- Lời thưa về việc hiệu đính (1)
- Lời thưa (2)
- Tiểu sử tôn giả Tịch Thiên (Sàntideva)
- Chương Một: Lợi Ích Của Tâm Bồ Đề
- Chương Hai: Sám Hối Tội Nghiệp
- Chương Ba: Phát Tâm Bồ Đề
- Chương Bốn: Thực Hành Tâm Bồ Đề
- Chương Năm: Chánh Niệm, Tỉnh Giác
- Chương Sáu: Nhẫn Nhục
- Chương Bảy: Tinh Tấn
- Chương Tám: Thiền Quán
- Chương Chín: Trí Tuệ
- Chương Mười: Hồi Hướng
CHƯƠNG TÁM
THIỀN QUÁN
1.
Phát huy tinh tấn rồi
Bồ
Tát tu thiền quán ;
Người
mà tâm tán loạn
Bị
giam chốn buồn phiền.
Sống ẩn dật
2.
Nhờ thân, tâm xa lìa
Với
cuộc đời trần thế
Bồ
tát sống ẩn dật
Nên
tán loạn không sinh.
Thân sống thoát ly
3.
Vì luyến ái tự ngã
Vì
tham lợi tham danh
Nên
bám víu trần thế;
Hãy
theo bậc trí tuệ
Quán
chiếu điều sau đây:
4.
“Ai có tâm vắng lặng
Với
trí tuệ sáng suốt
Mới
diệt được buồn phiền”
Vậy
cần phải bắt đầu
Bằng
tu tập an định;
Những
vị đã hoan hỷ
Sống
ly cách thế gian
Tu
theo phương pháp này
Đã
đạt tâm an định.
Từ bỏ luyến ái
5.
Thân ta đã giới hạn
Vậy
ta đâu thể nào
Yêu
người cũng hạn định
Dù
tái sinh ngàn lần
Cũng
khó gặp người xưa.
6.
Tìm không gặp, sẽ buồn
Không
giữ được chánh định
Nếu
gặp, cũng đau khổ
Vì
tâm tư sục sôi
Bao
đòi hỏi thuở xưa.
7.
Vì không thấy thực tại
Nên
con người lãng quên
Nỗi
sợ hãi địa ngục ;
Vì
luyến ái người yêu
Đành
chịu tiếp khổ lụy.
8.
Mãi bận bịu người thân
Đời
trôi qua vô nghĩa
Vì
bè bạn không bền
Đành
xa Pháp vĩnh cửu.
9. Ai sống như người ngu
Số
phận sẽ tồi tàn
Ai
không sống giống họ
Họ
không thèm trọng vọng
Nhưng
được lợi ích gì
Khi
thân cận kẻ ngu?
10.
Phút trước còn là bạn
Phút
sau thành địch thù
Vui
cũng chuốc oán cừu
Khó
thỏa lòng nhân thế.
11.
Ta khuyên họ điều phải
Họ
giận, kéo ta lui
Nếu
không nghe lời họ
Họ
bừng bừng nổi sân
Và
rơi vào ngõ ác.
12.
Ganh ghét người hơn mình
Cạnh
tranh kẻ bằng mình
Khinh
thị người thua mình
Được
khen thì khoái trá
Bị
chê lại giận dữ
Với
kẻ ngu như vậy
Làm
bạn có ích chi?
13. Giao du với kẻ ngu
Sẽ
tự tâng bốc mình
Và
hạ thấp người khác,
Ưa
bàn chuyện thế tục
Những
trò vô ích này
Quanh
quẩn với người ngu.
14. Những giao du như vậy
Chỉ
sản sinh bất hạnh
Tốt
hơn, sống một mình
Tâm
hạnh phúc, sáng trong.
15. Hãy lánh xa người ngu
Nếu
gặp chỉ vui chào
Không
phải để thân mật
Mà
vì lòng an nhiên.
16. Như ong lấy mật hoa
Tôi
sống với mọi người
Vì
phục vụ chánh pháp
Bình
thản như trăng soi.
Từ bỏ lợi danh
17.
“Ta giàu có, danh vọng
Ai
cũng cầu cạnh ta »
Kẻ
nào nghĩ như vậy
Sẽ
sợ trước thần chết.
18. Vì tâm ý lỗi lầm
Không
biết chân hạnh phúc
Nên
khoái lạc tầm cầu
Đều
biến thành đau khổ
Gấp
ngàn lần lớn hơn.
19.
Do đó bậc Hiền giả
Không
vướng bận tham ái ;
Tham
ái gây lo sợ
Chúng
đều đáng buông bỏ
Hãy
giữ vững thiền quán.
20.
Nhiều người thật giàu sang
Danh
vang khắp thiên hạ
Cuối
cùng họ về đâu
Với
những lợi danh ấy?
21-
22. Thiếu gì kẻ khinh tôi
Sao
tôi vui được khen?
Thiếu
gì kẻ khen tôi
Sao
tôi buồn bị chê ?
Chúng
sinh muốn đủ điều
Phật
cũng không chiều nổi
Huống
chi tôi ngu đần
Lo
lắng làm sao được
Cho
trần thế đảo điên?
23. Kẻ nghèo họ khinh khi
Người
giàu họ nói xấu
Bản
chất tráo trở đó
Khiến
tôi không thể gần.
24. Đức Như Lai từng dạy
Người
ngu không có bạn
Họ
thân thiện với ai
Đều
chỉ vì tư lợi.
25. Cỏ cây không nghĩ xấu
Cũng
không khó kết bạn
Ôi
chừng nào tôi được
Sống
an lành với chúng?
Sống nơi hoang vắng
26.
Chừng nào tôi thảnh thơi
Đến
ở nơi am vắng
Dưới
tàng cây, hang động
Không
lưu luyến trần gian.
27. Bao giờ tôi mới được
Đến
những vùng nguyên sơ
Không
ai giành làm chủ
Không
nhà cửa, tự do.
28. Bao giờ tôi mới được
Ở
yên không sợ hãi
Vỏn
vẹn một bình bát,
Một
chiếc áo cà sa
Mà
kẻ trộm không thèm
Thậm
chí không che thân
Đến,
đi đều tự tại.
29. Bao giờ tôi đến gần
Bãi
tha ma đầy xác
Để
quán tưởng thân này
Chẳng
khác nào xương kia
Tất
cả đều hoại diệt.
30.
Mai kia tôi chết đi
Thân
tôi sẽ vữa nát
Hơi
thối bốc nồng nàn
Khiến
chó cũng tránh chê
31.
Thân này, lúc đang sống
Thịt
xương dính với nhau
Lúc
chết thì tan rã
Quyến
thuộc nào khác chi.
32. Lúc sinh đã một mình
Lúc
chết vẫn đơn độc
Thống
khổ này ai chia
Thân
quyến nào ích gì
Chỉ
cản trở tu tập.
33. Lữ khách trên đường dài
Tạm
trú nơi lữ quán
Người
đi trong luân hồi
Tạm
trú trong một đời.
34.
Lúc nào tấm thân này
Chưa
được bốn người khiêng
Chưa
ai đưa tiễn khóc
Thì
nên vào rừng tu.
35.
Ở đó không người than
Cũng
chẳng có kẻ thù
Một
mình sống ẩn dật
Với
đời như đã chết
Không
ai buồn đớn đau.
36.
Chung quanh đều vắng vẻ
Chẳng
ai phiền khóc than
Nên
khi tưởng niệm Phật
Tâm
tán loạn liền ngưng.
37.
Hãy nên sống ẩn dật
Ít
bận, dễ an lành
Giữa
đồi nương xinh đẹp
Tâm
định tĩnh khinh an.
Tâm sống thoát ly
38. Buông bỏ mọi lo âu
Tâm
sẽ được chuyên chú
Tinh
tấn tu thiền định
Chế
ngự mọi đảo điên.
Ái dục
39. Ái dục sinh ra họa
Cho
đời này, kiếp sau
Đây
tù tội chết chóc
Kia
địa ngục khổ sầu.
40.
Cũng chỉ vì ái dục
Mà
ngươi
đã khẩn cầu
Bao
ông tơ bà nguyệt
Xe
chỉ kết lương duyên
Hãy
xem xét thật kỹ
Điều
ấy có nên không
Hay
đem đến tiếng xấu?
41. Tính mạng dù hiểm nguy
Gia
tài dù khánh tận
Tất
cả vì ái dục
Tất
cả vì khoái lạc
Chỉ
ôm được người đẹp
Là
khoái chí tiêu hồn.
42. Kẻ ngươi ôm ngày xưa
Cũng
chỉ là bộ xương
Vô
chủ, không tự tính.
Nay
chết hiện nguyên hình
Sao
ngươi không ôm tiếp?
43. Mãi đến ngày lễ cưới
Người
đẹp mới ngẩng đầu
Ngươi
kéo khăn che mặt
Mới
thấy được khuôn trăng
Lúc
chết quấn vải liệm
Ngươi
thấy mặt ấy không?
44. Dung mạo sau khăn che
Xưa
làm mê hoặc ngươi
Nay
kên kên mở ra
Ngươi
hãy ngắm kỹ đi!
Sao
ngươi lại bỏ chạy?
45. Ngày xưa ai lén nhìn
Ngươi
vội vàng che dấu
Nay
kên kên mổ ăn
Hỡi
kẻ ghen nhan sắc
Sao
không bảo vệ đi?
46.
Ngươi nhìn khối thịt vữa
Kên
kên tranh giành ăn:
Xưa
kia ngươi nhọc công
Trang
điểm bằng vòng hoa,
Hương
liệu và nữ trang.
47. Nhìn xương trắng bất động
Sao
ngươi lại hãi kinh
Mà
trước kia không sợ?
Sao
không nghĩ rằng đó
Là
tử thi di chuyển!
48. Xưa nàng mặc xiêm y
Xinh
đẹp làm ngươi thích
Nay
xác thân trơ trụi
Ngươi
có thích hay chăng
Mê
chăng thây choàng áo?
49.
Nước miếng và phân tiểu
Do
thức ăn sinh ra
Sao
ngươi thích nước miếng
Mà
lại ghê tởm phân?
50.
Những kẻ thương yêu nhau
Không
thích gối nệm sạch
Vì
thiếu hơi người tình
Từ
thân thể tỏa ra.
51.
Kẻ mê nhục dục nói:
“Cái
gối tuy mềm mại
Nhưng
không thể tạo được
Giấc
nồng đôi uyên ương”.
Họ
giận cả cái gối!
52.
Ngươi không ưa thứ bẩn
Sao
lại ôm thân người
Có
gân xương kết nối
Với
da thịt đắp lên?
53.
Thân thể ngươi không sạch
Ngươi
chưa hài lòng sao
Còn
ham chi túi da
Không
sạch của người khác?
54.
Nếu bảo chỉ thích nhìn
Và
vuốt ve da thịt.
Sao
ngươi không vuốt ve
Xác
chết chẳng còn hồn?
55.
Vậy ngươi thích cái gì
Là
tâm người yêu chăng?
Tâm
không thể sờ, thấy
Mọi
thứ được cảm nhận
Qua
tất cả giác quan
Đều
không phải là tâm!
Vậy
ôm ấp thân kia
Chẳng
nghĩa lý gì hết!
56.
Nếu không nhận thức được
Thân
người khác không sạch
Đó
chưa phải lạ kỳ
Nhưng
chẳng biết mình dơ
Mới
thực là kỳ lạ.
57.
Hỡi cái tâm suy đốn
Sao
lại bỏ đóa sen
Vừa
mới nở trong nắng
Để
thích túi da dơ?
58.
Ngươi không muốn sờ mó
Đất
cát đầy dơ bẩn
Sao
ngươi muốn mó sờ
Tấm
thân tiết đồ dơ?
59.
Ngươi không thích dơ bẩn
Tại
sao ôm vào lòng
Tấm
thân của người khác
Tiết
đủ thứ không sạch?
60.
Con dòi sống trong phân
Ngươi
không thể ưa thích
Tại
sao thích thân này
Đầy
chất phế thải dơ?
61.
Ngươi đã không ghê tởm
Thân
không sạch của mình
Sao
khát khao cơ thể
Không
sạch của người khác?
62.
Long não và gia vị
Gạo
thơm, thức ăn ngon
Từ
miệng khạc nhổ ra
Làm
đất bị ô nhiễm.
63.
Thân không sạch cũng vậy
Ai
ai cũng tự thấy
Nếu
lòng còn nghi ngờ
Hãy
đi vào nghĩa địa
Quan
sát những thây chết.
64.
Sao ngươi thích thân người
Mặc
dù đã ý thức
Khi
da bị lóc ra
Trông
thật đáng kinh hãi!
65.
Thân không tự nhiên thơm
Ngát
hương nhờ nước hoa
Chỉ
vì mùi hương lạ
Mà
đắm say thân nàng!
66.
Mùi hôi hám tự nhiên
Không
kích thích lòng dục
Không
khiến mê thân thể
Đó
là niềm hạnh phúc
Bày
chi chuyện độc hại
Xức
dầu thơm lên thân!
67.
Mùi hương trầm tỏa ngát
Can
hệ gì đến thân?
Tại
sao nhân mùi hương
Mà
sinh lòng thích nàng?
68-
69. Thân người để tự nhiên
Với
mặt, da trần trụi
Móng,
tóc dài lê thê,
Răng
vàng khè lốm đốm
Thân
tự nhiên như thế
Trông
đáng sợ vô cùng !
Tại
sao phải mệt nhọc
Bỏ
công săn sóc nó ?
Vậy
khác chi mài gươm
Để
tự giết bản thân!
Ôi!
Đời đầy lũ điên
Lúc
nào cũng hồ hởi
Tự
mê hoặc chính mình!
70.
Thấy xương ngoài nghĩa địa
Lòng
ngươi sinh khiếp sợ
Sao
lại vui khi thấy
Những
bộ xương di chuyển
Đầy
dãy khắp xóm làng.
71.
Hơn nữa tấm thân này
Dầu
cho không được sạch
Phải
trả tiền mới có
Đời
này phải phục dịch
Đời
sau càng khổ hơn
Trong
các cõi địa ngục.
72.
Trẻ con không khả năng
Làm
việc kiếm ra tiền
Nhờ
đâu chúng hạnh phúc?
Lớn
lên đời trôi qua
Trong
công việc kiếm sống
Tuổi
già đến bên chân
Sắc
dục làm chi nữa?
73.
Có kẻ tham nhục dục
Suốt
ngày làm kiệt sức,
Tối
về nhà mệt mỏi
Lăn
ngủ say như chết.
74.
Có kẻ vào quân đội
Khổ
sầu xa vợ con
Tháng
năm lòng dằn vặt
Mong
đoàn tụ mỏi mòn.
75.
Có kẻ vì lợi lộc
Ngu
si tự bán thân
Lợi
lộc chưa hề thấy
Chỉ
biết hầu hạ người.
76.
Có một số bà vợ
Bán
thân làm tôi tớ
Trên
bước đường đi xa
Phải
sinh đẻ cấp bách
Dưới
cây chốn rừng hoang.
77.
Có kẻ tìm vinh quang
Xông
pha giữa chiến trường
Không
màng đến tính mạng,
Vì
đi tìm vinh quang
Mà
gặp cảnh tù đày!
78.
Vì tham lam lợi danh
Nên
thân bị tàn tật
Bị
gươm đâm, tù đày
Hoặc
giáo đâm, lửa đốt.
79.
Hãy nên nhận rõ rằng
Tài
sản là bất hạnh
Vì
nhọc nhằn tom góp
Sợ
mất phải giữ ôm
Vì
say mê tài sản
Nên
không có phút giây
Tâm
giải thoát khổ đau .
80.
Tham dục sinh phiền não
Khoái
ít, khổ đau nhiều
Khác
chi bò kéo xe
Được
thưởng
cho nhúm cỏ.
81.
Chỉ vì chút cảm khoái
-
Mà thú vật dễ đạt -
Nhưng
người phải bôn ba
Đày
đoạ thân, tâm mình!
82.-
83. Vì tấm thân bèo bọt
Mà
chịu khổ trường kỳ
Rơi
vào các địa ngục
Chịu
số phận hẩm hiu.
Trong
khi chỉ cố gắng
Chịu
đựng một ít khổ
Vì
công việc tu hành
Thì
sẽ thành Chánh giác.
So
với hàng Bồ Tát
Kẻ
tham dục phải chịu
Khổ
cực nặng nề hơn
Mà
chẳng đạt chánh quả.
84.
Dù dao kiếm, kẻ thù
Dù
thuốc độc, vực sâu
Nếu
so với ái dục
Không
thể nguy hiểm bằng.
85.
Nên nhàm chán ái dục
Lìa
tranh chấp, nhọc nhằn
Vui với cảnh ruộng đồng
Và
núi rừng an tịnh.
86.
Đi bộ giữa gió rừng
Như
được quạt êm mát
Thong
dong trên phiến đá
Như
sân thượng cung vua
Dưới
ánh trăng tịnh thanh
Mùi
hương trầm ngan ngát
Nghĩ
đến việc giải thoát
Cho
tất cả chúng sinh.
87.
Tùy ý ở lâu mau
Trong
căn nhà hoang vắng
Hay
tại một gốc cây
Hoặc
trong những hang đá
Tâm
không bận giữ của
An
nhiên đi đó đây.
88.
Tự tại ở hay đi
Không
vướng bận một ai
Đó
là niềm hạnh phúc
Mà
ngay cả Vua Trời
Cũng
không thể hưởng được.
Thiền quán
89.
Nhờ quán chiếu lợi ích
Của
đời sống ẩn tích
Nên
vọng tưởng tiêu trừ
Tập
trung tu thiền định :
Quán chiếu bình đẳng
90.
Trước hết nên quán chiếu
Tôi
với người bình đẳng (15)
Ai
ai cũng giống nhau
Đều
tìm vui, tránh khổ
Vì
vậy phải bảo vệ
Chúng
sinh cũng như mình.
91.
Thân gồm nhiều bộ phận
Nhưng
khi bảo vệ chúng
Tôi
xem chúng như “một” ;
Cũng
vậy với chúng sinh
Tuy
phân biệt nhiều loài
Song
cùng chung sướng khổ
Nên
xem chúng như “một”.
92.
Dù cái khổ của tôi
Không
hành thân kẻ khác
Nhưng
vì yêu “cái Ta”
Nên
thật khó kham nỗi.
93.
Và cái khổ người khác
-
Mà tôi không cảm nhận -
Nhưng
vì yêu “cái Ta”
Nên
họ cũng khó kham.
94.
Phải trừ khổ cho người
Như
trừ khổ cho tôi
Phải
giúp đỡ người khác
Vì
họ cũng như tôi
Đều
cùng là chúng sinh.
95.
Tôi và người giống nhau
Đều
mưu cầu hạnh phúc
Vậy
có gì khác biệt
Khi
đều tìm hạnh phúc?
96.
Tôi và người giống nhau
Đều
sợ nguy, sợ khổ
Vậy
vì lý do nào
Khiến
tôi chỉ cứu tôi
Mà
không cứu người khác?
97.
Đừng nói : “Không cứu người
Vì
nỗi khổ của họ
Không
liên quan đến tôi,
Tại
sao tôi bảo vệ
Và
che chở cho họ?"
Cũng
vậy, nỗi đau khổ
Của
thân thể kiếp sau
Sẽ
không hành hạ tôi
Nếu
kiếp này tôi tu.
98.
Nếu bảo rằng : “Kiếp sau
Thân
tôi vẫn là tôi”
Điều
ấy e không đúng
Vì
thân lúc chết đi
Không
phải thân tái sinh!
99.
Bảo rằng: “Kẻ nào đau
Thì
họ phải tự chữa”
Vậy
khi chân bị đau
Tay
không can hệ gì
Sao
tay phải xoa chân?
100.
Bảo: “Điều vừa biện minh
Mặc
dù phi lý thật
Song
bởi vì chấp ngã
Nên
nó được sinh ra”.
Nhưng
những gì phi lý
Dù
của ta hay người
Phải
cực lực trừ bỏ.
101.
Tràng hạt và đội quân (16)
Thật
ra là ảo tưởng
Của
sự nối liên tục
Và
của sự kết hợp.
Đau
khổ cũng như vậy
Không
ai là chủ thể
Của
những sự khổ đau?
Vì
vậy, ai là kẻ
Cảm
nhận được khổ đau ?
102.
Khổ đau không có chủ
Nó
chẳng thuộc về ai.
Chỉ
riêng tính khổ đau
Mới
cần được tiêu trừ
Vậy
cần chi phân biệt
Giữa
tôi và kẻ khác?
103.
- (Hỏi) “Nhưng nếu không có ai
Là
người gánh chịu khổ
Tại
sao phải diệt khổ ?”
(Đáp)
Vì chúng sinh bình đẳng
Nếu
cấn phải diệt khổ
Ta
phải diệt khắp nơi.
Nếu
không thì không cả.
Không
thể diệt cho mình
Mà
bỏ lơ người khác.
104.
- (Hỏi) “Mở lòng từ như vậy
Nỗi
khổ chỉ to thêm
Vậy
từ bi làm chi! ”
(Đáp)
Nỗi khổ dù to hơn
Vì
lòng từ mở rộng
Song
thấm thía gì đâu
So
với khổ muôn loài.
105.
Nếu một người chịu khổ
Để
nhiều người khỏi khổ
Thì
kẻ có lòng từ
Sẽ
gánh trọn khổ ấy.
106.
Bồ tát Diệu Hoa Nguyệt (17)
Biết
vua sắp hại mình
Dù
vậy vẫn hy sinh
Chấp
nhận chịu đau khổ
Để
cứu khổ nhiều người.
107.
Với tâm được điều phục
Nhờ
tu hạnh bình đẳng
Thấy
chúng sinh như mình
Bồ
Tát vào địa ngục
Để
cứu độ chúng sinh
Nhẹ
nhàng như thiên nga
Sà
xuống ao sen mát.
108.
Giải thoát cho riêng mình
Đâu
có nghĩa gì lớn;
Giải
thoát cho chúng sinh
Bồ
Tát đươc niềm vui
Dạt
dào như biển cả.
109.
Giúp người được giải thoát
Bồ
Tát không kiêu căng
Chuyên
tâm làm công đức
Không
mong được đáp đền.
110.
Tôi biết bảo vệ mình
Trước
bao sự nhục mạ
Vậy
với tâm từ bi
Tôi
càng bảo vệ người.
111.
Tuy không là thực thể
Song
nương theo tập quán
Nên
ta đã chấp nhận
Tinh
huyết của người khác (18)
Cấu
tạo thành “cái Ta”.
Hoán vị giữa ta với người
112.
Vậy tại sao không nhận
Thân
người là thân ta?
Hoán
đổi thân của mình
Thành
ra thân của người
Đâu
phải là chuyện khó?
113.
Nếu thấy mình xấu xa
Người
là biển công đức
Thì
nên tập thương người
Và
từ bỏ chấp ngã.
114.
Ai cũng nhận tay chân
Là
bộ phận thân thể
Sao
không thừa nhận rằng
Chúng
sinh là thành phần
Của
toàn bộ thế giới.
115. Thói quen khiến ta nhận
Thân
vô ngã là “Ta”
Sao
không tập thói quen
Xem
người cũng là ta ?
116.
Nhờ thực hiện vô ngã
Ta
sẽ không kiêu căng,
Không
đợi chờ đền đáp
Khi
làm lợi cho người.
117.
Trước đớn đau lo lắng
Ta
biết bảo vệ mình.
Vậy
đối với chúng sinh
Cũng
phải luyện tâm ý
Biết
bảo vệ, yêu thương.
118.
Vì vậy đấng Bảo Vệ
Đại
Bi Quán thế Âm
Đã
tặng danh hiệu mình
Để
giúp đỡ chúng sinh
Tiêu
trừ bao sợ hãi.
119.
Trước nhiệm vụ khó khăn
Ta
không nên trốn chạy
Với
thói quen như thế
Ta
không sợ một ai
Dù
xưa kia nghe tên
Ta
đã từng khiếp vía.
120.
Ai muốn nhanh cứu mình
Và
cứu nhanh người khác
Nên
đổi người thành ta
Và
đổi ta thành người
Đó
là bí quyết tốt.
121.
Vì yêu quí thân mình
Nên
sợ bị nguy hiểm.
Thân
là gốc sinh sợ
Sao
không ghét nó đi?
122.
Cũng chỉ vì thân này
Mà
ta đã chống chọi
Với
đói khát, đau bệnh.
Dùng
trăm phương nghìn kế
Bắt
giết cá, chim, thú
Rình
đường và cướp giựt.
123.
Hoặc vì cầu lợi danh
Nhẫn
tâm giết cha mẹ
Trộm
tài vật Tam Bảo
Đến
nỗi bị đốt thiêu
Trong
địa ngục Vô gián
124.
Đã là kẻ thông minh
Thì
không thể bảo vệ
Và
cưng dưỡng thân này
Phải
xem nó là địch
Và
hãy khinh khi nó.
125.
Ai nghĩ rằng: “Nếu cho
Thì
còn gì để ăn?”
Với
lòng ích kỷ ấy
Sẽ
vào đường ngạ quỷ;
Ai
nghĩ rằng: “Ta ăn,
Vậy
bố thí gì đây?”
Với
lòng thương người đó
Sẽ
vào đường Vua Trời.
126.
Vì mình mà hại người
Sẽ
vào cõi địa ngục;
Vì
người mà chịu cực
Sẽ
hưởng được hạnh phúc.
127.
Vì tham địa vị cao
Nên
kiếp sau thấp hèn ;
Cầu
cho người được trọng
Kiếp
sau được tôn sùng.
128.
Sai người khác phục dịch
Kiếp
sau làm tôi đòi ;
Hiến
mình để phụng sự
Kiếp
sau được quan quyền.
129.
Ai lo hạnh phúc riêng
Sẽ
khổ vì ích kỷ
Ai
sung sướng trên đời
Đều
nhờ nghiệp hy sinh
Đem
hạnh phúc cho người.
130.
Đâu cần nói nhiều lời
Hãy
nhìn sự khác biệt
Giữa
người ngu, bậc thánh
Người
ngu vì lợi riêng
Thánh
nhân vì lợi người.
131.
Không đổi vui của mình
Lấy
khổ đau kẻ khác
Thì
ta sẽ không thể
Thành
tựu quả Chánh giác,
Sẽ
trôi trong luân hồi
Và
mãi không an vui.
132.
Tạm gác chuyện đời sau
Ngay
trong đời hiện tại
Làm
tôi tớ biếng lười
Thì
không được lợi lộc
Vì
chủ không trả công.
133.
Kẻ mê muội từ chối
Việc
giúp nhau tạo phúc
Lại
chuyên làm khổ nhau
Nên
chuốc lấy tai ương
Thật
vô cùng khủng khiếp.
134.
Bao bất hạnh ở đời
Như
thống khổ, hiểm nguy
Đều
sinh từ chấp ngã.
Vậy
sao ta chấp ngã?
135.
Nếu khư khư chấp ngã
Thì
không thoát được khổ
Như
chưa tránh xa lửa
Có
lúc bị đốt thiêu.
136.
Để xoa dịu khổ đau
Của
tôi và của người
Tôi
phải hiến thân mình
Cho
bao nhiêu kẻ khác
Và
xem họ là tôi.
137.
Này tâm ý ta ơi!,
Ngươi
nên phải tin rằng
“Ta
buộc ngươi với người”
Vậy
ngươi chỉ được quyền
Nghĩ
đến lợi cho người.
138.
Mắt và các giác quan
Chúng
đã thuộc về người
Mắt
không còn nhìn thấy
Những
lợi riêng cho tôi
Bàn
tay này cũng vậy
Nó
thuộc kẻ khác rồi
Nên
không còn hoạt động
Làm
lợi ích cho tôi.
139.
Từ nay thân thể này
Tôi
hiến cho muôn loài
Hãy
đem nó sử dụng
Vì
giải thoát chúng sinh.
140.
Hãy chọn người thấp hơn
Rồi
đặt tôi vào họ
Và
đặt họ vào tôi.
Nhờ
vậy tôi không ngại
Khi
tu tập thiền quán
Về
kiêu căng, ghen ghét.
141.
Hãy nghĩ như thế này (19) :
“Tôi
không được kính trọng
“Tôi
không giàu bằng người;
“Kẻ
ấy được khen thưởng
“Còn
tôi bị chê trách
“Kẻ
ấy được hạnh phúc
“Còn
tôi lại khổ sở.
142.
“Tôi làm lụng nhọc nhằn
“Kẻ
ấy sống nhàn hạ
“Tôi
thân bại danh liệt
“Kẻ
ấy được tán dương.
143.
“Ta phải làm gì đây
“Với
kẻ bất tài ấy?
“Ai
cũng có tài riêng.
“Đối
với rất nhiều người
“Tôi
còn kém thua họ
“Nhưng
cũng hơn nhiều người.
144.
“Sự suy yếu giới luật
“Và
kiến giải của tôi
“Phát
sinh từ ái dục
“Chứ
không sinh từ tôi.
“Nếu
nó chữa giúp tôi
“Dù
đau đớn thế nào
“Tôi
cũng sẵn sàng chịu.
145.
“Với tôi nó [cái Ta] không chữa
“Sao
lại khinh miệt tôi?
“Nó
có nhiều ưu điểm
“Song
lợi gì cho tôi?
146.
“Nó không có lòng từ
“Đối
với kẻ xấu số
“Đang
kẹt trong đường ác.
“Hơn
nữa nó hãnh diện
“Về
ưu điểm của mình
“Cao
hơn bậc hiền đức.
147.
“Đối với kẻ ngang hàng
“Nó
[cái Ta] tìm cách lấn lướt
“Thậm
chí bằng tranh cãi
“Để
nâng cao ưu điểm
“Và
thắng lợi, thanh danh.
148.
“Tôi sẽ bằng mọi cách
“Tuyên
dương khắp thiên hạ
“Tính
ưu việt của mình
“Và
không cho ai biết
“Tính
ưu việt của nó.
149.
“Tôi lại phải che dấu
“Những
lỗi lầm của mình
“Để
tôi được trọng vọng
“Thế
là tôi giàu sang
“Và
được người cung kính
“Chứ
không phải là nó.
150.
“Tôi hoàn toàn thoả mãn
“Vì
nó bị khinh khi
“Bị
thế gian biếm ngạo
“Bị
phỉ báng đó đây.
151.
“Bởi kẻ khốn cùng này
“Muốn
so đọ với tôi
“Thử
hỏi xem sắc đẹp
“Hay
trí tuệ, hiểu biết
“Dòng
họ, tài sản nó
“Làm
sao bằng tôi được?”
152.
“Mỗi khi nghe mọi người
“Ca
tụng ưu điểm tôi
“Tôi
sướng ran cả người
“Vui
dựng cả tóc gáy.
153.
“Nếu nó còn tài sản
“Tôi
sẽ dùng bạo lực
“Để
chiếm đoạt tất cả.
“Nếu
nó phục dịch tôi
“Tôi
cho nó đủ sống.
154.
“Tôi phải đuổi nó khỏi
“Niềm
hạnh phúc an vui
“Và
chất lên lưng nó
“Những
nhọc nhằn của tôi.
“Nó
phải bị chìm nổi
“Trong
sinh tử luân hồi
“Vì
nó hàng trăm lần
“Đã
làm tôi thiệt hại“.
155.
Hỡi này tâm ý ơi !
Trải
qua vô số kiếp
Ngươi
tầm cầu tư lợi
Chịu
bao nhiêu nhọc nhằn
Chỉ
để gặt đau khổ.
156.
Hãy nhận lấy lời khuyên
Hoán
vị với người khác
Làm
đúng theo Phật pháp
Tất
được lợi mai sau.
Lời
Phật dạy không sai.
157.
Nếu xưa tôi tu tập
Hoán
đổi mình với người
Tất
thành bậc giác ngộ
Không
khổ như ngày nay.
158.
Ngươi bám chặt ý thức
Rằng
cái “Ta” kết tụ
Từ
tinh huyết mẹ cha
Vậy
ngươi cũng nên tập
Xem
kẻ khác là ta.
159.
Hãy như điệp viên lạ
Quan
sát kỹ thân này
Thấy
có gì lợi ích
Hãy
đem cho chúng sinh.
160.
Cái Ta luôn nghĩ rằng :
Ta
tốt, họ xấu xa
Họ
hèn, ta cao trọng
Ta
làm, họ ở không
Vì
vậy với cái “Ta”
Hãy
hoàn toàn ghét nó.
161.
Cần phải đuổi cái “Ta”
Ra
khỏi niềm hạnh phúc
Và
trói chặt nó vào
Đau
khổ của người khác.
Hãy
canh chừng cẩn mật
Việc
mờ ám của nó.
162.
Hãy đổ lên đầu nó
Mọi
lỗi lầm kẻ khác
Và
khai trước đức Phật
Mọi
sai trái của nó
Dù
nhỏ nhặt đến đâu.
163.
Hãy dìm tiếng tốt nó
Bằng
cách nâng cao lên
Tiếng
tốt của người khác ;
Hãy
bắt nó hầu hạ
Làm
tôi tớ chúng sinh
Đáp
ứng mọi nhu cầu.
164. Không vì vài hạnh tốt
Của
“cái Ta” lỗi lầm
Mà
vội vàng khen ngợi.
Nếu
nó có hạnh tốt
Cũng
đừng cho ai hay.
165.
Tóm lại, cần phải đổ
Lên
đầu của “cái Ta”
Tất
cả những phương hại
Mà
nó mang đến người
166.
Đừng cho nó quyền hành
Để
thành kẻ lắm miệng
Hãy
bắt nó e thẹn
Kín
đáo và rụt rè
Như
cô dâu mới cưới.
167.
“Phải làm như thế này”
“Phải
đứng như thế kia”
“
Không được làm gì cả”
Phải
khống chế “cái Ta“
Bằng
cách đối xử ấy
Và
nếu nó vi phạm
Phải
trừng phạt nó ngay.
168.
Này tâm của tôi ơi!
Nếu
ngươi không làm vậy
Như
đã được ủy thác
Thì
sẽ bị trừng trị
Vì
bao nhiêu lỗi lầm
Rốt
cuộc nằm tại ngươi.
169.
Ngươi muốn đi đâu đó?
Ngươi
không thoát ta đâu!
Ta
đập tan tành hết
Thói
kiêu ngạo của ngươi
Thời
ngươi hủy hoại ta
Nay
đã qua lâu rồi.
170.
Ngươi hãy bỏ hy vọng
Tìm
lợi riêng cho mình
Ngươi
đã bị bán rồi
Dù
ngươi rất tuyệt vọng
Cũng
chẳng ai quan tâm.
171.
Nếu ta thiếu thận trọng
Không
bán ngươi cho người
Chắc
chắn ngươi trao ta
Cho
quỷ sứ địa ngục.
Không
nghi ngờ gì nữa !
172.
Đã bao nhiêu lần rồi
Ngươi
bán ta cho chúng
Ta
đã bị hành hạ ;
Nay
nhớ lại thù xưa
Ta
quyết tiêu diệt ngươi ;
Hỡi
cái tâm ích kỷ
Chỉ
biết làm nô lệ
Cho
lợi riêng của mình!
173.
Nếu ngươi muốn yêu ngươi
Và
muốn bảo vệ mình
Đừng
chiều chuộng “cái Ta”
Đừng
che chở “cái Ta”.
Tổng kết
174.
Thân càng được che chở
Nó
càng nhỏng nhẽo hơn
Nó
càng bị sa đọa.
175.
Và nó càng sa đọa
Ái
dục nó càng tăng
Cả
tài sản quả đất
Cũng
không thỏa mãn nó.
176.
Ai ham đắm điều gì
Mà
không thể có được
Thì
chuốc lấy thất vọng ;
Kẻ
dứt hết cầu mong
Sẽ
được phước vô biên.
177.
Hãy ngăn chận phóng túng
Trong
vấn đề hưởng lạc
Để
phục vụ thân xác.
Hãy
mong cầu những gì
Mà
ta không muốn nhận.
178.
Thân xác này không sạch
Trông
đáng sợ làm sao !
Cuối
cùng chết cứng đơ
Và
trở thành tro bụi.
Tại
sao ôm giữ nó
Và
xem nó là “Ta” ?
179.
Dù sống hay là chết
“Bộ
máy” này ích gì?
Nó
khác gì cục đất?
Ôi
ý thức chấp “Ta”
Hãy
diệt đi cho rồi !
180.
Vì phục dịch thân này,
Tôi
chịu bao đau khổ.
Dù
bị ghét, được thương
Nó
cũng như khúc gỗ.
Tôi
cũng không được gì !
181.
Dù che chở thế nào
Hay
vứt cho quạ ăn
Nó
chẳng biết thương, ghét
Một
tấm thân như thế
Thương
mãi để làm chi?
182. Nó không hay, không biết
Khi
nó bị lăng nhục
Song
tôi sôi tiết lên
Khi
nó được tôn vinh
Thì
tôi rất hả dạ
Vì
ai tôi như thế?
183.
Ai thương thân xác tôi
Kẻ
ấy trở thành bạn
Ai
thương thân của họ
Sao
không là bạn tôi?
184.
Bởi thế, tôi thản nhiên
Cống
hiến thân xác này
Vì
sự nghiệp giải thoát
Cho
tất cả chúng sinh.
Từ
nay tôi mang nó
Như
là một công cụ
Dù
nó đầy lỗi lầm.
185.-186
Thôi đã đủ lắm rồi
Nếp
sống kẻ phàm phu
Nay
theo chân Hiền giả
Khắc
ghi lời giáo huấn
Chánh
niệm luôn giữ gìn
Chống
lại tính dã dượi
Và
lừ đừ ngủ gật.
Tâm phải rời tà kiến
Tinh tấn luôn phát huy
Chuyên cần tu chánh định.