- 01. Cô Gái Hạ Tiện Yêu Tôn Giả Ānanda
- 02. Nguyên Nhân Đức Phật Cho Thọ Y Kaṭhina
- 03. Cây Bồ Đề Ānanda
- 04. Người Đàn Bà Đau Khổ
- 05. Vị Tỳ Khưu Mắt Mù
- 06. Con Ngỗng Oan Nghiệt
- 07. Cho Xin Hạt Cải
- 08. Triệu Phú Keo Kiệt
- 09. Cô Gái Nô Lệ Đội Nước
- 10. Ni Trưởng Mahā Pajāpatī Gotamī Niết-bàn
- 11. Miếng Giẻ Chùi Chân
- 12. Tên Thợ Săn Độc Ác
- 13. Vị Tỳ Khưu Ni Sinh Con
- 14. Đổi Chiếc Xe Mới
- 15. Con Số Đen Bất Hạnh
- 16. Devadatta Muốn Chưởng Quản Tăng Đoàn
- 17. Thái Tử Ajātasattu Hành Thích Vua Cha
- 18. Đức Phật Tẩy Chay Lễ Đăng Quang
- 19. Giết Phật Bằng Cung Nỏ Và Lăn Đá
- 20. An Tịnh Trong Ngục Tối
- 21. Giết Phật Bằng Voi Dữ Nālāgiri
- 22. Chiêu Bài Cuối Cùng Của Devadatta
- 23. Trưởng Giả Cấp Cô Độc Ra Đi
- 24. Củng Cố Pháp Và Luật
- 25. Binh Lửa
- 26. Tôn Giả Mahā Moggallāna Báo Hiếu Mẹ (bài của HT Minh Đức Triều Tâm Ảnh, do Phật tử Chánh Trí diễn đọc)
- 27. Tội Ác Cuối Đời Của Đức Vua Pāsenadi
- 28. Cảnh Giới Cho Thái Hậu Videhi
- 29. Tình Phụ Tử Thiêng Liêng
- 30. Cái Gốc Của Ghẻ Lở, Mụn Nhọt
- 31. Đêm Thanh, Trăng Sáng
- 32. Tiễn Chư Trưởng Lão Lần Lượt Ra Đi
- 33. “Pháp Truyền Thống” Của Đức Vua Pāsenadi
- 34. “Cái Thấy Sự Thực” Hóa Giải Hận Thù
- 35. Ngọn Lửa Thù
- 36. Lời Của Bậc Trí
- 37. Quả Báo Của Devadatta
- 38. Dòng Sākya Tiêu Vong
- 39. Tôn Giả Sāriputta Viên Tịch
- 40. Tôn Giả Mahā Moggallāna Niết-bàn
- 42. Nhân Quả Công Minh
- 43. Có Đủ Bảy Pháp Này, Đất Nước Không Thể Bại Vong!
- 44. Bảy pháp bất thối khác
- 45. Lại Lên Đường, Lại Ra Đi!
- 46. Phật Hứa Với Ma Vương
- 47. Cả Đêm, Rừng Sālā Không Ngủ
- 48. Bụi Tan Thành Ngọc
- 49. CẢM BẠT
Quả Báo Của Devadatta
Bao tháng bao ngày sống trong cô độc, cô quạnh,(1)nhất là bị sự ruồng bỏ, sự sỉ nhục âm thầm của nhiều người, Devadatta cảm nhận thấm thía ác báo như lò lửa đang âm ỉ đốt cháy thân thể và tâm trí của mình. Quả thật là Devadatta đang hối hận, ăn năn, ray rứt không yên.
Tu viện tại sườn núi Gayāsīsa một thời huy hoàng, thạnh mậu, với sự cúng dường hào sảng hàng ngàn xe lương thực, thực phẩm của đức vua Ajātasattu như là giấc mộng đêm qua! Những vị tỳ-khưu có trí tài như Kokalikā, Kaṭamoraka-tissa, Khaṇḍade-viyāputta, Samuddadatta... từ thuở chung tay thành lập giáo hội mới đều đã lần lượt bỏ ông mà đi! Chuyện cảm động nhất là giờ phút cuối cùng của Kokalikā, lúc bệnh hoạn ghẻ lở, người bên cạnh giúp đỡ tận tình, lau rửa mình mẩy hôi hám của ông ta lúc lâm tử, lại là hai vị đại đệ tử của đức Tôn Sư! Ôi! Là tấm lòng của họ!
Hiện giờ đây, tại tu viện hoành tráng, mênh mông, đầy đủ tiện nghi này chỉ còn sót lại năm bảy ông tỳ-khưu thiểu trí, thiểu tài, thiểu hạnh... là còn nương tựa ông, như muốn bòn rút chút mật nhụy cuối cùng của đóa hoa đang rửa tàn phước báu, bởi ông, nhờ ông mà có!
Ngày nào cũng vậy, trên giường bệnh, câu đầu tiên mà Devadatta cất tiếng hỏi các vị tỳ-khưu còn sót lại quanh ông:
“- Đức Thế Tôn giờ ở đâu, ta muốn đến ôm bàn chân bụi của ngài mà sám hối, các ngươi hãy giúp ta!”
Thế rồi, câu trả lời thường là:
“- Ồ, thưa tôn giả! Đức Phật đang ở xa lắm! Chúng ta không thể đến đó được trên cái cáng, cái võng, khi tôn giả đang nằm bệnh như thế này!”
Lần khác, thì Devadatta, nghe được:
“- Tôn giả còn mơ ngủ ư? Tôn giả đã mưu sâu, kế độc hãm hại đức Thế Tôn, mà bây giờ còn mong đức Thế Tôn xá tội cho, có hão huyền không chứ?”
Devadatta đáp:
“- Các ông mà biết gì! Đức Thế Tôn không phải là con người nhỏ mọn như vậy! Tâm của một bậc Chánh Đẳng Giác, các ông làm sao có thể lấy hạt bụi mà so sánh với ngọn núi Sineru?”
Khi được bọn họ hỏi:
“- Cái tâm ư? Cái tâm ấy như thế nào?”
Thì Devadatta đáp:
“- Cái tâm ấy là mênh mông, là vô lượng, các ông với trí óc hạt cải, không hiểu nổi hư không và biển cả là gì đâu!”
“- Có thể ví dụ cụ thể được chứ?”
“- Ừ! Đức Thế Tôn với tâm đại bi vô lượng. Các ngươi chắc đã biết rồi! Và ta cũng biết rằng, với ta là tên xấu ác, âm mưu sát hại Phật, với tên cướp sát nhân Aṅgulimālā cầm đao rượt Phật, với con voi dữ Dhānapāla(1), với con trai của mình là Rāhula – tâm đại bi của đức Thế Tôn đều bình đẳng ngang nhau, đều tìm cách giúp họ đến nơi an vui hoặc giải thoát khổ đau cả thảy!”
Nói thế xong, Devadatta tóm tắt câu nói trên bằng bài kệ:
“- Vadhake devadattaṃhi
Core aṅgulimālake
Dhānapāle rahule ca
Sabbattha samamānato”.
Năn nỉ cả hằng chục lần dìu đến gặp đức Phật để sám hối đều bị nhóm tỳ-khưu từ chối, nhưng đến khi Devadatta đọc xong câu kệ thì họ liền động tâm, đặt ông ta lên chiếc giường tre rồi khiêng ông lên đường.
Ngàn dặm nhiêu khê, sông núi chập chùng, họ đã không nệ hà gian khổ, thay nhau cõng chiếc giường tre, mang ông tỳ-khưu một thuở đội đá vá trời, thương luân bại lý, bây giờ chi còn cái xác khô, thoi thóp thở. Nghe đức Phật đang ở Đông Phương lộc mẫu hoặc Kỳ Viên tịnh xá gì đó, thế là họ nhắm hướng tây bắc, nước Kosala, kinh thành Sāvatthi ngày đêm đội nắng dầm sương, lầm lũi như những bóng ma giữa nghĩa địa.
Cuối cùng, trải qua bao núi bao sông, họ cũng gần đến nơi. Devadatta chưa đến mà chư tỳ-khưu bộ hành đây đó đã biết, họ bạch Phật tâu trình tự sự.
Yên lặng một lát rồi đức Thế Tôn nói:
- Các ông biết không? Kiếp này, trong đời sống hiện tại này, Devadatta không thể gặp Như Lai được.(1)
Cho đến khi được báo là Devadatta đến gần cổng Kỳ Viên rồi, đức Phật vẫn nói:
- Dầu vậy, Devadatta cũng không có cơ hội diện kiến Như Lai được đâu!
Bây giờ thì Devadatta đã vào đến Kỳ Viên, ông ta yêu cầu cho nghỉ ngơi bên hồ nước, ông muốn tắm rửa sạch sẽ trước khi vào lạy đức Thế Tôn để sám hối tội lỗi của mình.
Khi Ānanda bạch Phật với tâm ý tốt của Devadatta thì đức Phật vẫn bảo:
- Nơi đó, nơi chỗ bờ hồ ấy, quả báo ác nghiệp sẽ làm việc với ông ta! Như Lai không cứu được! May ra thì ông ta tự cứu!
Và quả đúng như thế. Khi chiếc giường chạm đất, Devadatta ngồi dậy, thò hai chân xuống đất thì đất tự động lún xuống. Thế là trong lòng đất như có lực hút, nó hút dần dần, hút từ từ, nó nuốt hai chân dần đến đầu gối, nuốt đến thân bụng, đến cằm... Lạ lùng làm sao, là cho đến lúc ấy, Devadatha rất tỉnh táo, ông huy động toàn bộ sức lực, đưa hai cánh tay lên cao, chắp lên trán rồi nói to lên rằng:
- Đức Thế Tôn là bậc đại phước. Đức Thế Tôn là bậc Điều Ngự Trượng Phu. Đức Thế Tôn là bậc Thiên Nhân Sư. Đức Thế Tôn là bậc cao thượng nhất trong ba giới, bốn loài. Đệ tử còn chút xương cốt và hơi thở cuối cùng, xin được nương tựa nơi đức Thế Tôn!(1)
Sau khi tán dương đức Phật xong, Devadatta bị rút vào lòng đất sâu thẳm, không còn một dấu vết nào, các bậc có thắng trí cho biết, là ông ta đã tức khắc bị đọa vào địa ngục a-tỳ (acivī). Cả Kỳ Viên, cả tăng chúng đều kinh hoàng.
Sau đó, đức Phật dạy:
- Do ông ta đã biết tự cứu. Trong hơi thở cuối cùng, ông ta đã tự sám, đã tự biết nương nhờ, lại có đức tin trong sạch nên sau khi ở địa ngục một trăm ngàn đại kiếp, cuối cùng, ông ta cũng thành tựu quả vị Phật Độc Giác với tên hiệu là Aṭṭhisara!(1)Dictionary of pāḷi proper names – nói là chín tháng sau khi hai vị đại đệ tử của Phật đến tu viện Gayāsīsa thuyết pháp thức tỉnh 500 vị tỳ-khưu trở về với Phật, Devadatta tức uất đến thổ huyết.
(1)Tên khác của voi - Dhānapālaka “voi giữ gìn của cải” trong câu chuyện đức Phật cảm thắng voi Nālagiri.
(1)Dictionary of pāḷi proper names cũng nói như vậy, trang 1110, quyển 1.
(1)Dịch thoát ý từ bài kệ: “- Imehi aṭṭhīhi tamaggapuggalaṃ. Devātidevaṃ naradammasārathini. Samantacakkhuṃ. satapuññalakkhaṇaṃ. Pānehi buddhaṃ saranaṃ upemi!”