Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Mùa Vu Lan đọc lại Văn Phát Bồ Đề Tâm của Tổ Tỉnh Am

10/04/201320:28(Xem: 3878)
Mùa Vu Lan đọc lại Văn Phát Bồ Đề Tâm của Tổ Tỉnh Am

vulan_3Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2011

Mùa Vu Lan đọc lại Văn Phát Bồ Đề Tâm của Tổ Tỉnh Am

Thích Huệ Giáo

Nguồn: Thích Huệ Giáo

Giáo pháp của đạo Phật sâu thẳm được ví như đại dương mênh mông. Cửa vào đạo có muôn ngàn lối, hành giả khi bước vào nếu không trang bị đức tin vững vàng chắc sẽ choáng ngợp bởi sự uyên áo, sâu kín và pháp mầu vi diệu. Nếu thế thì con đường vào đạo của chúng ta thì sao, những người đầy nghiệp lực và hệ lụy của tham ái?
Đạo pháp được xem là vô tận và cao thâm là khi hành giả chưa tìm thấy được chìa khóa mở tung cửa ngõ để bước vào. Khi nắm bắt được chìa khóa rồi thì con đường đạo đối với chúng ta sẽ không còn bở ngở như đi trong rừng già kiến thức, mà chỉ còn lại hoa trái của sự thực hành. Vào được rồi chúng ta lại không biết ngõ đi, tựa như kẻ lang thang lạ lẫm trong vườn hoa đầy hương sắc dịu mát lòng người, mà tưởng chừng như trong phố thị tối tăm đầy dẫy kiến luận. Chìa khóa để chúng ta có thể tận hưởng trọn vẹn hương vị của loài hương bay ngược gió ắt phải trang bị, đó chính là phát tâm và lập nguyện.
Phát tâm và Lập nguyện như đôi cánh chim giúp chúng ta bay cao và bay xa, đủ khả năng cảm nhận một thế giới với chất liệu tịch tịnh bên cạnh một thế giới khác đầy dẫy sự xáo trộn, nghịch ý. Có phát tâm mới mong độ thoát mình và chúng sanh, có lập nguyện mới kham thành Phật đạo. Đó là yếu môn của người hành Bồ-tát hạnh. Nếu không phát tâm và lập nguyện khi bước vào đời hành đạo chúng ta tựa như người cất bước ra đi mà không có mục đích để dẫn đường cho lý tưởng, để rồi trôi nổi vô bờ bến, đau khổ, có đi nhưng không bao giờ đến, luống công vô ích. Đặc biệt hơn, người xuất gia khi bỏ nhà thế tục để dấn thân vào con đường đạo, mục đích là đạt giác ngộ và giải thoát song song với tâm nguyện cứu độ chúng sanh. Khi đã bước chân có mục đích cao vời thì chính là đã đặt chân vào khung trời cao vút, đòi hỏi chúng ta phải đủ bản lãnh để đối diện với sự lãnh đạm của bát phong và muôn vàn chông gai thử thách. Trọng yếu như thế, Kinh Hoa Nghiêm đã diễn tả những hành động này, như một cú đập phá những tâm thức chai lì và đang ngủ quên trong cái nhỏ nhoi của nghiệp thức, bằng lời cảnh giác: Quên mất tâm giác ngộ lại tu các pháp lành, thì đó là ma tu. Quên mất tâm giác ngộ để tu tập có tác hại lớn lao đến như thế, huống chi là kẻ chưa hề phát tâm, chẳng lập đại nguyện, đến với Đạo chúng ta như người có mắt mà không thấy, có đôi chân lại không được đi, có miệng nhưng lại chẳng nói được, ngọng nghịu, gào thét, than thân trách phận, tựa như cóc ngồi đáy giếng thèm trăng trên cao.
Vậy phải phát tâm thế nào? Tỉnh Am đại sư đã tóm lược tướng trạng của tâm trong muôn ngàn biểu hiện sai biệt, làm kim chỉ nam dẫn người vào đạo.
1/ Có người muốn tu hành, muốn đạt sự yên tĩnh nội tại của tâm, nhưng mặt khác cứ chạy theo sự quyến rũ bên ngoài, sống theo nghiệp lực, tiền trần, vẫy vùng trong thanh sắc, không kiềm chế những mong muốn thấp kém, không cố gắng phát triển nội lực của mình, không đoạn tận những uế trược, phiền não, lại bám víu những hạnh phúc mỏng manh bên ngoài. Và, quan trọng hơn nữa không lắng nghe điều hay lẽ phải để chuyển đổi nghiệp lực, mặc tình cho tội chướng tiêu khiên dẫn dắt; phát tâm tu hành như vậy gọi là Tà phát tâm.
2/ Không mong cầu lợi dưỡng, chẳng tham đắm dục lạc, nhận thức được vị ngọt và sự quyến rũ của các dục tựa như người cùi gãi ngứa, càng gãi càng lở lói, đau khổ. Biết thiểu dục tri túc, xem vật chất trong đời sống là cần thiết nhưng chẳng phải là thiết yếu, không vì vật chất mà khuynh đảo nhân cách, đạo đức của con người. Tâm tâm niệm niệm mong muốn tháo gỡ những ràng buộc của hệ lụy sinh tử, thường nuôi dưỡng ý thức cái khổ của con lừa chở nặng giữa sa mạc nắng cháy cũng chưa phải là cái khổ tột cùng, khổ bởi trái ý mong cầu, sinh tử luân hồi mãi trong sáu nẻo mới là cái khổ trầm luân cần phải vượt qua. Ý thức được như thế, phát tâm như vậy mới được gọi là Chánh phát tâm tu hành.
3/ Tâm tâm niệm niệm, dù Phật đạo có cao xa rộng lớn, một khi bước vào thì phải nuôi dưỡng tâm niệm tìm cho được suối nguồn an lạc. Từng giây phút không thối lui khiếp sợ, ý thức được ba cõi như nhà lửa luôn thiêu đốt chúng ta, mạng người mong manh đếm trong hơi thở, hơi thở ra không vào lại được coi như đã ra đi. Chẳng khiếp sợ bởi thế lực, không bị danh lợi tiền tài làm não loạn, không bị chi phối bởi ý thức điên đảo, thấy các pháp là vô ngã, tan rã, vô thường không có gì bền lâu, nhẹ nhàng khi ở, thảnh thơi khi đi, không nuối tiếc những gì đã xây dựng được; vì biết rằng tất cả những thứ ấy đủ duyên thì hợp, hết duyên thì tan, ý thức như vậy không sợ hãi nỗi cô đơn, nghèo hèn, chỉ một lòng mong giải thoát cho mình và cho người, tựa như đang leo lên tháp cao cùng tột nhưng không bao giờ thối chí, phát tâm tu hành như vậy gọi là Chơn phát tâm.
4/ Dù tâm nguyện luôn cầu Phật đạo, trau dồi hạnh lành, nếu gặp phải va chạm những cấu uế, biết mình ô nhiễm, nhưng không hề khởi tâm sám hối, cầu sự thanh tịnh; trong tâm uế trược, cứ vùng vẫy với nghiệp lực mà sống, không nghe lời khuyên của Thầy Tổ, thiện tri thức, không biết đâu là nẻo chánh đường tà, không vứt bỏ những vị kỷ nhỏ hẹp, cống cao ngã mạn, ngu cả một đời; ngoài hình thì biểu hiện thanh cao, thể hiện xưng danh, bảo bọc cho cái tôi thấp hèn, bản ngã hẹp hòi, trước thì tinh tấn sau lại biếng nhác, phát tâm như vậy gọi là Ngụy phát tâm.
5/ Độ tận chúng sanh ra khỏi đau khổ, nguyện ta mới thành, được đạo quả giác ngộ lòng ta mới cam. Thấy chúng ta đang sống trong đau khổ trầm luân “soi bóng mình lại thấy bóng người xưa”, thương mình thương người, không yên vị mà thụ hưởng an lạc nhỏ bé được trong tâm, không thỏa mãn những gì đã có đang có, không quên mất bao nỗi đọa đày của người cần sự giúp đỡ của mình, chúng sanh không còn thì nguyện ta mới hết, bồ đề đạo thành nguyện ta mới thành, tu hành như vậy gọi là Đại phát tâm.
6/ Thấy cuộc đời như địa ngục, bởi sự thiêu đốt của lòng tham vọng ích kỷ, căm thù hừng hực và ngu dốt len lỏi tràn lan trong từng hang cùng ngõ hẻm. Việc sống chết như oan gia, luôn kề cận trong từng giây phút không biết xảy ra lúc nào, sinh lòng sợ hãi, nhàm chán, nhưng chỉ nghĩ về mình mà không thương tưởng người khác, thiếu trách nhiệm với tha nhân, chỉ nghĩ tự độ không dám độ người, phát tâm như vậy gọi là Tiểu phát tâm.
7/ Thấy chúng sanh và Phật đạo ngoài tâm. Rong tìm thế giới hảo huyền bên ngoài, sống chỉ dựa vào tha nhân, tha lực, tựa như chùm gởi rong rêu bám vào cây cổ thụ, không thấy được ngọc quý trong túi áo, cứ rong ruổi tìm cầu miếng ăn bên ngoài, không nhận thấy được chúng sanh tâm là Phật tâm chỉ cách nhau trong mê ngộ. Bám chặt vào sự hiểu biết thiển cận, không lắng nghe những gì chân thật để mở bảy tự tánh, để tâm bị “ mục hạ vô nhơn” chế ngự, rong đuổi theo âm thanh hình sắc bên ngoài, nương vào tướng, nặng về hình thức, tìm những gì nhẹ nhàng bên ngoài, đánh mất năng lực bên trong, quên hẳn tánh thể. Phát tâm như vậy gọi là Thiên phát tâm, tu hành một chiều.
8/ Ngược lại, chúng sanh và Phật đạo đồng một tự tính, Phật pháp không lìa thế gian pháp, muốn thành Phật đạo không thể lìa sanh tử, vì ngoài sanh tử không có một Niết bàn nào cả, thanh tịnh nằm ngay bên trong vọng động. Phật tâm nằm ngay trong chúng sanh tâm. Bóng tối mất thì ánh sáng hiện, mặt trời trí huệ bừng sáng thì màn đêm vô minh tan rã. Ngoài tự tánh không thấy pháp nào khác. Mà tự tánh tâm như hư không rộng lớn, mang tâm vô tướng phát nguyện vô tướng, thực hành hạnh vô tướng, chứng quả vô tướng cho đến tướng vô tướng cũng không còn vướng mắc. Phát tâm như thế gọi là Viên, phát tâm viên mãn.
* *
*
Tám tướng phát tâm nêu trên làm cơ sở cho hành giả khảo cứu, suy xét biết được tâm nguyện của mình đang ở trạng thái phát tâm nào; tâm nào cần triển khai, gìn giữ và tâm nào cần nên vứt bỏ, để được gọi là phát tâm tu hành chơn chánh. Nên biết rằng, tâm giác ngộ là nền tảng, là đất tốt cho các pháp lành phát sinh. Các pháp lành phát sinh là tâm giác ngộ được vững chắc kiên cố. Tuy nhiên, để thúc đẩy tâm bồ đề dễ dàng phát khởi, pháp lành phát sinh, Ngài Tỉnh Am chỉ ra rằng cần phải nỗ lực thực hiện 10 việc:
1/ Phải nghĩ đến ơn nặng của Phật:
Vì sao phải nghĩ đến ơn nặng của Phật? Vì Đức Phật đã thấy nỗi khổ của mình và chúng sanh trong sáu nẻo luân hồi đau khổ, mê lầm. Phật đã quên mình, xả thân thực hành Bồ-tát đạo, hy sinh hạnh phúc bản thân, quyết tìm ra ánh sáng giác ngộ để hướng dẫn cho mọi người biết được đâu là nẻo chánh đường tà và tìm một hướng đi đến bờ an vui; không để chúng sanh phải khổ sở và tiếp tục khổ sở trong nhiều kiếp bởi nghiệp lực chồng chất. Trong quá trình tiến đến giác ngộ, Đức Phật đã vượt qua nhiều chông gai cạm bẫy, thử thách trong đó sự chết luôn luôn hiện hữu kề cận, để chiến thắng được giặc phiền não, không vì lợi ích cho riêng mình. Trong nhiều đời nhiều kiếp, Đức Phật luôn theo dõi bước đi của chúng ta để mở bày nhiều phương tiện cứu độ, lòng không lúc nào rời bỏ. Đối với ơn cao vời đó, chúng ta chỉ có phát tâm rộng lớn, nỗ lực tu hành, thệ nguyện cứu độ chúng sanh thì mới phần nào góp phần đền đáp ơn Phật trong muôn một.
2/ Phải nghĩ đến ơn cha mẹ:
Mười tháng cưu mang, ba năm bú mớm. Sanh ra ta cha mẹ đã phải chấp nhận có lúc quên mất đời mình, phải đấu tranh từng ngày, từng phút, trao cho con nhiều thời gian để tiến thân, dành cho con được những điều kiện tốt nhất để con có tấm thân hoàn hảo, chỉ vì mong muốn con mình luôn luôn được an vui, có thể ngưỡng mặt với mọi người giữa cuộc đời này. Cũng có lúc, vì con mà cha mẹ đành phải tù tội, vây bủa bởi nghiệp lực tiêu khiên, kéo dài cho mãi đến nghìn kiếp sống. Bấy nhiêu ơn ấy, là người hiểu biết chắc không cần phải hỏi vì sao? Mà cần phải lắng lòng suy nghĩ cho kỹ, để ơn đền nghĩa trả, cho tròn bổn phận đạo lý làm con, làm người giữa xã hội trong đó ân tình, nghĩa trọng được mọi người tôn quý ca ngợi tán thán. Là người Phật tử, chúng ta không những ý thức việc cung phụng vật chất với cha mẹ cho trọn vẹn đầy đủ mà cần phải thiết lập được môi trường thuận tiện để cha mẹ có được nguồn tâm linh trong sáng, tâm thức nhẹ nhàng khi quá vãng. Có ý thức và phát tâm như vậy, cha mẹ chúng ta mới có thể nhờ đó mà được cứu vớt, không những một đời mà nhiều đời cũng được ân triêm.
3/ Phải nhớ đến ân Thầy:
Thầy không phải là người sinh trưởng ra ta, cho ta tấm thân vật chất, nhưng Thầy là người đã cho ta một phần con người, đó là tấm thân tri thức, tinh thần, trí tuệ mà trong đời sống con người, nếu thiếu mất tấm thân này thì sẽ gặp nhiều hoạn nạn, khổ đau. “Nỗi khổ của con lừa chở nặng, nỗi khổ của con bò kéo xe suốt kiếp chưa phải là khổ, sống thiếu trí tuệ, kiến thức là một nỗi khổ lớn”. Thầy xuất thế là chính duyên xây dựng cho chúng ta giới thân huệ mạng, Thầy tựa như ngôi sao sáng, chiếu rọi vùng trời tâm thức của chúng ta, người giúp chúng ta vượt qua con đường tối tăm và nguy hiểm. Lời Thầy dạy là những bài học sống động, giúp chúng ta vượt khỏi mọi biến cố của kiếp người. Thầy cho ta cái Chữ và Đạo phong.
4/ Phải nhớ ơn thí chủ:
Thí chủ là người giúp ta nhiều phương tiện, để hoàn thành ước nguyện của đời mình. Người xuất gia sống không gia đình, mọi điều kiện sống đều do thí chủ dâng cúng, chỉ vì mong mỏi cho chúng ta đủ yên tâm, đủ thời giờ để tu hành, đạt đến suối nguồn tâm linh sâu thẳm, hầu cứu vớt chính ta và mọi người. Thí chủ là người đã dám hy sinh một phần thời gian và tiền của trong đời sống riêng tư của họ, để trợ duyên cho chúng ta tu học, hoàn thành mục đích là giải thoát và giác ngộ, theo con đường Phật dạy. Nghĩ đến như thế, chúng ta thấy ơn ấy rất nặng! Nếu không hoàn thành được mục đích cao tột đó thì cánh cửa địa ngục sẽ mở ra và thân trâu ngựa để trả nợ cơm áo, là chuyện gần kề trước mắt. Ngược lại, chúng ta hoàn thành được mục đích giác ngộ thì dù cho có thọ hưởng những điều kiện sống cho Phật tử dâng cúng cũng không cần phải áy náy chuyện trả vay, vì tất cả đều nằm trong sự vận hành của phước đức và trí tuệ.
5/ Phải nghĩ đến ơn Chúng sanh:
Vì sao? Môi trường sống không phải của riêng ta mà là của tất cả, do bao mồ hôi nước mắt của đồng loại tập hợp lại mà thành. Chúng ta không thể sống mà thiếu sự cộng tác của mọi người. Trong hiện kiếp chúng ta mỗi người mỗi ngả, mỗi nhà, nhưng dưới đôi mắt trí huệ của Phật, Ngài thấy được trong vô lượng kiếp sống, chúng ta đã từng là Cha mẹ, thân bằng quyến thuộc với nhau, đã có ân tình nghĩa trọng, do đó chúng ta cần phải hỗ trợ và bảo bọc lẫn nhau, phải tôn trọng sự sống. Với lòng từ bi rộng lớn, chúng ta cần phải thấy ai cũng tham sống sợ chết, mưu cầu sống hạnh phúc là mục tiêu lớn nhất của loài người. Vì vậy, không vì hạnh phúc của mình mà chúng ta nỡ đang tâm cướp đoạt đi hạnh phúc của kẻ khác. Chúng ta phải cảm ơn tất cả, những bàn tay đã làm cho cuộc đời thêm xanh.
6/ Phải nghĩ đến sự khổ Sinh tử:
“Trẻ tạo hóa đành hanh quá ngán
Chết đuối người trên cạn mà chơi…”
Chúng ta đang sống là hiện tượng đang thấy và diễn ra trước mắt, tuy nhiên mấy ai biết rằng, cái chết hiện đang diễn ra trong từng giây phút. Đã bao lần, chúng ta đã chết, chết trong đau khổ và thiếu thốn, chết trong sự khao khát sinh tồn, chết trong sự tủi nhục cô thân và chết trong chuỗi biến động của cuộc đời. Âu cuộc đời quá nhiêu khê! Sống giữa ngũ trược ác thế mà tựa như chết đuối trên cạn. Chuyện cứ tưởng trong mơ nhưng sự thật là thế! Nhưng những cái chết như thế chưa hẳn là đáng sợ, vì vẫn có những cái chết diễn ra lúc chúng ta đang tỉnh táo, nhưng đành xuôi tay bất lực, có những khi, ta thực sự muốn chết nhưng không thể chết được. Cái chết ấy gọi là cái chết sanh tử luân hồi, tạo cho chúng ta bị quay cuồng trong vòng vây của đời sống, qua nhiều kiếp lang thang trong sáu nẻo. Đó mới là cái khổ thực sự, một sự thật mà chúng ta cần phải đối diện.
7/ Tôn trọng tánh linh của mình:
Vì sao? “Bàn tay ta làm nên tất cả, với sức người sỏi đá cũng thành cơm”. Đó chỉ mới bàn tay. Hơn nữa, thiên chức con người quá lớn và mãnh liệt hơn bao sinh vật khác, chúng ta phải biết thận trọng và gìn giữ, đừng biến chúng ta mãi mãi chính là cây sậy chỉ biết nghĩ suy. Đức Phật dạy, được thân người là khó nhưng rất dễ mất đi, một khi mất đi thì chưa biết khi nào mới có lại được. Hơn nữa, trong tất cả các loài, con người quý hơn hết (Nhơn vi tối thắng), xét lại ta và Phật ban đầu thì nhất niệm như nhau; nhưng Đức Phật sớm thành chánh giác còn ta cứ vẫn mãi là chúng sanh trôi lăn trong nghiệp thức, như kẻ từ sáng bước vào tối hoặc từ tối lại bước sâu vào trong tối. Do đó, việc gìn giữ và phát triển tánh linh của mình hết sức quan trọng, nếu không nhận thức được tánh linh là tối cần thiết thì chúng ta dễ dàng bị nghiệp lực dẫn dắt chúng ta lên xuống mãi trong sanh tử.
8/ Phải sám hối nghiệp chướng:
“Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa”.
Nghiệp chướng, xét đến tận cùng đó là thuộc tính của con người. Khi chúng ta hiện hữu là đồng thời nghiệp chướng có mặt. Vậy muốn hiện hữu tốt đẹp, thân tướng trang nghiêm thì không gì khác phải biết phát khởi tâm sám hối những mê lầm và gột rữa chúng. Nghiệp chướng phát sinh và tăng trưởng trên cơ sở cả ba nghiệp là thân, khẩu và ý. Chúng luôn luôn được huân tập trong từng giây phút của đời sống, vì mỗi hành động đều có thể hàm chứa nhiều tội lỗi. Từ ba nghiệp này tạo thành một dòng sức mạnh thúc đẩy chúng sanh đi mọi hướng và tạo môi trường sống cho chúng sanh, gọi chung là nghiệp lực. Nhưng nghiệp lực không phải là định mệnh, nó có thể được chuyển đổi, mức độ chuyển đổi nhanh hay chậm phụ thuộc vào nhận thức, thái độ của chúng ta, đúng hơn là theo sự tu hành của mỗi người. Từ sự nỗ lực tu tập đó, nghiệp cũng có thể thay đổi thành nguyện lực để làm lợi lạc cho mình và cho người. Nhưng muốn làm việc này, trước hết chúng ta cần phải biết nhận thức rõ hành động của chúng ta để sám hối, để ăn năn, để tăng trưởng phước nghiệp. Trong chiều hướng chuyển hóa nghiệp lực thì tâm tàm quý là chiếc áo phải có và cần thường xuyên mặc vào của người tu, nếu thiếu chiếc áo này người tu có bận chiếc áo gì chăng nữa cũng không đủ ý nghĩa, khó có thể tiến bộ.
9/ Phải cầu sanh Tịnh độ:
Vì sao? Vì Tịnh độ là đất nước an lành, là điểm quy hướng, nơi đây không có gập ghềnh, không có nghịch ý, điều này nói lên khát vọng sống luôn mong được hạnh phúc trong mỗi con người. Tịnh độ là thế giới thanh tịnh, trong sáng không cấu nhiễm, ở một mặt nào đó Tịnh độ là là mục đích hướng đến của hành giả tu theo đạo Phật (Tâm tịnh thế giới tịnh). Do đó, phải hướng về và cầu sanh Tịnh độ. Muốn cầu sanh Tịnh độ thì cần phải xây dựng niềm tin vững chắc ( Tín thâm) nguyện của chúng ta phải khẩn thiết (Nguyện thiết), như kẻ sắp chết đói mong mỏi được thức ăn. Một khi đã có khẩn thiết nguyện cầu như vậy, chúng ta cần phải thực hành nghĩ tưởng về đức Phật tương tục không gián đoạn (Hạnh chuyên).. Niệm Phật là để làm Phật chứ không phải là về bên Phật, phát tâm rộng lớn như thế thì hạt giống Bồ đề có cơ hội sớm trổ bông.
10/ Tại sao phải nghĩ chánh pháp lâu bền:
Chánh pháp đã giúp con người bao thế hệ vượt qua mọi lầm than của kiếp người, vượt thoát những nghi lầm là nguyên nhân đọa đầy sanh linh vạn loại. Chánh pháp không phải là báu vật kiến thức được lưu trữ trong kho tàng mà là con đường, là liều diệu dược có công năng chữa lành những căn bệnh trầm kha. Nếu như chánh pháp có lâu bền mới làm lợi lạc lâu dài cho hiện tại và cả tương lai. Chánh pháp được Đức Phật tuyên thuyết sau khi chứng quả Bồ đề, Ngài đã làm được những gì khó làm, vượt qua những gì khó vượt, tiếp tục trong 49 năm thuyết pháp độ sanh không mệt mỏi và hiệu quả thiết thực do chánh pháp mà dức Thế tôn để lại là những bài học sống động có thể kiểm nghiệm trong cuộc sống hiện thực này. Hôm nay trọng trách của chúng ta chỉ có duy trì phát triển để ngọn đèn giác ngộ vẫn mãi sáng rực. Đấy mới là người con Phật chân chánh.
* *
*
Lời văn mộc mạc của một Đại sư thời quá khứ, nhưng hiện tại đọc lên tâm thức chúng ta như được sống dậy. Nếu chúng ta xem cuộc đời như một lễ hội thì bản văn này là lời khai mạc của lễ hội đó. Trong lời khai mạc, tác giả nói lên ý nghĩa thống thiết của niềm khát vọng sống, sống đẹp, sống trọn vẹn. Lời văn uyên áo, thâm trầm và được soi sáng dưới ánh sáng giác ngộ của một Đại sư, nói lên tất cả tâm can những hành trạng sâu thẳm và khát vọng cũng như những giá trị tích cực trong mỗi con người. Thế mới gọi là xúc cảm vô biên được dâng trào trong ngôn từ cổ tích uyên áo, càng đọc chúng ta càng thấy sống và càng muốn sống theo khuynh hướng làm đẹp cuộc đời. Tu hành là việc khó làm của một đời người, tuy đôi khi phải chấp nhận khổ sở trong thời gian ngắn; nhưng niềm hạnh phúc đạt được sẽ vô cùng chắc thật và miên viễn không những ở đời này mà còn nhiều đời về sau.




Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/08/2022(Xem: 1549)
Một nhân vật quan trọng không kém trong đời tôi phải kể đến là bà nội. Tôi gọi bà nội là người mẹ thứ hai cũng không có gì quá đáng! Bà đã ở bên cạnh tôi từ lúc lọt lòng đến khi tôi bước chân lên máy bay sang Đức du học. Tính ra cũng gần mười chín năm bà cháu hủ hỉ bên nhau trên chiếc đi-văng bằng gỗ cẩm lai bóng láng và mát rượi. Bà tôi không thể nằm giường nệm hay phòng có gắn máy lạnh như mọi người, chỉ cần lấy chiếc giẻ ướt lau sơ qua cho sạch trước khi leo lên phản gỗ là hai bà cháu đã có giấc ngủ yên bình.
09/08/2022(Xem: 1968)
Nơi hòa thượng đến là chùa Long Khánh, xã Vũ Đoài, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình. Mẹ của hòa thượng cũng bị lưu đày về đó nhưng không đi cùng chuyến xe như một vài nguồn tin đã viết. Mẹ gặp con dưới mái nhà lợp rạ bên vách tường vôi loang lỗ phía sau chùa Long Khánh. Nhà Hán học Nguyễn Tiến Đoàn đến tìm Thầy để hỏi nghĩa của chữ Satori trong tác phẩm “Thiền học” của Suzuki đã mô tả nơi hòa thượng và mẹ sống năm 1982: “Nhiều loài rêu mọc trên những viên gạch lát, rêu chân tường, rêu mái ngói như những hoa văn tuyệt hảo của họa sĩ bậc thầy trang trí cho ngôi chùa thêm vẻ trầm tư. Con đường dẫn vào sân sau nơi có căn nhà rạ cũ ba gian hai chái và nhà bếp. Tôi dựa xe đứng ngơ ngẩn một lát chẳng thấy bóng người.”
09/08/2022(Xem: 1558)
Vào sáng ngày 07 tháng 8 năm 2022, Trung tâm tu học Phổ Trí tọa lạc tại số 7233 Pleasants Valley Road, thành phố Vacaville, tiểu bang California đã trang nghiêm tổ chức Lễ Vu Lan Báo Hiếu năm 2022, Phật lịch 2566. Hòa thượng Thích Từ Lực, Viện chủ Chùa Phổ Từ, thành phố Hayward, quang lâm Chứng minh, Chủ lễ và ban Đạo từ. Tham dự buổi lễ có Chư Ni trú xứ Chùa Phổ Từ, Trung tâm tu học Phổ Trí; đông đảo chư vị thiện hữu tri thức, huynh trưởng và đoàn sinh Gia đình Phật tử, Phật tử đến từ nhiều thành phố ở miền Bắc California. Chương trình buổi lễ bắt đầu vào lúc 10h. Cung nghinh chư Tôn Đức Tăng, Ni quang lâm chánh điện Niệm hương bạch Phật Nghi thức Vu Lan Phục nguyện – Hồi hướng MC Minh Vương giới thiệu phần sinh hoạt Hoài niệm Vu Lan (Phật tử Quảng Tâm) Bài hát: “Bông hồng cài áo” (Phương Thúy hát)
09/08/2022(Xem: 1779)
Ngày 5-8 (8-10-Nhâm Dần), Thượng tọa viện chủ Thích Minh Tâm (Tâm Niệm) , Tăng chúng và Phật tử chùa Đại Phước (thôn Đại Điền Trung, xã Diên Điền, huyện Diên Khánh, tỉnh Khánh Hòa) đã tổ chức lễ Vu lan báo hiếu PL.2566. Quang lâm chứng minh và tham dự có Hòa thượng Thích Trừng Thi, Phó Thường trực BTS GHPGVN tỉnh Khánh Hòa; Hòa thượng Thích Như Minh, viện chủ chùa Sắc tứ Liên Hoa, TP.Nha Trang, 80 chư tôn đức Tăng Ni cùng hơn 300 Phật tử đến từ Nha Trang, Cam Ranh, Diên Khánh, Cam Lâm tham dự. Buổi lễ gồm dâng phẩm vật cúng dường, cài hoa hiếu hạnh, văn nghệ và lễ cúng dường trai tăng.
09/08/2022(Xem: 1619)
Ngày 7/8/2022 (10/7/ Nhâm Dần), tại chùa Linh Sơn Pháp Ấn, huyện Cam Lâm, tỉnh Khánh Hòa, Thượng tọa Thích Minh Tâm và Phật tử bổn tự đã long trọng tổ chức Đại lễ Vu lan báo hiếu PL.2566 – DL. 2022. Buổi lễ có sự chứng minh của Hòa thượng Thích Trừng Thi, Phó Thường trực BTS GHPGVN tỉnh Khánh Hòa, Hòa thượng Thích Như Minh (chùa Sắc tứ Liên Hoa, TP.Nha Trang); Hòa thượng Thích Hạnh Nguyện (chùa Tân chánh); Hòa thượng Thích Thiện Thông (chùa Minh Thiện) cùng 180 chư tôn đức Tăng Ni trú trì các tự viện và hơn 1000 Phật tử đến từ khắp các xã, phường về tham dự. Sau khi Hòa thượng chứng minh niêm hương bạch Phật, buổi lễ được bắt đầu với nghi thức dâng lục cúng dường của đoàn sinh GĐPT chùa Linh Sơn Pháp Ấn. Cả hội chúng trang nghiêm trong khoảnh khắc thiêng liêng cùng hướng tâm thành kính tri ân Đức Bổn Sư.
08/08/2022(Xem: 2684)
Hôm nay, ngày 7/8/2022 (nhằm ngày 10/7/ Nhâm Dần), dưới sự chứng minh của Chư Tôn Đức Tăng Ni và sự tham dự của quý Phật tử bà con xa gần tại Nhật Bản, buổi lễ Vu Lan Báo Hiếu tại Chùa Việt Nam đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc lắng đọng của tình Song thân Phụ Mẫu đối với con cái và ngược lại. Qua những lời giảng giải của Chư Tôn đức, quý Phật tử cũng đã học rất nhiều về tâm hiếu hạnh và phương pháp Báo đền Ân đức của hai đấng sanh thành theo lời Phật dạy. Những giọt lệ lăn trên má khi các con ở phương xa nghĩ tưởng về Cha Mẹ nơi quê nhà. “Nắng mưa cha mẹ dãi dầm Nuôi con khôn lớn âm thầm chở che…”.
07/08/2022(Xem: 1742)
Hôm nay con về vào mùa An Cư Kiết hạ, Con đã nghe rồi cỏ cây rộn rã tiếng cười vui Đón con về, Vu Lan mùa báo hiếu Ngẩn lên nhìn Đức Phật nghe lòng cảm xúc, tiếng gọi tự ngàn xưa
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567