống ra con người.
Những đêm rằm trăng sáng
Mẹ nhìn trăng thầm khấn
Cho hài nhi sắp sinh
Được tâm lành trí sáng.
Hôm nay nhìn trăng tỏ
Mẹ như đang còn đó
Soi sáng mãi đời con
Trên đường về bến đỗ.
DÂNG CHA
“Thân tại hỏa binh, Tâm tại Phật
Phùng tăng khách địa, thuyết chân không”
Lời cha còn sang sảng
Vang vọng từ cõi không
Con nhớ mùa binh lữa
Cha ngồi đọc Kim Cương.
Giữa kinh hoàng bát nháo
Trong hầm trú đạn bom
Cha điềm nhiên tọa khán
Sách tây tàu văn chương.
Con nhỏ bệnh liệt giường
Mẹ săn sóc thuốc thang
Cha chỉ băn khoăn chuyện
Ở đâu mua hòm chon.
Một lần cha dạy học
Trong lớp có anh Ba
Điểm danh cha dõng dạc
“Bửu Đá” rồi “Bửu Đa”
Cuối cùng kêu “Bửu Đà”
Anh Ba đứng bật dậy
Cha ngỡ ngàng lạ lẫm
“Ủa té mày đó a!”.
ANH MINH
Anh cả, người con hiếu
Thay mẹ cha nuôi em
Đàn em nên người tốt
Đều nhớ ơn anh Minh.
CHỊ KHÁNH TRỢ
Nằm bệnh nhớ chị hiền
Thay mẹ nuôi dạy em
Lúc em tròn năm tuổi
Chị như một bà tiên.
Những khi em lầm lỗi
Không bao giờ la lối
Chị chỉ có cười xòa
Rồi dễ dàng bỏ qua.
Một hôm ngồi xe tay
Cùng chị ra Quảng Điền
Mang theo nhiều đồ đạc
Ở lại mấy tháng liền
Ngang qua một khu chợ
Chị bảo em ngồi đó
Hãy cẩn thận coi ngó
Chị vào chợ mua thêm.
Khi chị trở ra xe
Thấy mất vài món đồ
Đắt tiền nhất trong số
Chị hỏi chúng đâu rồi.
“Em thấy một bà nọ
Đến xe lấy đem đi
Bà đi vô trong chợ
Con đường chị đã đi”
Rất hiền hòa chị bảo
Em quá dại cách chi
Đất là kẻ ăn cắp
Sao không la lên đi.
Mỗi lần kể chuyện ấy
Chị vẫn cứ cười hoài
Chẳng bao giờ tiếc của
Hay trách cứ một lời.
Cháu Ti con của chị
Thuở nhỏ phá nhất đời
Đập vỡ nhiều chén bát
Ai nhắc chị chỉ cười.
“Con chị quý hơn chén
Đã bể rồi thì thôi
Ta lại sắm cái khác
Có đồ mới xài hoài”.
Nhà mình ở gần sông
Phía sau nhà có bến
Kẻ trộm thường ghé đến
Trộm đồ đạc xuống thuyền.
Mỗi khi mất đồ đạc
Áo quần trong tủ riêng
Chị thương cho kẻ trộm
Bán chẳng được mấy tiền.
“Đồ mình đã cũ quá
Trộm vơ vét càng hay
Ta mua lại cái khác
Áo quần thuê thợ may”.
Chị thường đem tiền lẻ
Để vào nơi vắng vẻ
Những chỗ chị đi qua
Mang vui cho lắm kẻ.
ANH ĐÍCH
Anh như bộ bách khoa
Cái gì anh cũng biết
Đọc nhiều sách văn triết
Còn chuyên sửa radio.
Anh giỏi nhất toán học
Ngành kinh tế cũng hay
Tốt nghiệp xong tiến sĩ
Ở Mỹ ráp xe hơi.
Học Phật cũng rất hay
Anh viết về Tứ đế
Trích dẫn chuyện thực tế
Trên thế giới ngày nay.
CHỊ PHÙNG MAI
Vào ngày chị ra đời
Hoa bạch mai nở rộ
Nên cha đặt cho chị
Cái tên là Phùng Mai.
Thuở nhỏ chị nhiều tài
Xem xi nê hát bội
Chị về nhà diễn lại
Nhớ tất cả các vai.
Chị kể chuyện đời xưa
Một ngàn đêm lẻ một
Em để dành quà bánh
Mướn chị kể cho nghe.
Hợp đồng đã chấm dứt
Mà chuyện vẫn còn dài
Chị cắt ngang không nói
Chờ để đến tối mai.
Em năn nỉ hết lời
Chị ơi rồi sao nữa
Kể tiếp em nghe đi
Em gãi dùm chỗ ngứa.
Đến độ tuổi hai mươi
Chị học ban tú tài
Trường trung học Khải Định
Thường vượt hẳn con trai
Trò cưng của nhiều thầy
Pháp, Anh, Toán, Lý, Hóa
Triết học và văn chương
Cả thầy Hán, cụ Lương.
Cụ tặng chị cuốn sách
Chú thích Chinh phụ ngâm
Do cụ vừa sáng tác
Cùng một bức tranh xuân
Sau đó cụ từ trần
Chị thương cảm vô ngần
Ghi những lời thống thiết
Trên bức họa mùa xuân.
Em xem thích quá chừng
Bao nhiêu tiền có được
Đưa ra năn nỉ mua
Chị cũng vui vẻ nhường.
Chị đọc sách Pháp Anh
Gặp bao nhiêu chữ khó
Đều bảo em học thuộc
Hỏi đâu trả lời đó.
Bạn của chị đến nhà
Khi cần tra tự điển
Chị bảo cứ hỏi nó
Nó sẽ trả lời liền.
Em trả lời vanh vách
Các chị phục quá chừng
Nên tuyên truyền với nhau
Em là tự điển sống.
(Kỳ thực chữ khó biết
Mà ít biết chữ thường
Cũng như chỉ biết đạo
Chuyện đời không am tường)
Em nhớ những mùa hè
Chị cùng em đạp xe
Đến thầy Phan Văn Dật
Sớm đi tối mịt về.
Thầy giảng dạy văn chương
Học trò giỏi các trường
Đều đến nghe thầy giảng
Một bậc thầy phi thường.
Nhà thầy đầy cả sách
Nhóm Tự Lực Văn Đoàn
Em say sưa ngồi đọc
Dưới bóng cây trong vườn.
Lớp tan trời vừa tối
Em đạp xe theo chị
Về qua cửa Thượng Tứ
Ve sầu kêu ve ve.
Trên cao chim ríu rít
Dưới hồ sen ngát hương
Hai chị em thích thú
Đạp xe dọc con đường.
ANH ĐỆ
Anh thật người bạn hiền
Cùng chị xây gia đình
Các con đều hiếu thảo
Một tổ ấm thần tiên.
Có tình với bà con
Tâm hồn rất độ lượng
Đức để lại cháu con
Nhiều đời sau còn hưởng.
CHÁU THIÊN TỨ
Thuở cháu vừa lên ba
Nguồn vui của mọi nhà
Đôi mi cong mắt sáng
Môi miệng như hồng hoa
Đầu tóc mềm sát da
Xoắn theo hình trôn ốc
Giống như tóc đức Phật
Trông dễ thương quá mà.
Cháu liếng thoắng ba hoa
Ưa ăn mứt gừng giút
Do bà ngoại làm ra
Cứ theo đòi ăn mãi.
Dì hỏi cháu xin gì?
Hãy nói đúng tên đi
Dì sẽ cho cái đó
Cháu ngập ngừng “Mưa gió”.
Dì dạy cháu chữ cái
Muốn cho cháu nhớ dai
Chữ X là bánh ít
Để cháu dễ thuộc bài.
Hôm sau chỉ chữ X
Dì hỏi đây chữ gì?
Cháu gãi đầu nghĩ mãi
Rồi nói: “bánh xu xê”!
Năm tròn hai mươi tuổi
Cháu tùng quân xa nhà
Ra tận vùng biên giới
Chẳng có tin tức về
Từ Sài Gòn xa xôi
Điện tín anh Tâm Ngoạn
Báo Ti chết mất xác
Thật sét đánh ngang trời
Mẹ cháu nhận hung tin
Vẫn nằm yên ca hát
Vui cười bảo với dì
“Con chị sẽ không chết”
Dì vẫn khóc hu hu
Tìm người thân quen biết
Đang ở trong quân ngũ
Hỏi tin cháu của dì.
May thay gặp anh Thẩm
Học trò dì trước kia
Nay đang làm đại úy
Dễ ra vào quân khu.
Thẩm lái xe đưa dì
Đến tận nơi căn cứ
Giữ hồ sơ binh sĩ
Còn, mất hay trốn đi.
Viên trưởng phòng xác nhận
Cả đại đội chết tất
Trong một trận hỏa tập
Không còn sót một ai.
Dì tò mò hỏi lại
Hỏa tập là cái gì
“Là tập trung hỏa lực
Diệt cả địch lẫn ta”
Nói xong người quân nhân
Rút từ ngăn kéo ra
Một xấp tiền dầy cộm
Đây tiền tử cho bà.
Dì ném vào anh ta
“Mạng cháu tôi vô giá
Không gì bù đắp được”
Rồi ôm mặt khóc òa.
Họ cũng rất cảm thông
Đưa dì r axe jeep
Trở về chùa Tường Vân
Cúng tuần cho cháu tiếp.
Vào tuần thất thứ hai
Dì đang khóc lai rai
Thì anh Thẩm lại đến
“Tứ còn sống Cô ơi”.
“Con đến thằng đại úy
Vốn là bạn của con
Để hỏi tin tức Tứ
Dưới quyền nó trông coi”.
“Tao đã báo tử trận
Toàn đại đội của nó
Thằng Tứ lù lù vào
Súng ba lô trên vai.
Thế là mày tốt số
Tao báo tử mày rồi
Vậy cho mày đào ngũ
Để quân trang lại thôi.
Thằng Tứ kể tao nghe
Hắn nấp chung một hầm
Cùng với ba thằng khác
Bom rớt xuống cái ầm
Ba thằng kia chết ngay
Xác văng tung lên trời
Rơi xuống trùm lên Tứ
Còn Tứ chẳng hề chi”.
Nghe lời anh Thẩm kể
Vừa thương lại vừa mừng
Dì bàn mưu tính kế
Đưa cháu vào Sài Gòn.
Chỉ còn cách giả trang
Làm một sa di nhỏ
Theo dì lên xe đò
Để rời xa xứ Huế.
Xe ngang dãy Trường Sơn
Cháu nhìn ra chỉ chỏ
Núi cao như thế đó
Con trèo dễ như bơn.
Thấy mặt cháu hân hoan
Như tù vừa thoát ngục
Dì hết sức cảm thương
Đời quân nhân gian nan.
Mỗi khi dì nhớ lại
Vẫn thương cháu vô ngần
Lại càng thêm cảm phục
Lòng hiếu thảo vô song.
MIMI
Mimi cháu Như Ngọc
Gái cưng của ba măn
Vỡ lòng cháu đi học
Chùa Kiều Đàm Huế thân.
Cô giáo là ni cô
Áo lam màu nữ tu
Ngày nào như ngày ấy
Cháu chê cô ở dơ.
Dì nhớ mãi cái ngày
Cháu nói câu đầu đời
Tại nhà sông Vỹ Dạ
“Kính lạy Phật Thích Ca”.
Xuất ngoại theo ba măn
Cháu viết thư kể rằng
Suốt ngày nói ngoại ngữ
Chiêm bao cũng tiếng Anh.
EMMY
Emmy có căn tu
Sống một đời tự do
Thanh tịnh và giải thoát
Lại có khiếu làm thơ.
KIKI
Nghe anh Ty điện thoại
Cháu gởi tiền cho dì
Dì hết sức cảm động
Tấm lòng cháu thảo hiền.
Cầu đức Phật từ bi
Gia hộ cho cháu dì
Gặp được người bạn tốt
Trên đường đời cùng đi.
Vì đức Phật có dạy
Nếu không gặp bạn lành
Thì thà sống một mình
Hơn sống chung kẻ xấu.
MIKY
Dì gặp cháu Miky
Hồi còn trên Bảo Lộc
Chỉ chừng năm, sáu tuổi
Mũm mĩm như búp bê.
Nay xem băng ghi hình
Cháu hoạt bát làm sao
Làm MC buổi tiệc
Quay phim và thuyết trình.
KITY
Kity làm bác sĩ
Duy nhất nối nghiệp nhà
Mong cháu được y đức
Như Biển Thước, Hoa Đà.
TIVI
Còn mình cháu Tivi
Ở nhà cùng cha mẹ
Chúc cháu luôn vui vẻ
Phụng dưỡng cha mẹ già.
CHỊ DUY THẠNH
Chị Duy Thạnh, anh Tương
Bà con quá dễ thương
Của một thời thơ ấu
Sống bên dòng sông Hương.
Một lần em cùng chị
Qua chuyến đò người đông
“Chị thích đò chìm thử
Em nghĩ có vui không?”
“Thích quá chừng chị nhỉ”
Em gật đầu đồng ý
“Mình tha hồ bơi lội
Giữa dòng nước sông trong”.