- Phẩm 01: Song Yếu (Kinh Pháp Cú)
- Phẩm 02: Không Phóng Dật
- Phẩm 03: Tâm
- Phẩm 04: Hoa
- Phẩm 05: Ngu
- Phẩm 06: Hiền Trí
- Phẩm 07: A La Hán
- Phẩm 08: Ngàn
- Phẩm 09: Ác
- Phẩm 10: Hình Phạt
- Phẩm 11: Già
- Phẩm 12: Tự Ngã
- Phẩm 13: Thế Gian
- Phẩm 14: Phật Đà
- Phẩm 15: An Lạc
- Phẩm 16: Hỷ Ái
- Phẩm 17: Phẫn Nộ
- Phẩm 18: Cấu Uế
- Phẩm 19: Pháp Trụ
- Phẩm 20: Đạo
- Phẩm 21: Tạp Lục
- Phẩm 22: Địa Ngục
- Phẩm 23: Voi
- Phẩm 24: Tham Ái
- Phẩm 25: Tỳ Khưu
- Phẩm 26: Bà La Môn
Lưu ý:
Kinh bên dưới bản gốc Việt dịch: HT Thích Minh Châu (câu đầu),
Câu theo sau là phần Thi Hóa của HT Thích Minh Hiếu (chữ nghiêng)
PHẨM HOA 4
44/ Ai chinh phục đất nầy,
Dạ ma, Thiên giới nầy,
Ai khéo giảng Pháp cú,
Như người khéo hái hoa.
44/ Ai từng làm chủ cõi trời
Đất đai thù diệu , hoa tươi bốn mùa,
Người khéo giảng pháp chơn thừa
Hoa tâm rực rở sáng trưa bốn mùa.
45/Hữu học chinh phục đất,
Dạ ma, Thiên giới nầy,
Hữu học giảng Pháp cú,
Như người khéo hái hoa.
45/ Chuyên cần hữu học tiến lên
Thành tựu tam quả khai nền đất tâm.
Tốt tươi cây giác trổ mầm
Thiện xảo lưu diễn pháp âm giúp đời.
46/Biết thân như bọt nước,
Ngộ thân là như huyễn,
Bẻ tên hoa của ma,
Vượt tầm mắt thần chết.
46/ Trưa hè bóng nước bốc hơi
Ngộ thân ảo ảnh, tức thời tỉnh ra.
Cuộc đời phú quý vinh hoa
Vô thường hoại diệt, hương trà khói bay.
48/Người nhặt các loài hoa,
Ý đắm say, tham nhiễm,
Bị thần chết mang đi,
Như lụt trôi làng ngủ.
47/ Vườn hoa tiên dạo mỗi ngày
Vui trong dục lạc,đắm say thế trần.
Đêm dài say giấc trăm năm
Thuỷ triều phẩn nộ, xóm làng thành không.
48/ Người nhặt các loài hoa,
Ý đắm say, tham nhiễm,
Các dục chưa thoả mãn,
Đã bị chết chinh phục.
48/ Làm thân thiên nữ yêu chồng
Hái hoa trang điểm thường mong được gần.
Phút giây thần chết hiện thân
Dục kia chưa thoả , duyên phần về đâu ?
49/ Như ong đến với hoa,
Không hại sắc và hương,
Che chở hoa, lấy nhuỵ,
Bậc Thánh đi vào làng.
49/ Như ong không hại sắc màu
Hương hoa để lại, chỉ cầu mật tươi.
Bậc Thánh hoá duyên độ đời
Lời hay ý đẹp tô bồi kiếp tu.
50/ Không nên nhìn lỗi người,
Người làm hay không làm.
Nên nhìn tự chính mình,
Có làm hay không làm.
50/ Muốn cho thành tựu công phu
Tránh tìm lỗi phải cho dù đúng sai.
Tự quán thân ý mỗi ngày
Nhu hoà nhẫn nhục hoa khai cửa thiền.
51/ Như bông hoa tươi đẹp,
Có sắc nhưng không hương;
Cũng vậy, lời khéo nói,
Không làm, không kết quả.
51/ Cho dù lời nói có duyên
Không làm lợi ích, luỵ phiền thế nhân.
Như hoa tươi đẹp sáng ngần
Chút hương chẳng có bón phân ích gì..
52/ Như bông hoa tươi đẹp,
Có sắc lại thêm hương;
Cũng vậy, lời khéo nói,
Có làm, có kết quả.
52/ Bỏ đi khẩu thị, tâm phi
Nói làm chân chánh, từ bi giúp đời.
Như vườn hoa nở khắp nơi
Phấn hương ngào ngạt muôn lời ngợi khen.
53/ Như từ một đống rác,
Nhiều tràng hoa được làm;
Cũng vậy, thân sinh tử,
Làm được nhiều việc lành.
53/ Hoa từ phân rác vươn lên
Toả hương khoe sắc, kết thành tràng đeo.
Thân tuy bất tịnh chứa nhiều
Khéo tu thiện sự muôn điều cao thanh.
54/ Hương các loài hoa thơm,
Không ngược bay chiều gió,
Nhưng hương người đức hạnh ,
Ngược gió khắp tung bay,
Chỉ có bậc chân nhân,
Toả khắp mọi phương trời.
54/ Cho dù thoả mãn lợi danh
Không bằng đức hạnh hương lành toả bay,
Chân tu giới đức cao dày
Kết hoa tuệ giác dựng xây niết bàn,
Khác với hoa đẹp hương ngàn
Cũng không bay ngược với làn gió xuân.
55/ Hoa chiên đàn, già la,
Hoa sen, hoa vũ quý,
Giữa những hương hoa ấy,
Giới hương là tối thượng.
55/ Hoa sen thanh khiết sáng ngần
Hoa trời cao quý, chiên đàn, trầm hương.
Ngạt ngào toả khắp muôn phương
Giới hương vô thượng, phi thường xứng danh.
56/ Ít giá trị hương này,
Hương già la, chiên đàn,
Chỉ hương người đức hạnh,
Tối thượng toả Thiên giới.
56/ Như viên ngọc quý long lanh
Vượt phàm phu vượt thiên thanh rạng ngời,
Hương giới hạnh toả muôn nơi
Hoa trời chẳng xứng phân ngôi cho bằng.
57/ Giữa ai có giới hạnh,
An trú không phóng dật,
Chánh trí, chơn giải thoát,
Ác ma không thấy đường.
57/ Nương theo ánh sáng hải đăng
Phá tan mê vọng, dứt ngăn nẻo tà.
Cho dù tài lực thiên ma
Tìm đâu thấy ánh thiên hà Vô sanh.
58/ Như giữa đống rác nhớp,
Quăng bỏ trên đường lớn,
Chỗ ấy hoa sen nở,
Thơm sạch đẹp ý người.
58/ Mượn thân giữa chốn quần manh
Vượt bùn nhơ nở một cành sen thơm.
Sạch nhơ phân biệt thua hơn
Bất cấu bất tịnh, là chơn lý màu.
49/ Cũng vậy giữa quần sanh,
Uế nhiễm, mù, phàm tục,
Đệ tử bậc Chánh giác,
Sáng ngời với tuệ trí.
Khi mê lẫn lộn vàng thau
Trong đống phân rác ai cầu minh châu.
Đêm qua y bát truyền trao
Ngộ rồi con hãy chèo mau thuyền từ.