Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Niệm Ơn Hai Sư Phụ

06/11/201914:56(Xem: 6874)
Niệm Ơn Hai Sư Phụ


NIỆM ƠN HAI SƯ PHỤ

Cả đời này tôi luôn mang ơn hai Sư Phụ đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi.

  Khi vị lãnh tụ nào ra đi là có biến động. Chúng ta có cách nào để cho những biến cố đau buồn kia không xảy ra được không?

Đây là câu hỏi mà tôi luôn trăn trở bao nhiêu năm nay.

Có thể cho người còn ở lại  sống bình yên không? Khi phải đối diện với bao mất mát và tổn thương tâm hồn.

Khi nhận được tin ai đó ra đi chúng ta đến chia sẻ với người còn ở lại. Người ở lại sẽ cần gì? Tinh tế nhất là chúng ta cho họ một hy vọng, một niềm tin để họ có thể đi ngang qua được những gì mà họ đang gặp phải.

Những đứa trẻ được giúp đỡ có nơi chốn để về khi cha mẹ chúng vĩnh viễn ra đi, chúng không còn chỗ nhờ cậy ngoài chúng ta là người thân của chúng. Làm như thế để người ra đi an lòng. Những  việc làm cụ thể nầy là đáng qúy biết bao. 

 Tôi luôn tự hào thời niên thiếu có một đời sống vô ưu, vô lo và luôn sống hết lòng với người thân gia đình. Khi xuất gia học đạo quan tâm đến tất cả những người hữu duyên mà tôi gặp được.

Nhưng đến một ngày kia tôi đã rơi vào một tình cảnh, tôi không thể tin được là nó đến với cuộc đời mình. Cái ngày mà Sư Bà Thiên Long tôi viên tịch.



Chan Dung HT Thich Nhu Y-2a
Sư Phụ Thích như Ý

Bạn biết, con đường tìm đến giải thoát không dễ dàng như ta nghĩ, khi cuộc sống vẫn luôn tiềm ẩn những sóng gió thử thách bất ngờ, bạn khó mà bình an sống hết lòng khi phải rơi vào tình huống ngặt nghèo, hay tình cảnh bất hạnh, bi kịch của cuộc sống luôn làm chùn bước bất kỳ ai. Gặp những nghịch cảnh đau khổ, thường ta luôn cho rằng mình kém may mắn, hay lỗi của một ai đó.

Nhiều năm trước tôi phải đối mặt lớn với nỗi đau khi Sư Bà tôi qua đời. Tôi đối diện với sự mất mát to lớn ấy. Tôi không còn chút năng lượng để sống và làm được gì. Có thể nói tôi đã bị phụ lòng tin mà tôi đã cho đi, nó đã làm cho tôi mất đi niềm tin con người. Nhưng tôi đã chợt hiểu ra, dù sao lòng tin cũng đã mất, tôi không nên đánh mất bản thân mình.

Tôi tự hỏi mình có lỗi gì? Tôi đã sai chỗ nào mà bị đối xử như thế, khi tôi đã cố gắng sống hết lòng tận tụy với việc mà Sư Bà tôi đã phó thác.

Cảm xúc của bản thân, cuộc sống nếu bị đe dọa, giận dữ hay tổn thương, mình lại có khuynh hướng xây lên một rào cản che giấu đi cảm xúc của mình, khiến ta nghĩ  rằng là không có sự chọn lựa tốt hơn.

Rất là dễ dàng để nhận ra bóng dáng mình qua người khác, khi ta nổi giận để che giấu đi những yếu kém của mình, liệu rào cản tự vệ kia có bào chữa được những điều ấy không? Rào cản ấy làm cản trở bước tiến của bạn. Sẽ làm ta mất đi tánh tự chủ, và mất đi cơ hội phát huy năng lực của chính mình.

Nếu một người luôn hướng đến con đường giải thoát chân thật, để tốt hơn cho điều này, cần đòi hỏi sự chân thành và can đảm, sẵn lòng chấp nhận tổn thương. Người tốt thì ít khi phán xét lỗi người mà toàn tâm toàn ý tiếp sức xây dựng củng cố niềm tin cho người.

Nếu muốn có một đời sống vui vẻ tránh làm người khác tổn thương, bạn phải phá bỏ bức tường cảm xúc lạnh lẽo bao quanh mình. Như vậy mới có thể tận hưởng cây trái mật ngọt mà cuộc đời ban tặng.

 
Su_ba_Thien_Long (1)
Sư Phụ Sư Bà Thích Nữ Như Trí


Trách nhiệm của tôi lúc này là xua tan đám mây u ám đang bao phủ lên cuộc đời mình, vì tôi và những thành viên tại Thiên Long cần phải tiếp tục sống và bước đi, tôi đã cố gắng làm mọi điều mang lại sự an ổn cho huynh đệ, dù chỉ là những khả năng nhỏ nhoi mà tôi có được, từng giờ từng ngày, tôi không cho phép mình gục ngã, dù trong tâm hồn vẫn còn những thương tổn âm ỷ, tất nhiên tôi phải chọn lựa để vượt lên những tháng ngày tồi tệ đó. Nhận ra được sự vô thường của cuộc sống. Tôi cảm thấy quý trọng từng giây phút của sự sống, khi được sống và làm việc, tu học với đệ huynh. Thế nhưng, những nỗi khổ nào mình cũng phải mất một thời gian để hồi phục, những điều này rất cần cho bạn và vết thương của bạn.

Niềm tin trong cuộc sống ở đâu, tình người giữa sự cảm thông rất là cần thiết, cũng phải luôn tin tưởng và hòa hợp, sẽ đạt đến lợi ích cá nhân và đoàn thể, kết quả nhận được cũng tốt đẹp hơn.

Tôi quan sát và đưa ra phương pháp thay đổi cần thiết, để phù hợp cho cuộc sống thực tế của tôi và cho mọi người hiệu quả hơn. Không một ai có cơ hội tạo ra khó khăn đau khổ cho tôi nữa .

Chợt hiểu ra một điều. Cảm giác bất an khi tôi hay tin hoàn cảnh hiện tại dường như muốn xô đẩy tôi xuống vực thẳm. Những ngày buồn khổ ấy, khiến lòng tôi nặng trĩu, như một dấu hiệu chẳng an tâm.

Điều gì đang xảy ra? Tôi tự hỏi mình nên làm gì trong lúc này? Ý nghĩ đầu tiên là muốn rời xa nơi này, đến một nơi thật xa mà không ai tìm thấy mình; hay đến  tâm sự với huynh đệ thầy bạn. Thế nhưng tôi cố ngăn và không thực hiện điều đó.

Một chuyến đi có thể làm tôi quên đi những chuyện không vui, nhưng nó sẽ được gì sau đó.

 Liệu nó có làm cho tôi vui hơn không? Tôi ngồi im lặng nhìn lên hình ảnh đức Phật như thế trong nhiều ngày. Ngài thì luôn tự tại ung dung mỉm cười, còn tôi thì nước mắt không ngừng tuôn chảy. Lúc này tôi thấy mình quá tồi tệ. Tôi  tự hỏi, những tháng năm tu luyện, những gì Sư Bà tôi đã trao truyền những tâm huyết của Người, luôn từng chút một vun vén cho tôi. Năng lượng ấy đâu rồi.

 

Như một luồng năng lượng vô hình thôi thúc trong trái tim yếu đuối của tôi. Không thể như thế này mãi được, lúc này tôi cần phải tỉnh táo hơn bao giờ hết, vì nơi này không chỉ có mình tôi mà còn cả một đàn đệ tử nhỏ của tôi, và các Sư em cần có tôi họ cần tôi, tôi không thể nào gục ngã và yếu đuối như lúc này.

Tôi nhắc phone lên tôi dự định gọi cho mẹ tôi, tôi muốn nghe giọng nói của bà hơn bao giờ hết, nhưng may mắn là tôi gọi nhằm số của Sư Phụ tôi, tôi nghe giọng Sư Phụ bên kia đầu máy, trong tôi vui mừng đến nỗi không tả được, tôi khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Sư Phụ tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, Người nhẹ nhàng hỏi tôi ….Và sau cuộc trò chuyện với Sư phụ, tôi đứng lên bước ra khỏi phòng, đi một vòng, hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, thật dễ chịu.

Tôi nhìn thấy các học trò của tôi và huynh đệ làm việc vào buổi sáng, tôi cười nói với họ. Hoàn cảnh lúc ấy đã  làm cho tôi cảm thấy cởi mở thoải mái hơn, tâm trạng  bớt nặng nề. Sau lần đi thiền hành như thế, dường như nỗi bất an trong tôi tan biến, tinh thần tôi sau đó cũng dịu lại, tôi thấy mình bình tâm hơn, đây là một phương thuốc dịu kỳ hữu hiệu vô cùng, ảnh hưởng đến thể chất và tâm trạng khi  phiền muộn xâm chiếm.

Một khi cơ thể  khỏe mạnh, tâm hồn bạn cũng sáng suốt minh mẫn hơn, khi khổ đau tốt hơn hết là quan tâm đến cơ thể, nên để cho đầu óc được thư thái và tĩnh lặng .

Sự cởi mở của bạn sẽ giúp cho những thành viên đang sống chung với bạn, họ cũng nhận được sự thanh thản tươi mát. Giờ thì tôi thấy mọi thứ  là nguồn động viên mạnh mẽ giúp tôi có hướng giải quyết tốt mọi chuyện, chứ không phải là sự ảm đạm thinh lặng, không tỏ bày làm cho mình trở nên ngột ngạt. Nếu để ta mất đi lòng tin là mất đi tất cả.

Khó mà vui sống khi phải đối mặt với một nỗi đau tinh thần, sự buồn nản chỉ làm cho ta thêm yếu đuối, điều ta cần không phải là than khóc vật vã, mà cần một thái độ tích cực thay đổi tình cảnh, để ta được tưới tẩm lại hạt giống mà bản thân đã tưởng không đủ sức vựt nó dậy.

Được như thế bạn mới có thể chủ động đứng lên và quyết tâm thay đổi tình huống để làm lại cuộc đời mình.

Mặc dù tôi đã đau lòng trước tình cảnh bi thương ấy, nhưng tôi đã cố gắng bước đi. Không thể để mình cứ  mải đắm chìm trong đau đớn. Tôi luôn tự nhủ không được buông xuôi.

Dẫu vậy, mang thân kiếp con người, thật khó khăn khi phải nói lời từ biệt, nhất là khi tất cả chúng ta chưa ai sẵn sàng và can đảm đón nhận sự ra đi của ai đó lúc này, không thể không nói gì, nhưng cũng không thể nói tất cả cho một lần cuối giã từ. Lần cuối ly biệt, nói mấy cho vừa, xin nhường chỗ cho những giọt nước mắt, vì khi người ta khóc là lúc nỗi đau đã chạm đến sâu thẳm cõi lòng. Xin hãy để chúng mặc sức rơi xuống dòng đời, vì chính khi đó tâm hồn con người có thể trở nên nhẹ nhàng và nguôi ngoai hơn.

Nam Mô A Di Đà Phật

Ni Viện Như Ý, Las Vegas   -05 -11- 2019

Đệ tử Thích Nữ Tâm Vân



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
18/07/2010(Xem: 7629)
Kính bạch Sư Tổ! Chúng con đang tập tiếp xúc với Người qua hình ảnh một bậc thầy già chốn núi rừng Dương Xuân. Một túp liều tranh, một bà mẹ già và với ba người đệ tử. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Sư Tổ. Người có thời gian chăm sóc mẹ già và trao truyền những hoa trái tu học cho những người học trò yêu quý. Xuất thân từ làng Trung Kiên – một vùng đất Phật giáo ở Quảng Trị, Sư Tổ đã đến chùa Thiên Thọ (Báo Quốc) núi Hàm Long – Huế, để xuất gia học đạo với Thiền sư Phổ Tịnh, lúc đó Người chỉ mới lên bảy tuổi. Đến năm 30 tuổi, nhận thấy nơi Sư Tổ có chí khí của một bậc Xuất trần nên Sư Tổ được Bổn sư phú pháp truyền đăng với bài kệ: Nhất Định chiếu quang minh Hư không nguyệt mãn viên Tổ tổ truyền phú chúc Đạo Minh kế Tánh Thiên.
04/07/2010(Xem: 11101)
-Người đi tiên phong và nỗ lực không mệt mỏi cho sự nghiệp phát triển trí tuệ, từ bi và hòa bình- -Nhà lãnh đạo toàn cầu trong phong trào vì hòa bình, nhân quyền và sức khỏe cộng đồng-
14/06/2010(Xem: 5953)
Hòa Thượng Thích Bích Nguyên là một trong những bậc cao Tăng thạc đức của Phật giáo Lâm Đồng. Ngài họ Nguyễn, húy là Tùng, sinh năm 1898 tại làng Duy Hòa, xã Triệu Hòa, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Thuở nhỏ, bẩm chất thông minh, đĩnh ngộ. Thời tráng niên, lập nghiệp ở Lào, Hòa Thượng nhân đọc báo Từ Bi Âm mà ngộ đạo, thấy rõ cuộc đời vô thường, nuôi chí xuất gia. Đến năm 29 tuổi (1927), Hòa Thượng mới có đủ nhân duyên đầu sư thọ giáo với Hòa Thượng PHƯỚC HUỆ, Trú trì chùa Hải Đức, Huế và đắc giới Sa di năm 1934. Năm 1936, ngài thọ Cụ túc giới với pháp hiệu BÍCH NGUYÊN, rồi theo học ở các lớp Phật học tại các Phật học viện Hải Đức, Bảo Quốc và Ấn Quang.
15/05/2010(Xem: 5463)
Thiền sư Khánh Hòa sinh năm 1877 tại làng Phú Lễ tỉnh bến Tre, xuất gia năm 19 tuổi tại chùa Khải Tường. Chí nguyện chấn hưng Phật giáo của ông phát sinh vào khoảng năm ông được bốn mươi tuổi. Ông du hành khắp các tổ đình và Nam Kỳ để gây ý thức chấn hưng và kêu gọi sự hợp tác của các bậc tôn túc.
19/03/2010(Xem: 7508)
Một cặp kính trắng với sợi dây vòng ra sau cổ, năm ba con khỉ nhảy tung tăng trên vai, trên đầu, tóc tai rối rắm, áo quần cái dài, cái ngắn, kiểu đàn ông, đàn bà, đầy màu sắc sặc sỡ …đây là dáng người anh Bùi Giáng chúng ta thường gặp trên những nẽo đường Sài Gòn năm 1975 … Sau năm 1975 , anh Bùi Giáng về ở chung với chúng tôi trong nội xá viện Đại học Vạn Hạnh cũ (222 Trương Minh Giảng, nay là Lê Văn Sĩ). Vào thời điểm này, Đại học Vạn Hạnh không còn hoạt động, nên nội xá chỉ còn một số ít người ở lại với Hòa thượng Viện trưởng Thích Minh Châu. Chúng tôi quản lý chung, chú Chơn Thuần đi chợ và thị giả cho Hòa thượng Viện trưởng, anh Trần Châu phụ trách an ninh, anh Bùi Giáng thì nhận nhiệm vụ đi mua lương thực.
10/03/2010(Xem: 6247)
Bản thân tôi (Tín Nghĩa), rất ít có dịp thân cận với Ôn Già Lam. Điều dễ hiểu, vì tôi không xuất thân từ Phật Học Viện. Vả lại, mỗi lần Ôn về Huế (Bảo Quốc), thường vào dịp đầu xuân, thì đa phần Ôn hay đàm luận Phật sự với quý Ôn lớn như Ôn Linh Mụ, Ôn Trúc Lâm, Ôn Linh Quang, Ôn Từ Đàm và Ôn Bảo Quốc, . . . Đầu năm, Ôn thường hay nghe Đại luật (tức là dạy luật Tứ phần) cho hai chúng Tỳ kheo và Tỳ kheo ni, thì tôi đạp xe ra học rồi về lại chùa. Vả lại, bổn phận của tôi ở chúng Trúc Lâm cũng tương đối bề bộn. Tuy thế, chính tôi lại có với Ôn ba kỷ niệm khó quên.
10/03/2010(Xem: 9020)
Bây giờ là những ngày cuối năm âm lịch. Thiên hạ cùng viết về Xuân, Tết. Tôi muốn viết về Ôn Già Lam và Tu viện Quảng Hương Già Lam. Ôn Già Lam là cách gọi tôn kính của những môn đệ và phật-tử hướng về Đại lão Hòa thượng Thích Trí Thủ, vị viện chủ sáng lập tu viện. Trong tu viện, tăng chúng khi nói về ngài thì chỉ dùng chữ “Ôn” một cách gần gũi. Còn tu viện Quảng Hương Già Lam thì vẫn thường được gọi với cái tên thật ngắn: chùa Già Lam.
10/03/2010(Xem: 7349)
Ôn Già Lam, chỉ ba tiếng ấy thôi cũng đủ làm ấm lòng bao lớp Tăng sinh của các Phật Học Viện: Báo Quốc - Huế, Phổ Đà - Đà Nẵng, Hải Đức - Nha Trang, Già Lam - Sài Gòn. Ba tiếng nói ấy như trái tim của Mẹ ấp ủ đàn con qua suốt quãng đời dãi dầu mưa nắng. Ôn Già Lam, người đã hy sinh suốt đời mình để phụng sự cho Phật pháp, đào tạo Tăng tài qua nhiều thế hệ. Ôn đã khai phóng tinh thần thế học cho Tăng sinh các Phật Học Viện.
10/03/2010(Xem: 13968)
Sau năm 75 các Phật Học Viện đều đóng cửa. Các tăng sinh tại các Phật Học Viện đều trở về chùa cũ của Thầy Tổ để sinh sống và tu học. Thật tế, tu thì có mà học thì hầu như không. Có chăng là Thầy dạy đệ tử trong chùa. Những chùa có ruộng đất thì thầy trò tự túc canh tác để sinh sống. Sinh hoạt giáo dục và đào tạo tăng ni trẻ đã không còn.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]