Đang định ra về thì trời đổ mưa. Mưa ào ào như trút nước. Thành ra, không cần bạn phải lên tiếng mời nán lại, tôi cũng ngoan ngoãn ngồi chờ tạnh mưa. Thế mới hay “vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách” - mưa không có then chốt mà có thể lưu giữ chân người khách!
Mà lạ! Mỗi khi gặp tình cảnh như thế là tôi nhớ ngay tới câu nói ấy. Dường như nó phục kích sẵn ở đâu đó đợi chờ thời cơ thuận lợi nhảy ra chộp liền. Như chiều này vậy, bỗng dưng mà nhớ! Cho nên, dù cũ kỹ rồi, tôi cũng muốn được nhắc lại giai thoại của câu đối trên để miên man cùng bạn. Coi như nhen chút lửa hồng sưởi ấm giữa trời mưa gió vậy!
Chuyện là thế này, Nguyễn Giản Thanh, người làng Ông Mặc (làng Me), huyện Đông Ngàn (nay là Từ Sơn), Bắc Ninh. Ông sống vào khoảng đầu thế kỷ XVI, sinh năm 1482, mất năm nào không rõ. Lúc nhỏ ông rất thông minh, mới 16 tuổi đã thông hiểu rất nhiều sách vở, sau đỗ Trạng Nguyên, nên tục gọi là Trạng Me.
Một hôm đang đi học ở trường, thầy học là Thượng thư Đàm Thận Huy vừa giảng bài xong thì trời sập mưa, học trò đều phải ngồi lại. Thầy Huy nhân thấy vậy, bèn ra một câu đối để học trò cùng đối cho vui:
Vũ vô kiềm toả năng lưu khách. (雨無鈐鎖能留客)
Nghĩa là: Mưa không có then khoá mà giữ được khách.
Nguyễn Giản Thanh đối ngay rằng:
Sắc bất ba đào dị nịch nhân. (色不波濤易溺人)
Nghĩa là: Sắc đẹp chẳng phải sóng gió mà làm đắm đuối người ta.
Thầy Huy xem xong khen rằng: “Câu đối này hay lắm, giọng văn này có thể đỗ Trạng được, nhưng sau tất mê đắm vào vòng sắc dục làm hại đến sự nghiệp!”
Tiếp đó, một người học trò tên là Nguyễn Chiêu Huấn lại đối:
Nguyệt hữu loan cung bất xạ nhân. (月有彎弓不射人)
Nghĩa là: Mặt trăng giống cái cung mà chẳng bắn ai.
Thầy Huy phê: “Câu này kém sắc sảo, không hay bằng câu kia, nhưng tỏ ra khí chất hiền hoà, sau này sẽ làm nên, cuộc sống sẽ chu toàn!”
Sau đó, lại có một người học trò khác đối rằng:
Phấn bất uy quyền dị sử nhân.
(糞不威權易使人)
Nghĩa là: Phân cứt chẳng uy quyền gì mà dễ sai khiến người.
Thầy Huy phê: “Sau giàu sang nhưng là hạng bỉ lậu!”
Quả nhiên, mấy năm sau, Nguyễn Giản Thanh thi đỗ thủ khoa, rồi đỗ Trạng Nguyên đời Vua Lê Uy Mục (1508), làm quan lễ bộ Thượng thư, nhưng vì say đắm một cô gái đẹp ở kinh thành mà đến ô danh bại giá. Còn Chiêu Huấn chỉ đỗ Bảng Nhãn nhưng làm quan và sống yên ổn, không xảy ra chuyện gì cả. Riêng người học trò kia sau cũng vào bậc hào phú trong vùng, nhưng ai cũng chê là hạng thô lỗ, bỉ ổi.
•••
Thật vậy! Gốc rễ của khổ đau hay con đường đưa tới an vui, hạnh phúc đa phần đều có mầm mống từ sự vọng khởi của tâm ý. Mà trong tâm ý của mỗi con người đều có sẵn những hạt giống tốt lẫn hạt giống xấu. Đến khi gặp duyên thích hợp thì nó đâm chồi nảy lộc, phát triển xanh tươi. Do đó, nếu chúng ta không thực tập quán chiếu, nhìn sâu để chuyển hóa, gột rửa những tâm niệm xấu ác thì cứ y như rằng vào một ngày không xa chúng ta sẽ gặt hái hậu quả theo cái nhân ban đầu mà người đời thường cho là số phận hay định mệnh. Như một triết gia cũng đã nói: “Tư tưởng của ta ra sao thì đời ta như vậy. Tư tưởng của ta xếp đặt cuộc đời và quyết định tương lai ta.”
Vâng! Đến đây, tôi cũng xin được nhắc lại lời dạy của đức Phật trong kinh Pháp Cú:
“Ý dẫn đầu các pháp, Ý làm chủ, ý tạo Nếu với ý ô nhiễm Nói lên hay hành động Khổ não bước theo sau Như xe, chân vật kéo.” “Ý dẫn đầu các pháp Ý làm chủ, ý tạo Nếu với ý thanh tịnh Nói lên hay hành động An lạc bước theo sau Như bóng, không rời hình.” (Kinh Pháp cú, kệ số 1 và 2, bản dịch của Hòa thượng Thích Minh Châu)
Như vậy, mọi hành động đều do tâm ý tạo nên. Chính tâm ý sẽ điều khiển và tạo tác các nghiệp thiện ác thông qua thân khẩu ý. Thân khẩu ý thiện sẽ tạo nghiệp thiện và đưa đến kết quả thiện lành, hạnh phúc. Ngược lại, thân khẩu ý bất thiện sẽ kết thành nghiệp dữ và đưa đến quả báo xấu, khổ đau. Cho nên, để có một đời sống an lạc, một tương lai tốt đẹp, chúng ta phải tu tập chuyển hóa ngay nơi tâm ý của mình.
Nói chung, chính tâm ý đã dẫn dắt con người theo hai lối rẽ tích cực và tiêu cực. Để rồi chính tự thân con người phải chịu trách nhiệm về tất cả những hậu quả tốt xấu do hành vi của mình tạo ra. Và chỉ chính con người là tự ban thưởng hay tự trừng phạt mình bằng những hành động của chính mình mà thôi.
“Tự mình, điều ác làm, Tự mình, làm nhiễm ô. Tự mình, ác không làm, Tự mình, làm thanh tịnh. Tịnh, không tịnh tự mình, Không ai thanh tịnh ai!” (Kinh Pháp cú, kệ số 165, bản dịch của Hòa thượng Thích Minh Châu)
Thừa Viễn Đại Sư, người đời Đường, nguyên quán từ đâu, chưa rõ được xuất xứ. Ban sơ, ngài theo học với Đường thiền sư ở Thành Đô, kế lại học với Tản thiền sư ở Tứ Xuyên. Sau ngài đến Kinh Châu tham học với Chân pháp sư ở chùa Ngọc Tuyền.
Đức Phật xuất hiện để phá tan cái tăm tối của vô minh và để chỉ cho nhân gian
biết phương pháp giải thoát khỏi khổ đau.
Đức Phật là hiện thân của tất cả những phẩm hạnh mà Ngài thuyết giảng. Trong
thành quả của 45 năm dài hoằng pháp, Ngài đã chuyển lời nói thành hành động.
Không lúc nào mà Ngài không trình bầy bất cứ cái yếu đuối của con người hay
bất cứ dục vọng căn bản nào. Giới luật của Đức Phật là giới luật toàn hảo nhất
mà thế giới từng được biết đến.
Nói đến thánh tích Phật giáo và với lòng khát ngưỡng của một người phật tử thì việc có được một duyên lành để tháp tùng một chuyến hành hương chiêm bái thánh tích thì quả là một trong những điều nguyện ước đã được mãn nguyện trong đời.
Đọc lịch sử Đức Phật, được nghe, được biết đến những địa danh, những thánh tích, kể cả được nhìn thấy những hình ảnh về thánh tích trên các phương tiện thời đại như sách báo, phim ảnh, truyền hình, internet v.v…thì cũng chỉ là để hiểu biết,và có thêm một chút kiến thức về những thánh tích thế thôi, nhưng được tham dự một chuyến hành hương chiêm bái thánh tích thì không phải là như thế, không phải chỉ đi và đến để được thấy, được ngắm nhìn, để thỏa mản rằng chính mình đã được ”mắt thấy, tai nghe” về những thánh tích, mà chính thật ra là để cho chúng ta có được một cảm nhận rằng mình đã được" tìm về."
Nhân được mời tham dự Vajrayana International Conference tại thủ đô Thimphu, Bhutan, chúng tôi mời chư huynh đệ Tăng Ni và quý Phật tử xa gần sớm ghi danh (email thichquangba@gmail.com + scan passport trước 20.2.2019) để chúng ta cùng nhau tham quan, kết thêm pháp hữu, cũng như nghiên cứu & tìm hiểu thêm 3 nền PG tại 3 xứ sở mang tính đại biểu và phản ánh cách tinh tuyền của 3 nền giáo pháp chính Theravada, Mahayana & Vajrayana.
Chúng ta sẽ tự túc vé quốc tế và cùng đến & gặp nhau tại phi trường Bangkok sáng thứ Hai 15.4.2019 trước khi cùng bay vào Thimphu.
Lần đầu tiên tôi trở về xứ Phật
Một thời xưa tôi đặt gót nơi đây
Lâu đài cao cung điện mấy tầng mây
Thời xưa cổ bây giờ còn đâu nữa
Tôi vọng hỏi kẻ qua đường ai biết
Rằng bao lâu thành đổ tựa rừng hoang
Khách trả lời từ vạn cổ lừng danh
Đô thị ấy tưng bừng trong nắng chói
Hai ngàn năm trôi qua trong gió bụi
Tỉnh Thường đại sư, tự Thứu Vi, người đời Tống, con nhà họ Nhan ở Tiền Đường. Khi lên bảy, ngài gặp duyên lành xuất gia và mới mười bảy tuổi đã thọ giới cụ túc.
Chiêm bái Thánh Tích Ấn Độ - Đài Loan
Do Tu Viện Quảng Đức Tổ Chức
(ĐĐ Nguyên Tạng hướng dẫn đoàn, từ ngày 8-29/11/2006)
Hình ảnh
Viếng thăm và đảnh lễ
Tôn Tượng Chuyển Pháp Luân Vườn Lộc Uyển
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.