Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu

25/07/201908:18(Xem: 9138)
Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu
bong lua chin

“BÔNG LÚA CHÍN LÀ BÔNG LÚA CÚI ĐẦU”



     Nhớ hồi vợ chồng tôi và hai đứa con nhỏ (một trong hai đứa còn nằm trong bụng mẹ, tháng thứ 6) xuất cảnh đi Mỹ. Vì trường hợp phụ nữ mang thai nên IOM (cơ quan di dân quốc tế) thu xếp cho riêng chúng tôi đi đường bay quá cảnh phi trường Kyoto Nhật Bản thay vì đường ghé Hàn quốc như những gia đình khác cùng đợt hồ sơ, như vậy chúng tôi sẽ được rút ngắn chuyến đi gần nửa ngày. Sự tử tế chu đáo và bất ngờ này của một cơ quan thuộc Liên Hiệp Quốc, ‘người dưng nước lã' hoàn toàn xa lạ, làm tôi cảm động. Tiền mua vé máy bay cho tất cả những di dân diện tị nạn đều do IOM cho vay trước, chúng tôi sẽ trả góp sau khi đã an toàn định cư ở quốc gia mới.

    Gia đình nhỏ chúng tôi ghé đến phi trường Nhật, te tua xơ mướp vì mệt, lết tha lết thếch không giống ai giữa chuyến bay toàn hành khách sang trọng. Chúng tôi ngồi ở hàng ghế cuối, biết thân biết phận nên chờ cho mọi người ra hết mới dắt díu nhau ra sau cùng. Vậy mà vừa bước ra khỏi cửa máy bay, một tình nguyện viên của IOM, một thanh niên (sinh viên) người Nhật sáng sủa cao ráo, mặc bộ vest rất chỉnh tề, đứng sẵn đó, thấy chúng tôi là gập người chào cung kính. Cầm trên tay tấm giấy lớn ghi tên chúng tôi nhưng thực ra anh ta chẳng cần nữa vì quá dễ nhận ra cái gia đình nghèo vừa rời khỏi đất nước nghèo này.

    Chúng tôi sững người, ngượng nghịu lúng túng trước cái cúi chào đặc biệt của người Nhật lần đầu tiên trên đời mình được nhận. Sau đó anh chàng kính cẩn ân cần, cố đi thật chậm để bà xã tôi không phải vội, dù đôi chân cao ngồng của chàng ta chỉ cần sải một bước là bằng chúng tôi đi ba bước.

    Anh chàng nói tiếng Anh chậm rãi và cố tình chọn những từ dễ đến nỗi đứa dốt sinh ngữ như tôi cũng hiểu ngay. Cái cách anh chàng tế nhị đưa chúng tôi đến nhà vệ sinh và sẵn sàng kiên nhẫn chờ ở ngoài làm tôi càng phục lăn! Nước Nhật giáo dục kiểu gì mà người trẻ của họ tuyệt vời đến thế này nhỉ?

    Rồi anh chàng chậm rãi dẫn chúng tôi đi dọc các hành lang sân bay quốc tế rộng mênh mông để đến cổng chờ chuyến bay đi Mỹ. Tôi nhớ chúng tôi đi bộ gần nửa tiếng mới tới. Cung cách của anh chàng không khác gì đang hộ tống những nhân vật quan trọng. A không, đang ấm áp đón tiếp những người rất thân thiết. Tôi nghĩ người thân ruột thịt cũng không ân cần được đến thế!Đến nơi, anh chàng lại cung kính và áy náy xin lỗi vì bận việc phải đi gấp. Anh chàng nói sẽ gọi điện nhờ một người bạn đến ở với chúng tôi trong 8 tiếng chờ đợi.

    Thì ra anh chàng đã gọi phone nhờ cô người yêu của mình từ hồi nào. Cô ấy đến, cũng là sinh viên, nhỏ nhắn dễ thương, vừa đẹp vừa hiền, đem theo bữa cơm đắt tiền mua ở nhà hàng cùng một giỏ trái cây. Vừa gặp chúng tôi, cô ấy cũng gập người chào rất lễ phép. Tôi lại một lần nữa xúc động khi hiểu ra IOM có đặt sẵn suất thức ăn nhanh ở phi trường cho chúng tôi, nhưng đôi bạn trẻ này muốn đãi 'bà bầu' và hai em bé một bữa chu đáo hơn bằng chính tiền túi của họ.

    Không còn biết nói gì nữa khi nhìn cô gái Nhật dịu dàng dọn bữa ăn vẫn còn nóng ra chiếc băng ghế phi trường, chén đũa đàng hoàng, mời chúng tôi, ngồi 'hầu' bên cạnh chúng tôi với nụ cười luôn nở trên khuôn mặt dễ mến, ân cần hỏi han vợ con tôi.

    Tôi không còn tâm trí đâu mà thưởng thức món ăn. Mỗi một miếng đưa lên miệng là mỗi hạt ngọc hạt vàng! Tôi cảm thấy mình không xứng đáng ngồi đó để được cô bé tiếp đãi như thế này. Tôi xin kiếu, xin được đi lòng vòng để ngắm cái phi trường hiện đại, để trố mắt nhìn cái thế giới khác hẳn thế giới quen thuộc của mình ở quê hương.

    Nói thật, suốt đời còn lại chúng tôi không thể quên sự tử tế và khiêm nhu của hai người bạn trẻ Nhật ấy!

    Con gái đầu của chúng tôi năm đó mới 8 tuổi, nó nói lớn lên, quốc gia đầu tiên con phải đi thăm, trước cả về thăm quê hương Việt Nam, nhất định phải là nước Nhật!

    Gần đây tôi mới biết câu thành ngữ cổ xưa của người Nhật: "Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu".

    Bao thế hệ đi trước của người Nhật đã truyền lại lời dạy đó cho con cháu:

    Một cây lúa khi được mùa, trĩu hạt, thì nó biết cúi đầu. Khi mình đã sung túc thịnh vượng, không được nghếch mặt lên trời tự mãn kiêu căng, nhưng biết cúi mình để kính trọng và yêu thương người khác!

“Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu” câu châm ngôn của người Nhật Bản

実(みの)る程頭(ほどあたま)の下(さ)がる稲穂(いな

ST

Bạn có thể chia sẻ nếu thấy hay, xin cảm ơn!
Hoàng Nguyên Vũ.


vua Bhutan

Dự án Hành trình Hạnh phúc đã có buổi phỏng vấn với ông Rigzin Regals – Chủ tịch Liên đoàn Lãnh đạo và Doanh nhân trẻ Bhutan (JCI Bhutan). Cuộc nói chuyện sẽ giúp độc giả hiểu hơn về một đất nước độc nhất trên thế giới, nơi hạnh phúc là thước đo cho sự thành công và thịnh vượng.

Về khách mời: Ông Rigzin Regals là công dân Vương quốc Bhutan, là Chủ tịch Liên đoàn Lãnh đạo và Doanh nhân trẻ Bhutan – JCI Bhutan, đồng thời là nhà sáng lập của tổ chức GNH Youth, hướng giới trẻ Bhutan tiếp tục đi theo con đường phát triển chỉ số hạnh phúc GNH thay vì chỉ số GDP như đa phần các quốc gia khác.


PV: Thưa ông Regals, trước khi vào chủ đề chính, ông có thể chia sẻ đôi chút cảm nhận của bản thân về đất nước và con người Việt Nam sau một vài ngày tiếp xúc?

Ông Rigzin Regals: Đây là lần đầu tôi đến và tìm hiểu về Việt Nam, chưa có nhiều thời gian để tôi trải nghiệm. Điều đầu tiên khiến tôi bất ngờ là sự hồ hởi và nhiệt tình của những người bạn Việt Nam khi đón tiếp. Và một điều đặc biệt hơn nữa, tôi cảm thấy nữ giới Việt Nam rất độc lập và mạnh mẽ, họ có thể tự tin điều khiển những chiếc xe máy trên đường phố, và có thể là lái ô tô nữa. Đây là một điều hiếm thấy ở Bhutan, Nepal, và kể cả ở Ấn Độ.

PV: Cảm ơn ông rất nhiều. Bhutan được cho là một đất nước hạnh phúc nhất trên thế giới, với việc hướng đến phát triển Tổng Hạnh phúc Quốc gia (GNH) là trọng tâm. Ông có thể chia sẻ rõ hơn về điều này?

Ông Rigzin Regals:Vị vua thứ tư của Bhutan, ngài Jigme Singye Wangchuck, cũng là vị vua trẻ nhất thế giới và ông lên ngôi năm 16 tuổi. Năm ông khoảng 18 tuổi, Thế chiến lần thứ hai vừa kết thúc, các quốc gia cùng tham gia hội nghị quốc tế ở Ấn Độ, tất cả đều khoe nhau về vị thế cũng như chỉ số GDP và sức mạnh kinh tế của họ.

Và khi được một nhà báo hỏi rằng GDP của Bhutan là bao nhiêu thì nhà vua của chúng tôi đã khảng khái trả lời rằng “Tổng Hạnh phúc Quốc dân còn quan trọng hơn Tổng Sản phẩm của đất nước”, rồi bỏ về, không tham dự hội nghị nữa. Nhà báo đó đã rất ấn tượng với suy nghĩ của một nhà vua còn vô cùng non trẻ và đã xuất bản bài phỏng vấn đó trên tờ báo của ông. Cả thế giới lúc ấy đã biết nhiều hơn đến Bhutan – trên con đường xây dựng một đất nước hạnh phúc.

Bhutan là một quốc gia theo chế độ Quân chủ lập hiến, nơi thước đo của sự thịnh vượng và phát triển được thay bằng chỉ số Hạnh phúc Quốc dân (chứ không phải là chỉ số GDP như hầu hết các nước trên Thế giới), tăng trưởng kinh tế được cân đối với bảo vệ môi trường và phúc lợi của người dân. Hiến pháp của vương quốc cũng quy định rằng cả nước phải duy trì 60% tổng diện tích rừng che phủ.

Thuật ngữ “Gross National Happiness”- chỉ số hạnh phúc được đặt ra vào năm 1972 bởi nhà vua thứ tư Lekphell khi ông mới chỉ 16 tuổi- cha của vị vua đương triều ngày nay. Vào năm 2008, cuộc bầu cử nghị viện lần đầu tiên ở Bhutan được tổ chức và vị vua trẻ 28 tuổi của Bhutan (vua Bhutan thứ 5) đã được đăng quang trở thành vị vua đầu tiên của chế độ Quân chủ lập hiến tại Bhutan.

Để có chỉ số hạnh phúc như vậy thì cần có 4 yếu tố: kinh tế, môi trường, bảo tồn và phát triển văn hóa, có một chính phủ quản lí tốt. Bhutan tuy là một đất nước nhỏ chỉ khoảng 700 nghìn dân, GDP đạt hơn 2000 USD nhưng vẫn là một quốc gia có chỉ số hạnh phúc cao. Bởi Bhutan luôn giữ được mức dân số ổn định, con người thân thiện, gần gũi.

Ở đất nước chúng tôi có nhiều hoạt động tôn giáo, lễ hội được gìn giữ và phát huy. Và bảo tồn thiên nhiên luôn được đặt lên hàng đầu, mỗi cái cây bị chặt đi bởi bất cứ lý do nào, người đó đều phải trồng lại một cây mới, điều đó lý giải cho việc 60% diện tích đất nước luôn được phủ xanh, và 1/4 diện tích Bhutan là các khu rừng nguyên sinh bảo tồn thiên nhiên.

vua Bhutan-2

PV: Về mặt cá nhân, ông có thể chia sẻ những kinh nghiệm của bản thân để chính ông có một cuộc sống hạnh phúc?

Ông Rigzin Regals: Trước hết, tôi muốn đưa ra một vài lí do mà con người thường cảm thấy không hạnh phúc. Đó là chúng ta luôn quá bận rộn với việc làm sao để xinh đẹp mỗi ngày, khi đi học thì bận rộn với trường lớp, sau khi tốt nghiệp thì bận rộn kiếm tiền, mua xe đẹp, mua nhà. Những việc đó trái lại với bản năng của sự hạnh phúc. Bởi lẽ cũng giống như bông lúa chín thì cúi đầu, con người càng thông minh, càng hạnh phúc thì càng tĩnh lặng.

Để mỗi ngày đều hạnh phúc, bản thân tôi luôn có 4 quy tắc:

Thứ nhất, mỗi ngày đều suy xét xem mình tồn tại như vậy, làm việc ở vị trí này để làm gì? Tôi luôn tập trung mọi thứ vào việc mình làm tại thời điểm đó, không suy xét quá khứ, không lo nghĩ tương lai.

Thứ hai là sức khỏe. Có sức khỏe là có tất cả, không sức khỏe là không có gì. Giả sử bạn sống trong một lâu đài nhưng bạn đau đầu thì sự xa hoa không làm bạn thoải mái. Để có sức khỏe, tôi quan tâm đến trang phục, giờ giấc sinh hoạt và hoạt động thiền tập của bản thân.

Thứ ba là quan hệ. Đó không phải là gia đình, bạn bè, đồng nghiệp của tôi, mà mối quan hệ của tôi với đồng nghiệp, bạn bè, gia đình và mọi người xung quanh. Tôi luôn thân thiện với họ, họ và tôi đến với nhau vì chính bản thân tôi, không phải vì tiền bạc hay cơ hội.

Cuối cùng là sự nghiệp. Tôi luôn muốn cống hiến và cho đi, làm một điều gì đó ý nghĩa dành cho cộng đồng. Khi tôi bắt đầu thành lập NGO Gross National Happiness Youth (GNH Youth) tôi gặp khá nhiều khó khăn. NGO cũng không phải là một định nghĩa phổ biến ở đất nước tôi, gia đình ngăn cản, mọi người không tin tưởng tôi. Nhưng tôi vẫn kiên trì cố gắng và xây dựng. Hiện tại GNH Youth đã hoạt động được 4 năm với thành viên là đủ các tầng lớp công dân Bhutan tham gia, không chỉ các bạn học sinh sinh viên. Đối với tôi, cống hiến và cho đi càng nhiều, sự nghiệp càng thành công.

PV: Ông có những lời khuyên gì dành cho độc giả, cũng như người dân Việt Nam để có một cuộc sống hạnh phúc hơn?

Ông Rigzin Regals: Tôi giả sử có một người thanh niên điển hình người Việt tên Thanh, ông ta nói rằng “Tôi muốn Hạnh phúc”. Không chỉ Thanh, không chỉ người Việt, mà người dân tại các quốc gia trên khắp thế giới đều nói vậy. Chúng ta hãy tìm cách giải đáp mong muốn cho Thanh nhé.

Vấn đề không ở đâu xa, nó nằm ngay trong chính câu nói “Tôi muốn Hạnh phúc”. Đầu tiên là từ “Tôi”, đó là một từ vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm ngày nay. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh “Tôi”. Cái “Tôi” không chỉ là trung tâm, mà còn là số một. Ở nhiều trường hợp, cái “Tôi” là duy nhất, ngoài ra không còn gì cả.

Điều thứ hai đến từ chữ “muốn”. Chúng ta, mỗi con người, đều muốn nhiều thứ, muốn nhiều tiền, muốn có nhà, có xe, muốn ông kia phải yêu mình. Cái “muốn” đó, như tôi nói ở trên, là trái lại với bản năng hạnh phúc của mỗi con người.

Và tự thân câu nói đã có câu trả lời của nó. Thanh chỉ cần bỏ đi chữ “Tôi” và chữ “Muốn” trong câu “Tôi muốn Hạnh phúc”, anh ta đã có được “Hạnh phúc”của bản thân mình.

Hãy sống vì người khác nhiều hơn một chút, hãy bỏ lòng tham của mình đi một chút, tự khắc bạn đã có một cuộc sống hạnh phúc hơn!

PV: Cảm ơn ông rất nhiều với những chia sẻ trên! Chúc ông luôn có một cuộc sống hạnh phúc và có một chuyến thăm Việt Nam nhiều kỷ niệm đáng nhớ!

Cuộc thi viết “Hành trình Hạnh phúc” được tổ chức bởi Liên đoàn Lãnh đạo và Doanh nhân trẻ Hà Nội – JCI Hanoi, cùng với Dự án Sách và Hành động. Cuộc thi diễn ra từ ngày 20/3/2017 đến ngày 31/8/2017 với gần 30 giải thưởng, tổng giá trị lên tới 145 triệu VNĐ tiền mặt. Cuộc thi là nơi để mọi người dân Việt Nam sẻ chia những khoảnh khắc, kể lại những cảm nhận, hoặc đưa ra những quan điểm, góc nhìn đóng góp vì một cộng đồng hạnh phúc hơn!

CafeBiz là đơn vị truyền thông chính thức cho cuộc thi này.

Thông tin cuộc thi xem thêm tại Website: www.hanhtrinhhanhphuc.org, hoặc trang Facebook: www.facebook.com/hanhtrinhhanhphuc.org

JCI Hanoi

Theo Trí Thức Trẻ



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
23/04/2016(Xem: 11061)
Các giới văn học Việt Nam xưa nay, thường nói : “Là thi sĩ, ai cũng có tâm hồn rất lãng mạn, đa tình trước trăng, sao, núi non, sông, hồ, suối reo, biển cả, trời xanh, đồng nội cò bay, sắc hương nữ nhân và ưa ru với gió, mơ theo trăng và lơ lững cùng mây . . .”.
21/04/2016(Xem: 18247)
Tôi đã đọc trên internet một bài viết rằng nhiều đọc giả nói tác giả của bài thơ “Mất Mẹ” được trích dẩn trong cuốn truyện rất nổi tiếng “Bông Hồng Cài Áo” là của chính tác giả Nhất Hạnh. Lại có bài viết rằng nhiều người đã nghe trong chương trình phát thanh cũng nói tác giả bài thơ “Mất Mẹ” là của Thích Nhất Hạnh.
08/04/2016(Xem: 18647)
Nguyệt San Chánh Pháp, bộ mới, số 53, tháng 04 năm 2016, Những ngọn gió cuối mùa (hay đầu mùa?) đi ngang vườn cây vừa đơm lá mới. Những cánh hoa rơi còn vương vãi nơi này nơi kia, dưới những gốc cây lớn, nhỏ. Thỉnh thoảng, bụi và rác tung mù mịt theo gió. Gió qua rồi, rác nằm im, mà bụi hãy còn lơ lửng trong không. Bầu trời cuồn cuộn mây xám như thể chuẩn bị cho một cơn mưa lớn. Nhưng không. Chỉ có những hạt nước, nhỏ như bụi, lất phất rơi xuống thềm rêu xanh.
05/04/2016(Xem: 7270)
Với những bậc cha mẹ Việt sống tại hải ngoại, được nghe con nói tiếng mẹ đẻ là hạnh phúc lớn lao, đòi hỏi sự nỗ lực không nhỏ. Làm thế nào để gieo cho con tình yêu tiếng Việt là câu hỏi lớn với những người làm giáo dục.
26/03/2016(Xem: 4888)
Những ngọn gió cuối mùa (hay đầu mùa?) đi ngang vườn cây vừa đơm lá mới. Những cánh hoa rơi còn vương vãi nơi này nơi kia, dưới những gốc cây lớn, nhỏ. Thỉnh thoảng, bụi và rác tung mù mịt theo gió. Gió qua rồi, rác nằm im, mà bụi hãy còn lơ lửng trong không. Bầu trời cuồn cuộn mây xám như thể chuẩn bị cho một cơn mưa lớn. Nhưng không. Chỉ có những hạt nước, nhỏ như bụi, lất phất rơi xuống thềm rêu xanh. Đừng nói sáo ngữ rằng ta là cát bụi sẽ trở về với cát bụi, khi chúng ta tiếp tục tham lam, theo đuổi không ngừng ý muốn chiếm hữu, tranh đoạt cho phần mình. Đừng nghĩ suông rằng cuộc sống mong manh vô thường, khi chúng ta chưa thực sự mở lòng thương yêu, cảm thông, đón nhận quan điểm và lẽ sống của người khác.
10/03/2016(Xem: 10521)
Hiện tượng đồng hóa âm thanh (linguistic assimilation) trong ngôn ngữ rất thường gặp: từ thanh điệu (điều hòa thanh điệu) cho đến các âm đứng gần nhau, phụ âm hay nguyên âm, đều có thể ảnh hưởng qua lạ i- nhất là trong khẩu ngữ. Điều này không làm ta ngạc nhiên vì âm thanh phát ra cũng phải tuân theo một số định luật vật lí tự nhiên của con người, khi lưỡi và họng ở những vị trí phát âm sao cho trôi chảy (nói) và thuận tai (nghe).
10/03/2016(Xem: 10045)
“This is SBS Radio The many voices of one Australia Broadcasting in Vietnamese Đây là SBS Radio Và sau đây là chương trình phát thanh Việt Ngữ”... Đó là nhạc hiệu mở đầu của Ban Việt Ngữ SBS Radio vào thập niên 1990 - mười lăm năm sau ngày đàn chim Việt tan tác lìa bỏ bầu trời quê hương. Mới đó mà đoàn lưu dân lê bước chân mục tử đã 40 năm rồi! Với hành trang tị nạn trên vai khi đến với SBS Radio, trong tôi vẫn còn đọng lại những thanh âm thảng thốt, kinh hoàng, van xin cầu khẩn của các thuyền nhân đồng hành khi gặp hải tặc Thái Lan, chuyến vượt biên bất thành đưa những con người sắp đến bờ tự do quay trở về quê cũ để rồi tất cả đều bị bắt vào tù, dù là trẻ con còn bồng ẳm trên tay. Đất nước tôi như thế đó, những con người còn lại trên quê hương sống vất vưởng đọa đày, những con người bỏ nước ra đi không nhìn được trời cao mà lại chìm mình dưới lòng biển lạnh
10/03/2016(Xem: 10087)
Năm 1979 thường được coi là điểm khởi đầu của nền báo chí Việt ngữ tại Úc khi số đầu tiên của tờ Chuông Sài Gòn được phát hành tại Sydney. Tờ báo này xuất bản 2 tuần một lần và sau đó đã trở thành một tuần báo. Trong vòng bốn thập niên qua, truyền thông tiếng Việt đã trải qua thời kỳ phát triển không khác chi truyền thông của các cộng đồng văn hóa đa nguyên khác, theo nghĩa là ngành này đã phát triển về số lượng cũng như sức mạnh theo đà phát triển của cộng đồng nói tiếng Việt.
05/03/2016(Xem: 11573)
Chiều xuống giữa ngàn cây, Sương lam hòa trong mây Cỏ dại lấp lối đi Lữ khách dừng chân nghỉ Lắng nghe tiếng nước chảy Lần theo suối đi mãi Hết đường – một hồ vắng Nước lặng loáng trăng vàng
04/03/2016(Xem: 13482)
Đọc sách là niềm vui của tôi từ thời còn đi học cho đến nay, chưa bao giờ ngơi nghỉ. Nếu sách hay, tôi chỉ cần đọc trong một hay hai ngày là xong một quyển sách 500 đến 600 trang. Nếu sách khó, cần phải nhiều thời gian hơn thì mỗi lần tôi đọc một ít. Còn thế nào là sách dở? xin trả lời ngắn gọn là: Sách ấy không hợp với năng khiếu của mình. Dĩ nhiên khi một người viết sách, họ phải đem cái hay nhất, cái đặc biệt nhất của mình để giới thiệu đến các độc giả khắp nơi, cho nên không thể nói là dở được. Cuối cùng thì dở hay hay tùy theo đối tượng cho cả người viết lẫn người đọc, là tác giả muốn gì và độc giả muốn học hỏi được gì nơi tác phẩm ấy. Tôi đọc Đại Tạng Kinh có ngày đến 200 trang nhưng vẫn không thấy chán, mặc dầu chỉ có chữ và chữ, chứ không có một hình ảnh nào phụ họa đi kèm theo cả. Nhiều khi nhìn thấy trời tối mà lo cho những trang Kinh còn lỡ dở chưa đọc xong, phải vội gấp Kinh lại, đúng là một điều đáng tiếc. Vì biết đâu ngày mai đọc tiếp sẽ không còn những đoạn văn hay tiếp
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]