Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Những đoản khúc cho Mẹ và Chị

22/06/201304:20(Xem: 3651)
Những đoản khúc cho Mẹ và Chị


red_rose_55

Những đoản khúc cho Mẹ và Chị

Thiên Hương

---o0o---

 

Không biết tôi đã đọc Bông hồng Cài áo của thày Nhất Hạnh bao nhiêu lần.  Từ những ngày còn thơ ấu sống trong vòng tay mẹ, cho đến ngày hôm nay, khi nấm mồ của mẹ đã xanh ươm cỏ, bài viết luôn làm tâm hồn tôi chùng xuống trong những yêu thương dịu dàng nhất.  

Dù mẹ là một hiện thực dấu yêu cho đến một hoài niệm ngậm ngùi, hình ảnh mẹ luôn choáng ngời trong tâm trí.  Có những đêm dài thức giấc, nhìn ánh trăng lạnh ngoài khung cửa,  khát khao đến cháy lòng được mẹ trở về trong vài sát na ngắn ngủi.   Dù vẫn cầu nguyện rằng, trong thế giới bên kia, mẹ đang thênh thang bước trong cõi Vô minh, cởi bỏ hết muộn phiền quỳ bên chân Phật.

Mẹ ơi, con đã đọc nhiều bài thơ cổ,

Con cũng từng xem nhiều áng văn hay,

Con đã nhiều đêm ngắm ánh trăng lên

Ngậm lơ lửng một vầng mây bạc

Con cũng nhiều ngày đi dưới những hàng cây

Trong những con phố cổ, nghe mùa thu đổ lá,

Ngắm mùa hạ tuôn đổ nắng vàng

Và mùa đông ngập trời sương trắng

Nhưng mẹ ơi, vẫn không có gì tuyệt vời bằng ánh mắt của mẹ,

Không có gì dịu dàng hơn ánh mắt và tiếng nói của mẹ

Vậy đó, vậy mà giờ tôi đã mất mẹ.  Dù bao nhiêu tuổi, mất mẹ vẫn làm con người hụt hẫng.  Ngày trước, khi còn mẹ,   các anh em ở những nơi xa xôi vẫn xoay tròn trong quỹ đạo với mẹ là tâm điểm.  Tâm điểm đã tan, những đứa con chỉ còn là những điểm sao lạc lõng bơ vơ giữa bầu trời đêm. 

Mùa Vu lan lại tới, giỗ đầu mẹ chưa đến, ngập ngừng cài bông hồng trắng lên ngực áo để kiêu hãnh rằng mình đã một thời có mẹ, nhưng cũng để xót xa rằng mẹ đã ngàn đời cất bước ra đi.   Không bao giờ còn được ôm lấy mẹ, nói rằng : Mẹ ơi, mẹ có biết là con thương mẹ lắm không.  Không bao giờ còn mua được một cái áo, một đôi giày cho mẹ, để nhìn mẹ trong bộ quần áo mới, nở nụ cười hiền hậu.  Không bao giờ còn được áp má vào má mẹ, ngửi mùi trầu không nồng nàn quen thuộc.

Vào những năm gần mất, trí óc mẹ đã trở nên lú lẫn.  Mẹ như một đứa bé nói những lời ngô nghê thật dễ thương, nhưng mẹ đã làm chúng tôi rơi nước mắt mỗi khi đút thức ăn cho mẹ.  "Thôi, tôi không ăn đâu, nhà còn cả đám người kia kìa, đem vào cho lũ trẻ nó ăn."  Trong tâm thức, mẹ vẫn nghĩ đang sống những ngày cơ cực xưa cũ, nhịn miếng ăn miếng mặc cho chồng con.    Hoặc đôi khi "Thôi, các cô ở chơi nhé, tôi xin phép tôi về lo cơm cho ông ấy".   Ôi, những người mẹ Việt nam, dù lúc nào, dù ở đâu, cũng quên mình mà nghĩ đến gia đình.  Rồi những tháng nằm trên giường bệnh, dù đã mê man, nhưng lúc nào hỏi mẹ có khỏe không là "Dạ, cám ơn, ông nhà tôi vẫn khỏe".   Mẹ ơi, có lúc nào trong cuộc đời, mẹ nghĩ và lo đến mẹ không?  Lắm lúc, tôi xót xa nghĩ đến mẹ, nghĩ là mẹ khổ vì chỉ nghĩ đến chồng con, anh em.  Lúc nào cũng dạy con "Người ăn thì còn, mình ăn thì mất, con ạ.", nên lúc nào cũng nhịn ăn nhịn mặc.  Nhưng thật ra sống như vậy, mẹ có khổ không nhỉ.  Chỉ thấy chồng con vui, là mẹ vui; chồng con an nhàn là mẹ thư thái dù mẹ có vất vả đến mấy đi chăng nữa.  Cái tâm tịnh là đủ có phải không mẹ.  Vậy đó, vậy mà mẹ tôi đã trăn trở biết bao ngày trên giường bệnh trước khi nhắm mắt …

Trong da thịt chúng con, vẫn là một phần máu xương của mẹ

Và trong những bằng cấp, tiền tài chúng con hiện có

Vẫn đẫm ướt những ước mơ và hi vọng của đấng sinh thành

Vẫn nhuần nhuyễn những cơ cực mẹ cha

Vậy mà giờ đây chúng con làm gì được,

Khi mẹ trong cơn đau đớn từng ngày

Khi bố không còn nói tiếng yêu thương

Khi những nghĩa ân không bao giờ đền đáp

          Mẹ ơi,

         Con chỉ biết thắp nén nhang thơm

         Trong những lúc trăng lên mà âm thầm cầu nguyện

         Mong mẹ sớm thoát khỏi những đớn đau của kiếp người

         Để bố mẹ mỉm cười đâu đó

             Và để chúng con

                  Gắng cười trong nước mắt tuôn rơi.

Và như thế, chúng tôi đã bao ngày cầu nguyện trong nước mắt cầu cho mẹ được giải thoát.   Mẹ đã ra đi trong một ngày vía Phật.  Mẹ đã ra đi, để chúng tôi vẫn cảm thấy mình còn dại khờ biết bao nhiêu khi thiếu những lời bảo ban của mẹ, để chúng tôi cảm thấy mình bơ vơ khi thiếu cái bóng dáng nhỏ bé xinh xinh của mẹ.

Khi vành tang mẹ chít vừa đầy năm tháng, tiếng điện thoại một buổi trưa thứ bảy bất ngờ đem đến những đau đớn ngậm ngùi.  Tin người chị thứ năm đột ngột qua đời từ bên kia đại dương làm buổi trưa chợt tối sầm ánh nắng.   Một người mẹ tuyệt vời đã ra đi, rồi một người chị tuyệt vời cũng lại ra đi.

Trong gia đình, chị là một bản sao hoàn chỉnh nhất của mẹ và một tấm gương phản chiếu sự linh động của bố.  Tình yêu của Bố và mẹ đã tạo nên người chị dấu yêu mà cả nhà cùng kiêu hãnh.   Chị đã cho chúng tôi những bài học hoàn hảo về lòng nhân đức, về lòng thương yêu, về sự nhẫn nại, về lòng hi sinh, về   sự siêng năng làm việc không ngưng nghỉ.  Với bố mẹ, chị luôn là một người con chí hiếu.  Với các anh chị em, chị luôn thuận thảo yêu thương hết lòng. Với chồng con, chị luôn tận tụy quên mình, tảo tần nuôi chồng đi học tập, nuôi con khôn lớn, vun vén gia đình.  Với họ hàng, bạn bè, và ngay cả người không quen biết chị luôn đối đãi hết mực chân tình.   Một đời cực khổ nhưng nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi.    Dù công việc tất bật đến đâu, nhưng lúc nào cũng nói cười niềm nở, và hát lảnh lót như chim.   Chị đi đến đâu là cũng mang theo một trời đầy thương yêu và sức sống.   Trong đời sống ngắn ngủi của mình, chị chỉ cho đi mà không bao giờ nghĩ  gì đến nhận.   Trong tâm tất cả những người đã biết chị, mỗi khi nghĩ đến chị, ai ai cũng thấy lòng ấm áp và trìu mến.   Vậy mà chị đã nhẹ nhàng rời khỏi cuộc đời, như một đám mây tách khỏi vầng trăng, như một làn sương sớm mỏng manh nhẹ tan khi vạt nắng đầu ngày đi lên.   

Chỉ mới trước chân đến Mỹ vừa tròn một tháng, những cơ cực của ngày tháng cũ chưa kịp tan dấu trên đôi vai muộn phiền; những ước mơ, những hăng say bước vào một đời sống mới còn lóng lánh trên đôi mắt đen nâu hạt dẻ, nụ cười vẫn nồng ấm với hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt tròn phúc hậu, chị đã vội vàng lìa xa cuộc sống vô thường để bước vào cõi khác…

Hàng cây cao ngợp xanh bóng lá

Mặt nước hồ êm ả trong xanh

Giữa không gian thinh lặng buổi trưa hè

Chị đã mất, đã ra đi miên viễn

 Nụ hoa xanh vẫn còn đây ngơ ngẩn

Lá rũ mềm hiu hắt những ưu tư

Mây mênh mang chùng thấp xót xa buồn

Chị nay đã muôn đời xa cách mãi

Trời Ca li mênh mang nắng hạ

Ôm hộp tro tàn, lệ ứa tràn mi

Thắp nén nhang thơm khấn nguyện chị rằng

Thôi chị nhé từ nay đừng ray rứt

Hãy quay đi, bước về nơi chốn lạ

Bỏ cõi vô thường để niệm Phật tâm an...

Dù rằng hình ảnh chị không bao giờ phai nhòa trong tâm trí, dù rằng lúc nào cũng cầu nguyện cho chị mau siêu thoát, nhưng nước mắt làm thế nào kềm giữ khi nghĩ tới nụ cười ấm áp dễ thương của chị.

Lên đỉnh núi cao

Thấy trời lồng lộng

Nắng đơn côi và gió núi cũng đơn côi

Xuống biển cát vàng

So'ng nhảy nhấp nhô

Thấy cuộc đời mong manh như sương khói

Thâ'y con người bé nhỏ đến hư không

Sắc cũng thành không, không cũng thành sắc

Chu't tâm lành mong thấu đến trời xanh

Chu't xác thân ai đốt cháy lụi tàn

Đời ngơ ngác, chim muông cùng ngơ ngác

Một đám mây vương,

Một cõi Phật về

Cầu cho chị nghỉ yên giữa ngàn trầm hương khói

Một trang sách đời đã qua đi, thôi thì ….

Chị ơi xin hay ngủ yên

Quên đi trần thế, về miền an vui

Hôm nay, khi tiếng chuông chùa ngân vang báo mùa Vu lan tới, khi tiếng mõ đều đều lại bắt đầu những lời kinh cầu siêu cho những người đã khuất, nước mắt vẫn rưng rưng khi đọc lời kinh cầu nguyện cho mẹ và chị mau siêu thoát.  

Mẹ ơi, dù mẹ ở đâu, chúng con vẫn luôn là con của mẹ.  Chị ơi, dù chị ở đâu chúng em vẫn luôn là em của chị.  Dù sống kiếp nào đi nữa, chúng con vẫn mong luôn được là con của mẹ, chúng em vẫn sẽ là em của chị.  Mẹ và chị vẫn luôn là những hình ảnh để chúng tôi tự hào, để chúng tôi tôn thờ và để chúng tôi ngàn đời yêu quý.   Chắp tay cúi đầu, xin cầu nguyện đức Phật từ bi đem mẹ và chị vãng sanh Cực lạc quốc.

Hai tay buông xuôi

Hàng mi khép lại

Cuộc đời giờ chỉ còn những hư không

Thênh thang cõi lạ

Giã chốn vô thường,

Nhìn quanh quẩn chỉ còn toàn sương khói

Nợ trần gian rũ sạch

Phiền não cũng tiêu tan,

Nuối tiếc chi những mong manh trần thế

Dứt nợ hồng trần

Thoát cõi trần ai

Về cõi Phật thong dong đôi chân bước….



Vu Lan 2001 
Thiên Hương

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05/03/2016(Xem: 12148)
Chiều xuống giữa ngàn cây, Sương lam hòa trong mây Cỏ dại lấp lối đi Lữ khách dừng chân nghỉ Lắng nghe tiếng nước chảy Lần theo suối đi mãi Hết đường – một hồ vắng Nước lặng loáng trăng vàng
04/03/2016(Xem: 13795)
Đọc sách là niềm vui của tôi từ thời còn đi học cho đến nay, chưa bao giờ ngơi nghỉ. Nếu sách hay, tôi chỉ cần đọc trong một hay hai ngày là xong một quyển sách 500 đến 600 trang. Nếu sách khó, cần phải nhiều thời gian hơn thì mỗi lần tôi đọc một ít. Còn thế nào là sách dở? xin trả lời ngắn gọn là: Sách ấy không hợp với năng khiếu của mình. Dĩ nhiên khi một người viết sách, họ phải đem cái hay nhất, cái đặc biệt nhất của mình để giới thiệu đến các độc giả khắp nơi, cho nên không thể nói là dở được. Cuối cùng thì dở hay hay tùy theo đối tượng cho cả người viết lẫn người đọc, là tác giả muốn gì và độc giả muốn học hỏi được gì nơi tác phẩm ấy. Tôi đọc Đại Tạng Kinh có ngày đến 200 trang nhưng vẫn không thấy chán, mặc dầu chỉ có chữ và chữ, chứ không có một hình ảnh nào phụ họa đi kèm theo cả. Nhiều khi nhìn thấy trời tối mà lo cho những trang Kinh còn lỡ dở chưa đọc xong, phải vội gấp Kinh lại, đúng là một điều đáng tiếc. Vì biết đâu ngày mai đọc tiếp sẽ không còn những đoạn văn hay tiếp
01/03/2016(Xem: 14173)
Thầy Tuệ Sỹ là một vị danh Tăng, một thạch trụ già lam, vị tu sĩ uyên bác mà cả hàng triệu người trên thế giới biết đến. Hồn thơ và sắc thái của Tuệ Sỹ vốn thanh tao và giải thoát, vốn lai láng và cao siêu—đã và đang làm nhiều người say mê, học hỏi và thả hồn mình trong nguồn suối từ miên viễn này.
24/02/2016(Xem: 14501)
Bình Định Quê Hương Tôi
01/02/2016(Xem: 22931)
Nguyệt San Chánh Pháp, bộ mới, số 51 , tháng 2 năm 2016, • THƯ TÒA SOẠN, trang 2 • NGÀY XUÂN - LỄ PHẬT ĐẦU NĂM (Nguyên Siêu), trang 3 • HUYỀN NGHI, ÂM HƯỞNG, HOÀI CẢM (thơ Phù Du), trang 4 • Ý NIỆM VỀ MÙA XUÂN DI LẶC (Tuệ Như), trang 5 • TRÀ KHUYA & TRĂNG (thơ Mặc Phương Tử), trang 6 • ĐẦU NĂM NÓI CHUYỆN HÁI LỘC (Pháp Hỷ), trang 7 • ĐẦU XUÂN KÍNH NGUYỆN (thơ ĐNT Tín Nghĩa), trang 8 • MÙA XUÂN HOA NGHIÊM (Nguyễn Thế Đăng), trang 9 • BẢN HOÀI CỦA TU SĨ (Ns. Thích Nữ Trí Hải), trang 11 • BIỂN VÀ THƠ (thơ Minh Lương), trang 12 • SÁU PHÁP MÔN MẦU NHIỆM (Thích Thái Hòa), trang 13
22/01/2016(Xem: 5509)
Trong lịch sử văn hóa TQ (Trung Quốc), phải công nhận là các học giả Hán xưa kia rất chịu khó viết lách và đã để lại nhiều tài liệu phong phú cho hậu thế. Tuy nhiên, các chủ đề được ghi nhận qua chữ Hán không có nghĩ là chúng có xuất xứ từ TQ, mà đa số từ quá trình giao lưu văn hóa ngôn ngữ theo dòng thời gian - càng lâu bao nhiêu thì lại càng khó truy nguyên và xác định nguồn bấy nhiêu.
09/01/2016(Xem: 15061)
Thiên nhân hỏi: - Thanh kiếm nào sắc bén nhất? Chất độc nào tàn hại nhất? Ngọn lửa nào dữ dội nhất? Bóng đêm nào đen tối nhất? - Đức Phật trả lời: Lời nói trong lúc giận dữ là thanh kiếm sắc bén nhất, dục vọng là chất độc tàn hại nhất, đam mê là ngọn lửa dữ dội nhất, vô minh là bóng đêm đen tối nhất.
27/12/2015(Xem: 12073)
Có chàng lãng tử lưu lạc giang hồ từ thuở thiếu thời, bỗng một hôm nghe hung tin người cha già rời bỏ trần gian, lòng bồi hồi nhớ đến lời dặn dò năm xưa của cha, lời rằng, “Dù vui, buồn giữ mãi cái tâm trong.” Chàng lãng tử đó là nhà thơ Nguyễn Hoàng Lãng Du, một trong mười nhà thơ -- gồm Bạch Xuân Phẻ, Hàn Long Ẩn, Huyền, Nguyên Lương, Nguyễn Hoàng Lãng Du, Nguyễn Phúc Sông Hương, Nguyễn Thanh Huy, Phan Thanh Cương, Trần Kiêm Đoàn, và Tuệ Lạc -- có mặt trong tuyển tập thơ Tâm Trong vừa mới được nhà sách lớn nhất thế giới Amazon phát hành vào trung tuần tháng 12 năm 2015.
22/12/2015(Xem: 3855)
Năm cũ của nhân loại được khép lại với nhiều xáo trộn, bất ổn trong đời sống chính trị, kinh tế, xã hội… của mỗi quốc gia, và cộng đồng quốc tế, của mỗi dân tộc và từng cá thể. Nơi nầy nơi kia, chiến tranh, khủng bố, độc tài, kỳ thị, áp bức, bất công… vẫn tiếp tục gieo rắc sự chết chóc, tù đày, bất an và sợ hãi. Khổ đau của con người có khi dâng cao cùng tận, đến độ có thể đẩy xô hàng trăm nghìn, cho đến hàng triệu người phải gạt lệ rời bỏ quê hương, hoặc chối bỏ quyền làm công dân bình thường trên chính đất nước của mình.
18/12/2015(Xem: 7308)
Mỗi chuyến đi đều có mỗi nhân duyên khác biệt. Chuyến đi Ai Lao lần nầy của ba huynh đệ: tôi, thầy Hạnh Giới và chú Hạnh Tuệ cũng có nhân duyên thật là đặc biệt. Thông thường chương trình của Thượng Tọa Phương Trượng được sắp đặt trước một năm, năm nay chúng tôi sang Úc với Thượng Toạ thời gian ba tháng, từ đầu tháng 10 đến đầu tháng 1 năm 2004. Chuyến đi nầy sẽ ghé Bồ đề Đạo tràng, vì thương quý thầy cô học tăng Việt nam, sinh viên trường Đại học Delhi, Thượng Toạ sang thăm Ấn độ mỗi năm một lần, để quý vị có cơ duyên được gần gũi, được nghe những lời huấn từ của Thượng Toạ và được tu tập bù lại phần lớn thời gian sống đời lưu học sinh, không chùa, phải ở ký túc xá sinh viên hoặc ở nhà trọ.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]