- Lời mở đầu
- Mọi người nên chuẩn bị cho chính mình
- Khi chết, không mang theo được bất cứ gì
- Cần biết trước cái chết sẽ đến
- Tâm tư nguyện vọng của người sắp lìa đời
- Nổi đau về thể xác của người sắp lìa đời
- Tâm tư tình cảm của người sắp lìa đời
- Cần tôn trọng ước nguyện của người sắp mất
- Nhận thức của ta sẽ thay đổi khi kề cận người sắp qua đời
- Ðiều nên tránh khi ở cạnh bên người sắp mất
- Sự bơ vơ đơn độc của người sắp qua đời
- Người sắp lìa đời với đức tin của họ
- Cầu siêu cho hương linh là điều cần thiết
- Những giai đoạn và diễn biến của sự chết
- Sự tan rã của tứ đại
- Người chết thường thấy lại bạn bè người thân đã qua đời trước đó như thế nào?
- Người mới qua đời có biết là họ đã chết rồi không
- Sáu cõi (lục đạo)
- Người vừa mới qua đời có thật là đã chết hẳn chưa?
- Ánh sáng màu sắc thấy ở giai đoạn trung ấm
- Những hình ảnh xuất hiện ở giai đoạn trung ấm
- Ðầu thai khó khăn hay dễ dàng? Lâu hay mau?
- Khi chết, sinh mệnh kiếp đời trước sẽ chuyển qua sinh mệnh kiếp đời kế tiếp
- Sau khi chết, sự chuyển kiếp ra sao?
- Sự liên hệ giữa linh hồn và thể xác qua sợi dây liên kết
- Người Mỹ và niềm tin vào cõi giới mà linh hồn đến sau khi chết như thế nào?
- Những điều cần biết sau cõi chết
- Làm sao tránh được quả báo xấu xa về sau?
- Người trong gia đình nên làm gì khi người thân sắp mất
- Thân xác người mới mất nên giữ bao lâu
- Khi mất, thân xác nên chôn hay thiêu?
- Khi chết không mang theo được gì – khi chết, ta ra ði với 2 bàn tay trắng...
- Tài liệu tham khảo
Qua Cửa Chuyển Tiếp
Người Vừa Mới Qua Đời Có Thật Là Đã Chết Hẳn Chưa?
Nguồn:Đoàn Văn Thông
Qua các tài liệu nghiên cứu của các Y Bác sĩ Âu Mỹ như Giáo sư Bác sĩ H.H. Price, Bác sĩ Raymond A. Moody, Giáo sư Bác sĩ Wilfred Abse, Tiến sĩ Laubscher, Bác sĩ E.W.Oaten, Bác sĩ A.J.Davis, Bác sĩ D.P.Kayner, Bác sĩ Hereward Carrington...vân .vân..., cũng như các tài liệu kinh sách viết về sự Chết của Tử thư Ai Cập và Tử thư Tây Tạng thì lúc con người đi dần vào cõi chết thì họ ở vào trạng thái hôn mê. Khi đó mọi người đều thấy cái thể của người này bất động, tim ngừng đập, phổi ngừng làm việc, không hô hấp tức là đã ngưng thở. Thông thường vào giai đoạn đó, ta bảo là người ấy đã chết không còn biết gì nữa cả.
Tuy nhiên thực tế không phải như vậy. Những người vừa mới qua đời tuy rằng họ bất động nhưng thực sự là họ vẫn còn nghe, biết những gì xảy ra chung quanh họ. Vì thế nên người thân cần phải thận trọng trong lời nói lúc ở gần bên người hấp hối hay đã chết. Những lời nói đầy thiện cảm, thiện tâm, tốt lành rất cần thiết vào giai đoạn quan trọng này. Nhiều gia đình khi người thân vừa mới nhắm mắt xuôi tay đã bắt đầu tranh cải nhau, tranh chấp nhau về đủ vấn đề - họ không biết rằng người mới mất vẫn nghe biết và đi vào thế giới bên kia với một tâm thức đau xót khốn khổ như thế nào. Người thân hãy cùng nhau giúp người mới mất được êm ả, an bình khi đi vào cõi giới khác với cái tâm an lạc - đó chính là cuộc tiễn đưa tốt đẹp và thánh thiện nhất mà bất cứ ai khi ở phút lâm chung cũng đều mong ước. Cần phải ghi nhớ rằng:"Đừng để ai chết trong khổ đau, ân hận, căm thù hay nuối tiếc cả... vì lúc ấy họ còn phải đối diện với nhiều thứ mà phần lớn xa lạ, bất ngờ... họ cần phải thanh thản an bình mới có sáng suốt nhận định những gì sẽ đến với họ. Những điều mà vì lúc còn sống không tu tập hay chuẩn bị tinh thần nên thường kinh ngạc, lo âu, phân vân khiến phản ứng đôi khi vụng về, sai lạc rất tai hại”. Đại đức Sogyal Rinpoche khi nhắc tới vấn đề này đã nói rằng :“những ý tưởng và cảm xúc ở những giâv phút trước khi lìa đời rất quan trọng - vì sẽ có ảnh hưởng lớn lao đối với đời sống kế tiếp . .” Do đó mà lúc có người sắp mất, người thân bạn bè nên tạo một sự an bình thanh thản và thiêng liêng quanh người ấy (không ồn ào, tranh cãi, lý sự, khóc lóc , kể lễ, níu kéo, lay gọi .. .) .
“Ta đi Chùa, Nhà thờ lạy Phật, Lạy Chúa mà ta quên không nghĩ tới Chúng sanh - Nhờ có Chúng sanh mà ta có thể thực hành việc thiện tạo phước cho ta: Vậy cả đấng Tối cao và Chúng sanh đều góp phần vào quả vị tốt lành mà ta mong đạt tới vì vậy tại sao ta chỉ lo tôn kính đấng tối cao mà bỏ quên chúng sanh và còn ganh ghét, ích kỷ với họ (Đức Đai Lạt Ma. Ma đời thứ 14)