Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thư Gởi Người Bạn Cũ

17/04/201808:00(Xem: 3627)
Thư Gởi Người Bạn Cũ


la thu


Thư gởi người bạn cũ

 

 

 Qui thương mến,

 Dù biết cuộc đời là vô thường, nhưng chị vẫn bàng hoàng xúc động khi hay tin Qui đang bệnh nặng. Mấy hôm nay email của bạn bè và các em Sương Nguyệt Anh tới tấp gởi về, nhìn tấm hình Qui đang nằm mê man trên giường bịnh với ống dây chằng chịt mà xót xa cả lòng!

      Chị đã cầu an cho Qui mỗi ngày qua những thời kinh tụng niệm, mong Qui qua khỏi căn bệnh ngặt nghèo. Dậy đi qui ơi! Con người năng nổ hay làm việc thiện như em thế nào cũng qua khỏi cơn hoạn nạn. Chị tin như vậy!

 Những ngày chúng ta cùng dạy chung dưới mái trường Sương Nguyệt Anh như sống lại. Em còn nhớ cái thời mà chị em mình phải đi học chính trị lúc mỗi hè đến không? Thật là vui, vì mấy ông báo cáo viên hùng hỗ nói phun cả bọt mép. Mặc kệ! Còn tụi mình ngồi ở dưới tha hồ nói chuyện tán gẫu đủ mọi thứ. Chừ ngồi ngẫm lại thời đó, chị thấy tụi mình bị " bóc lột " quá sức, nhất là những người có chồng đi học tập cải tạo, cứ lăn vô mà làm việc như trâu, để mong được chứng nhận công tác tốt, hầu mong chồng được sớm thả về. Sau này chúng ta mới biết tất cả đều là chiêu trò gạt gẫm đàn bà con nít.

      Với chiêu bài " Lao động là vinh quang ", thầy trò phải cầm chổi chà đi quét đường, hốt rác để làm sạch đường phố. Rồi ban Lao động nhà trường lại "đẻ " thêm sáng kiến "nuôi heo" để tăng thu nhập cho trường, và bắt thầy cô phải luân phiên nhau để chăn nuôi heo. Đúng là những cảnh cười ra nước mắt. Buổi sáng đi dạy, buổi chiều vô trường tắm heo, cho heo ăn, trong khi đó con cái ở nhà nheo nhóc không có ai chăm sóc.Em còn nhớ không? Vì không " chuyên nghiệp " nên có lần chị em mình xắn  quần lên quá đầu gối, đang múc nước tắm heo, bỗng nhiên con heo xổng chuồng chạy ra ngoài. Hai đứa vội vàng đuổi theo vì lỡ nó chạy mất thì tiền đâu mà đền. Hai đứa cầm theo hai cây chổi chà để lùa heo về. Lùa thế nào mà nó lại chạy tọt vào lớp học. Học sinh cười ầm lên. Rồi thầy đang dạy lớp cùng đám học trò hè nhau lại phụ tụi mình mới lùa được con heo " mất trật tự " trở vô chuồng. Xong việc, thở phào nhẹ nhỏm, mới kịp nhìn lại mình. Trời ơi. Sao mà thảm não quá chừng. Quần ống thấp ống cao, áo thì chỗ ướt chỗ khô, mặt thì phờ phạc vì đuổi heo mệt quá. Chợt nhớ đến hai câu Kiều mà thấm thía:

 

 Xưa sao phong gấm rủ là

 Giờ sao tan tác như hoa giữa đường.

 

 Ngày trước đến trường đi dạy, lúc nào các cô cũng tươm tất thanh lịch trong những chiếc áo dài tha thướt, các thầy cũng chemise, cravate chỉnh tề. Cách mạng vô, áo trắng quần đen là chủ yếu. Lâu lâu Thương nghiệp bán cho mỗi người vài mét vải thun trắng. Thế là sau đó ít lâu, đi dạy người nào cũng mặc áo giống nhau. Sao giống đồng phục của những đứa trẻ mồ côi trong viện Dục Anh quá.

 Đúng như khẩu hiệu " Làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm ", nên buổi sáng đi dạy, buổi chiều đi lao động, buổi tối dạy bổ túc văn hóa, khuya về phải đi trực đêm ở trường để giữ an ninh.

 Thật là khôi hài. Đứa nào cũng sợ ma đâu dám ngủ, bật đèn sáng suốt đêm ngồi nói chuyện, không phải chỉ sợ ma mà còn sợ ăn trộm nữa. Chân yếu tay mềm như chúng mình mà thằng ăn trộm tóm lấy quăng mỗi đứa vào một góc thì chết giấc. Đã thế, cuối tuần lại " được " đi làm đường để làm đẹp thành phố nữa.

 Tuy nhiên có một điều đáng quý là chúng mình vẫn biết đùm bọc thương yêu nhau, chia sẻ cho nhau từng chút bột ngọt, từng gói " nui " nouille  mỗi khi có đứa đi thăm nuôi chồng đang học tập cải tạo.

Dĩ nhiên bên cạnh đó cũng có " một số ít " muốn lập công với " Cách mạng ", nên đã tìm mọi cách " nâng bi " cấp lãnh đạo. Nhưng nói gì thì nói, đa số cái máu " Quốc gia " đã ngấm vào tận xương tủy mình rồi.

 Em còn nhớ cái lần chào cờ, cả trường đứng im phăng phắc để nghe anh Hổ hùng dũng điều khiễn Nghiêm! Chào cờ! Quốc ca: " Này công dân ơi đứng lên đáp lời sông núi". Sau đó thấy học sinh im bặt không hát theo, lúc đó mọi người mới chợt nhận ra anh Hổ đã bắt nhịp lộn bài hát Quốc ca xưa. Muốn cười quá mà không dám cười. Vì hình như tình cảnh buồn cười mà trong lòng vẫn có một cái gì mất mát dâng trào!

  Một thời gian khổ cực chúng mình đã cùng sống, cùng chia sớt nỗi niềm với nhau. Những cảnh " xếp hàng cả ngày "( XHCN) để mua từng kilo gạo đầy sạn, ăn độn với bo bo. Từng miếng thịt hôi. Từng con cá ươn. Căn phòng giáo viên như một gian hàng tạp hóa. Góc này là thịt của Tổ Văn, góc kia là thịt của Tổ Toán...  Thầy cô đi dạy về, trên xe đạp tòn ten xâu thịt, mớ rau... Trông thật thảm hại và tội nghiệp vô cùng!

 Bây giờ chị em mình may mắn đã thoát được chốn bần cùng, đến miền đất Tự do, nhưng mỗi lần nhìn về cố quốc, lòng không khỏi ngậm ngùi, xót xa. Đặc biệt là mấy năm nay thiên tai bão lụt từ Nam chí Bắc xảy ra liên miên, cơn bão này chưa qua, trận lụt kia đã tới. Đau lòng hơn nữa là khi được nghe, được biết về những lời phát biểu, tuyên bố của nhà cầm quyền Cộng sản với cung cách hững hờ vô trách nhiệm theo kiểu " Sống chết mặc bay! ".

 Qui ơi, hình như trong tim mỗi người Việt Nam tha phương điều ấp ủ một chút gì đó tình tự dân tộc như lời một bài hát:

 " Đàn chim tha phương, lạc loài đôi cánh cánh nhỏ, mong ngày trở về cố hương ".

 Chúng ta, bằng cách này hay bằng cách khác, vẫn luôn luôn hướng về cội nguồn. Hy vọng một ngày nào đó không xa, khi quê hương thanh bình mở hội, mình sẽ cùng về và gặp gỡ bạn bè học trò, không phải ở một nơi nào trên xứ người mà ở ngay trường xưa, chốn cũ.

Giọng hát trầm ấm của Việt Dũng trong một bài hát của Lê Tín Hương - cô học trò của chị - vẫn như một ám ảnh không nguôi, ray rứt tâm tư mỗi khi chợt nghe đến.

 " Có ai biết ngày này ta nơi đây. Một nơi không định đến. Một chốn ta phải về! ".

  Phải về! Chắc như thế phải không Qui? Ráng gượng chống lại cơn bịnh... 

 

Tháng 4 - 2018

Nguyên hạnh HTD

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
28/02/2018(Xem: 8644)
Ở đời có những người không đức lại tự cho rằng quá nhiều đức; không tài lại nghĩ mình kỳ tài không ai bằng; làm lợi ích cho người không được bao nhiêu mà nghĩ mình làm quá nhiều; thành tựu không lớn mà nghĩ là thành tựu chưa từng thấy… là bởi “cái tôi” quá lớn. Cái tôi (the Self, the Ego) ấy vượt khỏi giới hạn của thân xác, đóng cọc cắm rào khắp nơi nào nó hướng đến. Nó vô hình nhưng lại mượn cái hữu hình để tự thể hiện sự hiện hữu của nó. Và sự hiện hữu theo cách thế bành trướng, lấn lướt của một cái tôi lớn, làm cho không gian chung quanh chật chội, tù túng. Ngay cả môi trường sống của gia đình, trường học, làng xóm, tổ chức tôn giáo, quốc gia, cho đến thế giới, trước sự hung hăng hãnh tiến, tự tin, tự mãn của một “cái tôi đáng ghét,” (1) sẽ bị ô nhiễm, khó thở. Cái tôi ấy nếu là người bình thường thì chỉ gây khó chịu, hoặc làm trò cười cho hàng thức giả trong vài phút giây; còn như cố gắng giành lấy trách nhiệm lãnh đạo tập thể nữa thì mới là hiểm họa cho nhiều người, trong một
08/02/2018(Xem: 7556)
Ta lỗi hẹn rồi với Huế xưa Với chiều phai nắng, với cơn mưa Với đường hoa xứ hương thoang thoảng... Có lẽ.. hồn quê vẫn đợi chờ ?
08/02/2018(Xem: 8569)
Hỏi: Thế nào là tâm bị ô nhiễm ? Đáp: Tâm gồm hai phần chính là tâm và sở hữu tâm (tâm sở). Sự thấy biết cảnh thuần khiết gọi là tâm. Sự pha màu vào thấy biết cảnh thuần khiết làm nó biến dạng gọi là tâm sở. Cả hai tâm này đồng sinh, đồng diệt, đồng cảnh, đồng trú căn. Cho nên rất khó biết được tâm (thuần khiết) mà chỉ biết được tâm sở. (Tâm sở là tâm nhận diện cảnh theo chức năng riêng của nó, như tâm sở Tham có chức năng là khao khát cảnh, tâm sở Sân có chức năng huỷ diệt cảnh). Giống như đường hoà vào nước, người uống chỉ biết vị ngọt của đường mà không thế biết sự không vị của nước tinh khiết trong nước đường. Nước bản chất là H2O, nếu lẫn cặn thì gọi là nước đục, lọc cặn đi gọi là nước trong, nhưng bản chất nước là nước, không trong, không đục. Tâm cũng như vậy. Vì lẫn vào sự khao khát, ham muốn cảnh của tâm sở Tham nên gọi là Tâm Tham nên chẳng ai còn biết đến Tâm nữa, chỉ bị thu hút bởi Tham tâm sở mà thôi.
08/02/2018(Xem: 4462)
Nhân dịp qua Houston dự Đại hội Phượng Vỹ, một chị bạn đã rủ tôi về Florida chơi cho biết. Nghe đến Florida tôi đã hình dung ra một miền nắng ấm, cây cỏ xanh tươi và sóng biển rì rào như mời gọi khách phương xa. Mà thật vậy, con đường từ phi trường về nhà chị đã quá quyến rũ du khách bởi những hàng cây, những thảm cỏ xanh um, trải dài ra tận chân trời. Bước xuống nhà chị, tôi bàng hoàng vì phong cảnh quá đẹp, trước nhà là một bãi cỏ mượt như nhung với những hàng cây cọ cao thẳng tắp, đẹp như trong tranh vẽ làm tôi cứ đứng ngẩn ngơ như người từ trên rừng thượng du về. Đứng trước cổng nhà, tôi đã reo lên: - A! bông cẩn Huế đây! Thanh thanh năm cánh mỏng uốn cong về phía sau làm bông hoa như cái lồng đèn tròn nhỏ, ôm lấy dây nhụy vươn dài có những hạt phấn nhỏ li ti màu vàng; khác với bông cẩn tây, hoa lớn hơn, dày, nhiều cánh xoắn xít lấy nhau, tràn sức sống mà thiếu nét mềm mại, ẻo lã... rất Huế.
02/02/2018(Xem: 14335)
Báo Chánh Phap - số 75 - Giai Phẩm Xuân Mậu Tuất 2018
29/01/2018(Xem: 4870)
Quan hệ gắn bó Nghệ An – Quảng Nam không chỉ thể hiện ở mặt Văn học mà còn để lại những dấu ấn sâu sắc nơi Võ học. Bên cạnh các thầy Đồ Nghệ dày công vun đắp cho văn học Quảng Nam phát triển rực rỡ còn có các võ sư xứ Nghệ đã giúp cho nền võ học Quảng Nam trở nên lừng lẫy một thời với các võ sĩ “bất khả chiến bại” trên võ đài và đóng góp nhiều vào sự nghiệp chống ngoại xâm của dân tộc.
27/01/2018(Xem: 4018)
Tác phẩm “Thong Dong Khắp Mọi Nẻo Đường” chỉ dài khoảng 360 trang, nhưng chứa đựng rất nhiều tâm lực – đó là những suy nghĩ của tác giả Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) từ nhiều năm đứng dạy trong trường học Hoa Kỳ và nhiều thập niên hoạt động trong cương vị Huynh trưởng Gia Đình Phật Tử. Đó cũng là những chiều dài địa lý, qua những đại dương trên địa cầu, những nơi tác giả đã đi thật xa trên đường tìm học Thiền và rồi cũng đi thật xa trên đường hoằng pháp. Nói như người xưa là, cuốn sách quý độc giả đang cầm trên tay đã được viết từ người cư sĩ đã đi mòn biết bao nhiêu đôi giày và đã ngồi mòn biết bao nhiêu bồ đoàn để thâm nhập Phật pháp, và rồi hoằng pháp.
20/01/2018(Xem: 5106)
Ngày nay trái đất đã thu hẹp lại, đó là nhờ phương tiện di chuyển và phương tiện thông tin. Người ở bên này trái đất có thể rất gần gũi với người ở bên kia trái đất, giống như hai người kề cận nói chuyện với nhau, như cùng một nhà hay hàng xóm láng giềng. Cho nên quan niệm xa-gần chỉ là tương đối. Ngày xưa mẹ tiễn con, em tiễn chị lấy chồng ở bên kia sông (sang ngang) coi như “nghìn trùng xa cách” với những câu ca dao nghe đứt ruột: Chiều chiều ra đứng ngõ sau. Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều. Ngày nay câu ca dao “gả chồng xa” được các màn hài kịch/chọc cười sửa lại rất vui và rất thấm thía như sau: Mẹ ơi đừng gả con xa. Gả con đi Mỹ, Con gửi đô-la mẹ xài. Xin nhớ Việt Nam cách Mỹ 19 giờ bay của máy bay phản lực, chứ không phải là chuyến đò qua bên kia sông. Như vậy tiền bạc và tình cảm đã làm cho xa thành gần và gần thành xa mà Phật Giáo cho rằng mọi chuyện trên cõi đời nay do Tâm mình tạo ra “Nhất thiết duy tâm tạo”. Cho nên mặc dù ở xa vạn dặm, chưa một lần gặp mặt, Thượn
19/01/2018(Xem: 3688)
Hôm nay, tôi hân hạnh được Hội Đồng Giám Khảo Giải Viết Về Đạo Phật của Viet Ananda Foundation ủy thác nói vài lời. Bản thân tôi không có gì đặc biệt, chỉ do cơ duyên trong 3 thập niên gắn bó với báo chí trong đạo và ngoài đời thường, và là một người luôn luôn hối thúc các bạn đạo phải tu, phải học, và phải cầm bút viết. Bởi vì, tôi thường nói với bạn hữu rằng hãy hình dung, nếu nhiều thập niên trước, không có sách của quý Thầy như Thích Nhất Hạnh, Thích Thanh Từ, Thích Minh Châu và nhiều vị khác, Đạo Phật bây giờ đã không phong phú như hiện nay.
17/01/2018(Xem: 3863)
Lễ Trao Giải Viết Về đạo Phật Ananda Viet Awards Lần Đầu, 3 Giải Chính, 5 Giải Khuyến Khích Tổng Trị Giá Các Giải Là 7000 MK
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]