Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chút Tản mạn Ngày Xuân

21/06/201320:56(Xem: 2747)
Chút Tản mạn Ngày Xuân

Hoa Anh Dao_12

Tháng 12, khi tui còn đi chơi lòng vòng.  Sở làm dọn sang địa điểm mới.

Ngày bắt đầu đi làm nơi mới cũng hơi bỡ ngỡ.  Được cái chỗ làm mới ngay trung tâm thành phố.  Đi một chuyến xe lửa 12 phút đã tới, mỗi ngày tiết kiệm được 50 phút cho 2 chuyến xe trams từ City xuống nơi làm cũ và trở về.  50 phút nhiều lắm chớ bộ.

Nhưng...

Nhớ con đường St Kilda hai bên toàn cao ốc và những công viên, những bóng cây xinh xắn.

Nhớ chỗ ngồi làm việc cũ nhìn ra hồ Albert thơ mộng với những thảm cỏ xanh mượt mà.

Nhớ những buổi sáng sương mù hòa lẫn vào sóng nước của dòng sông Yarra.

Nhớ những chiếc lá vàng mùa thu xoay xoay đậu trên vai trong những ngày gió, và...

Mỗi ngày mất đi những 50 phút đọc sách và nghe nhạc.

Ở Việt nam về, tha qua Úc hơn mười kí lô sách, trước đọc trong vài tuần, giờ đọc hoài  chưa xong một cuốn.  Mỗi ngày với 20 phút trên xe lửa, chỉ đủ đọc được một vài truyện con con.  Nhìn lô CD mới mang về mà buồn muốn thúi ruột, mỗi ngày nghe được hơn hai bản nhạc thì khi mô mới nghe hết đây trời.

Thiệt chán mớ đời, nhưng được cái ga xe lửa nằm ngay trung tâm mua bán, nên mấy tuần nay, chiều về còn mùa hè thư thả, có dịp long nhong shopping...  Hìhì,  khoản này đã đa.  Nhưng mà mua nhiều quá, mỗi sáng đứng nhìn tủ quần áo không biết nên mặc cái nào.  Nhớ hồi xưa mới qua lúc đi học, có hai ba bộ thay đổi, khỏe re. Khỏi mất công lựa chọn gì hết ráo.  Bây giờ mệt quá, mà sao càng mua càng thấy thiếu là thế nào ta.

Hồi mới đi làm, mỗi lần phải đi công tác răng mà khỏe dễ sợ, xếp hành lý 15 phút là xong.  Bữa nay đi đâu cả tiếng xếp dọn mà cái va ly cũng chưa thấy chưa nhúc nhích.  Xếp cái này vào, bỏ cái kia ra.  Cứ loay hoay, loay hoay.  Đã vậy, khi tới nơi, đi đâu lúc nào cũng thấy thiếu thiếu thế nào.  H'm, chẳng biết giống cái giống chi đây không biết nữa.

Mỗi lần lựa CD cho vô xe, hay bật IPOD lên cũng vậy, trừ khi có hứng còn không thì cũng chẳng biết nghe bài nào.  Y chang lúc mở tủ lạnh, nhìn thịt thà cá rau đầy ứ trong tủ mà chẳng biết nấu cái món chi chi.  

Bởi vậy, hình như càng dư thừa càng thấy thiếu thốn.  Càng nhiều thứ linh tinh, càng khổ.

Hồi chưa có máy tính, tính nhẩm, tính toán bằng giấy, cộng trừ nhân chia có mấy ai than van.  Máy tính ra đời, hết xảy.  Nhưng chỉ một thời gian, máy tính lại đi vào quên lãng khi thị trường lan tràn các máy điện toán.  Hồi trước, bộ nhớ máy tính chỉ vài chục MB là thấy nhiều dễ sợ, bây giờ vài chục GB cũng chả thấy đâu vào đâu.

Đời sống càng lúc càng gắn chặt vào những tiện nghi nên hơi thiếu thốn một chút là mặt mũi méo xệch.  Lâu lâu bão tố điện cúp một lần quả là nightmare.  Tuần rồi cái máy giặt hỏng hai ngày, ui chao là muốn khóc.  Rồi còn cái máy sấy tóc, máy xay thịt, xay trái cây, microwave mà  gặp sự cố là như trời sắp sụp.  Đi du lịch qua xứ lạ, cũng phải lo sắp sếp cho cái mobile có roaming, không có đến nơi trong vòng hai ba tiếng đồng hồ mà không có di động thì hình như trái đất sắp tận thế.  Internet mà down là giống như bị thả vào hoang đảo. 

Lắm lúc thấy mình sao sống còn tệ hơn cây tầm gửi.  Cây tầm gửi sống bám vào cây chủ, trong khi mình giờ bám víu quá nhiều vào quá nhiều thứ linh tinh.  Niềm vui không dễ dàng nắm lấy vì hình như không bao giờ cảm thấy vừa lòng với cái hiện có.  Tại vì mình vẫn còn là một con người với đủ hỉ nộ ái ố, với đủ những tham sân si, với đủ những ham muốn đua đòi bình thường.  Vì con người càng lúc càng trở nên yếu đuối vì chính những sáng kiến, những tri thức của con người.

Ở những vùng quê, thấy những người nghèo khổ sống có vẻ thoải mái hơn những người thành thị.  Những buổi chiều, sau bữa cơm đơn giản, trong những bộ quần áo giản dị, họ ngồi thư thả, thong dong hai bên lề đường nhìn những xe qua lại.  Những gương mặt đầy vẻ thanh thản của họ ngày xưa đã dần bị mất đi khi cuộc sống có vẻ khá hơn.  Khi các TV, tủ lạnh, xe gắn máy tràn về nông thôn.  Thêm tiện nghi hay là thêm khổ hạnh khi nhìn quanh có người  khá thì thấy mình mỗi ngày lại đâm ra khổ thêm lên dù cuộc sống vẫn vậy.

Có lần tôi về đi qua những vùng biển, những vùng quê nghèo, lúc đứng đợi ở những bến tàu nhớp nháp.  Thấy những người phụ nữ bế con, mấy mẹ con mới tắm giặt xong, đỏm dáng trong bộ quần áo sạch, tươi tỉnh mãn nguyện ngồi trên những chiếc chõng tre bụi bậm.  Thần thái rất nhẹ nhàng và thoải mái, cái niềm vui họ có đơn giản làm sao.

Một lần xem TV, thấy quảng cáo xe chỉ khoảng hơn mười ngàn đô, bạn tui nói, hồi mới qua, coi TV thèm mấy chiếc xe mới giá này chi lạ.  Bi chừ đi xe mắc hơn vậy nhiều nhưng mà không cảm thấy sướng như hồi đó.

Mà thiệt, ngày mới chập chững qua Úc.  Cuộc đời lúc đó đẹp dễ sợ, nhìn đâu cũng thấy màu hồng dù ở trong những căn chung cư của chính phủ.  Đồ đạc trong nhà, quần áo toàn mua từ Op shops. Vừa đi làm, vừa đi học, ăn tiêu rất tằn tiện.  Nhưng vui, vui lắm.

Tiền bạc, phương tiện đời sống thật đã làm hư con người.  Có xe gắn máy, muốn có xe hơi.  Có xe hơi, muốn xe xịn, có xe xịn lại muốn thứ khác.  Càng nhiều phát minh, con người càng … khổ.  Xã hội càng phát triển, đời sống vật chất càng đầy đủ lại làm con người lúc nào cũng cảm thấy chưa đủ.  Và như vậy, khó thấy thoải mái với chính mình, khó thấy vui với cái hiện có.   Có câu chuyện kể về bố con nhà tỉ phú, dắt nhau về nhà quê.  Ông bố muốn cho con thấy cuộc sống của hai bố con sung sướng chừng nào.  Nhưng cậu con lại thấy những người nhà quê quá giàu có.  Hai bố con chỉ có những hồ bơi nho nhỏ, trong khi đó những người quê có cả con sông rộng thênh thang.  Họ chỉ có khung trời trên sân thượng trong khi dân quê có cả bầu trời lồng lộng, họ chỉ có mảnh vườn hoa xinh xắn trong khi người dân quê có những khoảng đồng cỏ bao la.

Cuộc sống càng cao, con người càng chống chếnh.  Có lẽ vì vậy mà những dịch vụ trợ giúp về tâm sinh lý ngày một nhiều.  Chưa bao giờ phong trào thiền, thể dục thể thao, Yoga, Khí Công, đủ thứ quyền rầm rộ như hiện nay.  Con người ở giữa bị giằng xé giữa hưởng thụ vật chất và tu dưỡng tinh thần, lúc nào cũng như chú heo con nghe nói cái đuôi của mình là hạnh phúc nên cứ mãi loay hoay tìm cách nắm lấy cái đuôi của chính mình.

Cái chữ đủ biết bao giờ ngộ ra là đủ, lúc nào minh định được cái giới hạn giữa giàu và nghèo, giữa đau khổ và hạnh phúc.  Cuộc sống nếu không có những ganh đua, không có những bon chen thì làm sao phát triển.  Nhưng phát triển quá thì con người lại bị những trói go về vật chất khiến tinh thần càng thêm chật chội.

Đồi cỏ phía bên kia đồi vẫn mãi xanh hơn, thành ra khi ở Úc tôi nhớ Việt nam và khi ở Việt nam tôi nhớ Úc.  Tôi đi trên sông Yarra nhớ con nước sông Hương, sống dưới vòm trời Melbourne tôi nhớ khung trời Đà lạt.  Nhìn hoa vạn thọ mùa xuân nhớ hoa đào miền Bắc, nhớ hoa mai miền Nam.  Hỏi như thế làm sao tôi vui trọn vẹn.

Còn nữa, tuổi càng lớn lại càng nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa, mà kỷ niệm thì dù đẹp và vui đến đâu, khi nhớ đến cũng làm mình buồn cả.  Vậy mà vẫn nhớ, cứ nhớ thì có lạ không.

Bởi vậy, biết là phải vui với cái đủ, phải vui với cái mình đang có mà nào có dễ đâu.  Có lúc tâm gần tịnh, lại sợ đánh mất chính mình khi những suy tư, những vẩn vơ sắp bay theo gió.

Vừa qua một cái Tết, người Việt mình rộn ràng ăn tết, mà chắc có rất nhiều những tiếng thở dài nhớ đến những cái Tết ngày xưa.  Không thể quên những điều nên nhớ cũng không thể buồn vì những cái nên quên.  Cứ như thế mãi loay hoay với cái quên cái nhớ.  Cứ như thế mãi loay hoay kiếm những bong bóng hạnh phúc khi ngày tết trở về.

Nhưng mỗi lần cuối năm, ai ai cũng gom hết những nỗi buồn đốt tan thành tro bụi để ngày Tết về, để năm mới sang mặc chiếc áo mới hớn hở những niềm vui.

Chúc tất cả mọi người thân tâm an tịnh vào những ngày đầu năm,

     và chúc chúng ta cùng đủ.


Thiên Hương

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/04/2024(Xem: 29873)
Phật giáo Việt Nam trong hai thế kỷ cận đại và hiện đại, xuất hiện một số nhân vật đạo hạnh cao vời, kỳ tài xuất chúng, có những cống hiến to lớn, dài lâu cho Đạo pháp và Dân tộc. Ngôn ngữ nhà Thiền xưng tụng những vị này là Bồ-tát, Đại sĩ, Thánh Tăng, hay Long Tượng, là những tôn danh chỉ được tìm thấy trong kinh điển, sử sách, trong lịch sử truyền miệng hoặc trên những bia đá ngàn năm nơi cổ tháp. Triết gia Phạm Công Thiện trong buổi ra mắt tác phẩm “Huyền Thoại Duy Ma Cật” của Hòa thượng Tuệ Sỹ tại thành phố Houston, tiểu bang Texas ngày 04 tháng 11 năm 2007, đã gọi tác giả là “bậc Long Tượng: Tuệ Sỹ” và diễn giải thêm, “Long Tượng là bậc Thầy của cả một dân tộc, nếu chưa muốn nói là bậc Thầy của thế giới.”
02/10/2024(Xem: 126)
Nguyễn Bá Chung cùng quê hương đại thi hào Nguyễn Trãi. Một sớm tinh mơ nào, vào cuối thu 1949, nhà thơ mở mắt chào đời nơi vùng quê Định Giàng, Đại Đức, cách chân núi Chí Linh, Hải Dương một đường chim bay. Khoảng giữa năm 1954, mới vừa 6 tuổi đã vội vã chạy theo cha mẹ di cư vào Sài Gòn. Bản chất thông minh, học hành quá xuất sắc, nên được Đại học Brandeis cấp học bổng du học tự túc Hoa Kỳ (1971) và sống định cư luôn bên Mỹ, từ đó cho đến bây giờ.
28/09/2024(Xem: 280)
Lần đầu tiên y gặp tôi, y chắp hai tay và cúi đầu chào. Tôi rất ngạc nhiên, trong đầu xuất hịện câu hỏi:" Sao y laị biết lễ tiết chào trong nhà Phật?". Tôi cũng chắp tay chào đáp lễ. Mọi người xung quanh cười rần rần vì họ thấy lạ mắt quá. Họ hỏi ý nghĩa của việc đó có nghĩa là gì? Tôi vận dụng cái mớ tiếng Anh ba rọi giải thích cho họ hiểu. Họ có vẻ thích thú lắm. Tôi nghĩ y chào như vậy chắc tuỳ hứng bất chợt nhưng tôi đã lầm. Mọi ngày đều như thế cả, suốt một thời gian dài . Mỗi buổi sáng là y chắp tay chào tôi với nụ cười rạng rỡ... Dần dần có thêm vài người nữa cũng chắp tay chào tôi như thế vào mỗi buổi sáng.
25/09/2024(Xem: 924)
Con vừa ghi lại buổi pháp thoại Thầy thuyết giảng về "Đại Sư Thiếu Khang, vị Tổ thứ 5 của Tịnh Độ Tông Trung Hoa", con kính gửi Thầy xem và chỉnh sửa thêm trước khi online. Con kính cám ơn Thầy cho phép con phiên tả, vì đây là cơ hội để con chú tâm để hiểu ít nhiều về Phật pháp thêm vào vốn liếng giáo lý quá ít ỏi của con. Bạch Thầy, con chợt nhận ra rằng, Thầy đã dùng phương tiện này để dẫn dắt con, thay vì như Tổ Thiếu Khang cho tiền để trẻ niệm A Di Đà, Thầy đã khéo léo bảo con tường thuật để cột tâm con vào một mối không đi lang thang như khi ngồi nghe giảng hay tụng kinh. Con kính tri ân Thầy.
23/09/2024(Xem: 914)
Chuyến đi về Việt Nam lần này có thể nói ngoài sự dự tính của chúng tôi. Mặc dù, tôi cũng có ý muốn đến viếng thăm Hà Nội một lần nữa. Vì năm 2003, tôi có dịp đến trung tâm thành Phố Hà Nội và viếng thăm một vài nơi khác chung quanh Hà thành. Nhưng lần này, là do các Phật tử Bảo Khánh, Hiếu Hoa, Từ Nhẫn và Liên Thu có nhã ý mời chúng tôi về Hà Nội và rồi cùng đoàn đi hành hương Trung Quốc, đặc biệt là chỉ hành hương tham quan trong phạm vi tỉnh Vân Nam thôi. Nói đúng
22/09/2024(Xem: 166)
Thu sang rồi em ơi! Hôm qua còn nắng nóng lắm vậy mà sáng nay khí trời se se lành lạnh, cái lạnh dìu dịu mơn man trên da thịt, thấm nhẹ vào từng tế bào khiến mình khoan khoái vô cùng. Bước chân ra vườn như thể ướp mình trong không khí địa đàng. Trời đất vừa chớm thu! Em ơi, anh không biết đề hồ là gì, sự khoan khoái của đề hồ như thế nào nhưng anh nghĩ cái sự khoan khoái của thân tâm trong cái phút giây hiện tại này như chính uống đề hồ vậy.
17/09/2024(Xem: 452)
Khi chúng ta nghe một người ví von “cuộc đời như một ván cờ” điều này chứng tỏ cuộc sống họ đã nhiều lần cần phải đáp ứng từ sự tính toán, chiến lược và khéo léo trong mỗi bước đi để đối phó với mọi hoàn cảnh thăng trầm, hầu tìm ra một định hướng cho tương lai ngày sau. Hy vọng với những sưu tầm này mình có thể tạm đưa ra một số lý do tại sao người ấy lại so sánh cuộc đời với một ván cờ, và thử tìm hiểu vì sao họ có thể suy nghĩ theo hướng này, bạn nhé !
27/08/2024(Xem: 622)
Hẳn ai trong chúng ta đều biết rằng con người sinh ra, sống và phải già đi, đó là lẽ thường trong cuộc sống con người, nhưng tuổi già phải có một cái gì để lại, Vì thế George Granville nói: “Tuổi trẻ là mùa của yêu thương, Tuổi già là mùa của ĐẠO ĐỨC. Tuổi già có thể trở thành một giai đoạn qúi nhất của cuộc đời, “
24/08/2024(Xem: 298)
Từ xưa đến nay đã có biết bao nhiêu áng văn tuyệt tác, bao nhiêu bài thơ trữ tình, bao nhiêu ca khúc vinh danh người Mẹ, trong đó bài hát “Lòng Mẹ“ của Y-Vân đã trở thành bất hủ, mỗi lần nghe là mỗi lần cảm thấy xúc động cả tâm can! Riêng tôi, tôi lại muốn viết để ca ngợi người Cô ruột của tôi, cô là hình ảnh của người mẹ thứ hai, dù đã không sinh ra tôi.
10/08/2024(Xem: 608)
Làm sao diễn tả …. những khắc khoải day dứt của nửa đời phiêu bạt Giữa muôn trùng sóng vỗ xuyên suốt những lo toan Những hy vọng đổi đời, pha lẫn hài kịch ngập tràn Lại mặc cảm về thân phận của người chưa tu tập đủ
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com