- Tựa của người dịch
- 1. Vui thay Phật ra đời
- 2. Cuộc viếng thăm của nhà tiên tri
- 3. Dự lễ cày ruộng đầu năm
- 4. Thái tử nhân từ
- 5. Cuộc thi tài cầu hôn
- 6. Những cung điện như ý
- 7. Một bài ca hay
- 8. Một cảnh quan bất như ý
- 9. Cuộc đi dạo lần thứ hai
- 10. Cú sốc cuối cùng
- 11. Thú vui tan dần
- 12. Ý tưởng thoát trần
- 13. Nỗi lo của vua Tịnh Phạn
- 14. Vượt thành tìm chân lý
- 15. Cuộc tìm đạo bắt đầu
- 16. Sáu năm chiến đấu
- 17. Cúng dường
- 18. Cuộc chiến đấu vĩ đại
- 19. Thức tỉnh
- 20. Dạy đạo cho ai?
- 21. Lời dạy đầu tiên
- 22. Nỗi buồn của người mẹ
- 23. Người đàn ông thô lỗ
- 24. Những lời khen
- 25. Yêu thương loài vật
- 26. Sức mạnh của tình thương
- 27. Trở về quê hương
- 28. Vua và thần cây
- 29. Tình thương không ranh giới
- 30. Những ngày cuối cùng
- 31. Những lời dạy vẫn còn sống mãi
- Phụ chú - Mấy lời tâm huyết
7. Một bài ca hay
Một buổi chiều sau khi dùng cơm xong, thái tử Tất Đạt Đa nằm nghỉ trên giường, đầu tựa vào lòng của Da Du Đà La. Nhạc công đang chơi những điệu nhạc nhẹ nhàng êm dịu. Những nàng hầu đang thì thầm và mỉm cười vui vẻ với nhau. Kể từ khi chuyển vào cung điện như ý này, chiều nào thái tử cũng được thưởng thức những cuộc vui như vầy. Nhưng đêm nay thái tử cảm thấy bồn chồn khó ngủ. Thái tử đề nghị với một nhạc công ưa mến nhất: “Hãy ru ta ngủ bằng một bài ca hay. Nhớ chọn một bài mà các bạn chưa từng hát trước đây”.
Người ca sĩ thanh lịch vâng lời và bắt đầu hát những lời ca nhẹ nhàng êm ái, phát ra từ tâm hồn của mình và được nhạc công đệm phụ họa theo một cách hài hòa. Bài hát ca ngợi vẻ đẹp của thế giới, những vùng đất xa nơi mà cô ta đã đi qua khi còn thơ ấu; ca ngợi thành phố thịnh vượng nơi mà dân chúng đang sống tràn đầy hạnh phúc an vui.
Bài ca đã làm say mê thái tử. Ca sĩ vừa hát dứt lời, thái tử liền hỏi: “Hãy nói thật cho ta biết, có những nơi tuyệt đẹp bên ngoài bức tường của khu vườn này không? Người ta đã sống như thế nào trong thành phố ấy? Và những thứ mà thế giới bên ngoài đó có đáng yêu hơn những thứ ta đã thấy trong cung điện lộng lẫy này không? Hãy nói cho ta biết sự thật về tất cả những thứ ấy đi”.
Cô gái trả lời: “Thưa thái tử, chắc chắn cung điện mà thái tử đang sống là tuyệt vời nhất rồi. Thế nhưng cũng còn có nhiều thứ khác đẹp hơn ở thế giới bao la bên ngoài cung điện này. Những thành phố và tỉnh lỵ với những dãy phố xinh đẹp; những núi đồi và thung lũng hùng vĩ nên thơ; có những vùng đất xa xôi nơi ấy người ta nói các thứ ngôn ngữ khác nhau. Có nhiều thứ mà tiện thiếp đã thấy và cũng còn rất nhiều thứ mà tiện thiếp chỉ mới nghe đến. Cung điện và khu vườn của thái tử thật ra rất xinh đẹp, song vẫn còn có rất nhiều thứ đáng được thưởng ngoạn ở bên ngoài của bức tường thành này”.
Nghe xong thái tử rất mong muốn được ngắm nhìn tận mắt những cảnh quan đẹp và lạ ấy. Đã nhiều năm qua thái tử chỉ sống trong những bức tường của khu vườn và cung điện như ý, hoàn toàn không để ý đến thế giới bên ngoài. Bây giờ thái tử ao ước được du ngoạn bên ngoài cung điện và chàng đã gởi lời thỉnh cầu đến vua cha cho phép chàng được dạo quanh thành phố.
Vua đã đồng ý lời thỉnh cầu của con trai. Ông nghĩ: “Bây giờ con trai ta mong muốn được nhìn thấy vương quốc của ta. Đây là thời điểm thích hợp, bởi lẽ nó đã thỏa mãn trong cung điện như ý rồi, bây giờ để cho nó được nhìn thấy thực tế vương quốc mà nó sẽ cai trị sau này”.