KINH TRƯỜNG A HÀM
Hán Dịch: Phật Ðà Da Xá & Trúc Phật Niệm
Việt dịch: Thích Tuệ Sỹ
PHẦNIV
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Cóbốn sự kiện trường cửu, không lường, không giới hạn,không thể dùng năm, tháng, ngày để mà tính kể được. Bốnsự kiện, đó là: Một, ở thế gian có những thứ tai nạnkhởi lên từ từ; khi thế giới này tan hoại, trung gian làmột khoảng thời gian trường cửu, không lường, không giớihạn, không thể dùng năm, tháng, ngày để mà tính kể được.Hai, sau khi thế giới này tan hoại rồi, thì trung gian là mộtkhoảng trống vắng mênh mông, không có thế giới; thời giannày là mịt mù trường cửu, không thể dùng số lượng năm,tháng, ngày để mà tính được. Ba, khi trời đất mới bắtđầu khởi hướng nhắm đến sự hình thành tựu, thì khoảngthời gian này là trường cửu, không thể dùng số lượngnăm, tháng, ngày để mà tính được. Bốn, sau khi trời đấtđã hoàn thành rồi, tồn tại lâu dài không hoại, không thểdùng số lượng năm, tháng, ngày để mà tính được. Đólà bốn sự kiện trường cửu, không lường, không có giớihạn, không thể dùng số lượng năm, tháng, ngày để tínhtoán được.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Ởthế gian có ba thứ tai kiếp ; đó là: Một, tai kiếp lửa.Hai, tai kiếp nước. Ba, tai kiếp gió. Có giới hạn phía trêncủa ba tai kiếp. Thế nào là ba? Đó là: một, Quang âm thiên; hai, Biến tịnh thiên; ba, Quả thật thiên. Khi tai kiếp lửakhởi lên, cháy lên cho đến Quang âm thiên, thì Quang âm thiênlà giới hạn. Khi tai kiếp nước khởi lên, ngập cho đếnBiến tịnh thiên, thì Biến tịnh thiên là giới hạn. Khi taikiếp gió khởi lên, thổi cho đến Quả thật thiên, thì Quảthật thiên là giới hạn.
“Thếnào là tai kiếp lửa? Khi tai kiếp lửa bắt đầu sắp sửakhởi, thì con người thế gian này lúc đó đều thực hànhchánh pháp, đều chánh kiến không điên đảo, đều tu thậpthiện hành. Khi thực hành pháp này, có người đạt đượcNhị thiền, liền có thể cất mình bay lên ở giữa hư không,trụ vào Thánh nhơn đạo, Thiên đạo, Phạm đạo và lớntiếng xướng lên rằng: Các Hiền giả! Sung sướng thay, đệNhị thiền không giác không quán! Sung sướng thay, đệ Nhịthiền! Lúc ấy, người thế gian nghe những lời này rồi,liền ngửa mặt lên trời nói với họ rằng: Lành thay! Lànhthay! xin vì tôi mà nói đạo của đệ Nhị thiền không giác,không quán. Lúc này, người ở giữa hư không nghe những lờicủa người kia rồi liền nói về đạo của Nhị thiền khônggiác, không quán. Sau khi người thế gian nghe nói rồi, liềntu đạo của Nhị thiền không giác, không quán, nên khi thânhoại mạng chung được sinh về Quang âm thiên.
“Lúcấy, những chúng sanh có tội trong địa ngục, sau khi mạngchung lại được sinh vào cõi người và tu tập pháp của đệNhị thiền không giác, không quán, nên sau khi thân hoại mạngchung được sinh về Quang âm thiên. Những chúng sanh ở trongcác loài Súc sanh, Ngạ quỷ, A-tu-la, Tứ thiên vương, Đao-lợithiên, Diệm-ma thiên, Đâu-suất thiên, Hóa tự tại thiên,Tha hóa tự tại thiên, Phạm thiên, sau khi thân hoại mạngchung sanh lại cõi nhân gian; sau đó tu tập Nhị thiền khônggiác, không quán, thì sau khi thân hoại mạng chung sẽ sinh vềQuang âm thiên. Vì những nhân duyên này nên đường địa ngục,súc sanh, ngạ quỷ, A-tu-la, cho đến Phạm thiên tất cả đềudiệt. Ngay lúc bấy giờ, trước tiên là địa ngục diệt,sau đó súc sanh diệt; súc sanh diệt rồi thì ngạ quỷ diệt;ngạ quỷ diệt rồi thì A-tu-la diệt; A-tu-la diệt rồi thìTứ thiên vương diệt; Tứ thiên vương diệt rồi thì Đao-lợithiên diệt; Đao-lợi thiên diệt rồi thì Diệm-ma thiên diệt;Diệm-ma thiên diệt rồi thì Đâu-suất thiên diệt; Đâu-suấtthiên diệt rồi thì Hóa tự tại thiên diệt; Hóa tự tạithiên diệt rồi thì Tha hóa tự tại thiên diệt; Tha hóa tựtại thiên diệt rồi thì Phạm thiên diệt; Phạm thiên diệtrồi thì sau đó con người diệt, không còn sót gì lại saunày. Khi con người đã diệt, không còn gì nữa, thì thế giannày sẽ hủy hoại cho đến thành là tai nạn. Sau đó trờikhông mưa, trăm thứ lúa thóc, cỏ cây tự nhiên chết khô.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Các pháp hữuvi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát,vượt qua thế gian.
“Sauđó, qua một thời gian rất lâu, có một trận bão lớn bạokhởi, thổi nước biển lớn, làm cho nước biển, sâu támvạn bốn ngàn do-tuần, bị tách làm hai; mang cung điện mặttrời đem đặt lưng chừng núi Tu-di; cách mặt đất bốn vạnhai ngàn do-tuần, đặt làm quỹ đạo của mặt trời. Do nhânduyên này mà thế gian có hai mặt trời xuất hiện. Sau khihai mặt trời xuất hiện, thì những dòng sông, ngòi, kênh,rạch nhỏ có được trên thế gian này, đều khô kiệt.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Các pháp hữuvi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoátvượt qua thế gian.
“Sauđó một thời gian rất lâu có một trận bão lớn bạo khởi,thổi nước biển lớn, làm cho nước biển, sâu tám vạn bốnngàn do-tuần, bị tách làm hai; mang cung điện mặt trời, đemđặt lưng chừng núi Tu-di; cách mặt đất bốn vạn hai ngàndo-tuần, an trí quỹ đạo mặt trời. Do nhân duyên này màthế gian có ba mặt trời xuất hiện. Sau khi ba mặt trời xuấthiện, thì những nơi có nước nhiều như: sông Hằng, sôngDa-bà-na, sông Bà-la, sông A-di-la-bà-đề, sông A-ma-khiếp, sôngTân-đà, sông Cố-xá tất cả đều khô cạn, không còn mộtgiọt.
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ, Các pháp hữuvi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoátvượt qua thế gian.
“Sauđó một thời gian rất lâu có một trận bão lớn bạo khởi,thổi nước biển lớn, làm cho nước biển, sâu tám vạn bốnngàn do-tuần, bị tách làm hai; mang cung điện mặt trời, đemđặt lưng chừng núi Tu-di; cách mặt đất bốn vạn hai ngàndo-tuần, an trí quỹ đạo mặt trời. Do nhân duyên này màthế gian có bốn mặt trời xuất hiện. Sau khi bốn mặt trờixuất hiện, thì những con suối, nguồn nước, hồ, vực, trongthế gian như ao lớn Thiện kiến, ao lớn A-nậu-đạt, ao Tứ-phương-đà-diên,ao Ưu-bát-la, ao Câu-vật-đầu, ao Phân-đà-lỵ, ao Ly; dọcngang rộng năm mươi do-tuần, thảy đều khô cạn hết.
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Các pháp hữuvi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoátvượt qua thế gian.
“Sauđó, một thời gian lâu dài, có một trận bão lớn bạo khởi,thổi nước biển lớn, làm cho nước biển, sâu tám vạn bốnngàn do-tuần, bị tách làm hai; mang cung điện mặt trời, đemđặt lưng chừng núi Tu-di; cách mặt đất bốn vạn hai ngàndo-tuần, an trí quỹ đạo mặt trời. Do nhân duyên này màthế gian có năm mặt trời xuất hiện. Sau khi năm mặt trờixuất hiện, thì nước trong biển lớn bị vơi dần từ mộttrăm do-tuần cho đến bảy trăm do-tuần.
“Vìvậy nên biết rằng: Tất cả hành là vô thường, biến dịch,mục nát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Các pháphữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian.
“Bấygiờ, nước biển lớn vơi dần hết chỉ còn có từ bảytrăm do-tuần, rồi sáu trăm do-tuần, rồi năm trăm do-tuần,rồi bốn trăm do-tuần, vàvà. cho đến chỉ tồn tại mộttrăm do-tuần. Vì vậy nên biết rằng: Tất cả hành là vôthường, biến dịch, mục nát hư hoại, không thể tin cậynương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãynên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Bấygiờ, nước biển lớn từ từ vơi dần chỉ còn từ bảydo-tuần, rồi sáu do-tuần, rồi năm do-tuần vàvà. cho đếnchỉ còn tồn tại một do-tuần.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháphữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian.
“Sauđó nước biển vơi dần chỉ còn từ bảy cây Đa-la, rồisáu cây Đa-la, và cho đến chỉ còn bằng một cây Đa-la.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy, nương nhờ. Phàm các pháphữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian.
“Sauđó nước biển chuyển cạn dần từ bảy người, rồi sáungười, rồi năm người, rồi bốn người, rồi ba người,rồi hai người, rồi một người, cho đến chỉ còn từ thắtlưng, rồi đầu gối, rồi đến mắt cá chân người.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháphữu vi rất đáng để cho con người chán nản và lo sợ, nêntìm đạo giải thoát độ thế gian.
“Sauđó, nước biển chỉ còn giống như sau cơn mưa xuân; cũnggiống như nước trong dấu chân trâu, từ từ cạn hết, khôngđủ thấm ướt ngón tay người.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháphữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian.
“Sauđó, qua một thời gian lâu dài, có trận bão lớn bạo khởi,thổi cát đáy biển, độ sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần,dạt lên hai bờ; mang cung điện mặt trời đem đặt lưng chừngnúi Tu-di, an trí quỹ đạo mặt trời. Do nhân duyên này màthế gian có sáu mặt trời xuất hiện. Sau khi sáu mặt trờixuất hiện, thì bốn châu thiên hạ, cùng tám vạn núi trongthiên hạ, núi lớn, Tu-di sơn vương. đều bốc khói cháy xém,giống như thợ gốm khi bắt đầu đun đồ gốm, thì lúc sáumặt trời xuất hiên lại cũng như vậy.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháphữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian.
“Sauđó, qua một thời gian lâu dài, có trận bão lớn bạo khởi,thổi cát đáy biển, độ sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần,dạt lên hai bờ; mang cung điện mặt trời đem đặt lưng chừngnúi Tu-di, an trí quỹ đạo mặt trời. Do nhân duyên này màthế gian có bảy mặt trời xuất hiện. Sau khi bảy mặt trờixuất hiện, thì bốn châu thiên hạ này, cùng tám vạn núitrong thiên hạ, các núi lớn, Tu-di sơn vương, tất cả đềurực lửa. Cũng như thợ gốm khi đốt to, ngọn lửa bốc lên,lúc bảy mặt trời xuất hiên lại cũng như vậy.”
Phậtbảo Tỳ kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháphữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian. Bốn châu thiên hạ này, cùng támvạn núi trong thiên hạ, các núi lớn, Tu-di sơn vương. tấtcả đều rực lửa. Cùng lúc, cung điện Tứ thiên vương,cung điện Đao-lợi thiên, cung điện Diệm-ma thiên, Đâu-suấtthiên, Hóa tự tại thiên, Tha hóa tự tại thiên, cung điệnPhạm thiên cũng đều rực lửa.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháphữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian.
“Saukhi bốn châu thiên hạ này. cho đến Phạm thiên, thảy đềurực lửa, gió thổi ngọn lửa đến cõi Quang âm thiên. CácThiên tử sơ sinh khi thấy ngọn lửa này đều sanh lòng sợhãi, nói rằng: Ối! Vật gì đây? Chư Thiên sinh trước nóivới chư Thiên sinh sau rằng: Chớ sợ hãi! Lửa kia đã từngđến và dừng lại ngang đó. Vì nghĩ đến ánh lửa trướcnên gọi là Quang niệm thiên.
“Khibốn thiên hạ này, cho đến Phạm thiên, bốc lửa, thì Tu-disơn vương dần dần sụp lở, từ một trăm do-tuần, hai trămdo-tuần. cho đến bảy trăm do-tuần.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Vìvậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mụcnát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháphữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian.
“Saukhi bốn châu thiên hạ này. cho đến Phạm thiên đều bịlửa đốt sạch, sau đó đại địa cùng Tu-di sơn không cònchút tro tàn nào hết. Vì vậy nên biết: Tất cả hành làvô thường, biến dịch, mục nát hư hoại, không thể tin cậynương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãynên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.”
“Saukhi đại địa bị lửa đốt cháy sạch rồi, thì nước ởbên dưới đất cũng hết; gió ở bên dưới nước cũng hết.Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch,mục nát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm cácpháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giảithoát vượt qua thế gian.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Khitai kiếp lửa khởi lên, thì trời không mưa xuống, trăm thứlúa, cỏ, cây tự nhiên bị khô chết. Ai sẽ tin? Chỉ có aiđã thấy thì sẽ tự biết mà thôi! Cũng vậy, cho đến, nướcở bên dưới đất hết, gió ở bên dưới nước cũng hết;ai sẽ tin? Chỉ có ai đã thấy thì sẽ tự biết mà thôi!
“Đólà tai kiếp lửa.
“Thếnào là sự phục hồi của kiếp lửa? Sau đó rất lâu, rấtlâu, có đám mây đen lớn ở giữa hư không, cho đến cõiQuang âm thiên; mưa đổ xuống khắp nơi, giọt mưa như bánhxe.Mưa như vậy trải qua vô số trăm ngàn năm, nước mưa lớndần, cao đến vô số trăm ngàn do-tuần, cho đến cõi Quangâm thiên.
“Bấygiờ, có bốn trận gió lớn nổi lên, giữ nước này trụlại. Những gì là bốn? Một là Trụ phong, hai là Trì phong,ba là Bất động, bốn là Kiên cố. Sau đó nước này vơibớt một trăm ngàn do-tuần, rồi vô số trăm ngàn vạn do-tuần.Bốn mặt của nước này khởi lên trận gió lớn tên giólà Tăng già, thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậyba đào, tạo thành bọt nước mà tích tụ lại; đám bọtnước tích tụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắnlên không trung và tự nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiêncung. Thiên cung trang sức bằng bảy báu. Do nhân duyên này màcó thiên cung Phạm-ca-di. Khi nước kia vơi mãi cho đến vôsố trăm ngàn vạn do-tuần, thì bốn mặt của nước này lạinổi lên gió lớn, được gọi là tăng già, thổi nước khiếnchúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt nước màtích tụ lại; đám bọt nước tích tụ này bị gió thổilìa khỏi mặt nước bắn lên không trung và tự nhiên chúngrắn chắc, biến thành Thiên cung. Thiên cung này trang sức bằngbảy báu. Do nhân duyên này mà có thiên cung Tha hóa tự tại.
“Khinước kia vơi bớt mãi cho đến vô số ngàn vạn do-tuần,thì bốn mặt nước này nổi lên gió lớn, có gió tên làtăng già, thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào,tạo thành bọt nước mà tích tụ lại; đám bọt nước tíchtụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắn lên khôngtrung và tự nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiên cung. Thiêncung này trang sức bằng bảy báu. Do nhân duyên này mà có thiêncung Hóa tự tại.
“Khinước kia rút xuống vô số trăm ngàn do-tuần, thì có giótên là tăng già, thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậyba đào, tạo thành bọt nước mà tích tụ lại; đám bọtnước tích tụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắnlên không trung và tự nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiêncung. Thiên cung này trang sức bằng bảy báu. Do nhân duyên nàymà có thiên cung Đâu-suất.
“Khinước kia rút xuống vô số trăm ngàn do-tuần, thì có giótên là tăng già, thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậyba đào, tạo thành bọt nước mà tích tụ lại; đám bọtnước tích tụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắnlên không trung và tự nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiêncung. Thiên cung này trang sức bằng bảy báu. Do nhân duyên nàymà có thiên cung Diệm-ma.
“Khinước kia rút xuống vô số trăm ngàn do-tuần, thì trên nướccó bọt và sâu sáu mươi vạn tám ngàn do-tuần, các biên củanó không có bờ mé. Cũng như dòng nước, suối, nguồn, hang,động ở thế gian này, trên nước của nó có bọt; thì kiacũng như vậy.
“Vìnhân duyên gì mà có núi Tu-di? Vì có cuồng phong nổi dậy,nên thổi bọt nước này tạo thành núi Tu-di, cao sáu mươivạn tám ngàn do-tuần, dọc ngang tám vạn bốn ngàn do-tuầnvà do bốn báu tạo thành: vàng, bạc, thủy tinh, lưu ly.
“Vìnhân duyên gì mà có bốn cung điện A-tu-luân? Sau đó, cuồngphong thổi đám bọt nước lớn, ở tại bốn mặt của núiTu-di nổi lên cung điện lớn; mỗi cung điện dọc ngang támvạn do-tuần, tự nhiên biến thành cung điện bảy báu.
“Lạivì nhân duyên gì mà có cung điện của Tứ thiên vương? Vềsau, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên lưng chừngnửa núi Tu-di, độ bốn vạn hai ngàn do-tuần, tự nhiên biếnthành cung điện bảy báu. Vì vậy cho nên gọi là cung điệnTứ thiên vương.
“Vìnhân duyên gì có cung điện Đao-lợi thiên? Về sau, cuồngphong thổi đám bọt nước lớn lên tới đỉnh núi Tu-di, tựnhiên biến thành cung điện bảy báu.
“Lạivì nhân duyên gì mà có núi Già-đà-la? Về sau, cuồng phongthổi đám bọt nước lớn lên cách núi Tu-di không xa, tựnhiên hóa thành núi báu, chân núi ăn sâu vào trong đất bốnvạn hai ngàn do-tuần, dọc ngang bốn vạn hai ngàn do-tuần,biên ngoài thì không hạn, sắc tạp bên cạnh do bảy báu màthành, vì nhân duyên này nên có núi Già-đà-la.
“Lạivì nhân duyên gì mà có núi Y-sa? Về sau, cuồng phong thổiđám bọt nước lớn lên cách núi Già-đà-la không xa, tựnhiên hóa thành núi Y-sa, cao hai vạn một ngàn do-tuần, dọcngang hai vạn một ngàn do-tuần, ngoài biên thì không hạn,nhiều màu sắc xen nhau, do bảy báu mà thành. Vì nhân duyênnày nên có núi Y-sa. Sau khi cuồng phong thổi đám bọt nướclớn lên cách núi Y-sa không xa, tự nhiên hóa thành núi Thọ-thần-đà-la, cao một vạn hai ngàn do-tuần, dọc ngang một vạn hai ngàndo-tuần, ngoài biên thì không hạn, nhiều màu xen nhau, do bảybáu mà thành. Vì nhân duyên này nên có núi Thọ-thần-đà-la.
“Vềsau, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên cách núi Thọthần-đà-la không xa, tự nhiên hóa thành núi A-bát-ni-lâu,cao sáu ngàn do-tuần, dọc ngang sáu ngàn do-tuần, biên ngoàithì không hạn, nhiều sắc xen nhau, do bảy báu mà thành. Vìnhân duyên này nên có núi A-bát-ni-lâu.
“Sauđó, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên cách núi A-bát-ni-lâukhông xa, tự nhiên hóa thành núi Ni-lân-đà-la, cao ba ngàn do-tuần,dọc ngang ba ngàn do-tuần, biên ngoài thì không hạn, nhiềusắc tạp xen, do bảy báu mà thành. Vì nhân duyên này nên cónúi Ni-lân-đà-la.
“Sauđó, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên cách núi Ni-lân-đà-lakhông xa, tự nhiên hóa thành núi Tỳ-ni-đà , cao một ngànhai trăm do-tuần, dọc ngang một ngàn hai trăm do-tuần, biênngoài thì không hạn, sắc tạp xen nhau, do bảy báu mà thành,vì nhân duyên này nên có núi Tỳ-ni-đà.
“Sauđó, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên cách núi Tỳ-ni-đàkhông xa, tự nhiên hóa thành núi Kim cương luân, cao ba trămdo-tuần, dọc ngang ba trăm do-tuần, biên ngoài thì không hạn,sắc tạp xen nhau, do bảy báu mà thành, vì nhân duyên này nêncó núi Kim cương luân.
“Vìsao có một cung điện mặt trăng, bảy cung điện mặt trời?Một thời gian sau, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn,thì tự nhiên biến thành một cung điện mặt trăng, bảy cungđiện mặt trời, sắc tạp xen nhau, do bảy báu mà thành, vìbị bão thổi ngược trở lại chỗ cũ nên vì nhân duyên nàymà có cung điện mặt trời và cung điện mặt trăng.
“Sauđó, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn, thì tự nhiênbiến thành bốn châu thiên hạ, cùng tám vạn thiên hạ. Vìnhân duyên này nên có bốn châu thiên hạ cùng tám vạn thiênhạ.
“Sauđó, cuồng phong thổi bọt nước lớn, thì tại tứ thiênhạ cùng tám vạn thiên hạ, tự nhiên biến thành núi ĐạiKim cương luân, cao mười sáu vạn tám ngàn do-tuần, dọc ngangrộng mười sáu vạn tám ngàn do-tuần, biên giới của nóthì không có hạn; kim cương rắn chắc không thể hủy hoại.Vì nhân duyên này nên có núi Đại Kim cương luân.
“Sauđó một thời gian rất lâu, rất lâu, có mây tự nhiên phủđầy không trung và mưa lớn khắp nơi, những giọt nướcmưa như bánh xe; nước này tràn đầy khắp nơi dìm bốn châuthiên hạ cùng núi Tu-di v. v.
“Sauđó, cuồng phong thổi đất làm thành hầm hố lớn; nướckhe suối đều chảy vào hết trong đó, nhân đây mà làm thànhbiển. Vì nhân duyên này nên có bốn biển nước lớn. Nướcbiển mặn đắng có ba nhân duyên. Những gì là ba? Một, mâytự nhiên giăng khắp hư không cho đến Quang âm thiên, mưakhắp mọi nơi, tẩy rửa cung trời, rửa sạch thiên hạ; từcung trời Phạm-ca-di, cung trời Tha hóa tự tại xuống đếncung trời Diệm-ma, bốn thiên hạ, tám vạn thiên hạ, cácnúi, núi lớn, Tu-di sơn vương, thảy đều được tẩy rửasạch sẽ; trong những nơi này, tất cả các thứ nước dịchbất tịnh, dơ dáy và mặn, đều trôi xuôi xuống mà vào trongbiển cả hợp thành một vị, nên nước biển có vị mặn.Hai, vì xưa kia có vị Đại tiên trì cấm chú vào nước biển,muốn cho lúc nào nó cũng mặn đắng, người không uống được,cho nên chúng mặn đắng. Ba, vì trong nước biển lớn nàycó nhiều loại chúng sanh cư trú, thân hình chúng to dài đến,hoặc trăm do-tuần, hai trăm do-tuần. cho đến bảy trăm do-tuần,thở hít, ăn vào mửa ra, đại tiểu tiện đều ở trong đó,nên nước biển mặn.
“Đólà tai kiếp lửa .”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Thếnào là tai kiếp nước?
“Khitai kiếp nước bắt đầu, con người trong thế gian này đềuphụng hành chánh pháp, đều chánh kiến, không theo tà kiến,mà tu tập mười thiện nghiệp. Sau khi tu tập thiện hành,có người đạt được đệ Tam thiền không có hỷ, thân họcó thể cất lên ở giữa hư không, an trụ Thánh nhơn đạo,Thiên đạo, Phạm đạo và lớn tiếng xướng lên rằng: CácHiền giả! Sung sướng thay, đệ Tam thiền không có hỷ! Lúcấy, người thế gian nghe những lời này rồi, liền ngửamặt lên trời nói với họ rằng: Lành thay! Lành thay! xin vìtôi mà nói đạo của Tam thiền không có hỷ. Lúc này, ngườiở giữa hư không nghe những lời của người kia rồi liềnnói về đạo của Tam thiền không có hỷ. Sau khi người thếgian nghe nói rồi, liền tu đạo của Tam thiền không có hỷ,nên khi thân hoại mạng chung họ được sinh về Biến tịnhthiên.
“Bấygiờ, những chúng sanh ở trong địa ngục, sau khi tội nghiệpcủa họ đã mãn, thân hoại mạng chung tái sinh vào nhân gian.Rồi cũng tu tập đạo của đệ Tam thiền; sau khi tu tập đạothiền, thân hoại mạng chung, được sinh về Biến tịnh thiên.Những chúng sanh của các loài súc sanh, ngạ quỷ, A-tu-luân,Tứ thiên vương, Đao-lợi thiên, Diệm-ma thiên, Đâu-suấtthiên, Hóa tự tại thiên, Tha hóa tự tại thiên, Phạm thiên,Quang âm thiên sau khi thân hoại mạng chung cũng tái sinh vàocõi nhân gian; nếu họ cũng tu tập đạo của đệ Tam thiền,khi thân hoại mạng chung họ cũng sẽ được sinh về Biếntịnh thiên. Vì nhân duyên này nên đạo địa ngục bị diệttận và súc sanh, ngạ quỷ, A-tu-luân, Tứ thiên vương. chođến cõi Quang âm thiên cũng đều diệt tận. Vào lúc bấygiờ, trước tiên là địa ngục biến mất, sau đó súc sanhbiến mất; súc sanh biến mất rồi, thì ngạ quỷ biến mất;ngạ quỷ biến mất rồi, thì A-tu-luân biến mất; khi A-tu-luânbiến mất rồi, thì Tứ thiên vương biến mất; khi Tứ thiênvương biến mất rồi, thì Đao-lợi thiên biến mất, khi Đao-lợithiên biến mất rồi, thì Diệm-ma thiên biến mất; Diệm-mathiên biến mất rồi, thì Đâu-suất thiên biến mất; khi Đâu-suấtthiên biến mất rồi, thì Hóa tự tại thiên biến mất; khiHóa tự tại thiên biến mất rồi, thì Tha hóa tự tại thiênbiến mất; khi Tha hóa tự tại thiên biến mất rồi, thì Phạmthiên biến mất; khi Phạm thiên biến mất rồi, thì Quang âmthiên biến mất; khi Quang âm thiên biến mất, sau đó thì loàingười hoàn toàn biến mất. Sau khi loài người hoàn toàn biếnmất, thế gian này hủy diệt. Như thế là hoàn thành tai kiếp.
“Rấtlâu sau đó, rất lâu, có đám mây đen lớn bạo khởi, trêncho đến Biến tịnh thiên, mưa khắp mọi nơi, mưa xuống hoàntoàn là nước nóng. Thứ nước này sôi sục, đun nấu thiênhạ, làm cho các cung điện cõi trời thảy đều bị tiêu hết,không còn sót thứ gì, giống như đặt chất béo váng sữavào trong lửa, đều bị chảy tiêu hết, không còn sót thứgì, thì cung điện Quang âm thiên cũng lại như vậy. Vì vậynên biết: Tất cả hành là vô thường, là pháp biến dịch,không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt khỏi thế gian.
“Sauđó, mưa này lại xâm phạm đến cung điện cõi trời Phạm-ca-di,cũng đun chảy tiêu hết, không sót thứ gì, giống như chấtbéo váng sữa đem đặt vào trong lửa, không còn sót thứ gì,thì cung điện Phạm-ca-di lại cũng như vậy.
“Sauđó, nước mưa này lại xâm phạm đến các cung điện Thahóa tự tại thiên, Hóa tự tại thiên, Đâu-suất thiên, Diệm-mathiên, cũng bị đun chảy tiêu hết, không còn sót thứ gì,giống như chất béo váng sữa đem đặt vào trong lửa, khôngcòn sót thứ gì, thì các cung điện chư Thiên lại cũng nhưvậy.
“Sauđó, nước mưa này lại xâm phạm đến bốn châu thiên hạ,cùng tám vạn thiên hạ, các núi, núi lớn, Tu-di sơn vươngcũng đều bị đun nấu tiêu hết, không còn sót thứ gì, giốngnhư chất béo váng sữa đem đặt vào trong lửa, đều bịnung chảy tiêu hết, không còn sót thứ gì, thì những thứnày lại cũng như vậy. Vì vậy nên biết: Tất cả hành làvô thường, là pháp biến dịch, không đáng tin cậy; phàmcác pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đườnggiải thoát vượt khỏi thế gian.
“Sauđó, nước này đã đun nấu đại địa không còn sót gì nữarồi, thì nước bên dưới đất cũng hết, gió bên dướinước cũng hết. Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường,là pháp biến dịch, không đáng tin cậy; phàm các pháp hữuvi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm đạo giải thoát vượtkhỏi thế gian.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Sựnung chảy, tiến tận ngang đến cung điện Biến tịnh thiênnày, ai là người có thể tin? Chỉ có ai thấy mới có thểbiết mà thôi!
“Từcung điện Phạm-ca-di bị nung chảy tiêu hết. cho đến, nướcbên dưới đất cũng hết, gió bên dưới nước cũng hết,ai là người có thể tin? Chỉ có ai thấy, mới có thể biếtmà thôi!
“Đólà tai họa do nước.
“Thếnào là sự hồi phục của tai kiếp nước? Sau đó một thờigian rất lâu, rất lâu, xuất hiện đám mây đen lớn bao phủkhắp hư không, lên đến cõi Biến tịnh thiên, mưa khắp nơi,những giọt nước mưa như bánh xe. Mưa kéo dài vô số trămngàn vạn năm như vậy, nước mưa này lớn dần dần cho đếncõi Biến tịnh thiên. Có bốn loại gió lớn giữ nước nàylại một chỗ đó là: một là trụ phong, hai là trì phong,ba là bất động, bốn là kiên cố.
“Sauđó, nước này vơi giảm vô số trăm ngàn do-tuần, bốn mặtgió lớn nổi dậy gọi là tăng-già, thổi nước khiến chúngdao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt nước mà tíchtụ lại, rồi bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắn lênkhông trung và tự nhiên chúng biến thành cung điện Quang âmthiên, trang sức bằng bảy báu. Vì nhân duyên này mà có cungđiện Quang âm thiên.
“Khinước kia vơi giảm dần cho đến vô số trăm ngàn do-tuần,thì gió tăng già thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậyba đào, tạo thành bọt nước mà tích tụ lại, rồi bị gióthổi lìa khỏi mặt nước bắn lên không trung và tự nhiênchúng biến thành cung điện Phạm-ca-di, trang sức bằng bảybáu. Như đã kể, cho đến, nước biển có cùng một vị mặnđắng, cũng như lúc tai họa do lửa phục hồi, đó là taikiếp nước.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Thếnào là tai kiếp gió ? Khi tai kiếp gió bắt đầu khởi, conngười trong thế gian này đều phụng hành chánh pháp, đềuchánh kiến, không theo tà kiến, mà tu tập mười thiện nghiệp.Khi tu tập hành vi thiện, thì có người đạt được đệTứ thiền với xả và niệm thanh tịnh, họ ở giữa hư không,trụ vào Thánh nhơn đạo, Thiên đạo, Phạm đạo và lớntiếng xướng lên rằng: Các Hiền giả! Nên biết, sung sướngthay, đệ Tứ thiền với xả và niệm thanh tịnh! Sung sướngthay, đệ Tứ thiền với xả và niệm thanh tịnh! Lúc ấy,người thế gian nghe những lời này rồi, liền ngửa mặtlên trời nói với họ rằng: Lành thay! Lành thay! Xin vì tôimà nói về đạo của Tứ thiền với xả và niệm thanh tịnh!Lúc này, người ở giữa hư không nghe những lời của ngườikia rồi liền nói về đạo của Tứ thiền. Sau khi ngườithế gian nghe nói rồi, liền tu đạo của Tứ thiền, nên khithân hoại mạng chung được sinh về Quả thật thiên.
“Bấygiờ, những chúng sanh ở trong địa ngục, sau khi tội nghiệpđã mãn, thân hoại mạng chung, tái sinh vào nhân gian. Rồicũng tu tập đạo của đệ Tứ thiền; sau khi tu tập đạothiền, thân hoại mạng chung, tái sinh về Quả thật thiên.Còn những chúng sanh của các loài súc sanh, ngạ quỷ, A-tu-luân,Tứ thiên vương,. cho đến Biến tịnh thiên, sau khi thân hoạimạng chung cũng sẽ tái sinh vào cõi nhân gian; nếu cũng tutập đạo của đệ Tứ thiền, khi thân hoại mạng chung cũngsẽ tái sinh về Quả thật thiên. Vì nhân duyên này nên đạođịa ngục được diệt tận và súc sanh, ngạ quỷ, A-tu-luân,Tứ thiên vương. cho đến cõi Biến tịnh thiên cũng đềudiệt tận.
“Vàolúc bấy giờ, trước tiên là địa ngục diệt tận, sau đósúc sanh diệt tận; súc sanh diệt tận rồi, thì ngạ quỷdiệt tận; khi ngạ quỷ diệt tận rồi, thì A-tu-luân diệttận; khi A-tu-luân diệt tận rồi, thì Tứ thiên vương diệttận; khi Tứ thiên vương diệt tận rồi. như vậy lần lượtcho đến Biến tịnh thiên diệt tận; khi Biến tịnh thiêndiệt tận rồi, thì sau đó, con người bị diệt tận khôngcòn sót. Khi con người đã bị diệt tận không còn sót, thìthế gian này bị tan hoại, thế là hoàn thành tai kiếp.
“Rấtlâu, rất lâu sau đó, có gió lớn nổi lên, tên là đại tănggià,. cho đến Quả thật thiên. Gió lan khắp mọi nơi, thổicung điện Biến tịnh thiên, Quang âm thiên, khiến cho các cungđiện va chạm nhau tan vỡ ra thành phấn bụi, giống như lựcsĩ cầm hai cái chày đồng, làm cho chúng va chạm nhau, cảhai đều vỡ vụn không còn gì hết, thì hai cung điện va chạmnhau cũng lại như vậy. Vì vậy nên biết: Tất cả hành làvô thường, là pháp biến dịch, không đáng tin cậy; phàmcác pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm đạo giảithoát vượt khỏi thế gian.
“Sauđó, gió này thổi cung điện Phạm-ca-di thiên, Tha hóa tựtại thiên, các cung điện va chạm nhau, tan vỡ ra thành phấnbụi không còn gì hết, giống như lực sĩ cầm hai cái chàyđồng, làm cho chúng va chạm nhau, cả hai đều vỡ không còngì hết, thì hai cung điện va chạm nhau cũng lại như vậy.Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, là pháp biếndịch, không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất đángnhàm tởm. Hãy nên tìm đạo giải thoát vượt thế gian.
“Sauđó, gió này thổi cung điện Hóa tự tại thiên, Đâu-suấtthiên, Diệm-ma thiên, các cung điện này va chạm nhau, tan vỡra thành phấn bụi không còn lại gì hết, giống như lựcsĩ cầm hai cái chày đồng, làm cho chúng va chạm nhau, cảhai đều vỡ vụn không còn gì hết, thì những cung điệnnày va chạm nhau không còn gì hết cũng lại như vậy. Vì vậynên biết: Tất cả hành là vô thường, là pháp biến dịch,không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt khỏi thế gian.
“Sauđó, gió này thổi bốn thiên hạ, cùng tám vạn thiên hạ,các núi, núi lớn, Tu-di sơn vương đem đặt giữa hư không,cao trăm ngàn do-tuần, những ngọn núi này va chạm nhau, tanvỡ ra thành phấn bụi, giống như lực sĩ tay cầm vỏ trấunhẹ rải vào không trung, thì tứ châu thiên hạ, Tu-di, cácnúi này vỡ vụn, phân tán ra, cũng lại như vậy. Vì vậynên biết: Tất cả hành là vô thường, là pháp biến dịch,không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt khỏi thế gian.
“Sauđó, gió thổi đại địa; nước bên dưới đất hết, gióbên dưới nước hết. Cho nên phải biết: Tất cả hành làvô thường, là pháp biến dịch, không đáng tin cậy; phàmcác pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm nên tìm con đường giảithoát vượt khỏi thế gian.”
Phậtbảo Tỳ-kheo:
“Khihai cung điện Biến tịnh thiên và Quang âm thiên va chạm nhau,tan vỡ ra thành phấn bụi, ai là người có thể tin? Chỉ cóđộc nhất người thấy mới có thể biết mà thôi. Như vậycho đến nước bên dưới đất hết, gió bên dưới nướchết, ai là người sẽ tin? Chỉ có độc nhất người thấymới có thể biết mà thôi.
“Đólà tai kiếp gió.
“Thếnào là sự hồi phục của tai kiếp?
“Saumột thời gian rất lâu xuất hiện đám mây đen lớn bao phủkhắp hư không, lên đến cõi Quả thật thiên. Rồi mưa xuốngkhắp nơi; những giọt nước mưa như bánh xe, mưa kéo dàivô số trăm ngàn vạn năm, nước này lớn dần, cho đến Quảthật thiên. Lúc bấy giờ, có bốn loại gió lớn giữ nướcnày lại một chỗ. Những gì là bốn? Một là trụ phong, hailà trì phong, ba là bất động, bốn là kiên cố. Sau đó, nướcnày dần dần rút xuống vô số trăm ngàn do-tuần; bốn phíamặt nước gió lớn nổi dậy, gọi là tăng già, thổi nướckhiến chúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt nướcmà tích tụ lại, bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắnlên không trung và tự nhiên chúng biến thành cung điện Biếntịnh thiên, được trang sức bằng bảy báu, xen lẫn các loạitạp sắc. Vì nhân duyên này mà có cung điện Biến tịnh thiên.
“Khinước kia rút dần cho đến vô số trăm ngàn do-tuần, thìgió tăng già kia thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậyba đào, tạo thành bọt nước mà tích tụ lại, bị gió thổilìa khỏi mặt nước bắn lên không trung và tự nhiên chúngbiến thành cung điện Quang âm thiên, được trang sức bằngbảy báu, xen lẫn các loại tạp sắc, cho đến nước biểncó cùng một vị mặn đắng, cũng như đã nói về tai kiếplửa.
“Đólà tai kiếp gió. Đó là ba tai kiếp và là ba lần phục hồi.”