Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Người Đã Ra Đi - Bản Thệ Vẫn Còn

21/12/201706:17(Xem: 6521)
Người Đã Ra Đi - Bản Thệ Vẫn Còn



Chan Dung HT Thich Duc Chon-5

Người Đã Ra Đi - Bản Thệ Vẫn Còn

 (Vô vàn thương quý Hòa thượng Thích Đức Chơn)


Ý Chỉ Và Hành Động

Trong thời Đệ nhất Cộng Hòa, dưới sự lãnh đạo của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, từ 1954 đến 1963, Phật giáo bị đối xử như một hội đoàn thông tục mà không phải là một Giáo hội; Thiên Chúa Giáo được đối xử và hưởng đặc quyền của một Giáo hội vượt lên trên quyền lợi của mọi hội đoàn qua Đạo dụ số 10. Một Đạo dụ đánh mất sự bình đẳng Tôn giáo mà chính phủ Pháp đã chỉ đạo và mượn danh Quốc trưởng Bảo Đại ban hành ngày 06/8/1950. Đạo Dụ này đến thời Tổng thống Ngô Đình Diệm (1954 – 1963) vẫn tiếp tục áp dụng để khống chế quyền Tự do Tôn giáo tại Việt Nam, ngoại trừ Thiên Chúa Giáo.

Từ sự đối xử mất bình đẳng ấy, dẫn đến cuộc đấu tranh bất bạo động đòi hỏi tự do, bình đẳng Tôn giáo của Tăng Tín đồ Phật giáo Việt Nam đối với chính quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm. Năm 1963, chính quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm ra lệnh triệt hạ cờ Phật giáo trong ngày Đại lễ Phật đản và bắn chết các Phật tử tại Đài phát thanh – Huế.

Từ đó, Tăng Ni Phật Tử yêu cầu chính quyền làm sáng tỏ vụ việc, ai là người chủ trương bắn chết Phật tử tại Đài phát thành Huế, và yêu cầu chính quyền tôn trọng Tự do nhân quyền và Bình đẳng Tôn giáo, đáp ứng năm nguyện vọng của Phật giáo đồ, do Hòa thượng Thích Tịnh Khiết, Hội Chủ Tổng Hội Phật Giáo Việt Nam lãnh đạo.

Chính quyền bấy giờ đã không đáp ứng năm nguyện vọng chính đáng này của Tăng Tín đồ Phật giáo, mà lại còn đàn áp Tăng Tín đồ Phật giáo mỗi ngày, mỗi thêm khốc liệt, “Máu đã đổ, Tăng Ni Phật tử chúng tôi sẵn sàng đổ máu”, khiến ngọn lửa Đại hùng của Bồ tát Thích Quảng Đức bùng lên đầu tiên, vào ngày 11/6/1963, tại ngã tư Phan Đình Phùng và Lê Văn Duyệt, bên ngoài tòa Đại sứ Campuchia ở Sài Gòn; ngọn lửa Thích Thanh Tuệ, Thích Tiêu Diêu bùng lên ở Huế, Thích Nữ Diệu Quang bùng lên ở Ninh Hòa, Thích Nguyên Hương bùng lên ở Phan Thiết; ngọn lửa Quảng Hương bùng lên ở công trường Diên Hồng, Sài Gòn sau chiến dịch “nước lũ”, ngọn lửa Thích Thiện Mỹ bùng lên ở trước mặt nhà thờ Đức bà, Sài Gòn, trong thời điểm phái đoàn Liên Hiệp Quốc đến điều tra sự đàn áp Phật giáo của chính quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm, tại Việt Nam, và rồi với biết bao tâm can nghĩa khí của Tăng Ni Phật tử nguyện tiếp nối những ngọn lửa đại hùng dưới nhiều hình thức khác nhau, khiến cho sắt cứng phải mềm, đá cứng phải chảy và cho dù tâm hồn chai lì vô cảm đến đâu cũng chuyển động và thức tỉnh.

Ngọn lửa của Tôn giả Quảng Hương đã bùng lên vào lúc 12 giờ 05 phút, trưa ngày 05/10/1963, nhằm ngày 18/8/Quý Mão, tại Công trường Diên Hồng, trước chợ Bến Thành, Sài Gòn, sau chiến dịch “Nước lũ” ngày 20/8/1963 của chính quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm, và trước khi khối Á Phi đưa vấn đề “kỳ thị đàn áp Tôn giáo tại Việt Nam ra trước Đại hội Đồng Liên Hiệp Quốc”. Trước khi tự thiêu Tôn giả đã để lại huyết thư, gửi Tổng thống Ngô Đình Diệm, Tôn giả Quảng Hương nói: “Đấu tranh cho đến cùng, khi nào quyền tự do căn bản được tôn trọng mới thôi”.

Chính những ngọn lửa này đã đẩy thúc cuộc đấu tranh bất bạo động của Phật giáo đồ, năm 1963 đi tới thành công, mà nhục thân của Tôn giả Quảng Hương và nhiều vị Thánh tử đạo đã bị chính quyền cướp mất, cho đến giờ này không biết họ tiêu tán nơi đâu!

Hòa thượng Thích Trí Thủ, Nguyên Viện Trưởng Viện Hóa Đạo, Giáo Hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, thiết lập Tu viện ở Sài Gòn lấy tên Quảng Hương là để đào tạo những thế hệ Tăng sĩ tu học ở nơi đây theo tinh thần và hạnh nguyện của Tôn giả Quảng Hương, nghĩa là sẵn sàng hy sinh tính mạng để đuổi tà, hộ chánh, trấn giữ Già lam, bảo vệ Đạo pháp và Dân tộc đến cùng.

Hòa thượng Thích Đức Chơn được Bổn sư ủy cử trách nhiệm Trú trì Tu viện Quảng Hương Già Lam với ý chỉ ấy.

Phụng hành ý chỉ của Bổn sư, Hòa thượng Thích Đức Chơn sẵn sàng làm bất cứ điều gì dù khó khăn đến mấy, dù gian nguy cỡ nào, cũng một mực kiên trinh không hề thoái chuyển cho đến hơi thở cuối cùng.

ht duc chon

Hòa thượng Thích Đức Chơn khi đảm nhận Trú trì Tu viện Quảng Hương Già Lam đã hết lòng với Bổn Sư và chư Tôn đức lãnh đạo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, đào tạo nhiều thế hệ Tăng tài cho Phật giáo Việt Nam, cũng như ươm mầm và nuôi dưỡng tạo thành những sinh chất, cho những thế hệ trẻ mà cụ thể là Tổ chức Gia Đình Phật Tử Việt Nam. Tổ chức “giáo dục thanh thiếu đồng niên, trở thành những Phật tử chơn chánh, góp phần xây dựng xã hội theo tinh thần Phật giáo” này, bây giờ đã lan tỏa khắp cả năm châu bốn bể, góp phần làm vẻ vang trang sử Việt. Với cách nhìn xa thấy rộng về Pháp nhân, Pháp lý tương lai của Gia Đình Phật Tử, Hòa thượng đã chỉ đạo thành lập Hội Đồng Cấp Dũng của Gia Đình Phật Tử Việt Nam để tập thể huynh trưởng cấp Dũng chịu trách nhiệm sự thịnh suy của Gia Đình Phật Tử Việt Nam và Thế Giới.

Hòa thượng Thích Đức Chơn là Người hết sức trân quý chí nguyện cao cả của Tôn giả Quảng Hương, nên khi làm Trú trì Tu viện Quảng Hương Già Lam, Người đã để ra cả một thời gian khá dài, đi tìm kiếm nhục thân của Tôn giả Quảng Hương, để xây cất bảo tháp thờ phụng, nhưng không thể nào tìm ra dấu tích. Tại Tu viện Quảng Hương Già Lam, mỗi buổi khuya, sau thời lễ Phật công phu, chư Tăng tại Tu viện đều xướng danh hiệu của Tôn giả Quảng Hương để đảnh lễ, nhằm tưởng niệm và un đúc chí nguyện của bậc xuất trần Thượng sĩ, vì Pháp quên thân; đem “chí nhân” mà nhiếp phục hung tàn, đem “đại nghĩa” mà nhiếp phục những kẻ cuồng ngông.

Trong Đại Hội Bất Thường của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, năm 2003, tại Tu viện Nguyên Thiều, tỉnh Bình Định, Hòa thượng Thích Đức Chơn đã được Đại hội cung thỉnh vào thành viên Ban chỉ đạo Viện Hóa Đạo, kiêm Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Cư Sĩ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất.

Năm 2012, tại Tu viện Quảng Đức, Thủ Đức - Sài Gòn, Hòa thượng đã được Hội Đồng Tăng Già Chứng Minh, cung thỉnh lên ngôi vị Thượng Thủ ở trong Bản Thệ Tăng Già.

Đối với Hòa thượng, mọi Phật sự dù lớn, dù nhỏ và cho dù khó khăn đến mấy, thì Người vẫn hoan hỷ hành hoạt không có từ nan bất cứ một yêu cầu Phật sự nào.

Mới cách đây mấy tuần, lễ chung thất cố Hòa thượng Thích Quang Đạo, tại Đồng Nai, Hòa thượng đã đại lao hiện tiền chư Tôn đức Tăng, ban Đạo từ cho hàng ngàn Tăng Ni, Phật tử, “khuyến tấn tu hành, giữ gìn tinh nghiêm giới luật, tiếp nối mạng mạch Phật pháp, phụng sự chúng sinh, báo đáp ân đức Thầy Tổ”.

Vào ngày 17 tháng 9 năm Đinh Dậu, nhằm ngày 05 tháng 11 năm 2017, trong Giới đàn Thiện Minh, tại chùa Phật Ân, Long Thành, Đồng Nai, Hòa thượng làm Đàn đầu thí giới Sa di, Cụ túc và Bồ tát giới xuất gia cho các giới tử và cũng tại ngay nơi trú xứ Già lam này, Hòa thượng đã chứng minh Đại lễ tưởng niệm 40 năm kỷ niệm húy nhật của Hòa thượng Thích Thiện Minh, Nguyên Cố vấn Ban Chỉ Đạo Viện Hóa Đạo; Nguyên Quyền Viện Trưởng Viện Hóa Đạo; Nguyên Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Thanh Niên và chư Tôn đức trong Hội Đồng Lưỡng Viện Giáo Hội Phật Việt Nam Thống Nhất đã viên tịch, cũng như những vị ân sư quá cố, tiền bối hữu công của Gia Đình Phật Tử Việt Nam.

Hạnh nguyện của Hòa thượng là vậy, nên hơn bảy mươi năm trước, khi mới bắt đầu bước vào cửa Phật tại Tổ đình Báo Quốc – Huế, xuất gia học đạo với Hòa thượng Thích Trí Thủ, Bổn sư đã ban cho Người pháp danh Nguyên Mỹ. Nghĩa là “người học trò có hạnh nguyện cao đẹp, ngay nơi cội nguồn giác ngộ từ buổi sơ tâm”.

Bản Thệ Tăng Già

Trong kinh đức Phật dạy: “Sự có mặt của Ngài giữa cuộc đời là vì sự lợi ích, sự an lạc cho thế giới chư Thiên và loài Người”. Ấy vậy, chư thiên sống trong tà kiến, loài người sống trong vô minh, chấp thủ năm uẩn là “Ngã”, khiến tham sân si, kiêu mạn dẫy đầy, nhận giặc làm con, nhận oan gia làm bằng hữu, mê lầm chân lý, tưởng khổ là vui; sống trong bất tịnh mà tưởng là thanh tịnh; sống trong trói buộc mà tưởng là tự do; sống trong ngăn cách mà tưởng là hòa hợp; sống đua đòi theo đám đông mà tưởng là hiện đại; sống trong đối phó mà tưởng là đang thực hành “đại nghĩa, chí nhân”; sống theo biển thức mê lầm mà tưởng là giác ngộ.

 Phật Pháp Tăng có mặt giữa cuộc đời là để hàn gắn lại những gì đã bị đổ vở; dựng đứng lại những gì đã bị xiêu vẹo; bật ngọn đèn cho mọi người thấy; dẫn đường cho mọi người đi, vượt qua đêm dài tăm tối tử sinh, vượt qua biển cả bão mưa dối trá, ngông cuồng để đến bến bờ chân thật.

Hòa thượng Thích Đức Chơn là một trong những vị Tăng sĩ, một thời đã từng đối diện với tử sinh, với tai trời ách nước, với lịch sử đầy cuồng nộ, bạo khí hung tàn, nhưng không hề nao núng với chí nguyện Thượng thừa, đi từng bước chân vững chãi như voi chúa lâm trận giữa những làn tên, dáo mác; giữa những binh khí miệng lưỡi khen chê, giữa những vu khống, đặt điều, Người đã cất cao tiếng gọi thỉnh mời những Tăng sĩ xuất trần, vì chí nguyện Đại thừa, với trí bi song vận, Thượng cầu Phật Đạo, hạ hóa chúng sinh, cùng nhau liên kết trong Bản Thệ Tăng Già, làm sở y cho Tứ chúng đồng tu; làm ruộng phước cho thế giới Trời, Người gieo hạt; làm hải đăng cho những thuyền trưởng bị lạc hướng quay về; làm hải đảo an toàn cho những ai đã từng đánh mất nguồn cội, phế bỏ chơn nguyên; bưng ngọn đèn Chánh pháp đứng giữa phong ba, mặc cho yêu ma la hét; mặc cho sấm chớp mưa sa, Người vẫn đứng đó trong Bản Thệ Tăng Già bất động, để có thể hàn gắn lại những gì đã bị đổ vở, dựng đứng lại những gì đã bị xiêu vẹo, bật ngọn đèn cho mọi người thấy và chỉ đường cho mọi người đi, như đức Thế Tôn một thời đã ân cần chỉ dạy Tăng đoàn.

Người đã ra đi

Vào lúc 4 giờ khuya, ngày 10 tháng 10 năm Đinh Dậu, tức ngày 27 thánh 11 năm 2017, Hòa thượng Thích Đức Chơn đã từ giã huyễn thân tại Phương trượng Tu viện Quảng Hương – Già Lam – Sài Gòn để ra đi, như bậc Thượng sĩ đùa chơi trong gió sớm, hơi thở vút bay, chạm vào cõi trăng nước mênh mông, xuyên qua muôn ngàn ngõ ngách quán trọ, tuyệt bặt thanh âm, chứng nhập cõi uyên nguyên, muôn đời tịch mặc.

Huyễn thân của Người, chừ đã trở thành mây trời lồng lộng, che phủ nắng quái, mưa chang, để quê hương dập tắt tâm can sầu hận; Huyễn thân của Người, chừ đã trở thành những giọt nước cam lồ rưới tắt vọng kiến si mê, nơi những kẻ yếu hèn bươn theo danh lợi, cam lòng làm theo mệnh lệnh tà ma, quên mất đạo nghĩa thầy trò, quên mất chí hùng Thượng sĩ; Huyễn thân của Người, chừ đã trở thành tiếng sấm hùng uy, đánh thức những ai đang say mê nơi cung thành ảo vọng, tỉnh dậy xả buông hướng về Bảo sở; Huyễn thân của Người, chừ đã trở thành ánh đèn ngời sáng rọi soi, giữa trường dạ mênh mông, khiến bao kẻ lạc đường quay về bến giác, sống và hành hoạt theo Bản Thệ Tăng Già, chăm sóc hạt giống tốt đẹp cho hết thảy chúng sinh, làm nơi nương tựa cho Tứ chúng và tổ chức Áo Lam, “đào tạo những thanh thiếu đồng niên trở thành những Phật tử chân chánh góp phần xây dựng xã hội theo tinh thần Phật giáo”.

Tuy, Người đã ra đi, nhưng âm vang vẫn còn vang vọng như tiếng hải triều chạm vào núi đá, như tiếng gầm Sư tử giữa chốn sơn lâm: “Hỡi những bậc có phước đức xuất gia, hãy buông bỏ những tâm chí khiếp nhược, yếu hèn, tiếp nối chí hùng Phật Tổ, nhìn danh lợi như bụi bám vào mắt; xem vinh hoa như đôi dép bỏ, thấy phú quý như thấy miếng giẻ rách, chỉ đến và đi từ Bản Thệ Tăng Già, với Đại Nguyện Từ Bi, với Đại Tâm Vô Trú, nếu không như vậy, há lại là những kẻ lạm xí Tăng luân hủy hoại Chánh pháp ư?!”.


ht duc chon 2



 

Kim Thế Hậu Thế Tịnh

Hội Đồng Tăng Già Chứng Minh, Hội Đồng Cố Vấn Giáo Hạnh Gia Đình Phật Tử Việt Nam, Ban Hướng Dẫn Trung Ương Gia Đình Phật Tử Việt Nam và Thế Giới, cũng như các Ban Hướng Dẫn trực thuộc, đã làm lễ Tưởng niệm Hòa thượng Thích Đức Chơn, Viện chủ Tu viện Quảng Hương Già Lam, Sài Gòn, đương kim Thượng thủ Hội Đồng Tăng Già Chứng Minh, vị Ân Sư của Gia Đình Phật Tử Việt Nam và Thế Giới, vào lúc 19 giờ, ngày 12 tháng 10 năm Đinh Dậu, nhằm ngày 29 tháng 11 năm 2017, trước giác linh đài của Người, tại Tu viện Quảng Hương Già Lam – Sài Gòn, để tỏ lòng thương quý, tôn kính đức hạnh và nguyện lực của một hành giả, một bậc Thầy khiêm cung suốt đời “Vô ngôn nhi giáo”, nói ít làm nhiều; âm thầm mà hùng dũng; nhẹ nhàng mà cương quyết; không là trí thức khoa bảng, nhưng đầy chất liệu trí tuệ, thấy rõ chân giả hiện tiền, nên khử vọng tùng chơn, buông quyền hiển thực; không là nhà nghiên cứu, học giả, nhưng lại thâm nhập nghĩa lý Tiệm, Đốn của Phật-đà; nhận rõ huyền cơ Quyền, Thực của Thầy Tổ trao truyền; không tư duy theo thói đời ao rãnh, mà thẳng vào “biển tính trừng thanh”; sống có nghĩa tình với gia đình quê hương xứ sở, nhưng không hành xử như những kẻ lưu tục phàm tình; sống hòa hài với đệ huynh, với tình linh sơn cốt nhục, nhưng chánh tà minh bạch, mê ngộ rõ ràng; không phải là nhà chiến lược giỏi, nhưng xuất nhập đúng thời, ứng xử đúng cơ, phát ngôn đúng tình, đúng lý!

Người là vậy, nên Hội Tăng Già Chứng Minh và Hội Đồng Cố Vấn Giáo Hạnh Gia Đình Phật Tử Việt Nam tưởng niệm Người với lời xưng tán: “Kim Thế Hậu Thế Tịnh”. Nghĩa là: “Đời này thanh tịnh, đời sau thanh tịnh”. Và Trí Quang Thượng Nhân lại xưng tán Người: “Sinh Tử Như Chơn”. Nghĩa là: “Sống ở trong Chân Như và chết ở trong Chân Như”.

Những lời xưng tán ấy, không phải là những lời tán dương đối phó hay những ca từ trống rỗng, mà là những lời thoát ra từ công hạnh ngày đêm miên mật hành trì của Người, qua tám mươi sáu năm trú thế, gần bảy mươi năm tu tập, hành đạo, xuyên suốt những thời kỳ biến thiên lịch sử khôn lường, với nhiều thế hệ tiếp nối khác nhau.

Dù huyễn thân của Người đã ra đi, với khói, với mây, với nắng chiều hắt qua song cửa, với hạt sương khuya rơi chạm thiền phòng, nhưng giữa cõi trăng sao, Bản Thệ Tăng Già của Người vẫn sáng ngời bất hoại!

    Chùa Phước Duyên – Huế, ngày 05/12/2017
  Thích Thái Hòa
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/10/2014(Xem: 14936)
Nhân Vật Phật Giáo Thế Giới, do TT Thích Nguyên Tạng biên soạn từ 1990
01/10/2014(Xem: 8519)
Pháp danh : Trừng Thành Pháp tự : Chí Thông, Pháp hiệu : Thích Giác Tiên. Thuộc dòng Lâm Tế Chánh Tông đời thứ 42 Thế danh : Ngài họ Nguyễn Duy húy là Quyển. Thọ sanh năm Canh thìn, niên hiệu Tự Đức đời thứ 33 (1879). Chánh quán làng Giạ Lệ Thượng, xã Thủy Phương, huyện Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên. Năm 1883, lên bốn tuổi thì song thân đều mất. Ngài được ông bà bác đồng tộc đem về nuôi dưỡng. Nhờ bẩm chất thông minh nên thân thuộc cho theo Nho học một thời gian. Nhận thấy giáo lý Phật đà mới là con đường hướng đến cảnh giải thoát ; từ đó, ngài xin với thân thuộc xuất gia đầu Phật. Năm 1890, được 11 tuổi, ngài cầu thọ giáo với tổ Tâm Tịnh.
01/10/2014(Xem: 8608)
Phật Giáo Việt Nam thời cận đại đã viết lên trang lịch sử bằng máu, xương của Chư Tôn Đức Tăng Ni và Phật tử. Dòng lịch sử ấy đã nêu cao tấm gương hy sinh bất khuất trước những đàn áp, bạo lực, súng đạn, nhà tù và lựu đạn. Phải chăng đây là một chặng đường lịch sử oai hùng mà Phật Giáo Việt Nam đã biểu tỏ tinh thần Đại hùng, Đại lực, Đại Từ Bi để vực dậy một nền văn hóa đã bị sụp đổ bởi một chế độ tha hóa, ngoại lai xâm nhập vào quê hương Việt Nam.
01/10/2014(Xem: 10283)
Trên dòng lịch sử Phật giáo Việt Nam thời cận đại của những thập niên 30-40 có bậc Tôn túc của Ni giới xuất hiện, đồng hành với chư Tăng để xiển dương Phật pháp, đào tạo Tăng tài, xây dựng tự viện, giữ gìn giềng mối đạo pháp được bền vững. Bậc Tôn túc của Ni giới ấy là SB Diệu Không, người đã hy hiến cả đời mình cho đời lẫn đạo, SB đã lưu lại cho hậu thế một hành trạng sáng ngời cho đàn hậu học noi gương.
09/09/2014(Xem: 14196)
Hòa Thượng Thích Giác Thông, tục danh Đổ Văn Bé, sinh ngày 18 tháng 2 năm 1939 tại Mỹ Hòa Hưng, Huyện Châu Thành, An Giang, Long Xuyên. Trong một gia đình thâm tín Phật Giáo. Thân Phụ là Cụ Ông Đổ Nhựt Thăng, Thân Mẫu là Cụ Bà Nguyễn Thị Khiên, Hòa Thuợng là người anh cả trong số 6 anh em ( 3 trai, 3 gái ), được nuôi dưỡng trong một gia đình nông dân hiền lành, có truyền thống đạo đức, nên từ nhỏ Hòa Thượng đã là người sớm có tư chất hiền lương, có tâm thương người mến vật, là con có hiếu với ông bà cha mẹ.
06/09/2014(Xem: 8378)
Không biết đây là lá thư thứ mấy con đã viết mà không bao giờ gởi đi, bởi vì con biết thư có vượt ngàn dặm trùng dương bay về thì Thầy cũng vẫn không cầm đọc được, chứng bịnh Parkinson đã làm cho hai tay Thầy run nhiều quá nhưng nhân mùa Phật Đản nhớ đến Thầy, con lại muốn viết. Thời gian sau này, con vẫn theo dõi thường xuyên sức khỏe của Thầy, con buồn vô cùng, Thầy đã bị bịnh, không thoát khỏi qui luật sinh, lão, bịnh mà con thì ở xa quá, không thăm viếng cận kề Thầy được như ngày xưa nữa !
05/09/2014(Xem: 17415)
Còn đây của báu trong nhà Không là ngọc bảo, không là hoàng kim Bình thường chiếc áo tràng lam Mà sao quý vượt muôn ngàn ngọc châu! Những năm cầu thực dãi dầu Sớm mai tụng niệm, đêm thâu mật trì Dòng đời mãi cuốn con đi Về nương chốn tịnh có Thầy, có Ôn… Kinh truyền ban phát khuyên lơn
02/09/2014(Xem: 12090)
“Đầu lông trùm cả càn khôn thảy Hạt cải bao gồm nhật nguyệt trong” Thiền sư Khánh Hỷ (1067–1142) thuộc dòng thứ 14, thiền phái Tỳ Ni Đa Lưu Chi. Sư họ Nguyễn, quê ở Cổ Giao, huyện Long Biên, thuộc dòng tịnh hạnh, từng được vua Lý Thần Tông phong chức Tăng Thống. Sách Thiền Uyển Tập Anh (Anh Tú Vườn Thiền) ghi lại cuộc đối thoại giữa ngài với Thiền Sư Bản Tịch ở chùa Chúc Thánh, nhân dịp ngài cùng với thiền sư đến nhà đàn việt để thọ trai, trên đường đi sư hỏi: Thế nào là ý chỉ của Tổ Sư? Sao thầy lại nghe theo nhân gian làm những chuyện đồng cốt mê hoặc? Bản Tịch đáp: Lời nói ấy đâu phải là không do đồng cốt giáng thần? Sư thưa: Chẳng phải là Hòa Thượng đùa bỡn con hay sao? Bản Tịch đáp: Ta chẳng hề đùa bỡn tí nào! Sư không nắm được ý chỉ của thầy bèn cáo biệt ra đi.
12/08/2014(Xem: 16739)
Cô là 1 nữ sinh trẻ nhất của Sài Gòn đã anh dũng ngã xuống trước họng súng của quân thù tàn bạo trong 1 buổi sáng mùa thu năm 1963 trước cửa chợ Bến Thành, với hàng ngàn sinh viên, học sinh và nhân dân phật tử trước cửa chợ Bến Thành. Và ngay sau đó, Thành hội sinh viên học sinh Sài Gòn đã quyên góp vận động ủng hộ xây bức tượng thờ người nữ học sinh anh hùng tuổi 15 đặt ngay công trường Diên Hồng trước cửa chính chợ Bến Thành ngày nay với sự chứng kiến của hàng ngàn người dân, phật tử thành phố và sinh viên, học sinh.
09/08/2014(Xem: 12964)
Hòa thượng Họ Đinh, húy Văn Nam, là đệ tử của cố Đại lão Hòa thượng Thích Tịnh Khiết, Đệ nhất Tăng thống GHPGVNTN, pháp danh Tâm Trí, tự Minh Châu, pháp hiệu Viên Dung, sinh ngày 20 tháng 10 năm 1918 (Mậu Ngọ) tại làng Kim Thành (Quảng Nam); nguyên quán làng Kim Khê, xã Nghi Long, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An. Thân phụ là cụ ông Đinh Văn Chấp và thân mẫu là cụ bà Lê Thị Đạt. Gia đình Hòa thượng có 11 người anh em, Hòa thượng là con trai thứ tư trong gia đình. Vốn sinh trưởng trong gia đình vọng tộc Nho gia, thân sinh của Hòa thượng đỗ tiến sĩ Hoàng giáp năm 21 tuổi (khoa Quý Sửu 1913, niên hiệu Duy Tân thứ 7). Nhờ ảnh hưởng sâu đậm nền giáo dục của cụ ông từ bé, vì vậy Hòa thượng rất cần mẫn đèn sách, chăm chỉ học hành, trí tuệ phát triển sớm. Năm 1939, Hòa thượng đỗ bằng cao đẳng tiểu học Đông Dương; năm 1940 Hòa thượng đỗ tú tài toàn phần tại Trường Khải Định - Huế (nay là Trường Quốc Học); và cùng thời gian này, Ngài được bổ làm Thư ký Tòa Khâm sứ tỉnh Thừa Thiên. Sau một năm
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]