Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chiếc Áo Len

13/04/202018:55(Xem: 3216)
Chiếc Áo Len


chiec ao len

CHIẾC ÁO LEN


Lời người dịch: Mỗi người trong chúng ta ít nhiều đều có những kỷ niệm lần đầu tiên mà mình nhớ mãi và chắc rằng Đại dịch năm nay cũng sẽ là kỷ niệm lần đầu tiên mà cả thề giới sẽ không bao giờ quên khi trận dịch Covid-19 đã ảnh hưởng rất nhiều đến mọi mặt trong xã hội và làm đảo lộn mọi thứ… Trong những ngày này, mọi người bị bắt buộc ở nhà và hạn chế đi lại, mỗi người chọn cho mình một cái gì đó để giải trí, để thư giản, để học hỏi, v.v… QT thỉnh thoảng tìm đọc những quyển sách tiếng Anh có những câu chuyện để chia sẻ trong Ngày Nhớ Ơn Mẹ, Ngày Nhớ Ơn Cha, Mùa Vu Lan… Những con số người chết hằng ngày mỗi gia tăng làm mình cũng xúc động… và QT tìm thấy câu chuyện này xin chia sẻ với cả nhà như là một kỷ niệm của riêng mình… Nguyện cầu Chư Phật gia hộ cho tất cả được nhiều bình an và đại dịch sớm qua mau.  Nam Mô Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quảng Đại Linh Cảm Quán Thế Âm Bồ Tát.

 



Khi tôi nhận ra tôi đã lầm lẫn thì đã quá trễ. Tôi đã bị nỗi buồn riêng che mắt về sự xuống dốc quá nhanh và cái chết của Ba tôi mà không nghĩ suốt cái chết của ông đã ảnh hưởng đến con gái tôi như thế nào.

Nhiều tháng qua, Ba tôi cứ than đau ở vai, "dây thần kinh bị chèn" - hay đại loại như chúng tôi nghĩ. Khi ông ngã bịnh trong kỳ nghỉ và được chẩn đoán bị ung thư tuyến tiền liệt di căn, tất cả chúng tôi đều bị sốc.

Ba tôi là một trong số những người đặc biệt, được sinh ra với đầu óc khôi hài. Tôi chưa bao giờ gặp bất cứ ai mà không nhắc đến ông. Đặc biệt mấy đứa trẻ bu lại ông như được cho kẹo. Ông có thể vừa đan tay vào nhau vừa nhe răng cười khiến bọn trẻ chạy tứ tung. Trong lần đến thăm chị gái tôi ở Ái Nhĩ Lan, ông đã dạy cho các đứa trẻ miền quê chơi bóng đá Mỹ. Các đứa trẻ Ái Nhĩ Lan đã thường xuyên đến nhà vào buổi tối để hỏi: “Ông có thể ra ngoài chơi với con không?”

Thật tình không có gì đáng ngạc nhiên khi ông rất gần gũi với đứa con gái năm tuổi của tôi, Jodi, đứa cháu ngoại cuối cùng sống gần với ông ở Mỹ. Ông cháu có thể cười khúc khích và cười vang với nhau hàng giờ, bịa ra đủ thứ chuyện và giả chơi trò cho động vật ăn ở vườn phía sau.

Thời điểm họ phát hiện Ba tôi bị ung thư, nó đã phát tán đến xương và phát triển nhanh. Khi chúng tôi đến thăm ông, Jodi ngồi yên lặng bên cạnh giường, giả vờ đang đọc sách cho ông – không có những trò chơi náo nhiệt. Tôi đã giải thích cho con bé rằng Ông Ngoại bị bệnh rất nặng và ông không thể chơi được với con như trước đây, nhưng thật là khó cho một đứa bé năm tuổi hiểu được điều này.

Vào những ngày cuối đời, tôi đã không dẫn Jodi theo thăm ông, bởi vì tôi không muốn con bé sợ hãi khi nhìn thấy thân hình gầy còm của Ba tôi và ánh mắt đau đớn hiện trên gương mặt của người đàn ông quan trọng mà tất cả chúng tôi đều yêu mến.

Sau khi ông mất, tôi không biết Jodi có hiểu sự tận cùng của cái chết, hay con bé chỉ nghĩ rằng Ông Ngoại đi du lịch. Nhưng vài tuần trôi qua, con bé trở nên ít nói và trốn tránh, dễ khóc khiến tôi thấy làm lạ.

Một buổi tối, tôi đặt con bé ngồi trên đùi và nhẹ nhàng bím tóc cho nó.

“Con trông rất buồn, Bí Rợ à,” Tôi nói. “Con có thể nói cho Mẹ biết có chuyện gì không con?”

Con bé im lặng trong giây lát và vỡ oà nức nở.

“Con đã không nói lời tạm biệt với Ông Ngoại”, Cô bé sụt sùi.

Đó là lúc tôi nhận ra rằng mình tưởng mình thấu hiểu nhưng tôi đã phạm một sai lầm.

Cả hai Mẹ con cùng khóc, tôi ngồi đu đưa con bé và cùng nói chuyện về ông và tất cả khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng tôi cùng chia sẻ bên nhau.

Tôi hỏi: “Thế bây giờ con có muốn nói lời tạm biệt với ông Ngoại không?”

Con bé nhìn tôi như thể tôi hơi lạ lùng.

“Con nhắm mắt lại. Bây giờ hãy tưởng tượng như ông Ngoại đang ở trước mặt con. Khi ông cười, con có thể nói chuyện với ông nhé.”

Bất thình lình, con bé cười vang: “Ông đang cười to với con.”

“Thế thì con nói với ông bất cứ những gì con muốn nói cho ông nghe đi.”

Cô bé nói: “Ông Ngoại, cháu yêu ông lắm và cháu nhớ ông thật nhiều. Bây giờ cháu tạm biệt ông nhé. Tạm biệt, Ông Ngoại.”


Lúc đó, tôi nhớ những món quà mà tôi đã lấy cho riêng mình khi Mẹ tôi soạn sửa quần áo của Ba tôi đi cho. Tôi đã xin Mẹ vài cái áo len cũ mà Ba tôi thích mặc khi đi ra ngoài vào cuối tuần. Tôi đi lấy hai cái áo len màu xanh biển và cho Jodi một cái.

“Đây là những chiếc áo len đặc biệt của Ông Ngoại. Nếu chúng ta buồn và nhớ ông, chúng ta có thể mặc vào và sẽ có cảm giác như ông đang ôm Mẹ con ta nhé.”

Cả hai Mẹ con cùng khóc một lần nữa khi tròng áo qua đầu. Kế đến, tôi nhẹ tay ẩm con bé đang sắp chìm vào giấc ngủ. Lần đầu tiên trong nhiều tuần, con bé trông bình an, nụ cười hé nở trên gương mặt.

Cả hai Mẹ con đều mặc chiếc áo len trong nhiều năm. Thông thường, nếu Jodi gặp khó khăn, con bé thường rút vô phòng. Sau đó, khi tôi kiểm tra con bé, tôi thường thấy con bé nằm dài trên giường với chiếc áo len của Ông Ngoại quấn quanh mình – nằm ngủ êm ái, thấp thoáng nụ cười trên mặt cô bé.

Jodi bây giờ đã 18 tuổi và vẫn còn yêu thích mặc chiếc áo len của Ông Ngoại. Nó luôn vừa một cách hoàn hảo. Các bạn thấy đó, đó là kích cỡ của một vòng tay.

Melbourne, Những ngày cách ly trong mùa dịch bệnh Covid-19
Quảng Tịnh Kim Phương

Dịch theo: “The Sweater”, Pamela Albee. Chicken Soup for the Mother’ s Soul 2, 2001, Jack Canfield, Mark Victor Hansen, Marci Shimoff, Carol Kline. Health Communications, Florida, USA.

 

Ý kiến bạn đọc
14/04/202006:16
Super Administrator
Câu chuyện với nội dung và văn phong người dịch thật nhẹ nhàng thấm sâu vào lòng người đọc. Truyện rất hay. Cám ơn tác giả và chúc mừng Thượng Toạ Nguyên Tạng dưới trướng có nhiều “ hiền sĩ” giỏi. Và Quảng Tịnh là một trong số...hiền sĩ đó. (from Trần Thị Nhật Hưng, Thụy Sĩ)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/12/2014(Xem: 13053)
Nguyên gốc tác phẩm này là của Genro, một Thiền sư thuộc tông Tào động Nhật Bản, viết và xuất bản năm 1783. Mỗi câu chuyện là một công án mà tác giả đã có lời bình và kệ đi kèm. Fugai, người thừa kế Genro, thêm nhận xét của sư, câu đối câu, vào sách của thầy. Tôi sẽ dịch các câu chyện hay tắc, gồm cả lời bình của Genro và nhận xét của Fugai trong hầu hết các câu chuyện để tham khảo. Có khi gặp bài kệ cũng dịch để khuyến khích học tập.
28/11/2014(Xem: 4247)
Tôi và cả vợ tôi nữa, hình như mấy ngày hôm nay, lòng lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, hạnh phúc vô cùng! Chuyện chẳng có gì to tát lắm đâu mà sao chúng tôi vui mừng đến vậy. Tối thứ bảy vừa qua, sau khi tắt đèn, mở cửa phòng đi tìm nước uống chuẩn bị đi ngủ, tôi phát hiện ngay trước cửa phòng một túi quà nhỏ, món quà nhỏ bé của các con tôi, với một tờ giấy võn vẹn sáu chữ "Happy 40th year from your children". Chỉ với sáu chữ võn vẹn đó...đã khiến vợ chồng tôi ngẩn ngơ, quên đi hai chiếc đồng hồ tuyệt đẹp trên tay vợ tôi! Vợ tôi thì xúc động lắm, còn tôi, miệng thì luôn hỏi sao tụi nó lại nhớ đến ngày cưới của mình, nhưng lòng lại mơ màng nghĩ về những ngày này của 40 năm trước...Tôi cưới vợ!
16/11/2014(Xem: 5014)
Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già.Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học. “Khổ đau cay đắng” bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn phòng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó.Chồng tôi đứng giữa căn phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: “Đi đón mẹ chúng ta thôi!”.
15/11/2014(Xem: 10243)
Không và Có tương quan mật thiết với nhau như bóng với hình. Có bao nhiêu cái có thì cũng có bấy nhiêu cái không. Nếu cái có vô cùng vô tận, thì ...
14/11/2014(Xem: 4746)
Tại một ngôi trường tiểu học trong một thị trấn nhỏ ở Hoa Kỳ hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng cho năm học mới. Cô Thompson là giáo viên phụ trách dạy lớp Năm. Cô giáo đứng trước các học sinh trong lớp học của mình và tương tự như các giáo viên khác, cô cũng nhìn khắp lượt vào các em học sinh và nói là cô sẽ thương yêu tất cả các học trò của cô như nhau, không có sự phân biệt nào cả. Cô đã nói với các đứa trẻ này điều đó, một điều mà cô tự biết là không thật lòng và cô biết là mình sẽ không thực hiện được.
08/11/2014(Xem: 6100)
Người đàn bà ngồi tựa vào tường trên lối mòn của một con hẻm. Mệt mỏi và thiếp đi cạnh quang gánh của mình. Hai đầu gánh là đủ thứ quà vặt như bánh tráng, kẹo, đến chanh, ớt… rồi có cả đồ chơi trẻ con chằng cột. Chị như muốn kéo cả thế giới chung quanh đi theo mình trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn không có ngày tháng cuối.
07/11/2014(Xem: 7536)
Tại sao lại là những bài học bình dị? Vì những câu truyện ở đây sẽ chỉ ra cho các em thấy được những bài học đạo đức rất gần gũi trong cuộc sống...
07/11/2014(Xem: 31992)
Nói "Chùa Khánh Anh sau 30 năm" có nghĩa là đã bắt đầu bước sang năm thứ 30+1... Thật vậy, chùa Khánh Anh bắt đầu sinh hoạt từ Lễ Phật Đản 1974, tức 1 năm trước biến cố lịch sử 30/4/1975. Tại sao lại không phải là sau ngày 30/4/75 như nhiều nơi khác, và nhiều chùa khác ở hải ngoại? Thưa quý vị và bà con cô bác, đó mới là có chuyện để kể lại. Và cái đoạn này có nhiều chuyện để kể lắm. Nghĩa là nguyên nhân do đâu, và từ bao giờ đưa đến việc thành lập chùa Khánh Anh trước năm 75 và sinh hoạt cho đến ngày hôm nay?
01/11/2014(Xem: 5439)
Trước 1975, tôi là một phi công Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Tôi qua Mỹ từ ngày mất nước, khi tuổi đời vừa mới 25. Mang tiếng pilot bay bướm nhưng tôi không có lấy một mảnh tình, bởi vì tôi không có tài tán gái. Thời đó mặc dù phụ nữ Việt nam cao giá, mấy thằng bạn không quân lanh lẹ vẫn vớt được một cô vợ Việt. Tôi khù khờ, vài năm sau đành yên bề gia thất với một thiếu nữ Mỹ tuổi đôi mươi. Hồi mới cưới, cuối tuần tôi thường dẫn Carrol hội họp bạn bè, nhưng nàng cảm thấy lạc lõng giữa đám người Việt bất đồng ngôn ngữ và từ chối những buổi họp mặt. Xuất giá tòng thê, mất liên lạc với đám bạn cũ, tôi hoàn toàn hội nhập vào đời sống Mỹ. Khi đứa con gái lên 5, chẳng may Carrol bị bịnh thận. Căn bịnh quái ác kéo dài hành hạ nàng hơn 20 năm và nàng qua đời vào thời gian đứa cháu ngoại vừa tròn 3 tuổi. Gần 2 năm qua, nỗi buồn mất người vợ Mỹ tuy đã nguôi ngoai nhưng tôi vẫn giữ thói quen sống không bè bạn, vẫn âm thầm cô đơn chiếc bóng.
22/10/2014(Xem: 4698)
Hai kẻ thù đã lâu đời, hai chàng trai trẻ nhất thuộc hai dòng tộc võ sĩ đạo lâm chiến, đang rình rập nhau trong vùng hẻm núi dưới mé sông trong lúc bà con dòng họ đôi bên đang chém giết lẫn nhau trên phía đồng bằng. Mối hận thù nẩy sinh giữa hai chàng sâu đậm đến độ như muốn lộn mửa, và khi trông thấy nhau, mỗi chàng đều nguyện cầu: “Lạy Trời nếu con phải chết, xin cho con gây ra tử thương cho kẻ oán thù trước khi con lìa đời.”
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]