Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thư Gởi Người Bạn Cũ

17/04/201808:00(Xem: 3631)
Thư Gởi Người Bạn Cũ


la thu


Thư gởi người bạn cũ

 

 

 Qui thương mến,

 Dù biết cuộc đời là vô thường, nhưng chị vẫn bàng hoàng xúc động khi hay tin Qui đang bệnh nặng. Mấy hôm nay email của bạn bè và các em Sương Nguyệt Anh tới tấp gởi về, nhìn tấm hình Qui đang nằm mê man trên giường bịnh với ống dây chằng chịt mà xót xa cả lòng!

      Chị đã cầu an cho Qui mỗi ngày qua những thời kinh tụng niệm, mong Qui qua khỏi căn bệnh ngặt nghèo. Dậy đi qui ơi! Con người năng nổ hay làm việc thiện như em thế nào cũng qua khỏi cơn hoạn nạn. Chị tin như vậy!

 Những ngày chúng ta cùng dạy chung dưới mái trường Sương Nguyệt Anh như sống lại. Em còn nhớ cái thời mà chị em mình phải đi học chính trị lúc mỗi hè đến không? Thật là vui, vì mấy ông báo cáo viên hùng hỗ nói phun cả bọt mép. Mặc kệ! Còn tụi mình ngồi ở dưới tha hồ nói chuyện tán gẫu đủ mọi thứ. Chừ ngồi ngẫm lại thời đó, chị thấy tụi mình bị " bóc lột " quá sức, nhất là những người có chồng đi học tập cải tạo, cứ lăn vô mà làm việc như trâu, để mong được chứng nhận công tác tốt, hầu mong chồng được sớm thả về. Sau này chúng ta mới biết tất cả đều là chiêu trò gạt gẫm đàn bà con nít.

      Với chiêu bài " Lao động là vinh quang ", thầy trò phải cầm chổi chà đi quét đường, hốt rác để làm sạch đường phố. Rồi ban Lao động nhà trường lại "đẻ " thêm sáng kiến "nuôi heo" để tăng thu nhập cho trường, và bắt thầy cô phải luân phiên nhau để chăn nuôi heo. Đúng là những cảnh cười ra nước mắt. Buổi sáng đi dạy, buổi chiều vô trường tắm heo, cho heo ăn, trong khi đó con cái ở nhà nheo nhóc không có ai chăm sóc.Em còn nhớ không? Vì không " chuyên nghiệp " nên có lần chị em mình xắn  quần lên quá đầu gối, đang múc nước tắm heo, bỗng nhiên con heo xổng chuồng chạy ra ngoài. Hai đứa vội vàng đuổi theo vì lỡ nó chạy mất thì tiền đâu mà đền. Hai đứa cầm theo hai cây chổi chà để lùa heo về. Lùa thế nào mà nó lại chạy tọt vào lớp học. Học sinh cười ầm lên. Rồi thầy đang dạy lớp cùng đám học trò hè nhau lại phụ tụi mình mới lùa được con heo " mất trật tự " trở vô chuồng. Xong việc, thở phào nhẹ nhỏm, mới kịp nhìn lại mình. Trời ơi. Sao mà thảm não quá chừng. Quần ống thấp ống cao, áo thì chỗ ướt chỗ khô, mặt thì phờ phạc vì đuổi heo mệt quá. Chợt nhớ đến hai câu Kiều mà thấm thía:

 

 Xưa sao phong gấm rủ là

 Giờ sao tan tác như hoa giữa đường.

 

 Ngày trước đến trường đi dạy, lúc nào các cô cũng tươm tất thanh lịch trong những chiếc áo dài tha thướt, các thầy cũng chemise, cravate chỉnh tề. Cách mạng vô, áo trắng quần đen là chủ yếu. Lâu lâu Thương nghiệp bán cho mỗi người vài mét vải thun trắng. Thế là sau đó ít lâu, đi dạy người nào cũng mặc áo giống nhau. Sao giống đồng phục của những đứa trẻ mồ côi trong viện Dục Anh quá.

 Đúng như khẩu hiệu " Làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm ", nên buổi sáng đi dạy, buổi chiều đi lao động, buổi tối dạy bổ túc văn hóa, khuya về phải đi trực đêm ở trường để giữ an ninh.

 Thật là khôi hài. Đứa nào cũng sợ ma đâu dám ngủ, bật đèn sáng suốt đêm ngồi nói chuyện, không phải chỉ sợ ma mà còn sợ ăn trộm nữa. Chân yếu tay mềm như chúng mình mà thằng ăn trộm tóm lấy quăng mỗi đứa vào một góc thì chết giấc. Đã thế, cuối tuần lại " được " đi làm đường để làm đẹp thành phố nữa.

 Tuy nhiên có một điều đáng quý là chúng mình vẫn biết đùm bọc thương yêu nhau, chia sẻ cho nhau từng chút bột ngọt, từng gói " nui " nouille  mỗi khi có đứa đi thăm nuôi chồng đang học tập cải tạo.

Dĩ nhiên bên cạnh đó cũng có " một số ít " muốn lập công với " Cách mạng ", nên đã tìm mọi cách " nâng bi " cấp lãnh đạo. Nhưng nói gì thì nói, đa số cái máu " Quốc gia " đã ngấm vào tận xương tủy mình rồi.

 Em còn nhớ cái lần chào cờ, cả trường đứng im phăng phắc để nghe anh Hổ hùng dũng điều khiễn Nghiêm! Chào cờ! Quốc ca: " Này công dân ơi đứng lên đáp lời sông núi". Sau đó thấy học sinh im bặt không hát theo, lúc đó mọi người mới chợt nhận ra anh Hổ đã bắt nhịp lộn bài hát Quốc ca xưa. Muốn cười quá mà không dám cười. Vì hình như tình cảnh buồn cười mà trong lòng vẫn có một cái gì mất mát dâng trào!

  Một thời gian khổ cực chúng mình đã cùng sống, cùng chia sớt nỗi niềm với nhau. Những cảnh " xếp hàng cả ngày "( XHCN) để mua từng kilo gạo đầy sạn, ăn độn với bo bo. Từng miếng thịt hôi. Từng con cá ươn. Căn phòng giáo viên như một gian hàng tạp hóa. Góc này là thịt của Tổ Văn, góc kia là thịt của Tổ Toán...  Thầy cô đi dạy về, trên xe đạp tòn ten xâu thịt, mớ rau... Trông thật thảm hại và tội nghiệp vô cùng!

 Bây giờ chị em mình may mắn đã thoát được chốn bần cùng, đến miền đất Tự do, nhưng mỗi lần nhìn về cố quốc, lòng không khỏi ngậm ngùi, xót xa. Đặc biệt là mấy năm nay thiên tai bão lụt từ Nam chí Bắc xảy ra liên miên, cơn bão này chưa qua, trận lụt kia đã tới. Đau lòng hơn nữa là khi được nghe, được biết về những lời phát biểu, tuyên bố của nhà cầm quyền Cộng sản với cung cách hững hờ vô trách nhiệm theo kiểu " Sống chết mặc bay! ".

 Qui ơi, hình như trong tim mỗi người Việt Nam tha phương điều ấp ủ một chút gì đó tình tự dân tộc như lời một bài hát:

 " Đàn chim tha phương, lạc loài đôi cánh cánh nhỏ, mong ngày trở về cố hương ".

 Chúng ta, bằng cách này hay bằng cách khác, vẫn luôn luôn hướng về cội nguồn. Hy vọng một ngày nào đó không xa, khi quê hương thanh bình mở hội, mình sẽ cùng về và gặp gỡ bạn bè học trò, không phải ở một nơi nào trên xứ người mà ở ngay trường xưa, chốn cũ.

Giọng hát trầm ấm của Việt Dũng trong một bài hát của Lê Tín Hương - cô học trò của chị - vẫn như một ám ảnh không nguôi, ray rứt tâm tư mỗi khi chợt nghe đến.

 " Có ai biết ngày này ta nơi đây. Một nơi không định đến. Một chốn ta phải về! ".

  Phải về! Chắc như thế phải không Qui? Ráng gượng chống lại cơn bịnh... 

 

Tháng 4 - 2018

Nguyên hạnh HTD

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/07/2015(Xem: 3490)
Mẹ tôi qua đời đã hơn 10 năm rồi, nhưng cái bếp thân yêu, như là chỗ ghi nhớ bóng dáng mẹ, thì vẫn được các em tôi dùng làm nơi đun nước hàng ngày...
23/06/2015(Xem: 12410)
Hơn hai mươi năm trước, khi đọc được bài thơ Phong Kiều Dạ Bạc của Trương Kế nói về tiếng chuông Chùa Hàn San ở Tô Châu bên Trung Hoa, tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao thơ Đường có không biết bao nhiêu bài thơ tuyệt tác, vậy mà bài thơ chỉ bốn câu này lại gây ra bao nhiêu cuộc bút đàm tốn bao nhiêu giấy mực. Hay tại vì ngôi Chùa ở bến Cô Tô này đã quá nổi tiếng chăng? Nhưng đã ngờ thì phải cố mày mò tìm cho ra lẽ. Tôi tìm đọc thêm những câu chuyện chung quanh quả Đại hồng chung và tiếng chuông Hàn San. Nhiều huyền thoại đọc thật thú vị nhưng sao thấy nó cứ thực thực hư hư! Trong số ấy có một câu chuyện nói rằng, tiếng chuông chùa Hàn San có thể ngân vang rất xa, xa
21/06/2015(Xem: 3389)
Mật độ con người trên thế giới hiện nay mỗi lúc một tăng lên dần, nên tất cả những nhu cầu cho đời sống con người từ nhiều phía, nhằm để cung ứng phục vụ, như : sự ăn, mặc, ở, bệnh, các phuơng tiện đi lại, các phương tiện thông tin khoa học, các thông tin tri thức nhân sinh và vũ trụ.v.v… Trong đó, vấn đề nhu cầu tín ngưỡng tâm linh, hiện hóa vào cuộc sống của con người qua mọi hình thức biểu tượng, cho niềm tin và ước nguyện cũng cần phải thực hiện đến.
18/06/2015(Xem: 6031)
Người có dừng chân trên bến sông Bên kia đồi cỏ núi mây trùng Bên này chim rủ nhau về hội Cùng hẹn hò thăm chuối trổ bông.
13/06/2015(Xem: 4919)
Tôi không quen biết nhà thơ Trần Hậu, chưa được gặp anh một lần nào. Trong một lần vô tình (qua nhạc sĩ Trần Đức Tâm), nhìn thấy và giở trang bìa tập thơ “Biển Đời Trăn Trở” của anh , ngay sáu câu thơ đầu dùng làm lời tựa trong bài thơ Trăn Trở đã cuốn hút tôi nhanh chóng. Làm như vậy có lẽ nhà thơ nghĩ rằng thơ là hơi thở, là cuộc sống và là cung cách của riêng mình, cho nên dùng chính lời thơ ấy để nói lên điều mình muốn nói, thay vì nhờ cậy một ai đó viết lời giối thiệu. Chính những dòng đó như chứng minh với mọi người rằng chân lý Phật đà luôn hiện hữu quanh ta, trong khổ đau cũng như trong hạnh phúc. Mà dường như điều tưởng nhỏ nhoi ấy ai cũng dễ dàng nhận ra, đôi khi chỉ bằng cảm quan chung quanh, những cảm quan mang tên rất “Như Thị”.(đính kèm ảnh tập thơ)
01/06/2015(Xem: 3060)
Kim Tiếng thương mến, Vẫn biết rằng "Đời là vô thường". Nhưng mình vẫn bàng hoàng xúc động khi hay tin Kim Tiếng đã ra đi. Chỉ trong vòng có hai ngày mà trường Sương Nguyệt Anh thân yêu của chúng ta đã mất đi hai Thầy Cô: - Cô Dương Kim Tiếng: 5-5-2015 - Thầy Giáp Bằng Phan: 6-5-2015
29/05/2015(Xem: 4020)
Năm học lớp sáu, lần đầu tiên tôi được đến chùa. Chiếc xích-lô bỏ mẹ con tôi phía trước con đường nhỏ, nhìn vào bên trong thấy sâu hun hút. Đi bộ một quãng, bước qua cổng tam quan đồ sộ là chiếc sân rộng với nhiều gốc cây cổ thụ. Sân vắng người. Một con chó to và mập từ bên trong chạy ra cong đuôi sủa. Một cô ni đon đả bước ra chào hỏi rồi dẫn mẹ con tôi đến dãy nhà lớn. Mẹ bảo tôi bỏ dép rồi bước lên những bậc cấp cao. Nơi căn phòng đầu tiên, vị sư tuổi ngoài ba mươi, người tầm thước, da láng lẩy, khuôn mặt hiền từ, vài lời xã giao với mẹ tôi rồi lại dẫn đến một căn phòng khác. Tôi thấy vị sư cũng như mẹ tôi quỳ xuống lạy một vị hòa thượng to lớn, đẫy đà có lẽ là đau ốm nên nằm trên chiếc võng xanh. Tôi nấp bên sau lấm lét nhìn.
07/05/2015(Xem: 5843)
Ngày còn đi làm, cứ mỗi lần đến ngày 13 thứ sáu, các bạn đồng nghiệp trong sở tôi kiêng cử dữ lắm, ai cũng cho đó là ngày xấu nhất trong năm. Tôi thì không tin, chỉ cười, cũng không phản đối lòng tin của bạn bè nhưng bây giờ tôi cũng đâm ra sợ ngày này vô cùng: 13 Thứ sáu - ngày Anh tôi ra đi thật quá bất ngờ và quá đau đớn!
01/05/2015(Xem: 15613)
Được làm con Phật là điều vừa đơn giản, vừa hy hữu. Đơn giản, vì sinh ra trong một gia đình Phật giáo thì tự động theo cha mẹ đi chùa, lễ Phật, tin Phật ngay từ bé. Hy hữu, vì biết lấy Phật giáo làm lý tưởng đời mình và chọn sự thực hành Phật Pháp như là sinh hoạt nền tảng hàng ngày—không phải ai sinh ra trong gia đình đó cũng đều tin Phật từ nhỏ đến lớn, và nếu tin Phật, cũng không gì bảo đảm là hiểu Phật, thực hành đúng đắn con đường của Phật để gọi là con Phật chân chính.
20/04/2015(Xem: 5013)
Tùy bút: Viết về tháng tư
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]