Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chút Tản mạn Ngày Xuân

21/06/201320:56(Xem: 2892)
Chút Tản mạn Ngày Xuân

Hoa Anh Dao_12

Tháng 12, khi tui còn đi chơi lòng vòng.  Sở làm dọn sang địa điểm mới.

Ngày bắt đầu đi làm nơi mới cũng hơi bỡ ngỡ.  Được cái chỗ làm mới ngay trung tâm thành phố.  Đi một chuyến xe lửa 12 phút đã tới, mỗi ngày tiết kiệm được 50 phút cho 2 chuyến xe trams từ City xuống nơi làm cũ và trở về.  50 phút nhiều lắm chớ bộ.

Nhưng...

Nhớ con đường St Kilda hai bên toàn cao ốc và những công viên, những bóng cây xinh xắn.

Nhớ chỗ ngồi làm việc cũ nhìn ra hồ Albert thơ mộng với những thảm cỏ xanh mượt mà.

Nhớ những buổi sáng sương mù hòa lẫn vào sóng nước của dòng sông Yarra.

Nhớ những chiếc lá vàng mùa thu xoay xoay đậu trên vai trong những ngày gió, và...

Mỗi ngày mất đi những 50 phút đọc sách và nghe nhạc.

Ở Việt nam về, tha qua Úc hơn mười kí lô sách, trước đọc trong vài tuần, giờ đọc hoài  chưa xong một cuốn.  Mỗi ngày với 20 phút trên xe lửa, chỉ đủ đọc được một vài truyện con con.  Nhìn lô CD mới mang về mà buồn muốn thúi ruột, mỗi ngày nghe được hơn hai bản nhạc thì khi mô mới nghe hết đây trời.

Thiệt chán mớ đời, nhưng được cái ga xe lửa nằm ngay trung tâm mua bán, nên mấy tuần nay, chiều về còn mùa hè thư thả, có dịp long nhong shopping...  Hìhì,  khoản này đã đa.  Nhưng mà mua nhiều quá, mỗi sáng đứng nhìn tủ quần áo không biết nên mặc cái nào.  Nhớ hồi xưa mới qua lúc đi học, có hai ba bộ thay đổi, khỏe re. Khỏi mất công lựa chọn gì hết ráo.  Bây giờ mệt quá, mà sao càng mua càng thấy thiếu là thế nào ta.

Hồi mới đi làm, mỗi lần phải đi công tác răng mà khỏe dễ sợ, xếp hành lý 15 phút là xong.  Bữa nay đi đâu cả tiếng xếp dọn mà cái va ly cũng chưa thấy chưa nhúc nhích.  Xếp cái này vào, bỏ cái kia ra.  Cứ loay hoay, loay hoay.  Đã vậy, khi tới nơi, đi đâu lúc nào cũng thấy thiếu thiếu thế nào.  H'm, chẳng biết giống cái giống chi đây không biết nữa.

Mỗi lần lựa CD cho vô xe, hay bật IPOD lên cũng vậy, trừ khi có hứng còn không thì cũng chẳng biết nghe bài nào.  Y chang lúc mở tủ lạnh, nhìn thịt thà cá rau đầy ứ trong tủ mà chẳng biết nấu cái món chi chi.  

Bởi vậy, hình như càng dư thừa càng thấy thiếu thốn.  Càng nhiều thứ linh tinh, càng khổ.

Hồi chưa có máy tính, tính nhẩm, tính toán bằng giấy, cộng trừ nhân chia có mấy ai than van.  Máy tính ra đời, hết xảy.  Nhưng chỉ một thời gian, máy tính lại đi vào quên lãng khi thị trường lan tràn các máy điện toán.  Hồi trước, bộ nhớ máy tính chỉ vài chục MB là thấy nhiều dễ sợ, bây giờ vài chục GB cũng chả thấy đâu vào đâu.

Đời sống càng lúc càng gắn chặt vào những tiện nghi nên hơi thiếu thốn một chút là mặt mũi méo xệch.  Lâu lâu bão tố điện cúp một lần quả là nightmare.  Tuần rồi cái máy giặt hỏng hai ngày, ui chao là muốn khóc.  Rồi còn cái máy sấy tóc, máy xay thịt, xay trái cây, microwave mà  gặp sự cố là như trời sắp sụp.  Đi du lịch qua xứ lạ, cũng phải lo sắp sếp cho cái mobile có roaming, không có đến nơi trong vòng hai ba tiếng đồng hồ mà không có di động thì hình như trái đất sắp tận thế.  Internet mà down là giống như bị thả vào hoang đảo. 

Lắm lúc thấy mình sao sống còn tệ hơn cây tầm gửi.  Cây tầm gửi sống bám vào cây chủ, trong khi mình giờ bám víu quá nhiều vào quá nhiều thứ linh tinh.  Niềm vui không dễ dàng nắm lấy vì hình như không bao giờ cảm thấy vừa lòng với cái hiện có.  Tại vì mình vẫn còn là một con người với đủ hỉ nộ ái ố, với đủ những tham sân si, với đủ những ham muốn đua đòi bình thường.  Vì con người càng lúc càng trở nên yếu đuối vì chính những sáng kiến, những tri thức của con người.

Ở những vùng quê, thấy những người nghèo khổ sống có vẻ thoải mái hơn những người thành thị.  Những buổi chiều, sau bữa cơm đơn giản, trong những bộ quần áo giản dị, họ ngồi thư thả, thong dong hai bên lề đường nhìn những xe qua lại.  Những gương mặt đầy vẻ thanh thản của họ ngày xưa đã dần bị mất đi khi cuộc sống có vẻ khá hơn.  Khi các TV, tủ lạnh, xe gắn máy tràn về nông thôn.  Thêm tiện nghi hay là thêm khổ hạnh khi nhìn quanh có người  khá thì thấy mình mỗi ngày lại đâm ra khổ thêm lên dù cuộc sống vẫn vậy.

Có lần tôi về đi qua những vùng biển, những vùng quê nghèo, lúc đứng đợi ở những bến tàu nhớp nháp.  Thấy những người phụ nữ bế con, mấy mẹ con mới tắm giặt xong, đỏm dáng trong bộ quần áo sạch, tươi tỉnh mãn nguyện ngồi trên những chiếc chõng tre bụi bậm.  Thần thái rất nhẹ nhàng và thoải mái, cái niềm vui họ có đơn giản làm sao.

Một lần xem TV, thấy quảng cáo xe chỉ khoảng hơn mười ngàn đô, bạn tui nói, hồi mới qua, coi TV thèm mấy chiếc xe mới giá này chi lạ.  Bi chừ đi xe mắc hơn vậy nhiều nhưng mà không cảm thấy sướng như hồi đó.

Mà thiệt, ngày mới chập chững qua Úc.  Cuộc đời lúc đó đẹp dễ sợ, nhìn đâu cũng thấy màu hồng dù ở trong những căn chung cư của chính phủ.  Đồ đạc trong nhà, quần áo toàn mua từ Op shops. Vừa đi làm, vừa đi học, ăn tiêu rất tằn tiện.  Nhưng vui, vui lắm.

Tiền bạc, phương tiện đời sống thật đã làm hư con người.  Có xe gắn máy, muốn có xe hơi.  Có xe hơi, muốn xe xịn, có xe xịn lại muốn thứ khác.  Càng nhiều phát minh, con người càng … khổ.  Xã hội càng phát triển, đời sống vật chất càng đầy đủ lại làm con người lúc nào cũng cảm thấy chưa đủ.  Và như vậy, khó thấy thoải mái với chính mình, khó thấy vui với cái hiện có.   Có câu chuyện kể về bố con nhà tỉ phú, dắt nhau về nhà quê.  Ông bố muốn cho con thấy cuộc sống của hai bố con sung sướng chừng nào.  Nhưng cậu con lại thấy những người nhà quê quá giàu có.  Hai bố con chỉ có những hồ bơi nho nhỏ, trong khi đó những người quê có cả con sông rộng thênh thang.  Họ chỉ có khung trời trên sân thượng trong khi dân quê có cả bầu trời lồng lộng, họ chỉ có mảnh vườn hoa xinh xắn trong khi người dân quê có những khoảng đồng cỏ bao la.

Cuộc sống càng cao, con người càng chống chếnh.  Có lẽ vì vậy mà những dịch vụ trợ giúp về tâm sinh lý ngày một nhiều.  Chưa bao giờ phong trào thiền, thể dục thể thao, Yoga, Khí Công, đủ thứ quyền rầm rộ như hiện nay.  Con người ở giữa bị giằng xé giữa hưởng thụ vật chất và tu dưỡng tinh thần, lúc nào cũng như chú heo con nghe nói cái đuôi của mình là hạnh phúc nên cứ mãi loay hoay tìm cách nắm lấy cái đuôi của chính mình.

Cái chữ đủ biết bao giờ ngộ ra là đủ, lúc nào minh định được cái giới hạn giữa giàu và nghèo, giữa đau khổ và hạnh phúc.  Cuộc sống nếu không có những ganh đua, không có những bon chen thì làm sao phát triển.  Nhưng phát triển quá thì con người lại bị những trói go về vật chất khiến tinh thần càng thêm chật chội.

Đồi cỏ phía bên kia đồi vẫn mãi xanh hơn, thành ra khi ở Úc tôi nhớ Việt nam và khi ở Việt nam tôi nhớ Úc.  Tôi đi trên sông Yarra nhớ con nước sông Hương, sống dưới vòm trời Melbourne tôi nhớ khung trời Đà lạt.  Nhìn hoa vạn thọ mùa xuân nhớ hoa đào miền Bắc, nhớ hoa mai miền Nam.  Hỏi như thế làm sao tôi vui trọn vẹn.

Còn nữa, tuổi càng lớn lại càng nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa, mà kỷ niệm thì dù đẹp và vui đến đâu, khi nhớ đến cũng làm mình buồn cả.  Vậy mà vẫn nhớ, cứ nhớ thì có lạ không.

Bởi vậy, biết là phải vui với cái đủ, phải vui với cái mình đang có mà nào có dễ đâu.  Có lúc tâm gần tịnh, lại sợ đánh mất chính mình khi những suy tư, những vẩn vơ sắp bay theo gió.

Vừa qua một cái Tết, người Việt mình rộn ràng ăn tết, mà chắc có rất nhiều những tiếng thở dài nhớ đến những cái Tết ngày xưa.  Không thể quên những điều nên nhớ cũng không thể buồn vì những cái nên quên.  Cứ như thế mãi loay hoay với cái quên cái nhớ.  Cứ như thế mãi loay hoay kiếm những bong bóng hạnh phúc khi ngày tết trở về.

Nhưng mỗi lần cuối năm, ai ai cũng gom hết những nỗi buồn đốt tan thành tro bụi để ngày Tết về, để năm mới sang mặc chiếc áo mới hớn hở những niềm vui.

Chúc tất cả mọi người thân tâm an tịnh vào những ngày đầu năm,

     và chúc chúng ta cùng đủ.


Thiên Hương

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
23/01/2014(Xem: 17045)
Nhân Sinh Nhật 65 tuổi Tây (1949 – 2014) tức 66 tuổi Ta của Hòa Thượng Thích Như Điển, Phương Trượng Chùa Viên Giác, sáng lập Chủ Nhiệm Báo Viên Giác tại Hannover, Đức Quốc; và kỷ niệm 50 năm xuất gia (1964 – 2014); đồng thời cũng để kỷ niệm 35 năm Báo Viên Giác (1979 – 2014), chúng con/chúng tôi sẽ thực hiện số báo đặc biệt Viên Giác 201, phát hành vào tháng 6.2014, với chủ đề: Hòa Thượng Thích Như Điển – 50 Năm Xuất Gia và Hành Đạo
21/01/2014(Xem: 22370)
Đọc bản dịch Cảnh Đức Truyền Đăng Lục của anh Lý Việt Dũng, tôi không khỏi thán phục khi biết sức khỏe anh rất kém mà vẫn phấn đấu kiên trì để hoàn thành dịch phẩm khó khăn này một cách đầy đủ chứ không lược dịch như ý định ban đầu.
06/10/2013(Xem: 71581)
Trước khi Sài Gòn sụp đổ, tôi đã có một thời gian dài sống tại Lăng Cha Cả, gần nhà thờ Tân Sa Châu. Để đến được trung tâm Sài Gòn, từ Lăng Cha Cả phải đi qua những con đường Trương Minh Ký – Trương Minh Giảng (nay là đường Lê Văn Sĩ). Ở đoạn chân cầu Trương Minh Giảng có một cái chợ mang cùng tên và sau này
22/09/2013(Xem: 16640)
Bản Tin Khánh Anh
19/09/2013(Xem: 27366)
Không biết tự khi nào, tôi đã lớn lên trong tiếng chuông chùa làng, cùng lời kinh nhịp mõ. Chùa An Dưỡng (xem tiểu sử), ngôi chùa làng, chỉ cách nhà tôi chừng 5 phút đi bộ. Nghe Sư phụ kể lại, chùa được xây dựng vào khoảng từ 1690 đến năm 1708, do công khai sơn của Hòa Thượng Thiệt Phú, người Tàu sang Việt Nam truyền giáo cùng với các thiền sư khác. Trong chuyến đi hoằng pháp vào đàng trong, Ngài đã xây dựng ngôi chùa này. Chùa nằm trên một khu đất cao nhất làng, quanh năm bao phủ một màu xanh biếc của những khóm dừa, những lũy tre làng thân thương.
11/09/2013(Xem: 6736)
Có phải bất công lắm không khi hằng năm vào dịp Vu Lan, trên thế gian này không biết bao nhiêu văn nhân, thi sĩ, nhạc sĩ múa bút tán tụng tình Mẹ: Huyền thoại mẹ, Phật giáo tôn vinh giá trị những bà mẹ, lạm bàn về mẹ, tản mạn về mẹ v.v... và v.v... bên cạnh đó, dường như mọi người đã vô tình bỏ quên một thứ tình cũng nồng nàn không kém, đôi khi còn thắm thiết hơn, đó là tình cha. Vâng, tôi có một người cha như thế.
11/09/2013(Xem: 7742)
Khi bước xuống thuyền vượt biên ai cũng mang đầy hy vọng, mơ ước... Có kẻ mơ ước một tương lai xán lạn ở chân trời mới, có người chỉ mong những giấc mộng bình thường: Ngày hai bữa đủ no, tự do yên ổn...
28/06/2013(Xem: 2568)
Người lãng tử đã rong ruổi qua bao đoạn đường đời, trên những bước dài phiêu bạt. Đôi khi nghe trên vai hằn lên những dấu ấn, nặng nề, vương mang. Phải chăng cuộc làm người là ảo mộng, là phù du như sương đọng sớm mai, trên cành lá muôn lần thay hoa đổi lá.
27/06/2013(Xem: 3117)
GS TS Trần Văn Khê nói về âm nhạc Phật giáo Việt Nam
22/06/2013(Xem: 3004)
Hạc đi dọc theo con đường nhỏ, mặt trời đang xuống chầm chậm, cái nắng gắt gay của mùa hạ chỉ còn lại những oi nồng khó chịu. Cơn mệt từ đâu ập đến, Hạc chợt muốn ngồi bệt xuống lề đường, gục đầu vào hai cánh tay chìm thẳng vào giấc ngủ. Hai chân rời rã, cổ họng khát khô, cái mệt, cái buồn đổ ập lên cô, con đường thật vắng, cái nắng quái buổi chiều thật buồn, vậy mà trời đang vào Tết đó, cái Tết đang ở đâu khi cái tôi đang rã rời trong một khí hậu kỳ quặc ở đây.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]