Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Gánh cha mẹ đi bộ 216 cây số

10/04/201319:23(Xem: 4867)
Gánh cha mẹ đi bộ 216 cây số

Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2010

Gánh cha mẹ đi bộ 216 cây số

Tâm Nguyên PMT

Nguồn: Tâm Nguyên PMT

Anh Sanjay Kumar, 42 tuổi được dân làng ngưỡng mộ kể từ khi bắt đầu hành trình "Kanwar" - gánh cha và mẹ trên vai, băng qua quãng đường 216 km tới nhà mình ở khu Seelampur, thủ đô Delhi, Ấn Độ.


Người thợ điện này cho biết cha mẹ như là "thần" đối với anh, và anh tình nguyện cống hiến cuộc đời còn lại phục vụ họ.
"Rất nhiều bạn trẻ không hiểu được ý nghĩa của cha mẹ trong cuộc đời. Tôi gánh cha mẹ trên vai để tỏ lòng kính trọng với họ vì họ đã đem tôi đến với thế giới này. Họ là Thần của tôi", Kumar nói với tờ Hindustan Times.
Ông Lala Ram 95 tuổi và bà vợ 80 tuổi rất cảm kích tấm lòng của con trai vì anh đã giúp họ thực hiện ước nguyện được tắm nước thánh sông Hằng ở Haridwar, bang Uttar Pradesh, sau đó còn cõng họ về nhà ở thủ đô Delhi.
Kumar bị ấn tượng bởi câu chuyện thời thơ ấu do bà nội kể lại. "Nó khiến chúng tôi ngạc nhiên khi nói về kế hoạch sẽ gánh cha mẹ trên vai của mình. Chúng tôi cố gắng khuyên con không nên làm nhiệm vụ khó khăn đó, nhưng nó rất cương quyết và quỳ xuống xin phép", mẹ anh tâm sự.
Bất chấp trời mưa to, đường sá nham nhở, bị sưng và trợt ở cổ, vai, Kumar vẫn vượt qua quãng đường khoảng 25-30 km mỗi ngày khi gánh cùng lúc cả cha lẫn mẹ trên vai, nặng khoảng 115 kg.
"Họ chỉ ngừng lại để ăn uống - những bữa ăn đã được dân làng ủng hộ và chuẩn bị sẵn", một người cho biết.
Cứ sau mỗi bữa ăn, cả nhà lại dừng ở bên đường, rửa ráy và tiếp tục hành trình đến Delhi. Mỗi lần dừng lại, Kumar đều quỳ chạm vào chân cha mẹ và nhận lời chúc phúc của họ.
Hàng ngàn người dân đã đến để nhận lời chúc phúc của cha mẹ Kumar khi câu chuyện của họ lan đi nhanh chóng từ làng này đến làng khác.
T. An
http://www.vnexpress.net/GL/Doi-song/2010/08/3BA1EEB4/

Kính thưa quý vị,
Đang trong Mùa Vu Lan, được gọi là Mùa Báo Hiếu của những con nhà Phật tử. Vonga chuyển vào diễn đàn để chia sẻ với mọi người câu chuyện này thật là cảm động.
Riêng tôi, rất cảm ơn vonga.
Ngẫm lại, từ một vài mẫu chuyện được nghe biết rải rác đó đây trên mọi quốc gia, chủng tộc, và mọi miền đất nước của xứ Việt Nam, khi đã có những người bất hiếu với cha mẹ nghĩ thật là não lòng. Ví dụ, một vài chuyện sau đây mà tôi muốn kể:
- Có những trường hợp, con cái từ nhà quê lên tỉnh lỵ hoặc thủ đô làm ăn. Sau khi bám trụ, "giao lưu", quan hệ một vài dịch vụ, một vài đối tượng mà họ nghĩ rằng sẽ nâng cao được mức độ trong bối cảnh văn minh giàu có. Bất chợt, có một ngày, mẹ già vì nhớ con, nên bà đã không ngại đường sá bao xa, đi xe lây lất đến cỡ nào. Từ sáng tinh sương đến khi hoàng hôn tắt nắng, qua bao nỗi nhọc nhằn, mồ hôi đượm trán trong mùa hè nắng gắt mỗi khi gió Nam Lào băn ngang dãy Trường Sơn Trung Việt, bà mới tìm đến tận chỗ thăm con. Thế nhưng, vì nó chưa đạt thành chí nguyện, nên nó rất ngại những cặp mắt chung quanh nhìn thấy rằng nó đang có một mẹ già ăn mặc trên người bộ đồ bà ba có hàng trăm nếp gấp. Các bạn biết sao không? Vừa thấy mẹ, nó liền kêu "thím", rồi vội vã dẫn "thím" của nó ra một "quán cốc" ở vĩa hè bên phố xá phồn hoa diễm lệ. Nó mua cho "thím" một đĩa cơm tấm với một ly trà đá. Dặn dò bà gì đó không biết (...). Chỉ trên đưới một tiếng đồng hồ, một lần nữa, nó vội vã kêu một chiếc xe xích lô đạp đưa ngay bà "thím" ra bến xe liên tỉnh để trở lại chốn quê nhà mà xưa kia, thuở còn bé thơ, nó lao người trong đêm bên bờ giậu để bắt đom đóm bỏ vào trong chai.
- Thứ hai là một câu chuyện thật khủng khiếp, nhưng có thật. Chỉ tiếc một điều là người viết không thể nêu tên, vì đã có pháp luật giải quyết đâu vào đó. Đây là chuyện một cô con gái ruột cùng chàng rể của người cha. Cô con gái cưng yêu thuở nào, mỗi khi cha về từ trên đồi nương rẫy, chưa cần tắm rửa, liệng chiếc nón lá xuống sân, ông vừa bồng đứa con gái cưng vừa nói ngọng: "Ây nà ứa con rái ràng của ba đó". Chao ôi, vậy mà khi lấy chồng, chỉ có hai chỉ vàng của cha già mà đứa con gái cưng đã nhẫn tâm a tòng cùng chàng rể (chồng của nó!) đành đoạn giết cha già nhằm chỉ cướp lấy số vàng như vậy mà ông đã dành dụm từ những gánh khoai từ khoai mỡ trong suốt buổi bình sinh. Tạm như thế là đủ lắm rồi! Tôi không kể nữa.
Nếu bảo phải trả hiếu thì thực ra, đối với công ơn cha mẹ thì sẽ không bao giờ cùng. Chúng ta chỉ có thể làm gì với tất cả lòng thành, biết tri ân qua thể cách phụng dưỡng và nguyện cầu mà mình có thể.
Văn hóa, phong tục, đạo lý nào cũng không thể được xem là văn minh, nếu chúng ta vô tâm, nếu chúng ta không những đã không phụng dưỡng mà còn hất hủi cha hoặc mẹ phải không các bạn?!.
Kính chúc toàn thể quý vị trong diễn đàn, mọi người được hưởng trọn vẹn một mùa Vu Lan tròn đầy ý nghĩa.
Phật lịch 2554 (ngày 7.8.2010).
Kính,
Tâm Nguyên PMT



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 4196)
Gần như suốt đời, ai cũng nói tôi “giống mẹ như đúc”. Khi còn nhỏ, tôi chẳng hề bận tâm chút nào đến điều này bởi chỉ một điều đơn giản là tôi chẳng tin. Khi tôi đến tuổi trăng rằm, khi nghe những lời “con bé này giống mẹ như đúc”, tôi sẽ đáp liền: “Không đâu, mẹ là người lớn, còn cháu thì còn nhỏ mà”. Xét cho cùng, một thiếu nữ có muốn người ta nói mình giống mẹ chăng?
10/04/2013(Xem: 4945)
Ba tháng trước khi sinh con, mẹ bị tai nạn nặng khi đang trên đường về quê. Mẹ bị gãy xương đòn, phải bó bột, lại bị giập hàm không nói, không ăn gì được. Ai hỏi mẹ cũng chỉ biết khóc. Mẹ nằm mãi ở bệnh viện Phủ Lý, ở nhà chẳng ai biết tin. May là người nhà các bệnh nhân khác trong phòng đút sữa cho mẹ ăn. Chắc là mẹ đau lắm, nhưng mẹ vẫn lén bác sĩ, không uống thuốc kháng sinh vì sợ ảnh hưởng đến con.
10/04/2013(Xem: 4285)
Ngày tròn 6 tuổi, cũng là ngày tôi mất đi tình thương và sự dạy dỗ của cha. Còn bé, chưa hiểu biết nhiều, nhưng thấy mẹ đau buồn, tôi biết rằng mình không còn được ba đưa đón đi học. Chị em tôi được nghe mẹ kể về ba. Ở vùng đất mới Tây Nguyên năm xưa, người ta tìm đến công việc “đãi cát tìm vàng” với hy vọng mong manh sẽ thay đổi cuộc sống. Với ba, lần đi ấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng với bao ấp ủ: “có chút tiền mua quần áo mới cho các con ngày khai trường”...
10/04/2013(Xem: 4258)
Một người phụ nữ bước đến với túi ổi trên tay. “Anh mua giúp mấy trái ổi này, 2 cân chỉ tám ngàn đồng thôi”.Tôi ngẩng lên và bắt gặp ở người phụ nữ ấy một hình ảnh thật quen thuộc: những chiếc móng tay màu đen...
10/04/2013(Xem: 5093)
Ngày 5-10 - Hôm nay, mình bắt đầu xuất hiện. Ba mẹ chắc là chưa biết điều này đâu vì mình còn nhỏ xíu như một hạt táo mà, nhưng sự thật là mình đã có rồi. Và mình sắp là một bé gái. Mình sẽ có tóc vàng và mắt xanh. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp hết cả, thậm chí ngay việc mình rất thích ngắm hoa nữa cơ!....
10/04/2013(Xem: 7705)
Pháp giới bao la vô biên vô tận không thể nghĩ bàn, nhưng trong tất cả, pháp giới chỉ là cội nguồn tánh thể chân như; tánh đó hiện lên vô vàn hiện tượng, hóa thành vô số màu sắc, dệt thành hằng hà sa số thế giới không thể nghĩ bàn. Cũng vậy tính thể thanh tịnh, tính chất Thánh nhân chỉ là một, nhưng phương tiện nhân duyên hiển hiện lại mang đủ hình tướng hoạt động của hết thảy hình ảnh phàm nhân.
10/04/2013(Xem: 4130)
Nhiều ngày nay gió đông cứ ùa thổi về, đem theo những cơn mưa dai dẳng và cái lạnh giá buốt của trời Tây. Nhẹ tay lên giở từng trang lịch, tôi khẻ thốt lên: “ Rằm tháng bảy lại sắp tới nữa rồi…!”
10/04/2013(Xem: 4092)
Mỗi năm có bao nhiêu ngày lễ lớn , nhưng đặc biệt là ngày “ Tri ân Mẹ” vẫn là ngày khiến cho mọi người dù còn nhớ hay đã quên đều có dịp tìm về bên Mẹ, vui cùng Mẹ. Mẹ còn hiện tiền thì những người con như chúng ta sẽ mua tặng Mẹ một món quà, nấu vài món ăn ngon cho mẹ và có thể làm bất cứ điều gì để mẹ được vui.
10/04/2013(Xem: 3773)
Trời Melbourne đã vào cuối đông nhưng vẫn còn lạnh, lạnh đến se người. Ngoài trời đang mưa, ngồi đọc những bài văn, bài thơ ca tụng công Cha, ơn Mẹ, tôi bỗng nhớ đến Mẹ tôi vô cùng và muốn viết đôi điều về Mẹ, để bày tỏ lòng thành kính tri ân của tôi đối với Mẹ, bởi hình như tôi chưa bao giờ nói cho mẹ biết, tôi mang ơn Mẹ biết dường nào.
10/04/2013(Xem: 4663)
Tôi chưa từng nắm chặt đôi bàn tay của mẹ, chưa một lần ôm lấy mẹ dù vui hay buồn! Ba tôi mất từ năm tôi lên năm tuổi, mẹ tôi ở vậy nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Lần đầu tiên tôi bước vào học lớp một, đứa bạn ngồi cạnh hỏi gia đình tôi làm nghề gì? tôi thật xấu hổ …chỉ dám nói mẹ mình làm nghề kinh doanh. Những ý nghĩ nói dối có lẽ bắt đầu hình thành từ khi ấy. Tôi ganh tỵ với lũ bạn vì ba mẹ chúng đều làm những nghề nghiệp đáng được xã hội tôn trọng, còn gia đình tôi, mẹ làm thợ xây, phu hồ, công việc quần áo dính đầy vôi vữa…
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]