Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chuyện Của Đàn Và Sách

29/09/202007:36(Xem: 5505)
Chuyện Của Đàn Và Sách

Tiểu phẩm

CHUYỆN CỦA ĐÀN VÀ SÁCH

 Chuyện Của Đàn Và Sách

         Hai cây đàn gỗ, thường gọi là đàn thùng, được chủ nhân treo gần bên nhau trên chung một vách gần bên kệ kinh sách.

         Sáng sớm, cây Đàn Mới Đẹp được chủ mang đi hòa tấu ở đâu đó đến trưa mới mang về treo lại bên cây Đàn Cũ Kỹ. Gần bên nhau hơn cả giờ đồng hồ, thấy Đàn Cũ Kỹ vẫn im thin thít không hỏi han gì, Đàn Mới Đẹp ấm ức hỏi:

         "Sao anh không hỏi gì?"

         "Hỏi gì?"

         "Hỏi thăm vài câu xả giao cũng được mà!"

         "Hỏi làm gì?"

          "Hứ, chắc là anh ganh tức tui nên làm lơ, làm bộ như không biết chuyện gì đã xảy ra, để khỏi nghe tui khoe, tui kể thành tích chớ gì?"

         "Ủa, vậy sao?"

          "Vậy chớ còn gì nữa?! Chủ mang tui đi chơi chỗ tiệc tùng tửu hội cả buổi sáng nay, đến đó đụng độ đến tám cầm thủ, mà tay nào cũng mang theo cây đàn cục cưng ác chiến của mình để đấu ngón đấu âm nhau... Ai cũng khen tui đẹp, tui tốt bền, âm ngân vang hay và ngọt hơn hết. Anh sợ nghe kết quả thắng lợi vẻ vang của tui, nên anh không dám mở miệng hỏi thăm..."

         "Ồ, thiệt vậy sao? Xin chúc mừng, thiệt tình chúc mừng cả ông chủ và cậu em hén!"
"Hứ! Bây giờ nghe tui nói trúng cái bụng dạ hẹp hòi chứa đầy sự đố kỵ của mình nên anh mới lật đật chúc mừng, giả dối quá, trễ rồi!"

        "Ừm... sao cũng được..."

         "Tui nói không đúng sao? Nếu không đúng thì anh hãy giải thích cho thông tại là tại sao anh im ỉm không hỏi han tui tiếng nào khi tui được chủ mang đi mang về?"

         "À ừm... muốn biết thiệt sao?"

         "Rất muốn biết!"

         "Vậy nghe đây: Thứ nhất, ông chủ mang cậu em đi không phải để khoe cái mã mới đẹp mà là để thử cái âm cái tiếng, so sánh đối chiếu với thanh âm của mấy cây đàn khác. Thứ hai, cậu em được mang đi hòa tấu hòa âm với cầm hội là để trải nghiệm, để giao lưu đặng thấy rõ được ưu điểm, tìm được khuyết nhược điểm ở cậu em, rồi về chỉnh sửa, chứ không phải để đấu điếc thi đua giành ngôi vị thứ hạng gì đâu nghen. Không tin, hỏi lại ông chủ đi!"

        "Khỏi hỏi. Mà nếu vậy rồi thì sao? Sao anh không hỏi thăm tui? Sao anh không mở miệng ra nói thiệt bụng mình, rằng thì là anh là cây đàn cũ mèm cũ ngoét, xấu quắc rồi, hết thời rồi, nên bị ông chủ bỏ ở nhà thui thủi tủi thân; còn tui được ông chủ cưng như trứng hứng như hoa, vuốt ve sờ sẫm, và tự hào hãnh diện khi mang tui đi gặp bạn bè trong làng đàn ca hát xướng?"

        Đàn Cũ Kỹ bật cười rổn rảng:

       "Kha kha kha... tội nghiệp cậu em ghê. Nói nhỏ cho nghe nè, cậu em được ông chủ mang đi đây đi đó là do đang trong quá trình thử nghiệm, trải nghiệm để từng bước hoàn chỉnh, hoàn thiện, hoàn hảo, chứ nếu cứ treo cậu em trên vách này với cây đàn cũ ngoét xấu xí này quanh năm suốt tháng thì sao biết được cậu em dở hay hay, lỗi hay chuẩn, dỏm hay xịn?"

        "Hứ, vậy sao không mang anh đi mà mang tui?"

         "Vì đây vốn chuẩn rồi, không phải chỉnh phải sửa phải thêm bớt bất cứ thứ gì nữa, nên đây cứ được an nhàn thư thái trên vách, chờ ngày thuận duyên sẽ được phát âm ngân tiếng hòa cùng bạn đàn khác!"

         Đàn Mới Đẹp nghe vậy sững sờ, sáu dây rung lên bàng hoàng, rồi xấu hổ không phát lên được tiếng nào nữa. Đàn Cũ Kỹ liền dỗ dành:

        "Tại cậu em cứ nằng nặc muốn nghe biết sự thật nên đây mới nói, chứ ngay từ đầu đây im lặng rồi. Đừng lấy làm buồn..."

        Bỗng nghe một tiếng tằng hắng rõ to. Hai cây đàn liếc mắt nhìn ngang qua kệ kinh sách, mới hay đó là tiếng của Quyển Sách Cổ bằng giấy dó mềm èo. Đàn Mới Đẹp cau có hỏi:

        "Gì đó cha nội?"

        Quyển Sách Cổ khẩy cười hiền từ, nói với giọng ồm ồm già nua:

         "Cái thằng Đàn Cũ Kỹ nói chí lý. Ta đây vốn già nua lão cỗi rồi, nên mấy chục năm qua cứ nằm hoài một chỗ trên kệ này, là do sao?Là do từ trong ra ngoài, từ da vào máu, từ hình hài bên ngoài vào bên trong cốt tủy vốn đã chuẩn không cần chỉnh rồi, nên cứ an vị một chỗ mà dưỡng lão thanh nhàn!"

         Hai cây đàn "Ồ" lên đồng thanh, vừa ngạc nhiên vừa phấn khích. Quyển Sách Cổ từ tốn nói tiếp:

        "Nhưng, tinh túy cốt tủy siêu việt của ta đã trải qua bao đời, cả trăm năm rồi, được xác định tiêu chuẩn mẫu mực rồi, vậy mà ta vẫn bị mấy thế hệ tân thời hiện đại sau này mang ra đòi chỉnh sửa, đòi phải thay đổi ý nghĩa câu kia chữ nọ, gây nên những cuộc tranh cãi, tranh luận... để rồi rốt cuộc không đi đến đâu, ta vẫn còn là ta, ha ha ha ha..."

        Đàn Mới Đẹp bực bội:

        "Đã gọi là chuẩn không chỉnh mà sờ đụng vô nữa làm gì vậy trời?!"

        Đàn Cũ Kỹ ngân lên:

        "Bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm..."

         Vừa lúc đó, thấy từ ngoài sân ông chủ nhà bước vào cũng một vị lão hòa thượng, cả sách và đàn đều ngạc nhiên câm nín, theo dõi. Ông chủ nhà cung kính mời vị hòa thượng an tọa trên ghế sofa, rồi bước lại kệ sách, khẽ khàng cầm lấy Quyển Sách Cổ, kính cẩn mang đến dâng bằng hai tay lên vị hòa thượng. Vị hòa thượng trân trọng nhận lấy sách, nhẹ nhàng lât từng trang một, mắt cứ nhướng lên sáng quắc, miệng há hốc rồi trầm trồ trong lúc ông chủ nhà đã quỳ xuống dưới sàn nền gạch hoa...

         Một hồi lâu, vị hòa thượng xếp gập sách lại, nhẹ nhàng vuốt từng nhịp lên bìa sách, bỏ vào chiếc đãy, rồi đỡ ông chủ nhà cùng đứng lên, giọng xúc động nói:

        "Thầy cảm ơn con đã cũng dường quyển sách quý báu này. Phước đức vô lượng!"

         Ông chủ chắp tay xá ba lần, rồi tiễn vị hòa thượng bước ra khỏi cửa, ra đến sân ngoài...Bên trong nhà, hai cây đàn kinh ngạc ngó nhau, cùng thắc mắc hỏi nhau:

        "Quyển Sách Cổ tên thiệt là gì vậy ta?"

        "Thấy có viết tiếng Hán nên không hiểu được..."

         Bên kệ sách lại nghe vang lên mấy tiếng tằng hắng. Hai cây đàn liếc nhìn, thấy đó là quyển sách cón mới đẹp, bìa cứng, áo khoác, mang tên "Tâm Hồn Cao Thượng". Sách mới mỉm cười, hỏi:

        "Mấy người không biết tên thiệt của Cụ sao?"

        "Không biết. Biết thì nói cho hay đi!Cụ tên gì?"

         Tâm Hồn Cao Thượng buông chắc từng tiếng:

         "Bát Nhã Tâm Kinh!"

 Viết xong lúc 18h30 ngày 28/9/2020

 Tâm Không – Vĩnh Hữu


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
11/10/2013(Xem: 10680)
Bệnh ( 病 ) là thuật ngữ chung cho cả Đông lẫn Tây y, Bệnh là là một cảm giác đau đớn, cả thể xác lẫn tinh thần. Bệnh là 1 trong 4 cái khổ ( Sanh 生, Lão 老, Bệnh 病, Tử 死 )của chúng sinh mà Phật đã dạy. Mà đã là chúng sinh thì ai cũng phải bệnh, hôm nay ta còn trẻ khỏe, nhưng một ngày nào đó khi đã đến tuổi già cũng phải nếm trải 1 đôi lần bị bệnh, hoặc hơn thế nữa. Bệnh là do Âm Dương mất cân bằng, Ngũ hành tương khắc, Tứ đại không hòa, bệnh khổ là một quy luật chung ở góc độ nhân sinh quan. Bệnh có thể chia ra 3 yếu tố :
11/10/2013(Xem: 10059)
Trước hết phải là sự độ lượng ...
11/10/2013(Xem: 11719)
Khi Phật còn tại thế, Ngài thường dạy các đệ tử như sau: _ Này các Tỳ kheo, có hai cực đoan mà người xuất gia cần phải tránh xa: + Một là đắm say các dục vọng, tham muốn thấp hèn, thô bỉ, có tính cách phàm phu tục tử, không dẫn đến đức hạnh Thánh nhân, không liên hệ đến mục đích tu tập, giác ngộ, giải thoát.
10/10/2013(Xem: 10864)
Đây là bài Kinh nói về hạnh nguyện độ sinh của Bồ tát Quán Thế Âm trong cõi Ta Bà giúp cho tất cả mọi người “quán chiếu cuộc đời” để đạt được giác ngộ, giải thoát.
04/10/2013(Xem: 7204)
Ai cũng nói rằng: ‘Sống mà không có mục đích, lý tưởng thà chết còn hơn!’ Để làm cho đời sống của mình thêm ý nghĩa, mỗi người chúng ta cần có một mục đích để sống. Có người sống vì con cái; có người sống cho gia đình, giòng họ; có người sống vì một lý tưởng, một chủ thuyết v.v… Nói tóm lại, bất luận chúng ta sống như thế nào, nghèo hay giàu, cao hay thấp, mình cần phải có một mục đích, một lý tưởng để sống. Bằng không, đời sống của mình thật là nhạt nhẽo, vô vị. Mình sống như cỏ dại mọc hoang, không mục đích, không hướng đi. Thật là đáng tiếc, thật là uổng phí cả đời người!!
30/09/2013(Xem: 9651)
Có người cho rằng tình yêu bất diệt, nếu lỡ đúng chắc của riêng ai chứ không phải cho tôi. Hai chữ "bất diệt“ với tôi chỉ đúng với "Trái tim bất diệt“ của vị Bồ Tát Quảng Đức vị Pháp thiêu thân và "Nụ cười bất diệt“ của Đức Dalai Lama người được thiên hạ xem như vị Phật sống của cõi Ta Bà
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]