- 01-Đạo Phật và Tuổi Trẻ
- 02-Ðức Hỉ Xả
- 03-Ðức Thanh Tịnh
- 04-Ðức Tinh Tấn
- 05-Người tu Phật phải là kẻ chán đời chăng?
- 06-Thế nào là anh hùng?
- 07-Phương pháp lập nghiệp vĩnh cửu
- 08-Gian lao không làm ta nhụt chí
- 09-Thanh niên với việc đi chùa
- 10-Tuổi trẻ với hạnh Nhẫn Nhục
- 11-Tuổi trẻ với lòng Từ Bi
- 12-Tuổi trẻ với vấn đề Trí tuệ
- 13-Tuổi trẻ với vấn đề Giải Thoát
- 14-Tuổi trẻ với vấn đề Diệt Dục
- 15-Tuổi trẻ với vấn đề Hổ Thẹn
ĐẠOPHẬT VÀ TUỔI TRẺ
-08- Bạn với tôi làcùng màu áo, chung thờ một lý tưởng. Ðã lâu chúng ta khônggặp nhau, hoặc đã gặp mà không có dịp trao đổi ý kiếncùng nhau. Hôm nay ngày hoan hỉ đã về, lòng tôi thấy nao nao,nhớ đến bạn và cần nhủ đôi lời cùng bạn, gọi là thựchiện phần nào điều KIẾN HÒA ÐỒNG GIẢIcủa đứcTừ Phụ đã dạy chúng ta. Gian lao không làmta nhụt chí
Bạn ạ! Trên đường học đạothật xa diệu vợi, chúng ta tiến bước đã dẫm phải baomũi gai nhọn cản trở, và hiện thăm thẳm những hố sâu,sừng sững những vách đá chơi vơi chặn lối đi của chúngta. Ở trường hợp này, bạn xử trí thế nào? Lùi lại chăng?Hay hăng hái tiến tới? Chắc bạn sẽ đồng thanh với tôi,chúng ta không thể lùi lại, mà vẫn anh dũng tiến lên, vìđó là hướng ta nhắm. Bảo thành đã hiện trước mắt tarồi, dù phải tan thân mất mạng, chúng ta cũng được hàilòng, vì cái chết đó làm tăng thêm giá trị ta và đưa tavượt lên một nấc khá cao trên cây thang đạo hạnh.
Bạn thử nghĩ! Những học sinh trunghọc, sinh viên đại học chịu biết bao khổ sở do nhữngcuộc thi hành phạt. Có đôi khi, họ phải gạt nước mắt,cho đến muốn tự tử là khác. Như vậy người bày ra cuộcthi, phải chăng vì muốn ngăn bước tiến của họ? - Nhấtđịnh là không. Ðó là những cuộc thử thách để khuyếnkhích họ cố gắng thêm, là cây thước để đo trình độvà khả năng của họ, cũng là làm tăng giá trị của họvậy. Nếu một sinh viên đủ lý trí, có sợ thi khó mà bỏhọc chăng? Có cưu lòng oán hận người khảo hạch mình không?- Chắc là không, họ sẽ mang ơn những người khảo hạch,vì nhờ đó mà họ tiến thêm.
Lại nữa, một chiến sĩ, vì bảovệ non sông tổ quốc và rạng danh cho giống nòi, nên xem thườngchết sống, lăn mình vào rừng bom đạn. Nếu một chiến sĩmặc bộ nhung phục bóng láng, cỡi con bạch mã thật xinh,mỗi khi ngồi trên lưng ngựa xem rất oai vệ, nhưng suốt đờichỉ ăn với ngủ, thì còn gọi được là "chiến sĩ" chăng?Cố nhiên, người chiến sĩ muốn được ngày khải hoàn rựcrỡ: mỗi nhịp ngựa là hằng vạn tiếng hoan hô, hoa bộitinh bừng nở trên ngực, trước muôn triệu cặp mắt nhìnquên nháy và ước mơ, thì phải lăn mình trong ngàn tên muôngiáo, xem cái chết nhẹ hơn làn gió thoảng. Như vậy, nhữngnguy hiểm gian lao đối với người chiến sĩ anh dũng sẽ khôngthấy gian lao mà chỉ thấy là công danh sự nghiệp.
Bạn ạ! Chúng ta là người chèothuyền ngược dòng đời, thì làm gì có sự dễ dàng bìnhthản. Giả sử có, thì mục đích chúng ta nhắm đâu còn caoquí, vì mọi người đều có thể đến được. Bạn thửtưởng tượng, nếu một tu sĩ ăn no, ngủ kỹ, đầy đủmọi nhu cầu, mãi sống trong cảnh nhàn hạ, mà được thànhPhật, thì ông Phật ấy còn ai chịu lạy chăng? - Chắc làkhông! Vì dễ làm quá, có gì khó khăn mà phải kính phục.Sở dĩ chúng ta và mọi người đều tôn sùng kính lạy đứcPhật, vì Ngài làm những điều mà chúng ta chưa làm được.Như vậy, giá trị người tu có là do vượt qua mọi hiểmtrở khó khăn, ở chỗ ô trọc, mà tâm vẫn thanh bạch caokhiết.
Bạn đang tu hạnh nhẫn nhục chăng?Nếu bạn tu hạnh nhẫn nhục, mà không có người mạ nhục,đánh đập để thử lòng bạn có phiền, có giận chăng? Thìcái nhẫn nhục ấy chỉ là nhẫn nhục ở đầu môi. Muốnchứng thật hạnh nhẫn nhục của bạn, phải có người mạnhục, đánh đập: ấy là lửa thử vàng nhẫn nhục của bạnvậy. Ðức Thích-ca khi còn làm vị tiên tu nhẫn nhục, nhờcó vua Ca-lợi cắt tay, thẻo mũi... Ngài mới chứng đượcnhẫn nhục Ba-la-mật.
Bạn đang tu hạnh bố thí chăng?- Thế là những kẻ đến xin đều là ân nhân của bạn. Nếuthiếu họ, bạn sẽ không viên mãn công hạnh. Mặc dù trongsố người xin cũng có một hai kẻ đèo bòng, xin những điềukhông thể cho được. Nhưng bạn đừng vội phiền họ, màbạn phải tự trách mình hạnh bố thí chưa cứu kính. NgườiBà-la-môn xin con Thái tử Tu-đại-noa, chính là người đãgiúp Ngài thành tựu hạnh bố thí Ba-la-mật, các hạnh kháccũng thế.
Tất cả cuộc thử thách đều làsự chứng thật hạnh tu hành của mình. Người hay hoàn cảnhđể thử thách ta đều là ân nhân, là cảnh tốt nâng đỡta lên từng lầu thánh nhân. Vì thế trong kinh Pháp Hoa, đứcPhật đã nói: "Ðề-bà-đạt-đa là thiện hữu tri thứcbậc nhất của ta, nhờ Ðề-bà-đạt-đa mà ta mau chứng quảVô thượng Chánh đẳng Chánh giác."
Như trên bạn đã thấy, cái "khó"không phải là điều làm nhụt chí ta, mà là sự nghiệp, làchứng thật đời tu của ta. Càng gian lao, càng khó khổ, chiếnthắng được nó thì giá trị ta càng cao, sự nghiệp ta cànglớn. Vì thế, các vị Bồ-tát hy sinh cảnh Niết-bàn đểvào địa ngục cứu độ chúng sanh.
Chúng ta đã là người tu, ngườisẵn sàng chịu khó khổ, mọi thử thách để rèn luyện lòngmình, để thay khổ cho chúng sanh, thì bao giờ có thở dàikhi gian lao, chau mày khi nguy hiểm... mà nhất định tươi tỉnhhăng hái tiến thẳng đến mục đích tuyệt vời của mìnhđã nhắm. Ấy là con đường mà tôi và bạn cùng đi, cùnghướng. Vậy chúng ta sẽ hẹn ngày để gặp nhau ở điểmcứu kính này.