Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Sợi Sắc Sợi Không

22/06/201302:09(Xem: 3272)
Sợi Sắc Sợi Không

ngoi thien-3

SỢI SẮC SỢI KHÔNG

Thiên Hương

---o0o---

 

 

Tôi đã đi trên con đường này không biết đã bao nhiêu buổi sáng. Có buổi thành phố còn đang ngái ngủ, chỉ có những chiếc xe rửa đường rì rào lăn bánh, có buổi những toà cao ốc còn tắm đẫm sương đêm làm hai hàng mi long lanh những hạt nước trong suốt của hơi lạnh mùa đông. Và có những buổi như sáng nay, đường phố ngập những chiếc lá vàng và những hàng cây hai bên đường xôn xao đổ lá. Tự dưng, tôi nghe hồn mình chùng xuống vì một thoáng nhớ xa xôi.

 

Bây giờ đang là mùa gì trong những phố phường xưa cũ. Bây giờ ở đây là mùa đông hay mùa thu. Và bây giờ ở nơi chốn xa xôi có em, mùa hạ đang ngây ngất trở về hay đang sửa soạn ra đi cho mùa thu đi đến. Cũng là tháng tám, sao ở kia đã trong mùa hạ, trong khi ở đây có những ngày mùa đông và cũng lẫn những ngày mùa thu ngây ngất. Cũng là buổi sáng, sao có những lúc thành phố êm như trong giấc ngủ vùi và cũng có những lúc thành phố ào ạt trong cơn sốt với đoàn người đổ tuôn hối hả. Có phải tôi đang ngập chìm trong kiếm tìm những định nghĩa rạch ròi. Đời sống là thường hay vô thường còn muôn đời là nghi vấn thì có nghĩa gì vài câu định nghĩa thu đông.

 

Tôi vẫn đi, niềm vui nhỏ nhoi thắp nến khi phố phường thay màu đổi sắc với đơn vị thời gian. Tôi vẫn đi, với đôi mắt sáng long lanh và nụ cười che dấu những u uẩn ngát nguồn. Tôi vẫn đi, mang nụ cười trên môi và chút u buồn trong mắt, ngắm ánh mặt trời, thèm chút trăng non; ngắm mảnh trăng lên, đợi chờ tia nắng rạng đông ló dạng; hứng chiếc lá vàng, nhưng lại mong đợi những đoá hoa xuân. Tôi vẫn đi, và băn khoăn lạc mất chính mình. Tôi vẫn đi, và không hiểu sao trong những niềm vui chứa chan lại chẳng bao giờ trọn vẹn. Tôi vẫn đi, và âm thầm tự hỏi có phải mình tham lam quá không khi luôn trông đợi những hình ảnh xa vời và mơ ước muôn điều đều trọn vẹn tuyệt đối và vô cùng hoàn hảo.

 

Trong một bài viết nào đó của thày Nhất Hạnh, thấy nói thật dễ dàng: “Thật ra trong tâm thức người nào cũng có một hạt giống gọi là có khả năng có hạnh phúc. Nếu mỗi ngày biết tưới tắm hạt giống đó thì mình sẽ có hạnh phúc và có liền trong giây phút mình tưới”. Hạt giống hạnh phúc trong tôi đang ở đâu, liệu những hạt sương non buổi sáng long lanh trên những ngọn hoa non có thể làm ươm mầm sống lại, hay chỉ cần một chút ủ ê của cơn gió mùa đông đã chợt tắt vội vàng.

 

Tôi đang đi trong lòng thành phố, với nỗi nhớ ngút ngàn về hình ảnh mẹ cha và người chị thương yêu giờ đã nằm xuống. Có thật ở đời sống này giờ đây những người đó chỉ còn là những hạt bụi nhỏ nhoi bay vờn đâu đó. Nhưng ở một đời sống kia, vẫn linh động và tràn đầy sinh khí. Vậy thì, có gì mất đi đâu khi mọi sự vật chỉ là những biến thể tại những mốc thời gian và không gian khác nhau. Tại sao cứ phải bó buộc mãi mãi một vật thể, một hình hài trong một phạm trù quen thuộc.

 

Tôi ở đây hôm nay, tôi ở đâu ngày mai. Tôi đang ở góc phố này và chỉ trong khoảng khắc tôi đã đến bên bờ sông Yarra dịu vợi. Thoắt đến, thoắt đi. Cây mimosa hôm nào còn trơ những cành cây xám úa, hôm nay đã mượt mà với những cánh hoa vàng nhung ấm nồng. Rồi vài hôm sau lại xanh tươi màu lá để đến lúc lại úa tàn theo cơn gió cuối thu. Thôi thì hãy theo thày Nhất Hạnh: “Ta nhìn sâu vào hiện tại để thấy hiện tại bao gồm hết quá khứ và tương lai, bao gồm cả vũ trụ vạn hữu. Thấy quá khứ và tương lai nhưng ta không trôi lăn vào quá khứ và vào tương lai, bởi vì trong chánh niệm, hiện tại vẫn là nền tảng. Mình phải chứng minh khả năng hạnh phúc thảnh thơi của mình trong từng giây phút”.

 

Liệu có cảm thấy thảnh thơi không khi lo sợ sợi sắc hôm nay có thể là sợi không ngày mai, trong khi lại hi vọng sợi không hôm qua sẽ là sợi sắc hôm sau. Thôi thì hãy cười lên với những tia nắng đầu ngày và bước mạnh mẽ trên con đường còn ướt sương đêm. Trong cơn nắng dịu dàng của mùa thu hãy viết những vần thơ tươi mát. Trong cái lạnh xa xót mùa đông hãy nhìn những nụ đào để chờ ngày màu hồng nở rộ. Trong đêm đen, hãy gắng nở nụ cười để những ánh sao sẽ lung linh tỏa sáng. Trong mùa hạ oi nồng, hãy tìm đến một vùng biển xanh mông mênh để làm dịu đi những nghĩ suy nóng bỏng.

 

Hình như quanh đây có hơi thở của gió

Hình như quanh đây có tiếng hát của đêm

Hình như quẩn quanh hoa cỏ ấm nắng mặt trời

Dù sợi sắc sợi không cũng đừng nên vương vấn

Đông đang qua và mùa xuân đang tới

Nhẹ bước chân hồng đừng dẫm nát thời gian

Đừng đem ưu tư làm u tối ngày vàng

Đừng thao thức cho đêm trường thêm tối

 

Tôi vẫn đi trong niềm tin tươi sáng

Tôi vẫn cười theo thay đổi thời gian

Xin đem yêu thương đổi lấy những dịu dàng

Đem hi vọng tìm ra nguồn hạnh phúc .....

 

Thiên Hương
Tháng Tám 2002

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
25/10/2020(Xem: 2744)
Nước. Nước từ đâu cứ dâng lên; lên rồi rút, rút rồi lại lên, ngập tràn đồng ruộng, ao hồ, vườn tược, làng quê, và phố thị của nhiều tỉnh thành miền Trung. Cuồng phong bão tố từ đại dương cuộn xoáy vào đất liền, kéo theo những cơn mưa xối xả ngày đêm. Nước lũ ngầu đục từ non cao đổ về, từ các đập thủy điện xả xuống, đẩy những dòng cuồng lưu ồ ạt đi về nơi trũng thấp, theo những nhánh sông hướng ra biển, chựng lại khi gặp mực biển dâng cao với cường triều gầm thét, sông nối biển biến vùng duyên hải thành một biển nước mênh mông.
30/09/2020(Xem: 19698)
Thư gởi Chư Thiện tri thức trong và ngoài nước..nhân Tết Nhi Đồng 2020 (HT Thích Tuệ Sỹ)
24/09/2020(Xem: 8916)
Thật là một đại duyên cho những ai là Phật tử tại gia như tôi lại được nghe lời chỉ dạy vừa tâm tình của Sư Phụ Viên Minh vào ngày thứ bảy của khoá thiền khoá 20 (20/9/2020) tại tổ đình Bửu Long như sau : " Ai cũng cho Thầy là người " ba phải "vì Thầy thường trích dẫn những ý tưởng của các Tông phái khác , nhưng đúng ra phải gọi Thầy là "người chục phải "vì ở mỗi Tông phái nào Thầy đều nhìn thấy những điểm hay, tốt và vì vậy Thầy chưa bao giờ phân biệt tông phái nào cả chỉ là nhập gia tuỳ tục thế thôi , vô ngại ...
21/09/2020(Xem: 12647)
Một trong những điểm đặc thù từ giáo pháp của Đức Phật chính là tinh thần Trung đạo - không rơi vào cực đoan khổ hạnh ép xác hay thú hướng dục vọng. Biện chính giáo pháp để làm lộ rõ con đường Trung đạo cũng là một phương thức hoằng pháp. Có thể sự biện chính chỉ là quan kiến cá nhân và đôi khi đi xa hơn vấn đề cần biện chính, nhất là những biện chính liên quan đến lát cắt của một phần tổng thể văn bản. Dẫu vậy, toàn bộ nội dung bài viết vẫn hướng đến mục đích làm sáng tỏ thêm con đường Trung đạo, tránh sự hiểu nhầm đáng tiếc đối với những Phật tử sơ cơ. Nguyệt San Giác Ngộ xin trân trọng giới thiệu bài viết đến với quý độc giả. NSGN Bài “Quan điểm của Phật giáo về vấn đề kinh tế” của Hòa thượng Tinh Vân (Phước Tâm dịch, Nguyệt san Giác Ngộ số 189, tháng 12-2011, trang 36), có một đoạn viết:
29/08/2020(Xem: 2624)
Khi được một bằng hữu tặng cho một quyển sách hay và quý, bạn vui vẻ nhận lấy, khen sách trình bày đẹp, đề tài lạ lẫm hấp dẫn, cảm ơn, rồi nhập vào hàng hàng lớp lớp những sách báo trên kệ tủ của mình, nói là từ từ khi nào rảnh rang sẽ đọc sau, rồi quên bẳng luôn, không sờ đụng đến lần nào nữa. Nếu vị bằng hữu đó mà biết được bạn đã đối xử với món quà tặng văn hóa, món quà tinh thần và nghĩa tình kiểu như vậy, chắc vị đó sẽ buồn lắm. Làm người khác buồn, là bạn đã mang tội. Trong trường hợp vị bằng hữu đó không hề hay biết gì hết, bạn vẫn mang tội, chứ không phải vô tội. Tội đó là tội xem thường.
27/08/2020(Xem: 5673)
Kính chiếu yêu ma bài viết của Cư Sĩ Huệ Hương (ở Melbourne, Úc Châu) Do Phật tử Diệu Danh (Hannover, Đức Quốc diễn đọc) Mười năm về trước khi đọc " CỬA TÙNG ĐÔI CÁNH GÀI " của Sư Ông Làng Mai Thích Nhất Hạnh tôi vẫn không hề nghĩ đến có ngày mình phải dùng kính chiếu yêu này ... không phải cho người khác bên ngoài mà chính là dùng để soi rọi vào những con ma đang ẩn núp trong rừng tâm của tôi quá chằng chịt và rậm rạp nơi mà tập khí được chôn vùi và đã trở nên hoang dại đến nỗi rất khó để tháo gở được những rễ dây đã bám sâu trong đất Tâm này
14/08/2020(Xem: 5595)
Thuở trung học, tôi rất yêu môn toán. Những con số cộc lốc khô khan nhưng rõ ràng 1 với 1 là 2 đi vào đầu tôi êm ái nhẹ nhàng hơn những bài văn thơ trữ tình, ướt át. Tôi rất dốt, thường đội sổ môn Việt văn. Giữa khi một đề bài Thầy, Cô đưa ra: “Hãy tả tâm trạng cảm giác của em khi một ngày dự định đi chơi mà bị mưa không đi được„ Bạn tôi, đứa “sơ mi„ (nhất điểm) luận văn khi phát bài luôn được đọc cho cả lớp nghe, viết: “Thế là hôm nay em phải ở lại nhà vì một trận mưa như trút nước. Mưa càng lúc càng nặng hạt, dai dẳng suốt từ chiều hôm qua. Bầu trời vẫn còn u ám, xám xịt, không có dấu hiệu của một trận mưa sắp dứt, một ngày quang đãng. Em buồn nằm nhà, cuộn mình trong chăn nghe bên ngoài mưa rơi tí tách, gõ nhịp trên máng xối„ Thì bài của tôi: “Đùng...đùng...tiếng sét nổ vang. Nhìn ra bên ngoài bầu trời đen thui rồi nước ở đâu từ trên máng xối đổ xuống ào ào. Nước mưa chứ ai. Ghét dễ sợ. Không được đi chơi như dự định rồi. Buồn thỉu buồn thiu„ Bài viết cộc lốc khô cứng như cục đá. Ng
13/08/2020(Xem: 11476)
Ngày anh ra đi, tôi không được biết. Một tuần sau, Xuân Trang gọi điện thoại từ Mỹ báo tin anh đã mất. Tôi lên đồi thông Phương Bối, chỉ nhìn thấy anh ngồi trên bàn thờ với nụ cười châm biếm, ngạo nghễ mà tôi thường gặp mỗi lần lên thăm chị Phượng và các cháu. Tôi được biết gia đình anh Nguyễn đức Sơn qua sư cô Chân Không. Dạo ấy, khoảng năm 1986, sư cô có nhờ tôi cứ 3 tháng mang số tiền 100 usd lên cho gia đình anh. Tới Bảo Lộc tôi nhờ 2 người con của Bác Toàn dẫn tôi lên gặp anh. Trước khi đi, bác Toàn có can ngăn tôi: Cô đừng đi, đường lên Phương Bối khúc khuỷu, cây rừng rậm rạp khó đi, hơn nữa ông Sơn kỳ quái lắm, ông ấy không muốn nhận sự giúp đỡ, mà nếu có nhận, ông ấy không cảm ơn, còn chửi người cho nữa. Tôi mỉm cười: Không sao đâu, tôi chịu được mà! Đường lên Phương Bối khó đi. Chúng tôi lách qua đám tre rừng, thật vất vả. Cơn mưa cuối mùa và gió lạnh đang kéo tới, chúng tôi phải đi nhanh để kịp đến nhà ông Sơn, một nhân vật quái đản -theo lời nhận xét của gi
09/08/2020(Xem: 12430)
Là một nhà văn, một nhà thơ, một nhà báo, và là một người tuyên thuyết Phật pháp – trong vị trí nào, Vĩnh Hảo cũng xuất sắc, và nổi bật. Tài hoa của Vĩnh Hảo đã hiển lộ từ các tác phẩm đầu thập niên 1990s, và sức sáng tác đó vẫn đều đặn trải dài qua hai thập niên đầu thế kỷ 21. Vĩnh Hảo viết truyện dài, truyện ngắn, làm thơ, viết tùy bút, viết tiểu luận – thể loại văn nào anh viết cũng hay, cũng nổi bật hơn người. Giữ được sức viết như thế thực là hy hữu. Thể hiện nơi ngòi bút rất mực văn chương, Vĩnh Hảo chính là một tấm lòng thiết tha với đất nước, với đạo pháp, với con người. Tấm lòng đó hiện rõ trong từng hàng chữ anh viết, đặc biệt là trong 100 Lá Thư Tòa Soạn của Nguyệt San Chánh Pháp, là nội dung của sách này với nhan đề Lời Ca Của Gã Cùng Tử.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]