Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Cuốn Lưu Bút Tình Cờ

05/08/201820:12(Xem: 3546)
Cuốn Lưu Bút Tình Cờ

luu but

  CUỐN LƯU BÚT TÌNH CỜ

 

Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, mới đó mà đã mấy chục năm theo bốn mùa thay lá thay hoa và đời riêng của mỗi người có quá nhiều đổi thay.

Ngồi nhớ lại những kỷ niệm thời còn đi dạy trường Sương Nguyệt Anh, biết bao nhiêu vui buồn lẫn lộn ngập tràn làm xao xuyến cả tâm tư!

Hình ảnh buổi lễ bế giảng năm học 1978 bỗng rõ lên trong ký ức tôi như một đóm lửa nhóm trong vườn khuya.

Năm đó tôi dạy tới ba bốn lớp 12, lớp thi nên cả Thầy trò mệt nhoài. Không đủ giờ ở lớp nên nhiều khi tôi phải vừa dạy thêm vào sáng Chủ Nhật, vậy mà các em vẫn đi học đầy đủ. Tới ngày bế giảng Cô trò mới tạm hoàn tất chương trình, như trút được gánh nặng ngàn cân !

Hôm đó, tôi lại được Ban Giám Hiệu phân công trông coi trật tự lớp 12C1, có nghĩa là phải quan sát bắt các em ngồi ở sân trường phải yên lặng chăm chú theo dõi chương trình buổi lễ, nghe huấn từ của ban Giám Hiệu.

Tuổi của các em là tuổi hồn nhiên, thích nhìn ngắm trời xanh mây trắng, thích nói chuyện nhỏ to, nhất là con gái, nhưng cũng may các em vẫn còn ngoan ngoãn, còn biết sợ Cô giáo nên chỉ rầm rì nhỏ to mà thôi.

Các em còn bảo nhau mình đừng làm phiền lòng Cô; tôi nghe như cởi tấm lòng. Vậy là các em cũng đã hiểu được tâm trạng tôi phần nào; chồng tôi đi cải tạo, một mình phải bươn chải để chống đỡ mà nuôi bốn đứa con, tôi luôn luôn cảm thấy:

"Có điều gì gần như tuyệt vọng,

Rơi xuống trong tôi .... rơi xuống bên đời "

(TCS)

Nhưng may mắn là hàng ngày tôi vẫn đến trường đến lớp, tiếp xúc với thế giới hồn nhiên của các em, nên tôi lấy được chút yêu đời của các em để chôn đi nổi đau hay niềm cay đắng hầu đứng vững trong cảnh quá khó khăn lúc bấy giờ!

Xin cám ơn các em học sinh thân yêu của Cô! Tôi đang lan man trong dòng suy tưởng của mình, bỗng nghe nhiều tiếng lao xao:

- "Tao muốn viết lưu bút cho Cô"

- "Tao cũng vậy!"

- "Hôm nay là ngày cuối, tụi mình phải viết cho Cô mới được"

Một giọng khác cất lên "hôm nay là lễ bế giảng nên đâu có đứa nào mang cặp theo"

Nhiều tiếng Ồ nổi lên, tức thiệt !

Sau đó các em chụm đầu vào nhau, bàn bạc tìm cách giải quyết bế tắc một lúc. Em trưởng lớp đi từ đầu đến cuối hàng của lớp để nghe sáng kiến đề nghị của các bạn, rồi sau đó chạy đi mất. Một lát sau em chạy về, mặt mày hớn hở, trên tay cầm một xấp giấy màu vàng nói với các bạn:

-" Giấy ít quá, không đủ cho mỗi đứa mỗi tờ, nên mình sẽ xé một tờ ra làm hai, may ra mới đủ. Tụi bây phải viết cô đọng, chất lượng nên viết ít thôi."


Sau đó, cứ hai em lảnh một tờ, xếp đôi lại rồi xé ra mỗi đứa một nửa. Xong rồi mỗi em ngồi mỗi kiểu khác nhau mà viết. Có em quên không đem viết cứ giục bạn mình viết mau để mượn.

Nhìn hình ảnh các em ngồi lum khum dưới sân trường, trong nắng gắt của Saigon ban trưa, cắm cúi kê trên lưng nhau mà viết những dòng chữ trên mảnh giấy xé vội, lòng tôi xúc động dạt dào, cổ họng như nghẹn lại. Đúng là "Trời không có mưa mà vẫn ướt mềm", lòng tôi mềm đi vì đã được những ân tình của các em tưới đậm, như một vườn cây khô cạn lâu ngày mà được gặp cơn mưa rào đổ xuống. Hình ảnh này đã ghi đậm nét trong hồn tôi và tôi đã mang nó theo mãi mãi trong suốt cuộc đời của mình.

Một lát sau, trưởng lớp đứng lên đi thu lại giấy của các bạn vì sắp hết giờ buổi lễ bế giảng. Em nào cũng vội vàng kết thúc để nộp lại, trưởng lớp chạy biến đi và khi trở lại trên tay cầm một cuốn lưu bút màu vàng, được đóng lại vội vàng với tờ ngoài bìa trang trí đơn sơ.

Em cầm hai tay, đưa cuốn lưu bút cho tôi: " Mong Cô nhận mà không chấp nơi hình thức của nó". Tôi đưa tay nhận mà cảm động không nói được lời nào!

Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi nhận được một cuốn lưu bút với hình thức đơn sơ hơn thế, một cuốn lưu bút tình cờ mà tự nguyện, phát xuất từ tấm lòng, không vì ép buộc hoặc nể nang mà viết, nó chan chứa những tấm lòng chân thật và vô tư. Tất cả những tình cảm mà các em dành cho tôi đã tràn ra trên trang giấy.

Đó là cuốn lưu bút "VÀNG" của đời tôi. Không phải vì giấy màu vàng mà vì những tấm lòng vàng của những em học trò một thời yêu dấu, bởi những phút sắp xa nhau là những phút giây người ta dễ nói thật lòng mình, không cần che dấu, xúc cảm tuôn tràn.

Các em đã viết cho tôi quá nhiều điều cảm động, lời lẽ chân tình, đôi khi ngây ngô nhưng chân thật vô cùng!

Trong cuộc đời buồn tênh nơi xứ người, vật chất tràn đầy nhưng tình người hiu quạnh, bước chân đi vẫn cảm thấy bơ vơ lạc lõng. ??? Khi có cơ hội được trở lại khu vườn kỷ niệm xưa, tôi bỗng thấy lòng mình lóe lên một thứ hạnh phúc êm đềm ấm áp!

Xin cám ơn các em, cám ơn mọi người đã cho tôi cơ hội cất lên tiếng hát yêu cuộc đời hôm nay !!!

 


Tháng 05 / 2018

Nguyên Hạnh HTD 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/07/2015(Xem: 3428)
Mẹ tôi qua đời đã hơn 10 năm rồi, nhưng cái bếp thân yêu, như là chỗ ghi nhớ bóng dáng mẹ, thì vẫn được các em tôi dùng làm nơi đun nước hàng ngày...
23/06/2015(Xem: 11956)
Hơn hai mươi năm trước, khi đọc được bài thơ Phong Kiều Dạ Bạc của Trương Kế nói về tiếng chuông Chùa Hàn San ở Tô Châu bên Trung Hoa, tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao thơ Đường có không biết bao nhiêu bài thơ tuyệt tác, vậy mà bài thơ chỉ bốn câu này lại gây ra bao nhiêu cuộc bút đàm tốn bao nhiêu giấy mực. Hay tại vì ngôi Chùa ở bến Cô Tô này đã quá nổi tiếng chăng? Nhưng đã ngờ thì phải cố mày mò tìm cho ra lẽ. Tôi tìm đọc thêm những câu chuyện chung quanh quả Đại hồng chung và tiếng chuông Hàn San. Nhiều huyền thoại đọc thật thú vị nhưng sao thấy nó cứ thực thực hư hư! Trong số ấy có một câu chuyện nói rằng, tiếng chuông chùa Hàn San có thể ngân vang rất xa, xa
21/06/2015(Xem: 3318)
Mật độ con người trên thế giới hiện nay mỗi lúc một tăng lên dần, nên tất cả những nhu cầu cho đời sống con người từ nhiều phía, nhằm để cung ứng phục vụ, như : sự ăn, mặc, ở, bệnh, các phuơng tiện đi lại, các phương tiện thông tin khoa học, các thông tin tri thức nhân sinh và vũ trụ.v.v… Trong đó, vấn đề nhu cầu tín ngưỡng tâm linh, hiện hóa vào cuộc sống của con người qua mọi hình thức biểu tượng, cho niềm tin và ước nguyện cũng cần phải thực hiện đến.
18/06/2015(Xem: 5926)
Người có dừng chân trên bến sông Bên kia đồi cỏ núi mây trùng Bên này chim rủ nhau về hội Cùng hẹn hò thăm chuối trổ bông.
13/06/2015(Xem: 4750)
Tôi không quen biết nhà thơ Trần Hậu, chưa được gặp anh một lần nào. Trong một lần vô tình (qua nhạc sĩ Trần Đức Tâm), nhìn thấy và giở trang bìa tập thơ “Biển Đời Trăn Trở” của anh , ngay sáu câu thơ đầu dùng làm lời tựa trong bài thơ Trăn Trở đã cuốn hút tôi nhanh chóng. Làm như vậy có lẽ nhà thơ nghĩ rằng thơ là hơi thở, là cuộc sống và là cung cách của riêng mình, cho nên dùng chính lời thơ ấy để nói lên điều mình muốn nói, thay vì nhờ cậy một ai đó viết lời giối thiệu. Chính những dòng đó như chứng minh với mọi người rằng chân lý Phật đà luôn hiện hữu quanh ta, trong khổ đau cũng như trong hạnh phúc. Mà dường như điều tưởng nhỏ nhoi ấy ai cũng dễ dàng nhận ra, đôi khi chỉ bằng cảm quan chung quanh, những cảm quan mang tên rất “Như Thị”.(đính kèm ảnh tập thơ)
01/06/2015(Xem: 2967)
Kim Tiếng thương mến, Vẫn biết rằng "Đời là vô thường". Nhưng mình vẫn bàng hoàng xúc động khi hay tin Kim Tiếng đã ra đi. Chỉ trong vòng có hai ngày mà trường Sương Nguyệt Anh thân yêu của chúng ta đã mất đi hai Thầy Cô: - Cô Dương Kim Tiếng: 5-5-2015 - Thầy Giáp Bằng Phan: 6-5-2015
29/05/2015(Xem: 3952)
Năm học lớp sáu, lần đầu tiên tôi được đến chùa. Chiếc xích-lô bỏ mẹ con tôi phía trước con đường nhỏ, nhìn vào bên trong thấy sâu hun hút. Đi bộ một quãng, bước qua cổng tam quan đồ sộ là chiếc sân rộng với nhiều gốc cây cổ thụ. Sân vắng người. Một con chó to và mập từ bên trong chạy ra cong đuôi sủa. Một cô ni đon đả bước ra chào hỏi rồi dẫn mẹ con tôi đến dãy nhà lớn. Mẹ bảo tôi bỏ dép rồi bước lên những bậc cấp cao. Nơi căn phòng đầu tiên, vị sư tuổi ngoài ba mươi, người tầm thước, da láng lẩy, khuôn mặt hiền từ, vài lời xã giao với mẹ tôi rồi lại dẫn đến một căn phòng khác. Tôi thấy vị sư cũng như mẹ tôi quỳ xuống lạy một vị hòa thượng to lớn, đẫy đà có lẽ là đau ốm nên nằm trên chiếc võng xanh. Tôi nấp bên sau lấm lét nhìn.
07/05/2015(Xem: 5717)
Ngày còn đi làm, cứ mỗi lần đến ngày 13 thứ sáu, các bạn đồng nghiệp trong sở tôi kiêng cử dữ lắm, ai cũng cho đó là ngày xấu nhất trong năm. Tôi thì không tin, chỉ cười, cũng không phản đối lòng tin của bạn bè nhưng bây giờ tôi cũng đâm ra sợ ngày này vô cùng: 13 Thứ sáu - ngày Anh tôi ra đi thật quá bất ngờ và quá đau đớn!
01/05/2015(Xem: 15127)
Được làm con Phật là điều vừa đơn giản, vừa hy hữu. Đơn giản, vì sinh ra trong một gia đình Phật giáo thì tự động theo cha mẹ đi chùa, lễ Phật, tin Phật ngay từ bé. Hy hữu, vì biết lấy Phật giáo làm lý tưởng đời mình và chọn sự thực hành Phật Pháp như là sinh hoạt nền tảng hàng ngày—không phải ai sinh ra trong gia đình đó cũng đều tin Phật từ nhỏ đến lớn, và nếu tin Phật, cũng không gì bảo đảm là hiểu Phật, thực hành đúng đắn con đường của Phật để gọi là con Phật chân chính.
20/04/2015(Xem: 4909)
Tùy bút: Viết về tháng tư
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]