Kỷ niệm của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh khi nghe tiếng hát của ca sĩ Thaí Thanh vào năm 1962 trong tác phẩm Nẻo về của ý.
....Rồi mấy tuần sau đó, tại đường
Doudeauville Ba Lê, họp mặt với các bạn sinh viên bên đó, tôi được
vặn cho nghe vài bản nhạc Việt Nam của ban Thăng Long trình diễn.
Và trong một giây phút nào đó, nghe giọng cô Thái Thanh, tôi bỗng
thấy hiện ra rõ rệt tất cả những cordes vocales nơi cổ họng của cô ca sĩ
nổi tiếng mà tôi rất ưa chuộng. Tôi thấy được hết những hạch tuyến
nơi cổ họng, những tế bào, những bộ phận lớn nhỏ đã phụ họa với
nhau để phát ra những âm thanh trong, ấm, thanh tao và diệu kỳ kia.
Tôi chưa gặp Thái Thanh lần nào cả, Steve ạ. Hãy nghĩ rằng cô trẻ,
đẹp và đằm thắm như giọng hát của cô, và chỉ giữ lại từng đó thôi.
Nếu ta nghiêng mình lệch đi một tý, bình diện với thời gian thay đổi,
thì cô Thái Thanh đã ở bên kia tự bao giờ rồi, ví dụ năm ngàn năm về
trước hoặc năm ngàn năm về sau. Băng nhựa không phải là những tế
bào sinh lý, không phải là những nước bọt, không phải là những
cordes vocales, không phải là những tình cảm len lỏi lả lướt trong
giọng hát. Nhưng băng nhựa cũng phát ra đúng những âm thanh mà
cô Thái Thanh năm ngàn năm trước đây đã phát ra bằng cổ họng xinh
đẹp của cô. Băng nhựa đã giữ lại, và băng nhựa giữ lại gì? hay là một
lời nhắn nhủ, một tờ thông điệp có thể gây đau nhức cho con người
mà cũng có thể tạo nụ cười giải thoát trên môi con người? Một trận
gió thổi qua sa mạc, cát bụi tung trời. Tôi nhớ hai câu thơ của Thiền
sư Trần Thái Tông:
"Tam thời trần liễm thiên biên tĩnh
Nguyệt lạc trường giang dạ kỷ canh?”
Giây lát tan bụi, bên trời tạnh
Trăng lặng dòng sông đêm mấy canh?
Như một áng tinh vân bay qua bầu trời tăm tối
Như một giọt nước trong lành giữa sa mạc cằn khô
Như một đốm sáng lung linh trong đêm tối mộng hồ
Người hiện giữa trần gian
Như thực như chơn một Như Lai sứ giả
Đã sương tuyết cao sơn
Vẫn không mỏi mệt Đông Tây bươn bả
Không cau mày giữa rừng cố chấp mê si
Vũ khí của người chỉ có trí tuệ và từ bi
Thắp ấm trái tim
Mở rộng tấm lòng bao dung nhân thế
Chỉ chừng ấy thôi
Là tôi đã rưng rưng giọt lệ
Kính thương người tuổi hạc đã cao
Ân đức của người
Sánh tựa trăng sao
Tịch nhiên chiếu
Vô nhân chiếu
MỚI HÔM QUA THÔI - Nhạc Võ Tá Hân - Thơ Đỗ Hồng Ngọc ("Trong Một Nhà Giữ Lão Ở Montreal") - Ca sĩ Ngọc Quy
Ghi chú: Năm 1993, tháng 12, mùa tuyết trắng xóa ở Canada, tôi có dịp đến thăm một Nursing home ở Montreal, bên cạnh dòng sông Saint Lawrence. Canada là nơi có chế độ chăm sóc người già rất tốt, có thể nói nhất thế giới, thế nhưng lòng tôi nặng trĩu khi nhìn thấy những kiếp người, mà ngoài kia Như-lai vẫn “như như bất động”… vẫn tuyết rơi trắng xóa, vẫn dòng dòng mênh mông…
Tôi viết mấy câu – thực ra, chỉ là một “ghi chép lang thang” những điều mắt thấy tai nghe giữa lạnh lùng băng giá hôm đó bên dòng sông tuyết trắng… “Trong một nhà giữ lão ở Montreal”.
Trong một nhà giữ lão ở Montreal
Họ ngồi đó
Bên nhau
Đàn ông
Đàn bà
Không nhìn
Không nói
Họ ngồi đó
Gục đầu
Nín lặng
Ngửa cổ
Giật nhẹ tay chân
Có người
Trên chiếc xe lăn
Chạy vòng vòng
Có người
Trên chiếc xe lăn
Bất động
Họ ngồi đó
Hói đầu
Bạc trắng
Móm sọm
Nhăn nheo
Trường Ca KINH KHÓA LỄ ĐẠI CHÚNG - VÕ TÁ HÂN phổ nhạc. Tiếng hát BẢO YẾN với sự phụ họa của các giọng ca Nhã Phương, Bích Hồng, Quốc Dũng, Kim Tuấn và Bảo Chấn
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường, nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.
May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland, Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below, may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma, the Land of Ultimate Bliss.
Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600 Website: http://www.quangduc.com
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.
....Rồi mấy tuần sau đó, tại đường
Doudeauville Ba Lê, họp mặt với các bạn sinh viên bên đó, tôi được
vặn cho nghe vài bản nhạc Việt Nam của ban Thăng Long trình diễn.
Và trong một giây phút nào đó, nghe giọng cô Thái Thanh, tôi bỗng
thấy hiện ra rõ rệt tất cả những cordes vocales nơi cổ họng của cô ca sĩ
nổi tiếng mà tôi rất ưa chuộng. Tôi thấy được hết những hạch tuyến
nơi cổ họng, những tế bào, những bộ phận lớn nhỏ đã phụ họa với
nhau để phát ra những âm thanh trong, ấm, thanh tao và diệu kỳ kia.
Tôi chưa gặp Thái Thanh lần nào cả, Steve ạ. Hãy nghĩ rằng cô trẻ,
đẹp và đằm thắm như giọng hát của cô, và chỉ giữ lại từng đó thôi.
Nếu ta nghiêng mình lệch đi một tý, bình diện với thời gian thay đổi,
thì cô Thái Thanh đã ở bên kia tự bao giờ rồi, ví dụ năm ngàn năm về
trước hoặc năm ngàn năm về sau. Băng nhựa không phải là những tế
bào sinh lý, không phải là những nước bọt, không phải là những
cordes vocales, không phải là những tình cảm len lỏi lả lướt trong
giọng hát. Nhưng băng nhựa cũng phát ra đúng những âm thanh mà
cô Thái Thanh năm ngàn năm trước đây đã phát ra bằng cổ họng xinh
đẹp của cô. Băng nhựa đã giữ lại, và băng nhựa giữ lại gì? hay là một
lời nhắn nhủ, một tờ thông điệp có thể gây đau nhức cho con người
mà cũng có thể tạo nụ cười giải thoát trên môi con người? Một trận
gió thổi qua sa mạc, cát bụi tung trời. Tôi nhớ hai câu thơ của Thiền
sư Trần Thái Tông:
"Tam thời trần liễm thiên biên tĩnh
Nguyệt lạc trường giang dạ kỷ canh?”
Giây lát tan bụi, bên trời tạnh
Trăng lặng dòng sông đêm mấy canh?