Ta thực hiện cuộc hành trình Quê Mẹ Đi từ Cà Mau tới ải Nam Quan Đi từ Trường Sơn cho tới biển Đông Đểthắm đượm mặn nồng tình non nghĩa nước
Thăm Cổ Loa, nhớ năm ngànnăm trước Đức Hùng Vương sắc ấn dựng cơ đồ Nước Văn Lang từ ngày ấy thắm tô Dòng lịch sử chuyển trao từng thế hệ
Về Hà Nội, nhớThăng Long hoài cổ Đất trời Nam lẫm liệt giống da vàng Ba mươi sáu phố phường, bao vết tích âm vang Khí Lạc Hồng xát xây hồn xâm, thực
Thăm Miền Trung, núi cao, biển rộng, đất hẹp Cho địa linh, nhân kiệt, trí dũng thượng thừa Phong sương tuế nguyệt, mưa dãigió lùa Để Cố Đô, kinh kỳ cùng sông Hương núi Ngự
Bóng thời gian, đâu là Châu Ô Châu Lý Huyền Trân ơi, công chúa điệu ru « Hời » Cảmơn người, sao khuất, nhớ trăng soi Bình Bắc, yên Nam, tận Cà Mau mở cõi
Vào Sài Gòn, nhớ ba trăm năm cũ Gia Định Thành, trấn thủ vững biên cương Ta bước chân đi, nhớ phố nhớ phường Bóng thành đô vương chiều dài kỷ niệm
Bến Bạch Đằng sóng đêm buồn im tiếng Đènpha màu sương gió phủ đường đi Quá khứ qua, ta muốn khép bờ mi Đêmdài quá, nhìn trăng sao nhắn gởi
Vào Miền Nam, đất bạt ngàn, chim bay mỏi cánh Cửu Long giang, chín cửa rạng trời đông Đất chạytới đâu, giáp lạch liền sông Tới Cà Mau chuỗi dài ra biển cả
Dừngchân lại, thăm Hà Tiên, Rạch Giá Cuộc hành trình xuyên đất mẹ thân yêu Càng nhớ thương hai tiếng nhiễu điều Và câu ca dao một giàn bầu bí
Miền Bắc, cái nôi thuở dựng cờ lập quốc Miền Trung, vượt hoành sơn, vạn đại dung thân Miền Nam, mảnh dư đồ chữ « S » tương lân Là sông núi, là hồn thiêng dân tộc
Vật đổi sao dời, Việt Nam bất diệt Núi lở cát bồi, đất nước thiên thu Hỡi quê hươnggấm vóc của ta ơi Cao tiếng gọi cùng quê hương muôn thuở.
Nắng lên cho ấm hương sầu
Gợi lên trầm bỗng tiếng cầu kinh xưa
Tình quê biết nói sao vừa
Đau thương máu lệ hay chưa hỡi người ?
Còn đâu câu hát tiếng cười
Lá xanh e úng hoa tươi nghẹn ngào
Tháng ngày mòn mỏi tiêu dao
Âm vang dậy sóng rạt rào hồn ai ?
Mẹ quê khóc mãi đêm dài
Da mồi tóc bạc hôm mai bơ phờ
Yến Phi em hỡi đâu rồi
Ai nghe tiếng nói tiếng cười Yến Phi
Mầm non đang độ xuân thì
Hiến thân Đạo Pháp cũng vì lầm mê
Trải qua sóng gió nhiêu khê
Còn đây, một mái ước thề nghe em
“Hơn sáu muôn lời thành bảy cuốn
Rộng chứa đựng vô biên nghĩa mầu
Trong cổ, nước cam lồ rịn nhuận
Trong miệng, chất đề hồ nhỏ mát
Bên răng, ngọc trắng tuôn xá lợi
Trên lưỡi, sen hồng phóng hào quang
Dầu cho, tạo tội hơn núi cả
Chẳng nhọc, Diệu Pháp vài ba hàng”
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.