Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Đèn nhà ai ngọn lu ngọn tỏ

17/08/201408:22(Xem: 8483)
Đèn nhà ai ngọn lu ngọn tỏ

 

 



den_cay_2


Cháy bóng
.

 

Đèn nhà ai đó, ngọn nào lu ngọn nào tỏ?

 

Thú thật, chuyện đèn lu tỏ của nhà ai đó tôi không rành lắm, chỉ dám nói chuyện đèn nhà mình thôi. Đó là cái đèn bàn ăn, nó có tất cả năm bóng, loại Halogen, hằng ngày rọi sáng cho những bữa ăn gia đình trên chiếc bàn tròn. Nó từng đã chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc chuyện trò đối đáp đùa giỡn của chúng tôi quanh chiếc bàn này - vui có, buồn có, thương yêu, giận lẫy cũng có. Cái đèn này gần gũi thiếu điều như là thành viên của gia đình tôi. Hơn bốn năm qua nó làm việc cật lực không hề than thở. Tự dưng hai tuần trước cháy mất một bóng, chỉ còn bốn. Còn bốn thì có chướng mắt chút đỉnh nhưng vẫn chưa sao, vẫn còn đủ sáng. Hôm qua lại thêm một bóng nữa rũ bỏ bụi trần khoác áo ra đi. Đến lúc phải lo cho nó nếu không muốn có ngày gặp lại cảm giác của Sài Gòn thời điện cúp liên tục năm xưa. Nói là phải làm ngay, tôi tháo cái bóng đèn hư mang theo làm mẫu, lái xe đến tiệm bán đèn và đồ điện gần nhà. May gặp ông chủ tiệm, là người quen trong Hội Thể Dục Thể Thao. Sau khi xem qua và hỏi: đèn nhà anh có mấy bóng? Năm cái, tôi trả lời như thế! Ông ta chẳng nói chẳng rằng mở tủ và lấy ra năm bóng đèn và gói vào hộp giấy và tính tiền đủ năm cái. Khoan đã, đèn năm bóng mà chỉ cháy có hai, phải thay hết năm bóng sao? Tôi nghĩ là chỉ cần thay hai bóng hư thôi chứ! Tôi có hơi ngạc nhiên và hỏi lại như thế. Ông chủ tiệm điện thân thiện giải thích gì đó vòng vo tam quốc, nào là công xuất, nào là độ sáng… Nói chung là năm bóng này phải hòa điệu với nhau thì ánh sáng sẽ dịu hơn, mới làm cho đời sống chúng tôi thêm ngọt ngào dễ chịu, như năm ngón tay của bàn tay vậy mà! Tôi ừ ngay, thấy có lý và có phần khâm phục ông ta. Ừ, thì gia đình nhỏ của chúng tôi cũng năm người, đã ngồi chung bao nhiêu năm nay dưới mấy ngọn đèn này. Ngồi ăn cơm, ngồi đọc báo, ngồi chơi cờ cá ngựa… nhưng không biết đã hòa điệu được đến mức nào như năm bóng đèn kia? Chuyện dễ như thế mà có khi mình nhận không ra. Phải nhờ đến một sự kiện nhỏ hay có người mách thì mình mới ngộ. Cho tôi nói đại ngôn chút để an ủi: thì cũng như chuyện ông Newton thấy quả táo rụng ngoài vườn, ông Archimedes thấy thân mình nổi trong bồn tắm vậy thôi, nhờ vậy mới tìm ra được mấy phát minh lớn cho nhân loại (chỉ có khác chút xíu, hai ông ấy là bác học còn mình là sơ học).

Cho nên, đèn nhà ai đó có ngọn lu ngọn tỏ tôi không dám chắc, nhưng đèn nhà tôi thì quả thật có ngọn tỏ ngọn lu. Tôi đã thầm biết thế! Mà cho tôi hỏi nhỏ, nhà bạn có thế không?

 

 

Hạnh phúc thì rộng rinh…

 

Sáng nay đẹp trời, cả gia đình chúng tôi lại có cơ hội thảnh thơi ngồi ăn sáng chung. Cuối tuần chúng tôi thường có dịp ngồi ăn sáng chung rất lâu, tán gẩu đủ thứ chuyện trên đời, nếu hôm đó không phải đi đâu hay không có chương trình gì đặc biệt. Cô con gái út có vẻ vui nhất và nói với rằng: con thấy mừng, trong số mấy bạn con chơi thân nhất ở trường thì ba má tụi nó vẫn còn sống chung với nhau. Tôi thấy lạ mới hỏi là có bao nhiêu bạn như thế? Dạ, chừng sáu, bảy đứa. Tôi chưng hửng! Như vậy cha mẹ cả gần mười em còn lại do vì lý do này lý do kia không sống chung với nhau hay sao? Ai biết được trong những gia đình đó, đèn nào là đèn đứt bóng trước trong cái bi cảnh không hòa hợp ấy? Ngọn đèn nào tỏ, ngọn đèn nào lu? Chỉ một việc nhỏ như chuyện chúng tôi ngồi chung bàn ăn sáng như thế này hôm nay mà là một „ước mơ lớn“ cho không biết bao nhiêu chàng trai cô gái trẻ, tuổi bằng con gái út của chúng tôi ư? Sao buồn thế! Mà tôi biết, những gia đình ấy họ giàu có và sang trọng, có địa vị lắm, chứ không phải như chúng tôi. Lục tra thêm những con số trên cơ quan thống kê ở Đức (de.statista.com), thấy số liệu những cặp ly dị ở nước Đức trong thời gian từ năm 2000 đến 2012 chiếm khoảng từ 46,5% đến 52%. Như thế trung bình thì cứ hai cặp là có một cặp ly hôn. Con số làm tôi thật kinh ngạc. Lý do cho những cuộc ly hôn này thì tự trong trứng nước nó có hàng ngàn hàng vạn chuyện mâu thuẫn, từ tài sản, quyền lợi, sở thích, đến tính tình vân vân và vân vân. Nói nôm na là đèn mỗi bên chiếu sáng một kiểu (giống như khi bạn lái xe chạy ban đêm mà có xe đi ngược chiều chiếu đèn pha vào mắt mình vậy mà!), chiếu qua chiếu lại không hợp gu nên hơi bị „chạm điện, mác dây“. Còn chuyện ông ăn chả bà ăn nem là chuyện phụ, chuyện vở bi kịch lúc sắp hay đã hạ màn.

 

Tôi có đọc được câu chuyện này trên báo và xin chép vào đây:

 

Lý do tại sao ly hôn?

 

Hai vợ chồng nọ đưa nhau ra tòa.
Quan tòa hỏi: Anh chị cho biết lý do xin ly hôn?
Chồng: Thưa quý tòa.
Vợ: Để tôi nói trước.
Chồng: Không được, để tôi nói trước
Vợ: Đã bảo là tôi nói trước mà!
Quan tòa: Thôi, không phải nói gì cả, tôi biết vì sao anh chị ly hôn rồi.

 

Như thế thì, đèn nhà ai đó, ngọn nào tỏ ngọn nào lu? Mà tôi biết chắc rằng, nếu cả hai ngọn cùng tỏ chung thì chắc chắn đời của họ và của con cái họ sẽ sáng và tươi hơn.

 

Bây giờ nghe nói ở Việt Nam cũng nhan nhản những trường hợp như thế. Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư (tên như vậy nhưng là một cây bút nữ rất độc đáo sâu sắc, giọng nam bộ đặc sệt) vừa cho ra một tập thơ có tựa đề Chấm (bìa do tác giả tự vẽ một dấu chấm lớn, lại ghi là kính tặng cha), trong một bài thơ ở trang 54 mang tựa đề „Nghĩ quanh từ điển“ chị viết:

 

[…]

Bắt quả tang đê hèn đang làm đau người khác

chơ vơ đi lẻ

đẹp nịnh bợ chính mình

hạnh phúc thì rộng rinh, đổ vào bao nhiêu niềm vui không chật

(tựa như hạnh phúc là từ không có thật

giống như công bằng, tự do)

Ai dám có lời bình phẩm gì ở những câu thơ tuyệt diệu như trên?

 

 

Cậu và Tớ

 

Ở tận bên xứ Ấn Độ xa xăm kia, có ông Thánh tên là Gandhi đã nói một câu thật chí lý, đáng để cho đời (và ta) suy ngẫm. Câu nói ấy là: „We are ONE, you and I. I cannot harm you, without harming myself – Bạn và mình (tôi và anh/em; cậu và tớ), chúng ta là MỘT. Tớ không thể làm bạn đau đớn mà không tự làm tổn thương đến mình được“.

 

Bạn nghĩ sao? Tôi tự thấy đau lắm mỗi khi đọc đi đọc lại câu nói ấy, mười lần đủ chục. Tại vì tôi biết, nói thì dễ thế nhưng làm được như lời ông Thánh ấy khuyên thì không dễ chút nào! Có nhiều khi đau quá, tôi đã phải tự hát thầm câu hát ca dao xứ mình, câu hát ca dao bình dân mà tôi đã học được từ ngày còn bé xíu, lúc chưa hề biết yêu đương là cái chi chi. Để làm gì bạn biết không? Để tôi tự xoa nhẹ vết đau trên da thịt tôi đó thôi. Tôi hát rằng:

 

Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ,

Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu

Anh về anh học lại chữ NHU …

 

Ở câu cuối tôi nghe giọng mình hơi run và nghẹn lại …

 

 

--

Đức Quốc, những ngày hè tuyệt đẹp 2014, mùa Vu Lan

Nguyên Đạo

(viết để nịnh vợ, mẹ của mấy con tôi)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05/08/2014(Xem: 6991)
Bạn nghe tiêu đề và thấy vô lý quá đúng không. Tôi cũng thế, nếu tôi chỉ đọc tên bài viết này thì cũng giật mình vì cho rằng có vấn đề. Rồi thấy buồn cười. Hằng ngày chúng ta suy nghĩ, nói năng, làm việc liên tục không ngừng nghỉ. Từ sáng sớm đến đêm khuya. Ngay cả khi ngủ chúng ta cũng không nghỉ. Hằng ngày, khi chúng ta làm việc mà nếu tâm vẫn trong sạch, không mọc rễ, thì khi đó ta đã đưa tâm về nhà. I have a rrived. I am home. Ta đã về. Ta đã tới. Nhưng nếu ta làm cái gì đó rồi tâm ta mọc rễ thì ta đã đưa tâm đi xa nhà. I am far from my home. Ta đã đi xa nhà mất rồi, thật rồi.
01/08/2014(Xem: 9174)
Bạn bè tôi thường hay đùa nhau nói: giày dép còn có số huống chi con người ta. Tôi biết, đó là bạn bè đùa vui thôi! Cuộc đời tôi thì có gắn bó nhiều với những câu chuyện về giày dép. Có bạn còn nói: cái mũ người ta đội trên đầu mới đáng nói hơn, nói chi lòng vòng mấy cái chuyện giày chuyện dép, chỉ là món đồ dùng người ta mượn để đạp dưới đất mà đi. Thì cũng có sao đâu! Cái mũ đội trên đầu thấy „cao thượng“ nhưng lúc lỡ quên mang theo thì mình có thể chui vào đâu đó tránh nắng hay dùng khăn chùm đầu cũng đỡ lạnh. Nhưng giày dép mà vắng mặt thì… bạn ơi, có hơi chật vật đấy! Sỏi đá, gai góc vào chân thì chỉ có khóc thôi. Phải vậy không? Ai từng gặp cảnh ấy mới biết. Bởi nghĩ thế nên mấy cái chuyện giày chuyện dép ấy nó cứ đeo đuổi theo tôi nhiều năm, đến hôm nay mới có dịp kể ra đây.
31/07/2014(Xem: 7295)
Máy bay cất cánh từ phi trường Kastrup, Copenhagen lúc 20 giờ 30 tối, trong đầu tôi vẫn còn nỗi lo là mình đến phi trường Geneva lúc 22 giờ 25 rồi có gặp được các học viên của Khóa Tu Học Phật Pháp, hay có ai đến đón chúng tôi không? Như Thầy Quảng Hiền đã trấn an không?
30/07/2014(Xem: 6778)
‘Bạch Thế Tôn, mới rồi, một gia chủ giàu có ở thành Savatthi này qua đời mà không có con thừa kế. Con vừa cho chuyển tài sản của ông ta vào kho của hoàng cung; những tám triệu đồng tiền bằng vàng chưa kể số tiền bằng bạc. Mặc dù là một gia chủ giàu có, thế nhưng bữa ăn hằng ngày của ông ta thì chỉ là cháo nấu bằng gạo nát với bánh làm bằng đậu khô; y phục vỏn vẹn chỉ có ba mảnh vải dệt bằng sợi gai; phương tiện di chuyển là chiếc xe bò gãy gọng nóc lợp bằng rơm’.
29/07/2014(Xem: 8745)
Thông thường làm từ thiện, ai cũng liên kết với lòng Từ bi. Thấy ai làm từ thiện đều nghĩ người đó có tâm từ. Thật ra, cùng một động thái nhưng nội hàm có nhiều sai biệt. Có người vì xu hướng mà làm từ thiện, có người vì ham danh mà làm từ thiện, có người chạy theo phong trào mà làm từ thiện...những trường hợp nầy thiết nghĩ không cần phải đề cập, cái cần đề cập là những người thực tâm vì thương xót đối tượng mà làm từ thiện. Trường hợp nầy hoàn toàn đồng ý đây là tâm tốt, nhưng tốt đối với người bình thường trong xã hội, riêng với một Phật tử dù xuất gia hay tại gia, việc hành thiện còn phải xây dựng trên nền tảng tâm Bồ đề.
29/07/2014(Xem: 8686)
Tất cả chúng ta đều có thể bị bệnh. Một khi chúng ta được sinh ra trong vòng luân hồi sinh tử với thân thể này thì có nghĩa là chúng ta đã chịu sự ảnh hưởng của những phiền não và nghiệp chướng, cho nên bị ốm đau là điều không thể nào tránh khỏi. Đó cũng chính là bản chất của cơ thể chúng ta - thân thể này sẽ già đi và sẽ bị bệnh. Ma-ha Tăng kỳ luật, quyển 28, Đại chính tân tu Đại tạng kinh, tập 22, trang 455b)
24/07/2014(Xem: 10549)
Hôm nay chúng tôi xin nói đề tài Ba điều căn bản của người tu Phật. Vì chúng ta tu Phật phải biết thế nào là cội gốc, thế nào là ngọn ngành. Ba điều này tôi căn cứ theo kinh Pháp Hoa, nhắc lại cho quí vị nhớ và thực hành.
22/07/2014(Xem: 9654)
Hoà thượng Chánh Tâm trụ trì ở chùa Kim Liên. Một ngôi chùa cổ, xinh xắn, ấm cúng, nhiều cây cổ thụ bao quanh. Chùa toạ lạc dưới chân núi, cạnh một con suối nhỏ chảy róc rách. Ngài có hai đệ tử, thầy tỳ kheo Tâm An và chú sa di Tâm Bình. Thầy Tâm An xuất gia từ thuở ấu thơ, vì mồ côi mẹ sớm. Thầy lớn hơn chú Tâm Bình đến hai mươi tuổi. Thầy đảm trách hai chức vị, Thị giả và Tri khách, nghĩa là vừa chăm sóc Hoà thượng, vừa lo việc trong, việc ngoài ở chùa. Thầy bận rộn suốt ngày, nhưng lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Chưa bao giờ ai thấy Thầy sân si. Thầy luôn luôn giữ phép lục hoà, trên kính, dưới nhường, làm mọi việc trong chánh niệm tỉnh giác, cần mẫn tinh tiến trong việc tu học. Sau công phu tối, Thầy thường toạ thiền dưới gốc cây cổ thụ bên bờ hồ sau chùa. Từ khi còn thơ ấu, Thầy đã được sự dìu dắt dạy bảo ân cần của Thầy Bổn Sư.
21/07/2014(Xem: 10494)
Những món thực phẩm dưới đây rất quen thuộc và bổ dưỡng. Nhưng nếu ăn không đúng cách thì hậu quả mà chúng đem lại cũng khôn lường.
19/07/2014(Xem: 13181)
Ba nạn nhân vụ máy bay MH17 bị bắn gồm chị Nguyễn Ngọc Minh, 37 tuổi; con gái Đặng Minh Châu, 17 tuổi; và con trai Đặng Quốc Duy, 13 tuổi. Cục Lãnh sự Bộ Ngoại giao Việt Nam xác nhận có ba công dân Việt Nam mang quốc tịch Hà Lan trên máy bay thiệt mạng. Sáng nay cán bộ Cục Lãnh sự đến thăm và chia buồn cùng gia đình chị Minh. Nguyện vọng của bố mẹ chị Minh là đưa thi thể ba mẹ con về Việt Nam vì chị Minh và hai cháu sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Gia đình cũng cung cấp mẫu ADN để gửi sang Ukraine giúp hỗ trợ công tác nhận dạng các nạn nhân. Người bạn thân của chị Ngọc Minh kể với VnExpress, rằng gia đình chị Minh vừa đến dự đám cưới bạn ở Anh hôm 13/7. Theo kế hoạch, ba mẹ con sẽ quá cảnh tại Kuala Lumpur, Malaysia, trước khi về Hà Nội. Chị Nguyễn Ngọc Minh và hai con sống ở Delft, một thị trấn nhỏ cách thủ đô Amsterdam (Hà Lan) 60 km. Tháng 8/2013, chồng chị là Đặng Quốc Thắng qua đời trong một tai nạn tàu.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]