Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

3. The Kind Prince

04/02/201109:24(Xem: 1888)
3. The Kind Prince

THE STORYOF BUDDHA
CUỘCĐỜI CỦA ĐỨC PHẬT
NguyênTác: JOHNATHAN LANDAW - Người Dịch: HT. THÍCH TRÍ CHƠN

3. THE KING PRINCE

While the new baby was still very young, his mother, Queen Maya, died.

Shortly before she passed away, the Queen said to her sister, "Soon I shallnot be able to take care of my baby anymore. Dear Sister, after I havegone, please look after Siddhartha for me." Her sister promised that shewould. She loved the little Prince very much and brought him up as if hewere her own child.

The Prince grew into a bright, handsome and kindhearted boy. His father,the KIng, arranged for him to be educated by the best teachers in the kingdom,and very quickly he showed his remarkable intelligence. After the firstfew days of classes the teachers reported to the King,

"Your Majesty," they said, "the Prince does not need us anymore. Afteronly a few lessons he has learned everything we have to teach him. In fact,he has taught us a few things that we ourselves never knew before!."

Hearing this, the King's pride in his son grew even greater. "With hisintelligence, my son will certainly grow up to be a wise and powerful king,"he thought, and this made the King very happy.

But there was something else about this boy that was even more remarkablethan his intelligence. He had very kind, gentle and loving nature. Therest of his young playmates enjoyed the rough and tumble games of smallchildren, or pretended they were soldiers and fought with one another.But Prince Siddhartha quietly spent most of his time alone. He loved thesmall animals that lived in the palace gardens and became friendly withthem all. The animals knew that the Prince would never hurt them, so theywere never afraid of him. Even the wild animals, who would run away ifanyone else came near, would come to greet the Prince when he entered thegarden. They approached him fearlessly and ate from his hand the food healways brought with him for them.

One day as the Prince was sitting in the garden, a flock of white swansflew overhead. Suddenly an arrow shot up into the air, striking one ofthem. It fell out of the sky and landed at the Prince's feet, the arrowstill stuck into its wing.

"Oh, you poor swan," Siddhartha whispered as he gently picked up the woundedbird, "do not be afraid. I shall take care of you. Here, let me removethis arrow." Then, with one hand he gently stroked the bird, calming itsfear. With his other hand he slowly pulled out the painful arrow. The Princewas carrying a special lotion with him, and softly rubbed it into the bird'swind, all the time speaking in a low, pleasant voice so that the swan wouldnot become afraid. Finally he took off his won silk shirt and wrapped itaround the bird to keep it warm.

After a short time, another young boy came running into the garden. Itwas the Prince's cousin, Devadatta (6). He was carrying a bow and somearrows and he was very excited. "Siddhartha, Siddhartha," he shouted, "greatnews! I got a swan! You should have seem me; I hit it with my first shot!It fell down somewhere near here. Help me look for it."

Then Devadatta noticed one of his arrows, with blood still on its tip,lying on the ground near Siddhartha's feet. Looking closer he saw thatthe Prince was holding something in his arms, and realized it was the swanhe was searching for. "Hey, you took my swan," he yelled. "Give it backto me. I shot it and it's mine!" Devadatta grabbed at the bird, but thePrince held onto it, keeping his angry cousin from even touching it.

"I found this bird lying here bleeding," the Prince said firmly, "and Idon't plan to give it to anyone while it is still wounded."

"But it's mine!" shouted Devadatta again. "I shot it fair and square, andyou've stolen it from me. Give it back or I'll take it back."

The two boys stood arguing like this for some time. Devadatta was gettingangrier and angrier, but Siddhartha refused to give him the swan. Finallythe Prince said, "When two grown-ups have a quarrel like this, they settleit in court. In front of a group of wise people, each one explains thestory of what happened. Then the wise people decide who is right. I thinkyou and I should do the same."

Devadatta did not like this idea very much, but because it was the onlyway he could ever get the swan back, he agreed. So the two of them wentto the palace and appeared in front of the King and his ministers. Thepeople at court smiled at each other when they heard what these two childrenwanted. "To think," they said, "that they want to take up our time overa mere bird!" But the KIng said, "Both Siddhartha and Devadatta are royalprinces, and I am glad they brought their quarrel to us. I think it isvery important that, as future rulers, they become used to the ways ofthis court. Let the trial begin!"

So in turn each of the boys described what happened. Then the ministerstried to decide which boy was right and should therefore have the swan.Some thought, "Devadatta shot the bird; therefore it should belong to him."Others thought, "Siddhartha found the swan; therefore it should belongto him." And for a long time the ministers talked and argued about thecase.

Finally, into the court came a very old man whom no one remembered everseeing before. But because he looked so wise, they told him the story ofthe boys and their swan. After listening to what they had to say, he declared,"Everyone values his or her life more than anything else in the world.Therefore, I think that the swan belongs to the person who tried to saveits life, not to the person who tried to take its life away. Give the swanto Siddhartha."

Everyone agreed that what the wise man said was true, so they decided tolet the Prince keep the swan. Later, when the King tried to find the oldman and reward him for his wisdom, he was nowhere to be found. "This isvery strange," the king thought. "I wonder where he came from and wherehe went." But no one knew. This was just one of the many unusual thingsthat happened concerning the Prince, so many people thought he must bea very special child indeed!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/10/2010(Xem: 5064)
Lời người dịch: bài này được trích dịch từ một tập sách nhỏ có tựa đề “ 101 điều về Giáo Lý” (Dharma 101) là những câu hỏi thường xuất hiện trong quá trình tu học của người Tây Phương. Những câu hỏi (Đức Phật là ai ? Đức Phật ở đâu ?, niềm tin quan trọng ra sao ?, tại sao chúng ta phải cúi chào ? bạn là ai ? nghiệp là gì ?) có thể nghe quen thuộc đối với nhiều người nhưng câu trả lời có thể không quen thuộc. Điều này có thể do có sự khác biệt về quan điểm hay về sự hiểu biết giữa các vị Thầy, hoặc sự khác biệt giữa các truyền thống. Ba Thừa chính yếu của Phật Giáo tại Á Châu (Tiểu Thừa, Đại Thừa và Kim Cang Thừa) có sự khác nhau về lý tưởng, pháp tu và cách trình bày. Ví dụ những câu hỏi về sự giác ngộ có thể có câu trả lời của một vị Thầy Đại Thừa ở Đông Á khác với câu trả lời của một đạo sư Kim Cang Thừa của Tây Tạng. Một câu hỏi về ý niệm của tánh không Phật Giáo sẽ có hai câu giải đáp khác nhau bởi một vị Sư Nam Tông ở Đông Nam Á và một vi Thầy bên Đại Thừa. Nhưng ở Tây Phương, nơi
08/10/2010(Xem: 6801)
Người ta luôn hỏi câu này, Phật đã đi đâu và hiện nay ngài đang ở đâu? Đây là một câu hỏi rất khó trả lời cho những ai không có một sự tu tập về đời sống tâm linh. Bởi vì người đời thường nghĩ về cuộc sống theo cách của thế gian. Họ khó có thể hiểu được khái niệm một vị Phật. Vài nhà truyền giáo nào đó tiếp cận các Phật tử và nói rằng Phật không phải là một vị thần mà chỉ là một con người. Ngài đã chết và không còn nữa. Vậy thì làm sao người ta có thể tôn sùng một người cũng đã chết? Những chúng ta phải hiểu rằng, Đức Phật được tôn xưng là Thiên Nhân Sư, vị thầy của chư thiên và loài người. Bất cứ khi nào chư thiên có gặp khó khăn, họ đều gặp ngài để xin lời khuyên. Thế rồi họ nói rằng vị chúa tể của họ vẫn hằng sống, và đó là lý do tại sao người người cầu nguyện với Ngài.
06/10/2010(Xem: 2724)
Đức Phật tướng hảo trang nghiêm, kim dung từ bi, hàng sơ học chỉ có thể dựa vào thánh tượng mới có thể nhận thức được Phật. Chủng loại thánh tượng của Đức Phật rất nhiều...
03/10/2010(Xem: 2425)
Ngài luôn luôn cổ súy tinh thần tự lực của mỗi người để tìm lấy sự giải thoát cho chính mình và điều này như là một sợi chỉ xuyên suốt trong toàn bộ hệ thống giáo lý của Phật...
30/09/2010(Xem: 2978)
Tiếng Phạn Sarìra, PàliSarìra có nghĩa làtử thi, di cốt:dịch ý là thể, thân, thân cốt, di thân.Thông thường xá lợi dùng để chỉ cho di cốt của Phật, nên gọi là Phật cốthay Phật xá lợi.Chữ này về sau cũng dùng để chỉ cho phần xương đầu của các bậc cao tăng sau khi viên tịch hỏa thiêu còn lại. Hơn nữa, bảo tháp dùng để tôn trí xá lợi của Phật gọi làTháp xá lợi; nơi an tri bình xá lợi của Phật gọi là Bình xá lợi; Pháp hội cúng dường xá lợi Phật gọi làHội xá lợi.
29/09/2010(Xem: 5836)
Ngoài việc nói pháp đúng đối tượng nghe, Thế Tôn còn nói pháp đúng thời và đúng chỗ, khiến cho tác dụng của thời pháp được tăng thêm hiệu quả.
25/09/2010(Xem: 10186)
Theo lời đức Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật chỉ dạy trong kinh A Di Đà, cách thế giới Ta-Bà của chúng ta 10 muôn ức cõi Phật về hướng Tây rất xa, có một thế giới tên là Cực Lạc, Đức Phật giáo chủ cõi đó làPhật A-Di-Đà hiện đang thuyết pháp độ sanh. Đức Phật A Di Đà là một ngôi giáo chủ trên cõi LạcBang, oai đức không cùng, thệ nguyện rất lớn, mở môn phương tiện, độ kẻchúng sanh ra khỏi Ta bà đem về Tịnh độ.
22/09/2010(Xem: 12887)
Cuộchành trình miên viễn của kiếp sống trầm luân sáu nẻo luân hồi đã thôithúc rất nhiều người đi tìm những phương pháp để thoát ly khổ não. Hạnh phúc và khổ đau là hai thực trạng của cuộc sống mà con người luôn đề cập tới. Nhưng để biết được hạnh phúc là gì thì con người phải trực nhận ra được bản chất của khổ đau như thế nào rồi mới bàn tới phương pháp giải quyết khổ đau... Sau khi nhận lời thỉnh cầu của Phạm thiên, đức Phật dùng tri kiến thanh tịnh quan sát khắp cả thế giới. Bằng tuệ nhãn, Ngài thấy chúng sanh có nhiều căn tánh bất đồng...
17/09/2010(Xem: 5144)
Trung đạo (madhyamŒ-pratipad) là con đường tránh xa hai cực đoan: hưởng thọ dục vọng và tu tập khổ hạnh, nó là kinh nghiệm rút ra từ bản thân của Ngài, sau khi sống hưởng thụ trong hoàng cung, và trải qua 6 năm tu khổ hạnh, nhờ con đường này mà Ngài thành đạt giác ngộ và giải thoát dưới cội cây Bồ đề.
17/09/2010(Xem: 2403)
Sau khi Thái tử Tất-Đạt-Đa đản sinh, vua cha Tịnh-Phạn triệu tập các vị tinh thông tướng số đến tiên đoán vận mệnh cho Thái tử. Các vị xem tướng xong, đồng tâu lên rằng: “Thái tử có đủ 32 tướng tốt của một Bậc Đại nhân, thật hiếm có trên đời.Đây là những dấu hiệu báo trước Ngài sẽ là Bậc vĩ nhân đệ nhất trong thiên hạ. Nếu Ngài làm vua, sẽ là vị Chuyển luân Thánh vương; nếu xuất gia tu hành, Ngài sẽ là Bậc Đại Giác Ngộ”... Kinh Phạm Võng Trường Bộ tập I, Đức Phật dạy rằng: “Này các Tỳ-kheo, thân của Như-Lai còn tồn tại, nhưng cái khiến đưa đến một đời sống khác đã bị chặt đứt.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]